“Xưng danh”
“Hàn Huyết Tử”
Huyết Tử nói bằng âm vực không mặn không nhạt.
“Lãnh Kiều Tuyết”
Tuyết nói không nhanh không chậm.
Hai người này làm lão sư phụ già dựng cả gai ốc. Nếu lão không có công lực cao cường thì phải chăng lão dính với chữ TỬ lâu rồi.
“Đồ nhi là Lâm Hải Vân”
Chỉ có Hải Vân là cười nói vui vẻ. Nàng làm lão sư phụ an tâm hơn hẳn.
Lão tự tiếu phi tiếu.
“Tên các ngươi thật hay. Hàn là lạnh. Huyết là máu. Tử là chết. Vậy tên ngươi mang nghĩa máu lạnh của cái chết. Tên giống tử thần quá đi”
Lão nhìn Huyết Tử rồi quay sang Tuyết.
“Lãnh là tàn khốc. Kiều là xinh đẹp. Tuyết là se lạnh. Tên ngươi cũng thật là quá ghê đi. Sự kiều diễm của tàn khốc trong cái lạnh.”
Rồi lão lại chỉ tay về phía Hải Vân.
“Lâm là lạc. Hải là biển. Vân là mây. Tên ngươi đẹp nhất. Lạc vào biển mây.”
“Ta là Hiên Viên Ngoại. Là đệ nhất sát thủ võ lâm”
“Lão sư phụ già....vậy thì liên quan gì?”
Kiều Tuyết nói bằng giọng ngán ngẩm.
“Các ngươi nhận xét cho ta những điểm bất thường ở cái xác này xem nào”
Lão sư phụ vừa nói vừa chỉ tay vào cái xác nãy giờ vẫn ở đó.
“Cô ta giống hệt Vân Vân”
Huyết Tử nói một cách dứt khoát.
“Hả????”
Hải Vân ngạc nhiên.
“Cậu nhìn kĩ đi Vân”
Tuyết lên tiếng.
“ừm”
“Thứ hai là....”- Lão sư phụ
“Là đây chính xác là một vụ mưu sát”
Tuyết khẳng định.
“đúng! Bề ngoài có vẻ như đây là chết do đá đè từ vụ lở đá nhưng theo quan sát thì nếu vậy chắc chắn phải có nhiều sỏi đá nữa xung quanh đây. Cứ cho là có người dọn rồi đi chăng nữa thì họ không nhìn thấy cái xác chắc?”
Huyết Tử tiếp lời.
Lão già sư phụ rất khâm phục khả năng suy luận của hai cô gái này. Ông cười.
“Còn điều cuối cùng?”
“Hả??? Còn điều cuối cùng sao?”
Huyết Tử và Kiều Tuyết giật mình. Các nàng phát hiện ra 3 điều. Nhưng mà 1 trong 3 điều ấy là tại sao cô gái này lại vận đồ kì quặc như vậy? Tuy nhiên sau khi biết mình đã xuyên không thì ngay lập tức nghi vấn ấy bị loại bỏ.
“A...ta biết rồi”
Bóng đèn trong đầu Hải Vân chợt lóe sáng. Nàng không giỏi trong mấy cái vụ xác định mưu sát hay tự sát gì gì đó nhưng mà nàng có thể quan sát tổng thể hơn hai người kia nhiều.
Tất cả ánh mắt như đang đổ dồn về Hải Vân. Nàng tự tin nói:
“nghi vấn cuối cùng là ở y phục cô ta”
Chấn động! Này này! Nghi vấn ấy đã được loại bỏ rồi mà. Nhưng sao lão sư phụ lại tươi cười thế nhỉ?
“Con nói tiếp đi”
Lão sư phụ tự dưng đổi xưng hô. Chắc chắn ông đã thu phục được các nữ nhân tài rồi. Không hoảng sợ trước xác chết. Phát hiện các nghi vấn trong nháy mắt.
“Dạ! Sư phụ! Người thấy không? Y phục cô ta thuộc hạng quý tộc. Chắc chắn chức danh địa vị không nhỏ. Vậy tại sao lại lang thang ở chốn này để bị người ta hại chết. Vậy các gia nô đâu?”
Lúc đó Kiều Tuyết và Huyết Tử mới bừng tỉnh. Đúng là kinh nghiệm xem phim kiếm hiệp của Hải Vân có khác. Các nàng thật sự không nhận ra.
“Vân Vân! Cậu thật giỏi”
Tuyết khen.
“Tớ biết tớ giỏi. Đâu ngu như cậu”
Vân trêu.
“rồi rồi”
“ta cho các con 3 ngày. Hãy tìm ra thủ phạm. Coi như đây là 1 bài kiểm tra. Sau 3 ngày ta sẽ tìm đến các con.”
Lão sư phụ nói rồi biến mất.
“ế??? Giờ ta làm sao? Ba ngày mà tìm hung thủ giữa chốn này thì chẳng phải mò kim đáy bể à?”
Hải Vân khó chịu.
“Dễ thôi. Chúng ta chỉ cần chôn cái xác và coi như cô ta là Hải Vân. Lúc đó hung thủ sẽ nghĩ cô ta còn sống mà tự mò đến thôi”
Kiều Tuyết nói.
Sau khi chôn cất xong cái xác. Các nàng quay lại nhìn nhau. Giờ làm gì đây? Đúng lúc đó, có một cô bé chừng 12 tuổi chạy đến.
“Tiểu thư!!!”