Trong bóng đêm mọi sự đều tĩnh lặng, bóng tối tràn ngập xung quanh, chỉ có vài vệt sáng mờ ảo không rõ trong mơ màng phát ra.
Đầu óc Mạn Châu quay cuồng, nàng cảm giác được bản thân như đang ở một thế giới khác, không nhìn thấy bất cứ một thứ gì cả, cái cảm giác kinh tủng dần dần xâm lấn trái tim nàng một cách quen thuộc.
Chẳng lẽ….
Máu! Nàng thấy máu! Rất nhiều! Chúng bao quanh người nàng, làm ướt nhẹt mái tóc nàng, nhuộm đỏ cơ thể nàng, còn nàng thì đang chìm dần xuống, bể máu này đang nuốt chửng nàng, không làm sao có thể dừng lại được…
Toàn thân Mạn Châu ngập tràn trong thứ mùi tanh nồng đáng ghê rợn ấy, chúng tràn ngập khoang mũi, nàng không thể thở được, không thở được…
“Chủ thượng, ngài sẽ mang nàng ta đi bây giờ sao?” Bên tai đột nhiên vang lên chất giọng lành lạnh không phân biệt được nam nữ, cơ thể Mạn Châu ngập trong bể máu cứng đờ không thể cử động, trong lòng nàng lúc này không ngừng cầu nguyện nam nhân kia đừng xuất hiện, chỉ cần hắn không xuất hiện thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đáng tiếc, lời cầu nguyện này không có hiệu quả, hoặc là thần tiên trên đời này cũng không muốn nghe lời nói của nàng, chỉ nghe được thanh âm vang lên đáp lại lời nói kia:
“Hồn Trạch, ngươi muốn quản bản tôn sao? Tên Phật Đà chết giẫm kia muốn ngươi làm vậy!”
Mạn Châu sợ tới mức chết lặng, cơ thể không cử động được kia cũng vì giọng nói kia siết chặt.
Cũng không thấy âm thanh trước đó nữa, hay hắn dường như đã quen với sự bất mãn của chủ tử mình.
Nàng nghe được tiếng bước chân hướng về phía mình càng lúc càng gần, tâm trí nàng tê liệt…
“Mà, cũng chẳng sao, lần này bản tôn nhất định giữ ván cược này với hắn, dù sao nơi này cũng buồn chán đến phát bệnh rồi.” Có tiếng xột xoạt vang lên đan vào thanh âm đẫm máu như tu la của hắn, “Hồn Trạch, đưa nàng trở về đó đi!”
Cuối cùng Mạn Châu cảm thấy tựa như không khí bị rút hết khỏi lồng ngực mình, dù nàng có cố gắng thế nào nàng cũng không thể hít thở được, cả người nàng căng cứng, rồi trong đầu nàng chợt lóe lên bộ dáng A Lệ cả người nhiễm máu tươi đang mỉm cười mãn nguyện nhìn nàng…
“A…Đừng mà!” Mạn Châu mở choàng mắt, sợ hãi hét lên. Choàng tỉnh dậy, nàng mới phát hiện gương mặt mình tràn đầy nước mắt, cổ họng đau rát…
Lại là cơn ác mộng này… Người đó…
Mạn Châu cảm giác toàn thân đều run rẩy, lại lạnh như băng, cố gắng hít thở chậm rãi, thật lâu sau nàng mới bình tĩnh lại được.
Đã bao lâu rồi nàng không mơ thấy nam nhân bí ẩn đó?
Qua một lúc lâu, Mạn Châu mới khó nhọc ngồi dậy, mái tóc dài rủ xuống đầu vai.
Hít một hơi thật sâu, ý thức dần thanh tĩnh lại sau cơn ác mộng đáng sợ. Đưa tay lau đi mồ hôi rịn trên trán, lúc này nàng mới để ý bản thân đang ngồi trên nhuyễn tháp, bên trong tẩm phòng trống không một bóng người, mà bên ngoài âm thanh mưa tí tách từ đêm qua vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại…
Nhắm mắt lại, trong đầu nàng lại hiện lên khung cảnh đẫm máu của A Lệ, lương tâm cắn xé khiến hô hấp nàng càng lúc càng khó khăn. Trong tâm mơ hồ nổi lên một hồi đau đớn, Mạn Châu co tay ôm lấy bản thân, lặng ngắm ánh sáng mờ nhạt đang cố gắng chiếu sáng khoảng không trước mắt, ánh mắt đầy bi thương.
...<3 <3 <3 <3...
““Ngươi nói muốn bản cung đi Chính Kiền cung thăm bệnh?” Trang phi Phùng Thải Uyên đang ngồi trong đại sảnh Hi Hòa cung uống trà, nghe tin tức cung nữ của mình báo lại thì có chút hứng thú hỏi: “Xác định là muốn đi thăm bệnh sao? Hay ngươi lại muốn xem náo nhiệt gì?”
“Nương nương, người không thấy lạ sao, dù sao cũng là một Mạn gia mà thôi, tại sao Mạn Phi Lạc lại được Hoàng thượng ưu ái như vậy? Ngang nhiên ở cạnh Hoàng thượng trong Chính Kiền cung không nói, lại có thể tự do ra vào Ngự Thư Phòng, nô tỳ còn nghe nói nàng ta ngang nhiên uống rượu cùng Tấn Minh vương gia đó.”
Cung nữ cung kính khai báo những thông tin mình vừa nghe ngóng được.
Phùng Thải Uyên bình tĩnh nâng chén ngọc, ý cười trong mắt dần tản đi, “Phải không, ở yến hội đó bản cung nhưng là rất vừa mắt nàng a, không bằng chúng ta đi Ngự thư phòng trực tiếp gặp Hoàng thượng thì như thế nào?” Phùng Thải Uyên vịn tay cung nữ thân cận của mình nói.
Nàng vốn là người thích xem náo , còn rất thích ‘chơi đùa’ với những loại đồ chơi thú vị a!
...
“Tiểu thư, người cảm thấy chỗ nào không khỏe sao?” Lục Y chải đầu giúp Mạn Châu, nghĩ đến nàng còn đang rối rắm vì Đại thiếu gia mà sinh lòng khó chịu liền lên tiếng: “Nếu là vì Đại thiếu gia thì tiểu thư không nên nghĩ nhiều, nô tỳ nghĩ đại thiếu gia sẽ hiểu suy nghĩ của tiểu thư thôi!”
Mạn Châu trầm mặc nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương đồng, tuy rằng miệng không nói gì thêm nhưng trong lòng nàng lúc này đang rất rối loạn.
“Ngươi nói Mạn Phi Tần đã đưa nam nhân kia rời đi rồi? Hoàng thượng có biết chuyện?” Mạn Châu ngăn lại động tác cài trâm của Lục Y, nàng rút cây trâm ngọc màu đỏ trong suốt không mấy bắt mắt từ trong hộp trang sức ra đưa lại.
Theo ý tứ của Lục Y, Mạn Phi Tần vì không muốn nàng liên quan quá nhiều đến chuyện này, hôm qua hắn đã muốn gặp trực tiếp Hoàng thượng đòi người, muốn Hoàng thượng đem chuyện này giao cho hắn xử lí??? Nhưng không gặp được người nên hắn liền tự ý hành động, trực tiếp đem Tư Mã Thiên bệnh tật quấn thân kia từ trong cung ra ngoài, vậy chuyện Hồng Y đang theo dõi Hàn ưu hẳn cũng đến tai hắn rồi đi?
Nam nhân này cũng quá không để thiên tử vào mắt rồi! Nhưng A Lệ đến bây giờ đều chưa có ý tứ ngăn cản? Vậy là ngầm đồng ý?
Mạn Châu không có tâm trạng dùng bữa, không lâu thì thấy Lý Cửu đi theo Giai Lệ từ bên ngoài vào trong Chính Kiền cung, hắn vừa cười vừa nói: “Quý phi nương nương, Hoàng thượng có chỉ mời nương nương đến Ngự Thư phòng một chuyến.”
“Có chuyện gì?” Nét mặt Mạn Châu bình tĩnh, không chút thay đổi nhìn Lý Cửu. Khóe miệng nhếch lên một chút.
...
Trong Ngự Thư Phòng không có một bóng dáng cung nhân nào.
Phùng Thải Uyên nhìn bóng người cao lớn đứng chắp tay trước cửa sổ lớn, nở nụ cười uyển chuyển nói: “Hoàng thượng, tại sao người không trả lời thần thiếp vậy?”
Ánh mắt Cung Lệ Hoa không động rung một chút, vẫn tiếp tục nhìn ra bên ngoài, trực tiếp coi sự tồn tại của nữ tử phía sau như không có.
Phùng Thải Uyên lập tức cười khẩy : “Người vẫn lạnh lùng như ngày nào a” Nàng chậm rãi vuốt ve tấm khăn tay của mình, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy vẻ trào phúng.
Cung Lệ Hoa không quan tâm vẻ mặt của nàng ta, con mắt sắc bén xẹt qua một tia u ám không rõ, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài vì lí do như vậy, cần thiết sao?”
Phùng Thải Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, mũi chân vừa chuyển liền kiễng chân lên ghé sát vào tâm lưng cao rộng của Cung Lệ Hoa, nàng nhẹ nhàng vòng đôi cánh tay ôm lấy hông hắn: “Đương nhiên là cần thiết rồi, Hoàng thượng, đã là con người thì luôn luôn thay đổi, thần thiếp cũng sẽ thay đổi!”
Cảm nhận được hơi ấm từ trên người hắn truyền vào gò má nàng, vẻ dịu dàng trên mặt Phùng Thải Uyên dần dần tản mất hết, dung nhan quyến rũ như hồ ly nháy mắt lạnh lùng như sương giá tháng hai: “Vậy, nói cho thần thiếp biết, quan hệ giữa Hoàng thượng với Mạn Phi Lạc là gì a? Thấy Hoàng thượng thân thiết với nữ nhân đó như vậy, trong lòng thần thiếp rất khó chịu!”
Cửa lớn chính điện mở toang không người canh gác, Mạn Châu nhíu mày đứng ở bên ngoài, sau lưng là Lý Cửu Lục Y Giai Lệ cùng nhóm thái giám cung nữ đang quỳ rạp thỉnh an, không ai dám phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Cung Lệ Hoa thu hồi tầm mắt lại, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại trước người mình tách ra một khoảng cách giữa hai người. Xoay người nhìn giai nhân mảnh mai yêu kiều trước ngực mình, đáy mắt hắn không mảy may xao động mà dâng lên một chút không kiên nhẫn: “Ngươi còn muốn làm loạn, mau trở về nơi của ngươi đi.”
Phùng Thải Uyên mỉm cười, nhưng ý cười kia không chạm được tới đáy mắt: “Trở về. Vậy là Hoàng thượng không muốn gặp mặt Thải Uyên rồi.” Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Nhưng Hoàng thượng đừng quên, mặc kệ ở trong hoàng cung này thần thiếp làm cái gì cũng không do Hoàng thượng quyết định. Thần thiếp chỉ không thích những gì ‘người đó’ không thích mà thôi.”
Nhìn bóng tối âm u trong đôi mắt hẹp dài của nam tử trước mặt dần dần khuếch đại, Phùng Thải Uyên bỗng lật tay thả ra vòng tay của mình, chỉ trong chớp mắt đã kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trên khuôn mặt nàng đã sớm thu lại nụ cười ngả ngớn trêu tức, chỉ còn đạm mạc nói: “Hoàng thượng đừng quên điều đã hứa với Thải Uyên, bất kể nữ nhân nào đến gần người, Thải Uyên đều thay ‘người đó’ loại trừ!”
…
Khoảnh khắc Phùng Thải Uyên từ trong nội điện Ngự Thư phòng bước ra liền nhìn thấy bóng dáng màu đỏ lẳng lặng đứng trước mặt mình, nàng ta hơi giật mình, sau đó liền cười khanh khách nhìn Mạn Châu: “Quý phi nương nương, thần thiếp thất lễ rồi!”
Cánh môi nhếch lên một điệu cười lạnh, trong mắt Mạn Châu lóe lên quang mang, nàng có chút không kiên nhẫn với việc nữ tử giả tạo đang cản đường mình, lạnh lùng phất tay áo bước qua người Phùng Thải Uyên, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng ta một cái.
“Bản cung thực rất chờ mong!”