Sau buổi tuyển binh ấy, đại khái thu được khoảng hai ngàn quân. Hương Anh Túc có chút thất vọng vì số lượng này so với số học viên vẫn còn quá ít. Nhưng hắn thầm cảm ơn giọng nói bí ẩn qua loa kia, nếu không, sợ rằng số tân binh còn chưa chạm đến mốc một ngàn.
Việc huấn luyện võ quân đội cho những tân binh này không còn kịp nữa. Còn một ngày trước khi Thạch Giới đổ bộ thành công. Trong khoảng thời gian này, điều duy nhất Hương Anh Túc phải làm là ổn định tinh thần của tân binh.
Hắn cần nề nếp, đồng phục, cách chào tử tế và chí ít nói qua một chút kế hoạch cho quân đội. Hơn nữa, còn phải mở rộng doanh trại, chuẩn bị một đội tiên phong để đột phá.
Chắc chắn Lưu Tích là lựa chọn đầu tiên Hương Anh Túc nghĩ đến cho đội tiên phong. Dù là Thuần Huyết nhưng năng lực chiến đấu của tiểu tử này được đánh giá khá cao trong mắt hắn. Tiếp đến là nữ học viên đeo bịt mắt, danh tiếng của người sở hữu Không Gian Chi Huyết bay xa và chắc chắn sẽ được trọng dụng.
“Này, Lưu Tích, đi dựng trại!”
Lưu Tích gật đầu, nhanh nhẹn đi làm mà không có lấy một lời than thở
“Ta không cần một cái gật đầu! Xưng hô thế nào!” Hương Anh Túc hét lên.
“Rõ! Thưa Đô Đốc!” Lưu Tích ngay lập tức sửa lại.
Ngày hôm nay là một ngày dài đối với hắn. Liên tục bị sai việc, liên tục bị mắng bởi Hương Anh Túc và còn phải chịu đựng những ánh mắt thiếu thiện cảm từ những Dị Huyết xung quanh. Lưu Tích cũng hiểu đây là một kiểu trả thù của kẻ có quyền, hắn làm bẽ mặt Đô Đốc trước toàn bộ tân binh khi dám đỡ cú đấm đấy.
Nhưng mấy việc dọn dẹp hay dựng lều cũng không phải thứ gì quá cực nhọc, hắn có thể làm được.
Nhưng hắn đâu có hiểu rằng Hương Anh Túc không muốn hắn phởn phơ như thế. Khi tra tấn bất kì ai, thứ kẻ ra tay muốn là nhìn bộ mặt khổ sở chứ không phải kiểu biểu cảm: “mặc kệ đời khắc nghiệt, ta vẫn vui”. Lưu Tích đang như thế, cho đến khi nào mặt hắn còn phởn, Hương Anh Túc sẽ tiếp tục sai việc.
Việc kéo dài mãi đến tối, lúc mặt trời hạ xuống, không hiểu vì sao việc đã hết. Đáng nhẽ phải tới đêm mới xong việc. Thế rồi, Hương Anh Túc nhận ra Lưu Tích đã làm việc với một năng suất kinh khủng, nhanh đến nỗi gánh cả tập thể lên một tốc độ khác. Mọi người được nghỉ sớm, vị đô đốc kia thì vẫn ở lại.
Hương Anh Túc cầm bảng giao việc trên tay, có một chút ân hận. Lưu Tích lúc này mới từ xa tiến lại, trên mặt vẫn vô cùng hăng hái.
“Có lẽ ta đã quá đáng.”
“Hửm, đô đốc vừa nói gì à?”
Lời hối hận của Hương Anh Túc quá nhỏ, chỉ nghe như một giọng gió ruồi bay, không đủ để Lưu Tích nghe rõ chữ nên hỏi lại cũng là chuyện bình thường.
“À, làm tốt lắm, đã giúp đội một phần việc.” Hương Anh Túc nói.
Lưu Tích cười, nhưng ngay lập tức nhớ ra những lần cười đều bị sửa nên hắn đã nghiêm mặt lại, đưa tay lên trán chào. Nhưng lần này Hương Anh Túc đưa tay ra vỗ vai hắn, cũng cười đáp lại, nói:
“Nghỉ rồi, không cần nghi lễ, thoải mái lên!”
“Rõ!”
“Nào, mai ra trận rồi, nghỉ ngơi cho tốt!”
“Rõ!”
Có lẽ hôm nay, suy nghĩ của Hương Anh Túc về Thuần Huyết đã thay đổi phần nào.
Đêm xuống, sau khi ăn uống các thứ, lính bắt đầu về lều. Chia theo nam nữ và thứ tự đăng kí, dĩ nhiên trong lều số 1 của Lưu Tích sẽ có Minh Đa. Ngoài ra, còn có thêm sáu mống nữa. Tám người một lều, cũng là một đội luôn.
Không khí trong lều cực kì bức bối, sáu tên Dị Huyết kia cứ dùng ánh mắt khó chịu để nhìn Lưu Tích còn Minh Đa cố để nói chuyện nhưng không được. Ở với nhau mà ghét bỏ thì thà ra tránh mặt đi cho đẹp lòng, mang suy nghĩ ấy, Lưu Tích ra khỏi lều, định sẽ kiếm tạm một xó nào đấy mà ngủ.
Minh Đa định đi theo nhưng rồi cũng không. Hắn biết rằng Lưu Tích nên ở một mình để giải tỏa ức chế của cả một ngày bị người ta chèn ép, chèn bằng tiếng xì xào, chèn bằng mắt săm soi, chèn bằng cách ứng xử đầy kì thị.
Lưu Tích bước trên đồng cỏ, trăng chiếu trên đầu, gió thổi hiu hiu sau lưng, một cảm giác thoải mái và sảng khoái ập đến tâm trí mệt mỏi. Hắn cứ như vậy, đặt lưng lên bãi cỏ, thả lỏng người.
“Chà, sống thế này cũng bon chen nhỉ?” Một âm thanh vang lên bên tai Lưu Tích.
Hắn quay sang nhìn, Vũ Ngân Nhu đã trở lại hình người và nằm bên hắn từ lúc nào. Hai người không phải kiểu tình nhân ôm yếm nhau mà nằm cách một khoảng, dạng như bằng hữu tâm sự ngắm trăng.
“Ừ, lúc còn ở trong cái lồng, trời đất là của chúng ta…” Lưu Tích nói, nở một nụ cười.
Tiếng khúc khích của Vũ Ngân Nhu đáp lại. Tất nhiên người ngoài nhìn vào sẽ thấy thật lố bịch nhưng với hai người trong cuộc như bọn hắn thì khác. Có những câu đùa chỉ hai người mới hiểu, luôn như vậy. Bất kì ai cũng có một câu đùa mà chỉ hai người mới hiểu, đó là thế giới riêng của những mối quan hệ.
“Nhưng sống thế này mới là cách để đạt được ước mơ chứ? Tớ thực sự nghĩ Huyết Thần là một vị trí cần có người đứng, vì tương lai của cả Huyết Giới.”
“Đúng vậy đúng vậy… một Lưu Tích ngoan ngoãn như cún con và bỏ cuộc trước khó khăn không tồn tại trong tớ. Hãy sống đúng như những gì cậu từng mơ ước và đấu tranh cho nó.”
“Mai trên chiến trường, chúng ta sẽ lại phải đánh một trận ra trò đấy.”
“Ừ, tiếp tục đồng hành nhé?”
“Tất nhiên rồi.”
“…”
Lưu Tích thiếp đi trên bãi cỏ, Vũ Ngân Nhu lại nằm sát vào hắn một chút, hóa hình lại thành một cây gậy.
Cùng lúc ấy, Minh Đa thấy có chút lo cho Lưu Tích nên đã đổi ý đi tìm. Gió đêm lạnh ngắt, trăng chỉ chiếu mờ, hắn mông lung không biết Lưu Tích đang ở xó xỉnh nào. Nhưng đúng vào lúc ấy, hắn bắt gặp nữ nhân sở hữu Không Gian Chi Huyết.
“Yo! Cô có nhìn thấy Lưu Tích đi qua đây không?” Minh Đa lên tiếng hỏi.
“Đừng tỏ ra thân mật thế, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào…” Nữ nhân kia đáp trả.
Nhưng nàng dừng lời, trước mặt nàng là mười hai mũi lôi tiễn được Minh Đa điều khiển đang chĩa vào mặt. Minh Đa có tiến bộ, không phải suốt thời gian giết quái ăn thịt của hắn là vô ích. Sau khi đã bình đẳng về sức mạnh, Minh Đa tiến tới, bắt đầu nói:
“Cô đã bảo chúng ta là đồng minh tạm thời mà, tôi nghĩ nên chào hỏi một chút thôi.”
“Đồng minh tạm thời, không phải hòa bình vĩnh viễn, ngươi tốt nhất nên tránh xa ta ra.”
“Không đâu.”
Một câu trả lời đanh thép từ Minh Đa. Nữ nhân kia buộc phải khựng lại và nghiêm túc hơn trong việc này.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau không vui vẻ lắm nhỉ? Tôi vẫn nhớ như in lúc ấy, khi mà tôi dùng đến cả năng lực của Dị Huyết mà vẫn bị cô đánh bại một cách dễ dàng chỉ bằng một cước. Cô đã suýt giết chết tôi. Cô đã truy lùng tôi, khiến tôi sợ đến mức nhìn thấy cả ánh sáng người ta nói sẽ thấy khi sắp chết.
Nhưng tôi khâm phục ý chí của cô khi nghe lời Huyết Cổ Long kể. Một mình đối đầu một Bán Thần, chà, nghe vậy cũng đã đủ ngầu! Từ thời điểm đó, tôi đã bắt đầu nghĩ vì sao cô có thể trở thành giám đốc của trụ sở. Vì luyện tập như điên và chịu đựng thí nghiệm để sở hữu Không Gian Chi Huyết, đúng chứ? Cô có phần giống với Lưu Tích và cũng đã trở thành lý do để tôi ép mình tập luyện nhiều hơn nữa.
Chắc chúng ta vẫn chưa được làm quen tử tế… Tôi là Minh Đa.”
“Lưu Thanh.” Lưu Thanh đáp lại.
Một cái bắt tay, một chút thay đổi trong cách Lưu Thanh nhìn Minh Đa.