“Ngươi đầu tiên phải hiểu Long Trảo có cái gì tốt, cái gì hay. Long Trảo một khi tóm lấy bất cứ thứ gì, chỉ được phép có hai kết cục!
Một là bị bóp nghẹt, nát vụn ra thành bụi cám!
Hai là chặt vô cùng chặt, không tài nào có thể thoát ra!
Ngươi phải nhớ lấy hai điều ấy khi dùng Long Trảo, dù sống dù chết, nhất định phải tuân theo hai luật ấy. Nếu không thể cố hết sức mình, đừng dùng Long Trảo!”
Huyết Cổ Long đối diện với Lưu Tích giữa không trung, nói ra từng lời từng lời một cách kiên quyết và dứt khoát, tựa như nó đang lấy cả niềm hãnh diện Long Tộc ra để nói. Nhưng thực đúng là vậy, Long Trảo Thủ vốn là chiêu thức đã thất truyền mà Long Tộc đã từng truyền cho nhân loại lúc vạn giới còn chưa được tách ra.
Nói cách khác, Huyết Cổ Long hiểu rằng đây là trao đi bí quyết sử dụng sức mạnh kinh khủng nhất của Long Tộc, nó phải làm cho tử tế.
“Đã hiểu.” Lưu Tích cũng nhận ra sự trang trọng của những lời Huyết Cổ Long nói. Hắn hiểu rằng để long tộc cao quý truyền ra kĩ thuật của mình không bao giờ là việc dễ dãi. Hắn sẽ cố gắng để tiếp thu kĩ thuật ấy một cách tốt nhất.
“Làm đi! Ba ngón vững như kiềng tỏa ra thành hình sao ba cánh, cứng ngạnh như núi đá, mạnh mẽ như thủy triều. Hãy khiến chúng trở thành những thứ mà đối phương phải khiếp sợ, những thứ mà kẻ thù không thể cản phá!” Huyết Cổ Long hét lên.
Lưu Tích đáp xuống mặt đất, ngay lập tức lượng máu kia đổ dồn lên khu vực tay và bao lấy hai bàn tay hắn. Hình dạng ba ngón có móng sắc được tạo ra, những đường gân hay chỗ gồ ghề cũng hiện lên. Lưu Tích thử mở ra nắm vào hai trảo hai tay, thực nói cũng khá dễ dàng.
Huyết Cổ Long từ trên cao từ từ hạ xuống. Nó đứng đối diện với Lưu Tích, vươn tay tóm lấy một tảng đá to ngang người Lưu Tích rồi nắm chặt trong long trảo của mình. Từng tiếng kèn kẹt chói tai vang lên, móng sắc của Huyết Cổ Long cào vào mặt đá tạo ra từng vết khía sâu, dễ dàng cảm nhận được lực bóp mạnh khủng khiếp đang được dồn lên tảng đá kia.
Rắc!
Rụm!
Lọc cọc!
Những mảnh đá vừa vỡ vụn rơi lung tung trên mặt đất, một phần vẫn nằm yên trong Long Trảo của Huyết Cổ Long. Một tảng đá cỡ đấy đã bị nghiền thành những khối nhỏ như những quả bóng nhỏ, thậm chí còn biến thành một lớp bụi mù. Sức mạnh quá kinh khủng, cực kì kinh khủng.
“Nào, lần này thì dễ hơn tập bay. Tiếp chiêu!” Huyết Cổ Long nói.
Chưa kịp phản ứng, đuôi con rồng kia đã vung lên liên tục. Tất cả những viên đá nhỏ vừa bị bóp vụn ra bay lẫn vào không khí, lao đi như đạn pháo về phía của Lưu Tích. Mỗi một lần đá đập vào cơ thể là một lần đau đớn như quặn thịt vào. Lưu Tích sau cơn mưa đá ấy chỉ biết quằn quại, gục xuống trên mặt đất.
“Ta muốn ngươi bắt lấy tất cả những viên đá bay đến, vừa luyện phản xạ, tốc độ, lực nắm và cũng luyện cho Huyết Trảo của ngươi cứng rắn hơn. Nào, bắt đầu lại một lần nữa!” Huyết Cổ Long hét lên.
Lưu Tích chầm chậm đứng dậy, ho khan liên tục, trên cơ thể những vết đá đập thâm da vẫn chưa hề tản đi. Nhưng hắn không than lấy một lời, nghiêm túc đứng đối mắt với Huyết Cổ Long. Lưu Tích hơi trùng hai chân xuống, mắt nheo nheo, tập trung cao độ.
Một đợt đá nữa tới, hắn chỉ tóm được ba viên, số còn lại tiếp tục tông thẳng vào cơ thể hắn.
Lại một đợt nữa, một đợt nữa và một đợt nữa. Cả hai cứ như vậy, tiếp tục ném từ ngày này sang ngày khác. Huyết Tộc kì thực không cần ăn uống mấy vẫn có thể sống được nhưng Lưu Tích đã gầy rộc ra, hai má hóp vào, mắt cũng thâm quầng đi vì thiếu ngủ.
Nhưng, không phải những điều ấy là vô ích.
Pặc pặc pặc!
Rụp!
Rụm!
Cả một đoàn đạn đá đều bị Lưu Tích tóm lấy, ném trả lại hoặc lập tức nghiền nát. Huyết Trảo của hắn đã được sử dụng thành thạo chẳng khác gì tay người, hắn đã gần như lĩnh hội được Long Trảo của Huyết Cổ Long. Với năng lực cầm đá đá nát này, chắc chắn khả năng trong trận chiến của Lưu Tích đã tăng thêm một bậc.
“Ngươi làm tốt lắm, suốt hơn một tuần qua vẫn có thể cố gắng đến vậy, chính ta cũng nể phục ngươi.” Huyết Cổ Long thở dài.
“Lưu Tích?”
“Thằng phàm nhân phế vật?”
Lưu Tích đã gục rồi, hắn nằm bẹp trên mặt đất, thở dốc, mắt nhắm chặt và có lẽ đã ngủ say. Huyết Cổ Long cũng không trách được tên này, sau đợt tập luyện như vừa rồi, chắc chắn mệt là đúng. Nó nhìn Lưu Tích nằm trên mặt đất, thở dài, nói:
“Ta sẽ chăm sóc tên nhóc nhà ngươi vậy.”
Minh Đa thực ra đã cáo lui đi săn quái từ mấy ngày trước rồi, cả cái Huyết Tộc Vực này rốt cuộc cũng chỉ còn Lưu Tích với Huyết Cổ Long. Ngoài ra còn có Kim Bổng ngủ yên trong túi áo hắn. Huyết Cổ Long đưa tay tóm lấy Lưu Tích, lôi xuống một hang động nhỏ dưới đáy Huyết Tộc Vực.
Trong cơn hôn mê, Lưu Tích đã nhìn thấy những ảo ảnh mà hắn chưa từng thấy. Thường thì ảo ảnh trong mơ sẽ là những mộng ước ở đời thường mà không thực hiện nổi, đưa vào mộng để biến nó thành hiện thực. Nhưng ảo ảnh này của Lưu Tích khác hoàn toàn, nó như một cuộn phim được chiếu vào trong đầu hắn vậy.
* * * * *
“Nếu ngươi có thể điều khiển sức mạnh đằng sau Thiên Môn, ta sẽ giao nó vào tay ngươi… nhưng ngươi không thể, vì vậy, Thiên Môn sẽ được đặt trên tinh cầu của ngươi. Tại sao ư? Vì ngươi là kẻ ta tin tưởng, niềm kiêu hãnh của một tên Dracula đáng để ta đánh cược.” Một giọng nói vang vọng trong không gian, không nặng không nhẹ, giọng nói ấy cứ thoảng qua như thuộc về chính thiên nhiên vũ trụ này.
Đứng giữa thiên không kia là một kẻ người nhỏ, cơ bắp săn chắc đẹp như tạc tượng. Hắn mặc trên thân một chiếc áo bào mỏng màu đen có viền đỏ, trên miệng nở một nụ cười ngông cuồng. Hắn ngửa đầu lên, mái tóc bóng mượt và ngoại hình đầy phong độ như một quý tộc rung rinh trong gió.
Hắn đáp lại giọng nói bí ẩn kia:
“Yên tâm, cả Thiên Môn hay Huyết Hạch Thần Tâm, ta đều sẽ giữ nó thật kĩ!”
Một giọng cười vang lên đâu đó như đáp lại hắn.
“Haha, có lẽ việc bàn giao tinh cầu và Thần Vị đã hoàn thành rồi nhỉ, Huyết Thần? Mong sao dù trước đây ngươi là cái gì, làm cái gì, dù ngươi từng là một bá tước lang thang thì bây giờ hãy cố dốc sức xây dựng Huyết Tộc của ngươi.
Tình cầu đầu tiên, ta dành cho ngươi, Thần Vị đầu tiên, ta cũng giành cho ngươi.”
Giọng nói kia vang lên đâu đây rồi vút lên một âm thanh như tiếng dịch chuyển, cả thiên địa này lại im lặng như cũ. Huyết Thần đứng nghênh ngang giữa trời giữa đất, xung quanh hắn, vạn vật không có lấy một thứ gì. Truyện Bách Hợp
Và hắn bắt đầu đưa tay ra, máu bọc lấy cơ thể hắn và tạo hình thành một con Huyết Long. Long Trảo, Long Dực, Long Nha, rồi đến lớp da sần sùi, các cơ,… một con rồng kiểu Châu u dần thành hình. Huyết Thần rút lại toàn bộ máu, với kĩ thuật vừa rồi, hắn đã tưởng tượng được ra sinh vật mình muốn tạo.
Nhịp nhàng, từ giữa hư không, sinh vật đầu tiên của Huyết Giới xuất hiện.
“To nữa.”
“To thêm nữa.”
“Thêm nữa.”
Sừng sững giữa trời, to phải như một tòa núi, đó là một con rồng với lớp da đỏ bóng loáng vì những vảy xếp đều. Nó ngơ ngáo nhìn đời, nhìn vào kẻ đứng trước mặt hắn.
“À, ngươi đang hơi thiếu ý thức nhỉ, ta sẽ thêm một phần kí ức của ta cho ngươi.” Huyết Thần nói, phẩy tay một cái.
Ngay lập tức, thông tin về ngôn ngữ chảy vào tâm trí của con rồng đấy. Nó cũng không còn ngu dại nữa mà cũng nhận biết được xung quanh. Nó cúi xuống, nhìn chằm chằm kẻ đã tạo ra nó.
“Ta là Huyết Thần, ngươi là Huyết Cổ Long. Từ giờ, chúng ta sẽ là đồng đội!”
“Grừ, được thôi.”