*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lượng máu cái quỷ diện kia hút cạn của nữ nhân này không hề biến mất, nó lại được chuyển vào cơ thể Lưu Tích. Nên nhớ, hắn vẫn chưa hề thoát khỏi trạng thái Hấp Huyết Quỷ, tương đương với việc máu hút vào cơ thể chỉ khiến hắn mạnh hơn.
Những vết thương kia, không phải không thể chữa lành…
“Bắt đầu rồi!” Tên Hỏa Huyết ấy hét lên, hai mắt nhìn thẳng vào ống rỗng chuẩn bị được chứa năng lượng vũ trụ.
Tiếng động cơ gầm rú, rít lên liên tục, cả phòng thí nghiệm này dường như bị rung chuyển. Cũng dễ hiểu thôi, khi cố gượng ép sử dụng những thiết bị phàm trần do con người tạo ra để chạm vào sức mạnh của thần thánh, chắc chắn đây không phải điều dễ dàng.
Đáng nhẽ mọi thứ đã phải vỡ tan rồi đấy, nhưng vì căn phòng này được thiết kế để phân tán lực cực kì tốt nên mới còn có thể tiếp tục trụ đến bây giờ. Tên Hỏa Huyết kia bám chặt tay vào bàn điều khiển, chịu từng cơn rung chấn trong sự hoảng loạn cùng phấn khích tột cùng.
Xét đến cuối, hắn vẫn chỉ là một nhà khoa học, bản chất của hắn luôn là chinh phục những đỉnh cao mới trong tri thức và thử nghiệm những vấn đề mới, đây là một ví dụ cực kì thực tế cho tình huống ấy.
Một nguồn năng lượng màu trắng, à không, màu đỏ, à không, nó… nó không rõ là màu gì, nó vô hình nhưng chỉ cần nhìn vào đó người ta đã biết nơi đó có thứ gì đó. Nó không phải một vật chất thông thường, thậm chí có thể nói là không phải vật chất.
Chung quy, để nói về nguồn gốc của thứ này, không phải một hai lý luận mà giải thích được.
Choang!!!
Đúng lúc ấy, một âm thanh vang lên, Lưu Tích phá kén lao ra. Hai mắt hắn trừng mở, cặp Quỷ Dực đằng sau lưng cũng xuất hiện. Chỉ trong một khoảnh khắc duy nhất, cả bàn điều khiển và hệ thống máy này đã bị hắn chém làm đôi bằng chính cặp Huyết Dực này, lý do là bởi đang lẫn Băng Huyết cực kì sắc bén.
Dĩ nhiên, hệ thống ấy cũng ngưng lại, cả ống rỗng kia không được đổ đầy thêm nữa.
Lưu Tích gục xuống, sức của hắn trong khoảnh khắc bộc phát vừa rồi gần như đã dùng hết. Nhưng rồi, hắn lại cố gượng mình dậy, trực tiếp chém thẳng vào giữa ngực tên Hỏa Huyết kia. Chết hay không, hắn không biết, nhưng hắn đang hút máu của tên này để tiếp tục hồi sức.
Rầm!!!!
Lao qua đầu Lưu Tích là Hoàng Thao. Hắn chạy tới, giật phăng ống chứa năng lượng vũ trụ được trích xuất kia rồi một hơi uống sạch. Cảnh tượng hoang đường ấy diễn ra ngay trước mắt Lưu Tích và Hải Cương.
Rầm!!!!
Cả thiên địa này như bị bóp nghẹt lại đôi chút. Hoàng Thao giật mặt dây chuyền ở cổ mình xuống rời cho vào mồm nuốt lấy. Ngay lập tức, Lưu Tích có thể cảm thấy một sự áp bức không hề nhỏ được toát ra từ Hoàng Thao, tựa như hắn ta vừa mới tiến nhập một tầng cao mới của các sinh vật.
Hai mắt Hoàng Thao chuyển sang sắc trắng, nhìn xuống Lưu Tích bằng một ánh mắt khinh thường.
“Xuất phát điểm của hai ta là như nhau, nhưng ngươi là kẻ thua cuộc.”
Hoàng Thao nói, từng từ từng chữ một.
“Thua hay thắng còn chưa xác định!!!!” Lưu Tích hét lên. Hắn mở tung Quỷ Dực một lần nữa, định lao đến chỗ Hoàng Thao nhưng hắn đã biến mất trong không gian này, không để lại bất kì dấu vết nào. Lưu Tích hụt hẫng dừng lại ngay trước vị trí đã từng là nơi tên khốn đó đứng, tạm thời không biết phải nói gì.
“Lưu Tích, ta sẽ đi tìm Minh Đa, nghe nói hắn còn đang bị giữ ở một gian phòng nào đó, ngươi lo việc giải cứu hai người này!!!” Hải Cương hét lên rồi chạy đi.
Lưu Tích thì vẫn đứng ở đó. Hắn cảm nhận được có điều gì đó không lành đang diễn ra, rằng tên Hoàng Thao kia đang ôm một âm mưu lớn hơn thế này rất nhiều. Thứ hắn uống là năng lượng vũ trụ, Lưu Tích có thể cảm nhận rất rõ, còn thứ hắn nuốt? Rốt cuộc đó là gì? Hắn còn chưa biết đến.
Hắn một tay đấm vỡ buồng kính chứa Vũ Ngân Nhu, nước tê liệt chảy ùa vào cơ thể hắn nhưng hắn không màng tới. Một tay đỡ đầu, một tay nhấc thân, hắn ôm người con gái mình đã lo lắng và đồng hành vào lòng.
Trạng thái Hấp Huyết Quỷ cũng biến mất, hắn đã giải trừ nó.
Vũ Ngân Nhu còn đập mạch, hắn có thể cảm thấy như vậy, nàng vẫn còn sống là tốt rồi.
Lưu Tích trong tâm trạng lúc này, chỉ biết ôm nàng mãi. Hắn tiếc cho bộ ba sản phẩm nghiên cứu họ Viêm, tiếc cho Minh Đa, tiếc cho những thứ đã mất khi cố đi tìm quá khứ của mình.
Cạch.
Một âm thanh vang lên, đánh thức Lưu Tích. Đó là nữ hắc y nhân kia, bằng một cách kì diệu nào đó, ả ta chưa hề chết. Vết đâm sâu trên ngực đã biến mất, ả thì hơi loạng choạng, chỉ có thể bước chậm từng bước một.
“Đình chiến chứ?” Lưu Tích hỏi.
“Đình chiến.” Nữ hắc y nhân đáp lại.
Hai bọn hắn ngồi xuống cạnh nhau, tựa lưng vào thiết bị đằng sau lưng mình và hướng mắt về bàn điều khiển phía trước. Cả hai đều thở dốc, chỉ có Vũ Ngân Nhu là buông từng hơi nhẹ thật nhẹ.
Nữ hắc y nhân kia cảm giác cực kì sốc khi bị phản bội như vậy. Ả cảm thấy thế gian này nhiều cạm bẫy quá, nhiều lúc muốn một mái ấm cũng không có, muốn tìm được ai đó có thể đặt niềm tin cũng quá khó khăn…
Ả cầm một hòn đá vụn lên, ném vụt về phía trước. Bất ngờ, một âm thanh vang lên, cả căn phòng này như sống dậy một lần nữa và những máy quét được bố trí cứ quay đều quay đều xung quanh hai người bọn hắn.
Và đột nhiên, một màn hình xuất hiện.
“Nhật kí ngày thứ nhất! Ha, lúc này tôi đang đi trên đường tới Bạch Vân Đầm. Tôi đã mua một mảnh đất ở đấy, cũng khá rẻ thôi, nói chung là đó sẽ là một nơi thật bí mật để có thể bảo đảm cho dự án lần này!”
“Nhật kí ngày thứ hai: Tôi đã có sổ sở hữu đất khu vực này, các máy móc ở viện nghiên cứu cũ cũng bắt đầu được chuyển qua đây rồi. Tôi đang nghĩ đến một hệ sinh thái thứ hai… vì cái Bạch Vân Đầm này nó đơn điệu và nhàm chán quá, sẽ không phù hợp cho những sinh linh nhỏ bé sinh sống.”
“Nhật kí kỉ niệm một năm: Tôi đang rất mệt, thực sự là như vậy, cực kì cực kì mệt, mấy ngày vừa rồi tôi đã làm như điên để kịp lắp đặt xong nơi ngầm này. Nhưng kịp một năm kỉ niệm rồi á!!! Kể từ ngày tôi khai quật được “Thiên Môn” ấy đến nay, đã là hơn một năm rồi, dự án lúc này mới bận rộn đây!!”
“Nhật kí ngày nuôi cấy đầu tiên: Ờm, cái mẫu máu dính trên “Thiên Môn” ấy thực sự là của một Thuần Huyết, khả năng hồi phục và tái tạo vô cùng mạnh mẽ, nó đã sản sinh được một lượng không nhỏ từ một mẫu máu khô! Thật điên rồ!”
“Nhật kí ngày nuôi cấy thứ 7: Tôi bắt đầu lâm vào bế tắc, máu thì tiếp tục được sinh ra nhưng không có dấu hiệu hình thành cơ thể mới. Tôi đã thử đặt mô vào để các tế bào hồi phục và tự diễn sinh, nhưng có vẻ là chúng bị thiếu một động lực nào đó… Tôi nghĩ chỉ có phép màu mới có thể can thiệp vào thôi.”
“Nhật kí ngày nuôi cấy thứ 98: Sau ngày hôm qua, sau khi mà tôi đã xác định được khả năng thành hình của mọi loại tế bào từ răng, xương đến não, thịt, da, vân vân. Hôm nay đây, hôm nay là ngày tôi sẽ tạo ra phôi gốc đầu tiên, cũng chỉ là hợp lại những phương pháp nuôi cấy riêng rẽ từng bộ phận mà thôi.
Quả thực là Thiên Môn đã giúp tôi rất nhiều. Nó như kiểu một loại thuốc thần vậy, tôi chỉ cần đưa nó vào môi trường nuôi cấy và tự nhiên các mô được hình thành một cách nhanh và rõ ràng đến vậy! Lần này, rất có thể tôi sẽ dùng hết năng lượng của Thiên Môn.”
“Nhật kí ngày nuôi cấy thứ 100: AAAA!!!!! Tôi đã thành công rồi, hai phôi thai đã được tạo ra. Tôi chưa biết giới tính là gì, nhưng điều đó không quan trọng, hai đứa nó chính là con của tôi đấy! Nhân tiện thì năng lượng vũ trụ của Thiên Môn đã bị dùng gần hết, chỉ còn đôi chút thôi.”
“Nhật kí ngày nuôi cấy thứ 130: Một nam một nữ, ôi, mệnh trời cho tôi cặp sinh đôi này đẹp quá! Một nam một nữ, cả nếp cả tẻ, điều này không phải ai cũng làm được đâu! Hiện tại, các phôi đã không cần dùng năng lượng của Thiên Môn để sinh trưởng nữa, tôi có thể dùng dưỡng chất lỏng để cấp cho hai phôi.”
“Nhật kí ngày nuôi cấy thứ 200: Hai đứa nó đã được tôi đem ra khỏi kén rồi, tôi đã dựng căn chòi nhỏ này cho hai đứa. Hai đứa nhóc con này phiền thật đấy, tôi gần như chả còn thời gian ăn uống cho ra hồn nữa. Ựa, trông trẻ mệt quá, chắc đến lúc nó lớn hơn thì tôi sẽ nhàn hơn.”
“Nhật kí chăm sóc ngày thứ 2: Hai đứa nó ngủ rồi, tôi bắt đầu tìm hiểu về Thiên Môn. Có lẽ nó là một dạng ma thuật, chỉ vậy thôi, là ma thuật, vì tôi không thể hiểu nổi cơ chế hoạt động của năng lượng vũ trụ cụ thể là gì.”
“Nhật kí chăm sóc ngày thứ 302: Tôi đã không để ý hai đứa nó lớn nhanh đến mức nào. Hôm nay bọn nó chạy đi chơi rồi á, tuy đi còn chưa vững. Bọn nó cũng bắt đầu nói được, ha, sẽ sớm ngày nó có thể trò chuyện với tôi. Hai đứa họ Lưu này…”
“Nhật kí chăm sóc ngày thứ bao nhiêu chả rõ: Đã lâu rồi tôi không làm nhật kí nhỉ? Cũng đúng thôi, chăm sóc và chơi với hai đứa trẻ này thực sự là một trải nghiệm rất thú vị và gần như tôi đã bị cuốn vào đó. Hai đứa con tôi đó, tôi tự hào vì hai đứa dù đều là Thuần Huyết mà cả xã hội này đang hắt hủi.”
“…”
“Đó là những đoạn băng mà cha đã tổng hợp. Còn nhiều lắm, nhưng những cái trên là những cái mà các con nghe xong có thể nắm được chuyện gì đang xảy, cũng biết là mình đến từ đâu, xuất thân thế nào. Các con được sinh ra từ phương pháp nuôi cấy đặc biệt, được tạo ra từ mẫu máu trên một di tích cổ xưa mang tên “Thiên Môn”.
Các con mang trong mình năng lượng vũ trụ, có thể nói là như vậy. Nếu muốn biết về thứ năng lượng này thì rất đơn giản thôi. Đừng nghĩ gì cả, tuyệt đối đừng nghĩ như người lớn, hãy cứ trẻ con đi, ước muốn đi. Vì Thiên Môn và năng lượng vũ trụ không tồn tại bất kì nguyên tắc nào, nó là ma pháp, là thần lực, nói gì cũng được. Nó cho kẻ sở hữu một phần cảm giác khi trở thành đấng sáng tạo.
Cha đã cài đặt cái này chỉ phát lên khi quét được mã gen của cả hai con cùng một lúc nên chắc sẽ không sao đâu, cả hai đứa đều sẽ được nghe lời này. Cha chưa đặt tên cho hai con, nhưng hai con sẽ nhớ và chắc chắn sẽ nhớ mình họ Lưu.
Đoạn băng này được ghi vào đêm trước ngày cha tiến hành thử nghiệm cuối cùng, đó là thử nghiệm về giới hạn của Thiên Môn. Cái tên của nó nghĩa là một cánh cửa, vì vậy, chắc chắn nó phải dẫn tới đâu đó. Đây là một thí nghiệm nguy hiểm, cha biết là vậy, nhưng nó là cần thiết vì suốt những năm qua, cái khái niệm về Thiên Môn nó cứ thôi thúc cha phải hành động.
Nếu sau vụ này mà các con gặp biến cố gì, xuyên qua không gian, vượt qua thời gian hay bắt gặp những người lạ đến từ những nơi xa xôi khác, đó là điều dễ hiểu thôi.
Cha còn nhiều điều muốn nói lắm, nhưng mà… cha nghĩ cha sẽ để lại, nhỉ? Vì sẽ có một ngày hai con tìm được cha, còn bây giờ là lúc để thử nghiệm đó được bắt đầu.
Nhân tiện thì cha sẽ làm mờ kí ức của các con, vì nếu sau này có lang bạt đâu đây, các con cũng có thể tự do, không cần lo đến một lão già nào đó một mình thực hiện dự án này. Nếu đoạn băng này vĩnh viễn không được phát lên, hãy cứ để nó được chôn vùi đi, các con hãy sống cuộc đời mà không phải hối hận, sống bất chấp việc bản thân là Thuần Huyết.
Từ cha, Lưu Kim Linh.”
(Chào, lại là tôi đây, truyện cũng đến chương 100 rồi nên tôi nổi hứng tâm sự đôi chút. Nói thế nào nhỉ, tôi bẻ cong các bác. Cái văn phong đầu tiên ở những chương đầu, đấy là tôi cố viết nó hơi lai sang convert một tí. Rồi dần dần, qua từng chương, tôi đã thay đổi văn phong từng chút một để các bác không bị lạ. Văn phong sẽ còn đổi tiếp cơ vì nó vẫn chưa đến với giọng văn bình thường của tôi.
Nhân tiện thì cảm ơn các bác, nhất là những người đã cmt ủng hộ tôi cho đến thời điểm này, mong rằng chúng ta sẽ lại được đọc cái đoạn ngắn xíu này ở cột mốc chương thứ 200.)