CHƯƠNG 26
Bàn tay đang bóp chặt lấy tay của Mikhal, bởi vì câu nói này mà khẽ thả lỏng đi vài phần, vẻ mặt đầy phức tạp của Chu Quân Hành nhìn dung nhan tuấn mĩ trước mặt, người kéo hắn vào vực sâu không đáy, nam nhân không cảm thụ lấy tâm tình của hắn, lúc bắt đầu là phẫn hận, nhưng chẳng biết từ bao giờ nó đã thay đổi bản chất, chỉ là Chu Quân Hành không dám nhận mà thôi……
「 Tại sao…… Các ngươi có thể như thế kiên định nói ra những lời này, rõ ràng…… Rõ ràng ta mới là người bị thương tổn mà……」 một giọt hai giọt……như trân châu vậy, nước mắt từ đôi mắt nhuốm đỏ chảy ra, Chu Quân Hành buông tay ra, lui lại về phía sau, hắn muốn chạy trốn …hai người giống nhau kia đang nhìn hắn, ánh mắt trần trụi không chút che giấu cảm tình trong mắt dành cho hắn.
「 Thương tổn thì ngươi sẽ càng cảm nhận được chúng ta , Quân Hành, ngươi là người duy nhất chúng ta yêu……」 từ phía sau khẽ ôm lấy bộ dáng đang định chạy trốn của ai đó, Carlos khẽ nỉ non bên tai Chu Quân Hành.
Nhắm mắt lại, ôn hoà đến từng phía sau, làm nước mắt hối hận của hắn không ngừng chảy ra,đã không quay trở lại được nữ rồi…… Thứ gọi là bình tĩnh của trước kia.
「 Tốt như vật ?」 nhìn nữ hài đang trầm tĩnh ngủ , Carlos hỏi.
「 Quên đi khoảng thời gian này đối với nàng là tốt nhất.」 Chu Quân Hành khẽ nói , khuôn mặt không chút biểu lộ , chỉ có ánh mắt khẽ xao động.
「 nhưng nàng sẽ quên cả ngươi, nàng không phải là người thân duy nhất của ngươi hay sao?」 đến gần Chu Quân Hành, Carlos khẽ cầm lấy cánh tay của hắn.
Chu Quân Hành nhìn khuôn mặt đang ngủ vô cùng bình yên của nữ hài, hắn vẫn còn nhớ rõ sự sợ hãi trên khuôn mặt ấy, chính tình cảnh của mình đã tự bóp méo địa vị trong lòng nàng rồi! Chu Quân Hành không khỏi cười khổ.
「 Quên ta sẽ khiến cho nàng quên đi tình cảm xằng bậy nàng định dành cho ta, quên ta, dù cho chỉ có một mình nàng , thì cũng có người hảo hảo đợi nàng.」 như vật còn đỡ hơn có một 『 quái vật 』 ca ca a! Chu Quân Hành tự giễu nghĩ.
「 Kỳ thật, ngươi không cần phải làm như thế.」 Mikhail luôn im lặng từ nãy đến giờ khẽ cất tiếng nói.
Hắn đi đến bên cạnh nữ hài, tuy không thích địa vị của nàng trong lòng Quân Hành, nhưng nếu quyết định của hắn có thể khiến Quân Hành nở nụ cười, hắn nghĩ mọi chuyện đều đáng giá .
「 Ta sẽ xoá đi trí nhớ của ta ngươi và nàng lúc gặp chúng ta.」 chạm lên mu bàn tay của Chu Quân Hành, để lên môi của mình, Mikhail khẽ hôn lấy và nói.
「!!」
「 Đại ca!」
Không để ý đến ánh mắt mang theo trách cứ của Carlos, Mikhail nhìn thẳng vào Chu Quân Hành「 nhưng mà, một khi hồi phục lại trí nhớ , nếu ngươi lại bước vào cuộc đời của chúng ta, đến lúc đó, ngươi không thể thoát đi nữa, cả cuộc đời phải ở bên cạnh bọn ta…… Như vậy, ngươi nguyện ý ?」
Không bỏ bàn tay lạnh ngắt của Mikhail ra, Chu Quân Hành khẽ rủ mắt tự hỏi lấy mình, cuối cùng khẽ hạ quyết tâm :「 hảo, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi, tương lai nếu như ta khôi phục trí nhớ, đến lúc đó ta sẽ không đang lẩn trốn các ngươi, cả cuộc đời sẽ luôn ở bên cạnh các ngươi, Mikhail , Carlos.」
「 A…… Vậy cứ như vậy đi!」 Buông tay Chu Quân Hành ra, Mikhail khẽ nghiêng thân mình về phía trước, bàn tay trắng nõn để trước mắt Chu Quân Hành 「 chỉ mong…… Ngươi sẽ không hối hận quyết định ở giờ phút này.」
Khoé miệng khẽ cười, không biết là vì vui mừng khi có thể thoát được cơn ác mộng này, hay đáy lòng của hắn tự đùa cợt chính mình, Chu Quân Hành khẽ nhắm mắt lại , yếu đuối ngã vào ***g ngực của Carlos ở phía sau lừng.
「 Đại ca, tại sao ngươi lại làm như thế?」 Carlos vuốt ve Chu Quân Hành đang mê man, vẻ mặt đầy phức tạp.
Đã sớm hiểu rõ sự thống khổ mà bọn họ để trên người Quân Hành, mức độ như thế nào bọn họ đều biết, nhưng mà ích kỷ không cho hắn lựa chọn, thậm chí chỉ có hy vọng hắn tiếp nhận bọn họ là nhất, hắn chưa từng tình nguyện……nếu để cho Quân Hành tự lựa chọn, hắn sẽ chọn cái gì bọn họ đều rõ ràng ? chỉ vì điều này mà đáy lòng như bị cào xé vậy……
「 ngươi có nhớ lần đầu hắn biến dị, đều muốn tất cả bị hủy diệt ?」 khẽ vuốt gò má Chu Quân Hành, Mikhail rủ mắt nói nhỏ.
「 Có một ít , không…khí tức quen thuộc kia, nếu lúc đó chúng ta bắt lại hắn, ngươi nên biết, hắn sẽ điên đó……」 ngón tay chạm vào môi của ái nhân, sau khi khẽ sờ nhẹ lên Mikhail liền thu tay lại, hắn xoay người lại nhìn nữ hài có địa vị vô cùng lớn trong lờng ái nhân, lại nói:「 nếu không phải là chúng ta kịp thời phát giác được, nếu không biết nội tậm hắn lo lắng cho ai, có lẽ hắn đã tự hủy diệt chính mình rồi.」
「 Lại nói, chúng ta nên cảm tạ nàng !」 khẽ nở một nụ cười tự giễu, Mikhail nói, cũng bởi vậy, bọn họ xóa đi trí nhớ của Chu Quân Hành, làm cho hắn xoá đi trí nhớ về chúng ta
「 Ta không hiểu, cho dù muốn xoá đu trí nhớ, vì sao cũng xoá đi trí nhớ về chúng ta?」 Nói hắn ích kỷ cũng tốt, hắn chỉ không hi vọng Quân Hành quên bọn họ mà thôi……
「 Đây là nguyện vọng của Quân Hành.」 Mikhail nói dứt khoát「 cho tới nay đều là chúng ta lựa chọn thay hắn, lại còn xem nhẹ cảm nhận của hắn nữa, vậy lúc này nên để hắn lựa chọn, nếu như trong lòng hắn có suy nghĩ về chúng ta chỉ một chút thôi, hắn sẽ quay trở lại.」
Carlos dùng hết khí lực của toàn thân mà ôm lấy Chu Quân Hành, đáy mắt lặng lẽ chảy ra một giọt nước mắt, đây là đánh cược, đánh cược tình cảm của Chu Quân Hành dành cho bọn họ , Quân Hành ngươi…… Ngươi có trở về không?