Lại nói, vị đô đốc thống lĩnh quân Huyết Tộc doanh trại này cũng có kĩ năng riêng của mình. Hương Huyết của hắn có khả năng gây ra ảo giác cho những kẻ hít phải, bằng kĩ năng như vậy, một mình hắn có thể chọi với hàng chục, thậm chí là hàng trăm đối thủ.
Còn nhớ, trong buổi thi sát hạch để trở thành đô đốc, một mình hắn đã yêu cầu cho một trăm người đấu với mình. Hương Huyết tan vào không khí, khiến những kẻ đấu với hắn sinh ra ảo giác, nhìn bất kì ai đều biến thành Hương Anh Túc. Một trăm kẻ ấy tự đánh lẫn nhau mà gục mất, Hương Anh Túc thậm chí một sợi tóc cũng chưa hề bị đụng tới.
Giới hạn của hắn là tạo ra ảo giác cho một trăm đối thủ một lúc. Nhưng nếu như chỉ là làm nhòe tâm trí thì có thể tăng đến vài trăm người. Quân đội dưới trướng được huấn luyện theo năng lực của Hương Anh Túc, mỗi khi Hương Huyết gây ảo giác, cả đội sẽ nhào lên đánh kẻ xấu số kia.
Hương Anh Túc dẫn đầu đoàn, cắn vào tay. Máu của hắn rỉ ra một màu hồng nhạt rồi nhanh chóng bốc hơi thành một đám mây hồng trên đầu hắn. Ờ thì hơi nữ tính thật, nhưng nó hiệu quả. Đám mây hồng nhanh chóng hòa tan vào không khí, chui vào cánh mũi của những kẻ thuộc quân Thạch Tộc và bắt đầu gây ra ảo giác.
“Trước mặt ta nhìn, hướng 2 giờ!” Hương Anh Túc hét lên.
Ngay lập tức một đội lớn, người có to có nhỏ xông thẳng đến hướng đấy. Quân Thạch Tộc có lớp phòng thủ cứng đến mức hoang đường, tuy là bị hai, ba Huyết Tộc vây công cũng chưa chắc giết được ngay. Lôi thì giật, Hỏa thì đốt, tuy nói là nhiều nhưng sát thương lên mấy cục đất cục đá cũng ít lắm.
Thạch Tộc không phải là một chủng tộc dễ chơi. Bọn chúng tuy không tấn công mạnh nhưng phòng thủ thực cũng có vốn liếng để kiêu ngạo. Tuy là một chủng tộc hóa vật chất nhưng lại không thể mềm dẻo, vừa công vừa thủ thanh tú hoàn hảo như Kim Tộc.
“Cứng quá!” Một Huyết Tộc, trên tay là thanh kiếm sắt vừa cong đi khi đập vào đầu một Thạch Tộc hét lên.
“Chúng ta phải phối hợp với nhau. Ta sẽ lo việc xuyên thủng tầng phòng ngự của chúng, các ngươi ngay lập tức đánh úp vào.” Đột nhiên, một vị nữ tử bước ra, nói.
Máu nàng lấp lánh những tinh thể băng, được kéo ra thành một dải dài. Huyết Khiển điêu luyện điều chuyển, mười lăm mũi băng tiễn hình thành giữa không trung. Ngay lập tức, xung quanh đều cảm thấy lạnh đi đôi chút, gió này lẫn vào cả sát khí.
“Phá!” Ngọc Hương hét lên, mười lăm mũi băng tiễn phóng ra không gian xung quanh, nhằm thẳng mười lăm tên Thạch Tộc.
Băng Huyết một khi đã kích hoạt, đóng băng vũ khí, độ cứng vượt xa khả năng công kích của các Dị Huyết khác. Mười lăm mũi băng tiễn tạo ra mười lăm vết thương sâu trên cơ thể những tên Thạch Tộc. Chỉ chờ có vậy, các Huyết Tộc khác nhằm thẳng chỗ đã suy yếu ấy để tấn công. Quả nhiên có tác dụng, càng lúc vết thương càng sâu và không bao lâu sau thì tên Thạch Tộc ấy đã gục.
Ngọc Hương tiếp tục làm một mũi tấn công chủ động của quân đội, tay nàng nắm chặt một lọ nhỏ, bên trong là một giọng máu đỏ đậm. Đó chính là máu của Lưu Tích mà nàng đã lấy được khi đại kiếm chém vào vai hắn. Qua phản ứng của giọt Thuần Huyết này, Ngọc Hương có thể theo dõi động tĩnh của Lưu Tích, biết rằng hắn có nguy hiểm hay không.
Nàng cảm thấy mình với hắn có gì đó rất lạ.
Giọt Thuần Huyết trên tay Ngọc Hương vẫn ổn chứng tỏ Lưu Tích vẫn bình thường.
“Hạ hết lũ khốn này nào!” Ngọc Hương hét lên.
Còn nhớ, Cự Gia cũng là một đối thủ của Lưu Tích, trong trận chiến lần này hắn chính là tiên phong. Cái nhục nhã khi thua một tên Thuần Huyết cũng đã ảnh hưởng lên tinh thần hắn, cảm giác muốn được mạnh lên sôi sục trong huyết quản.
Lần này, Cự Gia nhất định chiếm lấy giải đầu!
Kích cỡ phóng đại của hắn tăng, tốc độ cũng tăng, một đòn đánh ra là như càn quét cả một khoảng. Cự Huyết tuy đánh không đau nhưng hút dame và phá combat cực mạnh khiến hắn cực có có ích cho đội hình.
“Gra!!!!” Một tên Thạch Huyết lao đến Hương Anh Túc. Người tên này có màu bạc, hẳn là cũng đến cấp C, khá mạnh so với phần đông quân đội.
“Sống ở đời, phải biết tự lượng sức!” Hương Anh Túc nói khi đón đầu tên kia.
Ừ thì hắn có khổ người khá nhỏ, trông cũng yếu yếu, hơn nữa còn là tướng địch. Nói cách khác, Hương Anh Túc là mục tiêu cao nhất của quân Thạch Tộc. Nhưng không phải cứ nhìn nhỏ người là yếu, chắc chắn là như vậy, chí ít thì hắn cũng là một Đô Đốc.
Hương Huyết được điều khiển thành hai cái găng tay dạng như găng boxing bao lấy hai nắm đấm của Hương Anh Túc. Hắn hơi nhún người qua lại, bắt đầu khởi động ra trò cho một trận đấu tay đôi.
Khai màn, Thạch Tộc kia tung một quyền mạnh. Hương Anh Túc như một cánh bướm né nhẹ nhàng, hắn thậm chí còn cảm thấy chút gió vung ra từ nắm đấm kia. Thực sự Thạch Tộc này rất có bản lĩnh, đấm trúng không ít thì nhiều cũng sẽ nát xương. Nhưng vấn đề… đâu có trúng.
Phụp!
Quyền ra nhanh, rút ngay lập tức về. Hương Anh Túc ra một đòn như vậy thẳng mặt tên Thạch Tộc kia. Cú đấm vừa rồi không khác gì đạn pháo nã vào đầu, khiến tên kia choáng váng một lúc lâu.
Không sai, phong cách tấn công của Hương Anh Túc chính là boxing. Bộ môn này không đòi hỏi có thể hình tốt như taekwondo hay karate. Boxing chỉ cần một vóc người nhỏ và sự luyện tập. Nhỏ người để có luồn qua mọi cú đấm của đối phương, luyện tập để có thể đấm tung hàm mọi kẻ thù.
Có một danh thủ boxing từng được gọi là: “Đấm đau như ong chích, lướt nhẹ như cánh bướm.”
Trong lúc Thạch Tộc kia còn choáng váng, tiếp tục là một đấm nữa.
Một đấm nữa.
Một đấm nữa…
Người ta có thể nhìn thấy những mảnh đá bám trên cơ thể hắn bắt đầu rụng và vỡ vụn ra khắp nơi. Thạch Tộc kia chuẩn bị bị đấm đến chết bởi Hương Anh Túc. Trên chiến trường, không ít kẻ cũng cảm thấy thương thay cho tên ngu dốt đang bị đấm đến mức không đứng thẳng người được.
Thực sự là không biết tự lượng sức.
Lưu Tích thấy cảnh đấy, bất giác cảm thấy hắn có thể nhờ vả Hương Anh Túc vài chuyện.
Lại nói đến Minh Đa. Hắn có một cách chiến đấu riêng của mình. Không như kiếm, dao hay rìu, một mũi lao sắt với đầu nhọn sẽ dễ xuyên qua cơ thể của Thạch Tộc hơn. Minh Đa cầm trên tay một mũi lao nhọn như vậy và bắt đầu đi thọc cả chiến trường.
Chọc trúng thằng nào, hắn sốc điện chết thằng đó, vận dụng tối đa Lôi Huyết để chiến đấu. Ngoài ra, Minh Đa cũng đã bắt chước Lưu Tích, học được cách để mô phỏng Long Trảo trên tay mình và dựa vào đó để tấn công.
Thế trận lúc này đã quá lệch rồi.
Trước lúc đổ bộ, đô đốc của quân tiên phong Thạch Tộc vẫn nhớ mình đã từng cười nói, rằng một cái Huyết Giới đến Thần còn chả có người ngồi thì có cái gì. Hắn đã từng khinh rẻ nhìn vào bản đồ chiến địa, nghĩ rằng khi đi xuống, một loáng là sẽ dọn sạch quân địch.
Nhưng không, điều đó không hề đúng. Huyết Tộc đã tiến hóa đến một mức độ mà chính hắn phải run sợ. Cái gì thế kia? Một tên khổng lồ? Cự Nhân Tộc sao lại thành Huyết Tộc rồi? Rồi lũ cầm ba lô đi sốc điện kia nữa, rốt cuộc Huyết Tộc là cái mớ thập cẩm gì?
À không, nó chẳng hề thập cẩm, nó là một đám hăng máu mạnh phát khiếp mà thôi.