*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bức tường hiện đại ấy cuối cùng đã được kéo lên, bên trong đã đứng sẵn hai người. Bọn hắn mặc áo blouse trắng đặc trưng của các nhà nghiên cứu, trên mặt đeo kính dày cộp. Cả hai đều trông cực kì tươm tất và gọn ghẽ, tựa như những quý tộc bậc cao sống cả đời cho những điều vĩ đại chứ chả màng đến thế sự ra sao.
Một nam một nữ, dựa vào màu mắt, Lưu Tích biết được Dị Huyết của từng người một. Tên nam tử kia có mắt cam, đại diện cho Hỏa Huyết, khả năng cao cũng mang họ Viêm giống như đặt cho Viêm Vọng, Viêm Nhất. Nữ tử bên này mắt xanh dương, hơi trầm, đại diện cho Băng Huyết, hắn khá chắc Băng Huyết này mang họ Ngọc, đến từ Ngọc Gia.
“Thưa ngài, đây là hai đối tượng đã đột nhập vào viện nghiên cứu của chúng ta.” Viêm Nhất cúi đầu chào, đưa tay lên trán kiểu nhà binh, báo cáo rõ ràng, rành mạch như đã được tập hàng ngàn lần.
Lưu Tích im lặng nhìn bộ dạng đứa nhóc ấy. Nó trông có vẻ bồn chồn, thực sự như đang ấp ủ việc hỏi thẳng cha mẹ rằng họ có coi nó là con không như Lưu Tích vừa bảo. Nhưng nó cũng chỉ bồn chồn thôi, hai chân hai tay như đóng đá lại.
Mồm Viêm Nhất không tài nào mở ra để hỏi một câu như vậy, nó quá sợ.
Lưu Tích cảm thấy thương cảm phần nào với thằng nhóc này. Cách nó xưng hô với cha mẹ lại là “ngài”? Thật sự là ngài sao? Còn nhớ, ngay cả đô đốc Hương Anh Túc cũng không bắt Lưu Tích gọi bằng ngài khi đã quen thân nhau.
Vì cái chữ ngài đấy nó tạo ra khoảng cách, mang tính hình thức và rõ ràng thể hiện rằng giữa hai người giao tiếp với nhau còn một bức tường rất lớn. Nhiều sếp, nhiều vị có quyền đều muốn cấp dưới mình xưng hô như bạn như bè, cố tránh chữ ngài để không bị xa cách…
Vậy mà, bố mẹ kiểu gì lại bắt con xưng bằng ngài?
Lưu Tích bắt đầu nghĩ rằng lũ này thực ra không hề coi Viêm Nhất là một sinh linh…
Đơn thuần, đó là một vũ khí sống..
Một thể tiến hóa đẳng cấp hơn…
Đơn giản là vậy, dù mang gen bọn chúng trong người, bọn chúng cũng không hề có cảm giác ruột thịt gì đối Viêm Nhất. Lưu Tích muốn chất vấn, muốn nói thẳng với Viêm Nhất về điều đó. Nhưng khi nhìn vào cái hi vọng trong đứa trẻ ấy, hắn không nỡ đập vỡ.
“Đột nhập sao? Bọn chúng được sản phẩm số 0 dẫn vào mà?” Bằng giọng hách dịch như một vị sếp đích thực, tên nam tử Hỏa Huyết kia lên tiếng chất vấn.
Không chỉ Viêm Nhất, Viêm Vọng cũng được gọi bằng số hiệu. Viêm Vọng – số 0. Viêm Nhất – số 1. Lưu Tích bắt đầu cảm thấy hai tên trước mặt mình không phải loại tốt đẹp gì và cả cái dự án, cả cái công trình này cũng vậy. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận, những cảm giác không lành khi tiến sâu vào nơi này bắt đầu xuất hiện.
“Vâng, thưa ngài.” Viêm Nhất đáp lại lời hạch sách vô lý ấy một cách ngoan ngoãn.
Tên Hỏa Huyết kia tiến đến trước mặt Lưu Tích, có thể thấy rõ thái độ của hắn lúc này là gì. Cực điểm khinh bỉ, khinh đến mức không còn gì để miêu tả. Cảm giác như nhìn một con gián mất dạy vừa chạy vào tô kem còn không đáng ghét bằng Lưu Tích lúc này.
Ựa, vượt qua cả cảm giác tiếc nuối tô kem ấy…
Có thể nói, nhà nghiên cứu mang Hỏa Huyết này là một trong những kẻ nhiễm tư tưởng thượng đẳng và phân biệt, kì thị Thuần Huyết nhất mà Lưu Tích từng gặp. Đến nỗi mà hắn cảm thấy chính mình chùn chân trước ánh mắt ấy.
Tư tưởng của tên này như một tòa núi vững chắc, đã ăn vào máu từ lâu, đến mức mà không tiếc công sức tìm đường tiến hóa để vượt ra khỏi thân phận gần gũi với Thuần Huyết.
“Ta muốn hỏi mượn thiết bị dò kim loại.” Lưu Tích bất chấp tất cả để lên tiếng. Đối với hắn, an nguy của Vũ Ngân Nhu vẫn là quan trọng nhất, ngay cả trong giờ phút này, hắn vẫn cố để hướng đến nàng.
Nhìn vào một tên khinh Thuần Huyết như khinh sâu gián, khả năng rất cao là hắn sẽ không đồng ý cho mượn. Nhưng dù cơ hội mong manh, Lưu Tích vẫn phải thử, bắt buộc phải thử, đó là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra để tìm kiếm cây gậy sắt bị thất lạc.
“Ngươi đến đây làm gì?” Lúc này, tên Hỏa Huyết kia mới nói.
“Ta nói rồ…”
Phừng!!!!!
Lưu Tích đang định bảo rằng mình đã nói từ trước rồi, đó là hắn muốn mượn thiết bị dò kim loại. Nhưng tên Hỏa Huyết kia dường như không quan tâm, trực tiếp triệu hồi ra hai thanh Hỏa Đao dí thẳng vào yết hầu Lưu Tích, cắt lời hắn đang muốn nói ra.
“Chỉ khi ta hỏi, ngươi mới có quyền trả lời. Chỉ khi ta cho phép, ngươi mới có quyền mở miệng. Thứ hạ đẳng nên biết thân biết phận, tránh để bị người ta đè chết. Nào, trả lời, ngươi đến đây làm gì?” Tên Hỏa Huyết kia rít lên qua kẽ răng, từng từ từng chữ đều cực kì kinh tởm.
Lưu Tích khựng lại, đối mắt với mức độ bị kẻ khác coi như súc vật thế này, hắn cũng phải bất ngờ. Chưa phẫn nộ, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là hoài nghi, không hiểu rốt cuộc Thuần Huyết đã ăn cái gì của dòng họ nhà tên này mà hắn lại điên tiết thế.
Vụt!!!
Huyết Trảo hiện ra trong tay hắn gần như trong nháy mắt, vung về phía trước. Lưu Tích xác định rồi, bị kẻ khác vũ nhục đến vậy thì dù có chết cũng không được ngoan ngoãn tuân lời. Hắn sẽ giết bọn chúng, cướp đi thiết bị dò kim loại rồi nhanh chóng lên đường tìm Vũ Ngân Nhu.
Dựa vào hình dạng và độ sắc bén của hai thanh kiếm kia, Lưu Tích nhận ra tên Hỏa Huyết trước mặt mình không hề mạnh, thậm chí còn dưới hắn một bậc. Hắn có thể giết chết đối phương hoặc chí ít là khống chế và áp đảo.
Roạt!!!
Huyết Trảo cắt lên cơ thể tên Hỏa Huyết kia, xé tan áo trắng thí nghiệm. Lúc này, Lưu Tích mới nhận ra rằng đối phương mặc bên trong một lớp áo giáp cực kì dẻo dai mà bền chắc, Huyết Trảo của hắn cũng chỉ tạo ra được 3 đường xước nhỏ, chưa hề cắt rách dù chỉ một chút.
Rầm!!!!
Hai thanh kiếm lửa Hỏa Đao kia vung lên, cắt lên cơ thể Lưu Tích hai đường sâu, hiệu ứng thiêu đốt khiến phần miệng vết thương bị đốt xém, xung quanh hơi rộp lên như bị bỏng. Lưu Tích lùi lại một chút, nghiến chặt răng vì đau đớn.
“Tên khốn này, ngươ…” Minh Đa cũng lao lên khi thấy Lưu Tích xuất kích.
Hắn chỉ có thể gọi ra năm mũi Lôi Tiễn lao thẳng đến tên Hỏa Huyết kia. Nhưng không được, tốc độ của những mũi tên vàng kim ấy quá chậm, không đủ để gây ra bất ngờ. Một đường chém đơn giản của kẻ sở hữu Hỏa Huyết, năm mũi Lôi Tiễn trực tiếp bị phá nát.
Minh Đa ngay lập tức nhận lấy một cước vào bụng, cơn sốc đến quá nhanh, hắn lại chìm vào cơn bất tỉnh một lần nữa.
Chỉ trách cả Minh Đa lẫn Lưu Tích lúc này đều đã bị suy nhược. Hết chạm trán Tiên Ma, đối đầu với yêu thú tàng hình, đấm nhau với Băng Hỏa song sinh Viêm Nhất, bọn hắn thậm chí còn chẳng có mấy phút nghỉ ngơi.
Đến thần còn biết mệt, huống chi là kẻ phàm trần.
Lưu Tích, Minh Đa, cả hai bọn hắn đã tới giới hạn rồi.
Nếu không, đòn vừa rồi Lưu Tích đã có thể tránh, Minh Đa đã có thể gọi ra mười sáu mũi Lôi Tiễn mà xuyên thủng cơ thể kẻ địch. Bọn hắn hoàn toàn có thể song kiếm hợp bích, mạnh kinh khủng như lúc xông pha trận mạc.
Còn lúc này thì khác, tên Hỏa Huyết kia nở một nụ cười gằn, tiến đến phía Lưu Tích đang ôm bụng và cố hồi phục vết đốt. Hắn cứ cười, tựa như ánh mắt của một tên đồ tể chuẩn bị giết heo, ánh mắt dùng để nhìn súc vật.