*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điểu Nhân nhìn thứ đang bị đạp dưới chân, có thể nói là đây thuộc hàng mạnh nhất cái hang động này. Rốt cuộc thì nơi này coi như đã hết thứ để nán lại. Hắn thở dài một hơi, cuộc hành trình ngắn ngủi vừa rồi, có lẽ đến đây chính là kết thúc.
Lưu Tích được hắn dạy ư?
Điểu Nhân không cảm thấy vậy, Lưu Tích cũng giống hắn, tự mày mò và giác ngộ là chính, hắn chỉ đặt vào cái cốt lõi của đại kiếm và để hạt giống ấy được tự nảy mầm.
Lưu Tích vặn người, xương sườn lúc này mới hồi phục hết. Hắn bây giờ, tất cả chỉ cảm thấy sảng khoái là chính, vướng bận, suy nghĩ, nói chung cũng đã đều trôi qua lưỡi kiếm.
“Chẹp, lần trước chú đi mà không chào, một phần cũng bởi không biết bắt đầu từ đâu. Chú đặt kì vọng vào mày nhưng không phải cái kiểu ép buộc mày phải cố xưng vương xưng tướng. Kì vọng của chú, mày có thể khước từ, sống cuộc đời của mày một cách tự do. Nhưng nhắc lại một lần nữa, chú mong mày có thể làm được điều mà Tinh Tâm Hội chưa làm được.
Có thể coi đó là sự tiếp nối, có thể coi đó là thứ gì khác cũng được.
Kjhash, chú đếu muốn nói phần này vì ăn nói như gì, chú không giỏi trong cái việc biểu đạt hay cái ếu gì tương tự như thế. Nói chung là, mày hãy sống cho thỏa đời mày và chú mong mày sẽ tiếp tục đi trên con đường hiện tại, chỉ vậy thôi.”
Điểu Nhân nói, ban đầu có vẻ rất thâm sâu và nhiều cảm xúc nhưng càng về sau thì càng chẳng biết phải nói gì thêm. Hắn hơi gắt lên, chốt thật nhanh cái lời chào tạm biệt mà hắn khuyết tật đến mức không nói được tử tế.
“Hiểu.” Lưu Tích cũng là trùm phá cảm xúc. Không khí đang rất khó nói thì hắn độp một từ ngắn củn, nói ra thì triệt tiêu mọi cảm xúc nãy giờ cũng chẳng sai.
Cũng phải hiểu cho bọn hắn, có thể nói là Lưu Tích cùng Điểu Nhân chu du đến mức mà có thể nhìn mặt đoán suy nghĩ. Việc câu nệ một lời chào với bọn hắn gần như là đang cố tạo ra khoảng cách giữa sự thân mật này. Hơn nữa, nam nhi đại trượng phu sao lại cứ phải quẩn quẩn quanh quanh đôi ba lời ủy mị.
“Hiểu thì tốt, chú đi đây.” Điểu Nhân đáp.
“Chào chú, hẹn gặp lại.” Lưu Tích cũng trả lời.
“Mày bỏ ngay cái kiểu chào theo sách giáo khoa đấy đi, nghe rõ ngứa ngáy với khúm núm.” Điểu Nhân đang bay đột nhiên dừng lại, quay ngoắt sang mắng.
“Vậy thì… chào.”
“Chào.”
Chuyện hai tên ấy chào nhau, đến đây là hết. Điểu Nhân đi đâu, có lẽ chẳng mấy ai biết được, Lưu Tích cũng không biết nốt. Còn Lưu Tích đi đâu, hắn biết rõ. Hắn sẽ hướng về cái nơi được đặt ủy thác ấy, về một làng nghề chuyên độ phi thuyền các loại, buôn bán sắt vụn, bình ga, vỏ bom,…
Lưu Tích lấy một hơi sâu, đại kiếm quay về làm một cái kim nhỏ trong túi áo. Hắn vung Huyết Dực sau lưng ra rồi nhún mình bay lên. Vỏn vẹn hai nhịp cánh, hắn đã vụt lên khỏi cái lỗ trên đầu, mở điện thoại ra xem nơi hắn cần đến là đâu.
“Hướng Tây Bắc… cứ bay thôi vậy.” Lưu Tích nhìn về bốn bề rừng rậm xung quanh mình, thở dài một tiếng.
Cánh hắn lần này, quả thật cách vung khác hẳn, số lần vung ít đi và nhịp thưa hơn. Lưu Tích đã thay đổi để có thể bay đường dài, đúng như lời Điểu Nhân dạy. Hắn cũng liên tục thay đổi sau mỗi lần đập cánh, cố tối ưu hóa cách bay của mình.
Vừa đi, Lưu Tích vừa nghĩ về những gì mới xảy ra. Đầu tiên và quan trọng nhất, đó chính là Điểu Nhân. Hắn lúc này đã là vệ sĩ của thái tử đương triều, thân phận trong hệ thống hiện tại không phải là thấp, có thể nói đó là một nước đi không có đường ra của Điểu Nhân, chấp nhận mang cái danh vệ sĩ đến hết đời.
Hắn đã biết quá nhiều, còn cả giao ước trung thành, nói chung là không thể muốn bỏ là bỏ được. Điểu Nhân một kiếp tự do, cuối cùng vì Lưu Tích mà trở thành chim trong lồng, không còn được phiêu du khắp chốn nữa.
Lưu Tích thì muốn giải thoát cho người chú ấy, hắn không muốn người đàn ông đại diện cho tự do trong mắt hắn lại trở nên như vậy. Tương lai, hắn nhất định sẽ đưa Điểu Nhân trở lại với những chuyến phiêu lưu.
Còn về Tinh Tâm Hội và Sát Thủ, cả các thành viên khác nữa. Lưu Tích thấy tất cả đều không phải là người xấu nếu đứng ở góc nhìn của họ, đặc biệt là Sát Thủ. Sát Thủ vì truy tìm vĩnh sinh mà bỏ qua cả những sức mạnh thông thường, tất cả cũng bởi đặt mục tiêu “giúp Thuần Huyết trường tồn” lên cao nhất.
Tinh Tâm Hội là phản động đối với chế độ thời bấy giờ, có thể coi tất cả đều là tội phạm cũng không sai. Nhưng tưởng tượng họ là những người đã thành công lật đổ chế độ kì thị Thuần Huyết đi? Họ sẽ được tôn lên làm 5 vị thánh sống đã dẫn Huyết Giới đến một kỉ nguyên bình đẳng.
Kẻ thắng viết lên lịch sử, chung quy cũng là vậy.
Thấu tường điều đó, Lưu Tích không nghĩ mình sinh ra từ một nhóm tội phạm mà từ một hội những người dám đấu tranh cho lẽ phải.
Thế là tạm xong về Tinh Tâm Hội, tiếp đến, hắn phải nghĩ về năng lực của cái vòng tay này. Theo những gì đã xảy ra, Sát Thủ có thể rút lượng máu của bản thân ra và nhập vào xác của sinh vật khác, khống chế tử thi kia một cách tự do.
Thứ hai, Lưu Tích có thể sử dụng Tầm Nhiệt Nhãn của Viêm Nhất, trong khoảnh khắc ấy, hắn có thể cảm giác trong huyết mạch mình tồn tại một thứ gì đó khác. Dạng như một Dị Huyết, kiểu kiểu như vậy. Rất có thể là viên ngọc chứa máu của Viêm Nhất đã cho hắn khả năng ấy trong thoáng chốc.
Còn về tên sát nhân Hương Huyết và Viêm Vọng, Lưu Tích vẫn chưa thể xác định rõ.
Cánh hắn vẫn sải từng nhịp dài như thuyền, hướng về hướng Tây Bắc. Theo những gì trên bản đồ và một vài hình ảnh mô tả về ủy thác lần này, cái làng ấy sẽ khá lớn, được phủ một tông màu nâu rỉ của sắt thép để lâu ngày. Nơi này từng tạo ra nhiều chiến xa vượt ngàn dặm dễ như bỡn, cũng có không ít loại quái xế khởi sinh từ chốn này.
Lưu Tích có thể chắc chắn Minh Đa đang trong trạng thái được kích thích mạnh khi ủy thác nằm ở đây. Một thằng cuồng xe đến xưởng độ, sợ rằng còn tăng động hơn cả sử dụng chất cấm.
“Nhanh lên thôi, nhỡ thằng Đa nó quậy tung cái làng thì không ổn.” Lưu Tích chẹp miệng một cái, bay nhanh hơn một chút nữa.
Cả một đêm ròng rã, hắn vẫn bay trên trời. Lưu Tích nhớ về thời mà Điểu Nhân chở hắn trên lưng. Cả hai có thể bay cả đêm, vẫn ngủ, dường như đó là một loại khả năng về vô thức tự bay.
Lưu Tích muốn học kĩ năng này, với kĩ thuật bay chuẩn giúp giảm thiểu năng lượng tiêu tốn và vô thức bay, hắn có thể vượt biển sau một giấc ngủ.
Về cặp cánh của Điểu Nhân, tuy là làm từ kim loại quý nhưng nó gần như một bộ phận cơ thể hắn. Lưu Tích vẫn không rõ cách vận hành của thứ đó lắm, nhưng nói chung cánh của Điểu Nhân cũng biết mỏi, kĩ thuật bay chuẩn cũng từ đó mà ra đời.
Lưu Tích nhắm mắt lại, chuẩn bị vừa bay vừa ngủ.
Rầm!!!
Hắn đã đáp đất ngay ở khoảnh khắc chìm vào giấc ngủ, cơn buồn ngủ biến mất, hai mắt lại trừng mở, tiếp tục đập cánh bay lên. Có lẽ trong đêm sẽ còn kha khá lần rơi thẳng xuống nữa, hắn cũng phải chịu thôi.
Rầm!!!
Vâng, chỉ là một lần tiếp đất bằng mặt nữa thôi, chung quy nhân sinh bình tĩnh, hắn cũng không hoảng loạn, tiếp tục thử vài lần nữa chắc chắn sẽ thành công mà thôi. Lưu Tích thậm chí nghĩ rằng có thể rèn luyện khả năng chịu đau trong lần này luôn.