Xong xuôi mọi việc cũng đã quá trưa. Giờ thành thân của Vân Vân đã tới. Tú bà vào phòng, chùm khăn hỉ lên đầu nàng. Nàng khó chịu hất ra. Nhìn không thấy đường nhỡ vấp té thì sao? Mà người có mắt không được phép nhìn là rất khó chịu đấy biết không? Hừ..... tâm trạng nàng đã không tốt rồi thì chớ.
Tú bà lại nhẹ nhàng chùm khăn hỉ lên đầu Hải Vân, nói:
“Lâm Tiểu Thư à sao người không chịu để cho nô tài chùm khăn hỉ lên giúp người vậy?”
Hải Vân lập tức quay sang tú bà với vẻ mặt cau có:
“Hỉ hỉ cái gì? Ta không muốn”
Tú bà quả là người tốt. Dù thái độ Hải Vân có như thế nào, bà vẫn kiên trì giảng giải không một tiếng than trách:
“Tiểu thư à hôm nay là ngày trọng đại của người. Đội khăn hỉ là tục lệ bắt buộc trong ngày này. Tiểu thư nên tuân theo. Sau này tiểu thư làm vương phi rồi. Người nên cẩn thận với lời ăn tiếng nói”
Hải Vân lại xụ mặt xuống, hai má phình ra, hồng hào đáng yêu. Nàng nói:
“Thôi được rồi...nhưng mà có thể để ra ngoài được không? Ta sợ té mất”
Nhìn điệu bộ của nàng, tú bà phì cười. Coi bộ tam vương phi tương lai thật là trẻ con.
.....
Khi tú bà dắt nàng đi qua phòng của ả Huỳnh My, nàng bất chợt nghe thấy tiếng nói chua ngoa chứa đầy sự ghanh ghét tức giận:
“Con ả Lâm Hải Vân đáng ghét. Mi....mi.....sao cái gì mi cũng hơn ta hả????? Ta xinh đẹp hơn mi, ta giỏi giang hơn mi. Tại...tại sao mi lại được làm tam vương phi còn ta thì không? Ta sẽ không bao giờ công nhận.”
Choang
Tiếng đập bàn đập ghế vang lên chói tai. Âm thanh của sự phẫn nộ.
“Tiểu...tiểu thư”
Tú bà sợ hãi nói. Bà biết nàng đã nghe thấy những điều không nên nghe.
“Vân Vân”
Bỗng từ đâu, Huyết Tử và Kiều Tuyết chạy tới. Hai người mặc y phục của người hầu. Tuy nhiên bộ trang phục ấy nào có thể dấu được sắc đẹp tuyệt diệu của mấy nàng.
Hải Vân quay lại. đưa ngón trỏ lên môi, ra dấu im lặng rồi vẫy tay ý bảo hai người đến gần.
“Gì vậy?”
Kiều Tuyết tò mò hỏi.
“Nghe đi! Chúng ta sắp xử được ả ta rồi. Xử xong chúng ta sẽ đào hôn.”
..........
“Hừ...con ả đó đáng lý ra nó phải chết rồi chứ. Chính ta đã thuê người hạ thủ nó rồi cơ mà. Không lý do gì nó vẫn còn tồn tại cả. Phải....không lý do gì cả” Đúng lúc ả đang chửi bới thì nghe ngoài cửa có tiếng hét kinh hoàng của Kiều Tuyết:
“Cái gì????? Đào hôn?????”
“Suỵt”- Huyết Tử trừng mắt.
XOẠCH
“Câc ngươi đang làm gì ở đây?”
Ả Huỳnh My mở cửa. Bên ngoài, ba con người đang lấp ló bỗng giật mình. Các nàng bị phát hiện rồi. Nhưng cũng không sao. Thời cơ đã đến.
“Hừ.....tặng cậu đó Vân Vân”
Huyết Tử nói.
“Ừm”- Vân Vân gật đầu một cái rồi quay sang ả Huỳnh My khuôn mặt vẫn còn đỏ lên vì tức giận.
“Ngươi.....”- Nàng chỉ tay về phía ả Huỳnh My khiến tim ả giật thót cả lên.
“Giết ta?”- Nàng hỏi, chỉ tay về phía mình
“Phải”- Ả Huỳnh My trả lời. Hiện tại tất cả những gì còn lại trong tâm trí ả là cơn phẫn nộ đã lên đến cực điểm. Ả chẳng còn suy nghĩ gì khác ngoài việc muốn giết nàng cả. Ả MUỐN GIẾT NÀNG.
“A.....” ả lao đến, định dùng móng tay nhọn cào vào mặt nàng. Nàng nhẹ nhàng né sang một bên. Không tốn chút sức. Nàng chầm chậm đưa tay về phía cổ ả. Trong tíc tắc, cổ ả đã bị siết chặt bởi năm đầu ngón tay mảnh khảnh. Mặt ả xanh lên. Khó thở. Ả đang ở giữa biên giới giữa sự sống và cái chết.
“Ta....ta là muội...muội muội của tỉ”- Ả nói một cách khó nhọc. Từ bao giờ mà Lâm Hải Vân thường xuyên bị nàng bắt nàng lại có vẻ mặt đáng sợ đến thế? Từ khi nào mà mạnh đến thế? Ả hoảng loạn. Ả sợ hãi.
“Muội muội? Xì.......vậy để tỉ tỉ ta dẫn hảo muội muội về với chốn địa ngục nhé”
Hải Vân cười nói. Nàng như đang chơi vờn mồi với ả “hảo muội muội” của mình vậy. Thật ra lâu lắm rồi nàng không được giết người. Không biết kĩ năng có kém hơn không ta?
“T....tiểu....tiểu thư....người mau bỏ nhị tiểu thư ra đi. Chúng ta....sắp...sắp phải đi rồi”- Con người nãy giờ vẫn run rẩy một góc bỗng lên tiếng can ngăn. Giọng điệu run rẩy đầy vẻ sợ hãi.
Đúng lúc đấy có một giọng trầm vang vang lên từ nóc nhà:
“Phải đó phải đó! Hôm nay là ngày đại hỉ của con. Không thể để chậm trễ được.”
Tất cả mọi người giật mình ngước đầu lên. Một ông lão tóc trắng đang gác chân ngồi ở một tư thế không thể nào duyên hơn. Lão vuốt chòm râu trắng phớ của mình cười cười.
“Sư phụ!”- Cả ba đồng thanh.
“Hà hà ba con tiểu yêu này thấy sư phụ mà không hành lễ à?”- Hiên Viên Ngoại nói.
Tú bà cùng nhị công chúa- ả Huỳnh My giật mình. Sư phụ sao? Đại tiểu thư bái sư hồi nào vậy?
Hải Vân thả tay ra khỏi cổ ả Huỳnh My. Lần thứ hai ả ta rơi xuống đất, ho sặc sụa. Xem ra cái mạng ả ta còn lớn lắm. Hai lần cận kề cái chết mà vẫn chưa chết.
“Đồ nhi.....”- Hải Vân cùng Huyết Tử và Kiều tuyết quỳ xuống, định hành lễ thì lão Hiên Viên Ngoại đã chen ngang:
“Không cân hành lễ nữa đâu. Đi đi không muộn”- Lão phẩy tay cười trêu chọc Hải Vân. Lão biết nàng không thích.
“Sư ph...”- Nàng trợn mắt lên nhưng hành động nhanh chóng bị Huyết Tử cắt ngang. Huyết Tử kéo tay Hải Vân đi. Vừa đi vừa nói:
“Chúng a đi thôi tân nương”
Câu nói mang hàm ý trêu trọc quá rõ ràng. Đầu Hải Vân bắt đầu xì khói. Nàng quay ngoắt đầu đi. Được!!!! Muốn làm gì thì làm.