Lưu Tích không nói không rằng, cứ tiến thẳng về phía tên Thuần Huyết đang say sưa tập kia. Hắn rút Kim Bổng ra trong sự bất ngờ của Ma Hầu, đột nhiên hóa dài cây gậy, vung lên và đập thẳng tới thân ảnh kia như trời giáng.
Tiếng gió vút lên trong không gian, rít mạnh như hơi thuốc…
Kim Bổng đập tới kẻ đang tập giữa không trung kia, trượt dài trên cánh tay hắn rồi văng ra ngoài. Lưu Tích có thể cảm thấy rất rõ vùng không gian ở đầu gậy đang liên tục phát nổ, bòn rút và phá hủy những vật chất xung quanh nó. Nói cách khác, hắn có thể cảm thấy bản thân đã gây ra sát thương lên tên kia.
Nhưng thứ tên kia nhận được… là không có gì…
Không có bất cứ thứ gì, cánh tay – nơi vừa nhận đòn, dường như không mảy may xây xước dù chỉ một chút. Hắn ta thì vẫn tập, tựa như vừa rồi Lưu Tích đã đánh trượt khỏi cơ thể hắn chứ không hề chạm nổi vào.
Nhưng bằng tất cả kinh nghiệm, cảm giác và thậm chí cả linh cảm của mình, Lưu Tích chắc chắn hắn đã gây được một vết rách lên tay kẻ kia.
“Hắn thực sự đã bị thương, nhưng, tốc độ hồi phục của hắn gần như là nháy mắt rồi, ngươi không kịp để nhìn thấy vết thương ấy…” Ma Hầu lên tiếng.
Con khỉ đen có thể nhận ra sự bối rối của Lưu Tích và hắn hiểu điều đó. Đó là cảm giác khi nhân sinh quan bị người khác chà đạp bằng sức mạnh kinh thiên, đến nỗi chính lòng hắn cũng muốn chối bỏ sự thật ấy, không muốn quan tâm đến việc ấy nữa.
Hồi phục nhanh đến mức không kịp nhìn theo…
Đó rốt cuộc là cảnh giới gì của Huyết Tộc???
Hả???
Mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, dường như hắn ở đó chính là một anh linh đã luyện ngàn năm, những đòn tấn công của người phàm tục không thể ảnh hưởng tới hắn vậy.
Nhưng Lưu Tích khác so với người thường, khác ở chỗ… hắn không biết bỏ cuộc trước cái sai. Thứ gì ngang trái, thứ gì đi ngược lại với lẽ phải, hắn sẽ hủy diệt, sẽ cố hết sức để làm như vậy. Nếu như thực sự tên Thuần Huyết đang tập say sưa trước mặt hắn là tên sát nhân hai trăm năm về trước, hắn sẽ làm vụ này cho ra nhẽ!!!
Lưu Tích nghiến răng, lại nhấc Kim Bổng lên, múa thành một vòng tròn rộng, xả một đường trên bụng tên Thuần Huyết đang tập kia. Y phục hắn bị xé rách, đầu gậy đánh sâu vào bụng nhưng khi đi qua, tuyệt nhiên không để lại bất kì dấu vết gì.
Lưu Tích không chịu thua, hắn tiếp tục vung gậy, màu da dần chuyển sang màu đỏ vì tăng huyết áp lên, tốc độ và thể lực cũng theo đó mà bạo tăng. Liên tiếp, liên tiếp, hắn có thể thấy rõ quần áo tên kia mặc đã rách nhiều đường nhưng vết thương, ngay cả một vết cũng chưa thấy.
“Ngươi đừng chọc giận hắn, đến lúc đó ta cũng không muốn cứu mạng nhỏ của ngươi đâu!!!” Ma Hầu hét lên với Lưu Tích.
“Đây không phải là chọc giận!!” Lưu Tích đáp lại, đanh thép vô cùng.
“Vậy ngươi định làm gì?” Ma Hầu hỏi, dường như lộ rõ vẻ khó hiểu.
“Ta sẽ giết con Hấp Huyết Quỷ này, ta sẽ giết kẻ hút máu đồng bào chỉ để truy cầu cái gọi là vĩnh sinh!!!” Lưu Tích đáp, vừa nói vừa hét, tay lại siết chặt vũ khí và vung ra mạnh mẽ.
Đột nhiên, đúng vào lúc mà Lưu Tích dứt lời, không gian này đột nhiên rung động dữ dội, Kim Bổng trên tay hắn bất động, cố bao nhiêu sức cũng chẳng thể làm di chuyển dù chỉ một ly. Lưu Tích và Kim Bổng văng ra xa, đập mạnh lên bức tường phía trước.
Ma Hầu cũng chịu ảnh hưởng, nhưng hầu như không tỏ ra bất cứ khó khăn gì khi chống lại đợt bộc phát bất ngờ ấy.
Tên Thuần Huyết kia cuối cùng cũng ngừng tay tập lại, cơ thể vẫn bay trong không gian như một bậc tiên tử không chạm bụi trần. Hắn từ từ mở mắt, đôi đồng tử đỏ như máu của Thuần Huyết lộ rõ, hơi nheo lại rồi bừng mở to ra, hệt như đánh dấu hắn đã trở lại minh mẫn hoàn toàn.
“Tại sao ngươi nói ta hút máu đồng bào?” Hắn dùng không gian lực tóm chặt lấy Lưu Tích, nhấc lên cao rồi nghiêm túc hỏi, tựa như hắn có thể bóp chết Lưu Tích bất cứ khi nào hắn thấy không vừa lòng bởi câu trả lời.
Hắn hỏi như vậy vì Lưu Tích hầu như không biết gì về hắn. Ma Hầu chỉ kể hắn là Thuần Huyết, truy tìm vĩnh sinh, đã tập liên tục hơn hai trăm năm, không hề nhắc thêm bất cứ thông tin gì. Nhưng Lưu Tích lại dám khẳng định về việc hắn hút máu đồng bào, chắc chắn phải có một nguồn tin khác.
“Ta đã nghe một lão già sát nhân trên Thiết Điện Xa kể! Một tên khốn giết người hút máu suốt hai trăm năm đã kể cho ta điều này!” Lưu Tích đáp lại, giật khúc vì bị bóp nghẹt nhưng vẫn tỏ rõ ý chí chống cự, tựa hồ như hắn không hề ngại giao đấu với đối thủ cực mạnh kia.
Bán Thần Thuần Huyết dừng lại một nhịp, cố lục tìm trong kí ức mình và chắp nối những mảnh thông tin hắn có cho đến lúc này, hình thành các giả thuyết. Một lúc sau, trên mặt hắn hiện rõ một nét kinh ngạc.
“Ngươi đã giết hắn? Giết tên Hương Huyết mang theo mấy con Hắc Miêu ấy?” Bán Thần Thuần Huyết hỏi, giọng nói có chút nhẹ hơn lúc trước.
“Ta không giết hắn, nhưng ta mừng rằng ta đã ngăn chặn được một kẻ hút máu ăn người trên Thiết Điện Xa suốt hai thế kỉ qua!!!!” Lưu Tích gào đáp lại.
Lưu Tích biết rằng tên này với tên Hương Huyết kia có liên quan đến nhau, cách hỏi chuyện này không phải của những kẻ không quen không biết. Hắn càng chắc chắn hơn, Bán Thần trước mặt hắn chính là kẻ được kể trong câu chuyện của tên sát nhân ấy!
Bán Thần Thuần Huyết thì nhận ra trong lời của Lưu Tích rằng chính thằng ranh này đã hạ được tên sát nhân kia. Đối với một kẻ ăn người uống máu suốt hai thế kỉ, cấp bậc của tên đó tối thiểu là cấp A – theo như những gì Bán Thần Thuần Huyết ước lượng được là như vậy.
Nói cách khác, hắn nhận ra được rằng, Lưu Tích cũng là một kẻ cực kì có tiềm năng.
“Lời cuối cùng tên Hương Huyết ấy nói với ngươi là gì?” Bán Thần Thuần Huyết triệu hồi ra hai thanh đại kiếm dài, to lớn bằng chính máu của mình, đem nó chĩa thẳng vào Lưu Tích.
Với hai vũ khí như vậy kề vào cổ, ý nói là đừng có gan mà dối gạt bất kì điều gì…
“Hắn để lại di nguyện rằng sẽ đem Phệ Huyết Thạch dùng để hành hình hắn tới cho ta!!!” Lưu Tích đáp lại.
Hắn không đáp lại vì sợ, hắn đáp lại để cho đối phương thấy hắn chẳng hề run sợ một chút nào. Khẳng khái, mạnh miệng, tiếng như thét ra sấm và bộ dạng kiên cường của Lưu Tích rõ ràng không thuộc về bất cứ con cầy sấy gan nhỏ nào.
Bán Thần Thuần Huyết cười, chỉ đơn thuần là cười, ngẫm nghĩ về di nguyện lạ lùng ấy. Hắn từ từ buông Lưu Tích xuống đất, tiếp tục di chuyển như thánh thần giữa không trung này mà điên cuồng cười. Tay hắn đưa lên đầu, gãi mạnh từng đợt một, mắt trừng mở như một kẻ tâm thần.
Mới nãy, đó còn là một thanh niên phong độ, lạnh lùng, tưởng chừng đã băng lãnh đến độ không còn biểu lộ cảm xúc…
Bây giờ, kia là một kẻ điên, miệng ngoác ra cười, tay liên tục vò đầu bứt tay, cơ thể run bần bật từng hồi một…
“Ta đã nghĩ về điều này từ rất lâu rồi… không ngờ, hắn lại có thể giác ngộ trước cả ta…”
Bán Thần Thuần Huyết đột ngột dừng lại, tóc rối bù, y phục xộc xệch, đứng giữa không gian này. Hắn im lặng, tựa như đang oán hận một thứ gì đó, suy nghĩ một thứ gì đó, đăm chiêu một thứ gì đó…
Vĩnh sinh này cực nhọc quá, hắn nghĩ vậy.