*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ha, xem ra phó đô đốc cũng không phải cỏ dại ngoài đường.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên.
Viêm Vọng ngay lập tức có biến động mạnh trên sắc mặt, hơi nheo vào như thể nhìn thấy một thứ cực kì chấn động với tâm thần hắn. Đối diện với phản ứng đó, Lưu Tích hay Minh Đa đều không khỏi cảm thấy cảnh giác và thận trọng hơn.
Hai người bọn hắn dừng bước, Viêm Vọng thì vẫn tiến thêm từng chút một.
“Số hiệu 01, mày đấy à?” Viêm Vọng cất tiếng hỏi màn đêm trước mặt. Hắn chỉ dựa vào giọng để đoán biết, hoàn toàn không thể nhìn rõ bên trong kia là thứ gì.
Một giọng cười vang lên, ngông nghênh lộ rõ trong ngữ điệu. Nó có đối chút gì đó là non trẻ, đôi chút gì đó là tàn độc, nói chung đây không phải một giọng điệu thường thấy. Tiếng cười ấy ngắn thôi, không vang vọng mà cũng không ngân nga, nhưng có thể khẳng định một điều, đó là giọng cười cực kì ám ảnh.
“Anh vẫn còn nhớ nhỉ, anh trai?” Nó đáp lại, giọng như bỡn cợt.
“Bước ra đây đi, đã đến lúc để chúng ta đối diện nhau, ngang hàng nhau.” Viêm Vọng đáp lại.
Không gian này lại im lặng, giống như một khoảng để cho những người tham gia đối thoại có thời gian để suy nghĩ sẽ tiếp tục thế nào.
Một âm thanh vút lên, khinh thường Viêm Vọng hết mức có thể. Giọng cười, cái tặc lưỡi kêu vang từ màn đêm phía trước. Thế rồi, cuối cùng kẻ được gọi với số hiệu 01 đã xuất hiện.
Nó bước ra chậm rãi, hiên ngang, tựa như không có gì là sợ hãi kể cả khi quân số hai bên đang có chênh lệch không nhỏ. Ba đánh một, thậm chí còn là hơn tuổi mà đánh, rõ ràng nhìn qua thì phe Lưu Tích có lợi thế không nhỏ.
Nhưng thằng nhóc kia vẫn cười, trên thân mặc một bộ giáp mềm như thể luôn sẵn sàng tinh thần chiến đấu dù ở bất cứ đâu. Nó bước từng bước một, mở tròn to hai mắt, trống rỗng và lạnh lùng như những tên sát thủ đã giết người đến mức quen tay.
Mắt trái của nó, không phải là một đồng tử tròn như bình thường mà là con số 01…
Quỷ dị, thậm chí Lưu Tích còn có cảm giác như kẻ đang tiến đến đây không phải Huyết Tộc như hắn. Cái bộ dạng này, đôi đồng tử kia, phương thức sinh ra được lai tạo đủ kiểu, không hề thuận theo tự nhiên, thậm chí thoát ly khỏi Huyết Tộc.
Nhẽ nào… sức mạnh quan trọng đến thế sao? Đến mức chối bỏ cả cội nguồn của mình.
“Anh muốn đứng ngang hàng, đấy là mồm nói, còn thực lực thì sao?” Số hiệu 01 cười, đứng sát vào Viêm Vọng mà nói.
Viêm Vọng không đáp, chỉ cố đưa tay lên, một tia máu nhỏ như cái que hắn dùng để chọc quả cây xuất hiện. Trong nháy mắt, hắn lao người về phía trước, cả cái que còm cõi ấy cố chọc lên cơ thể của đứa em mình. Vì sao gọi nó là que? Vì nó quá mỏng và yếu để được coi là một cây gậy.
Đó không phải là một vũ khí, không đủ tầm để chịu được các áp lực từ cuộc chiến…
Vụt!!!!
Một cú đấm đơn giản được tung ra, cả cơ thể Viêm Vọng rung lên. Có tiếng máu nhỏ giọt. Hắn rùng mình thật mạnh rồi gục xuống sàn. Tất cả chỉ diễn ra trong một tích tắc.
Số hiệu 01 – Viêm Nhất, đệ nhị sản phẩm nghiên cứu của dự án huyết kế chọn lọc Băng Hỏa.
Lúc này, trên tay thằng nhóc con ấy là một cái găng tay đầy gai dài và nhọn bằng băng, không cần suy nghĩ quá nhiều, Lưu Tích có thể nhận ra đó là sản phẩm của Băng Huyết tạo ra. Nói cách khác, thực sự là đối tượng này có thể sử dụng thông thạo huyết mạch chứ không như Viêm Vọng.
“Nào, hai phó đô đốc, các ngươi muốn chết trong một hay hai đòn?” Viêm Nhất nhìn về phía Lưu Tích và Minh Đa, hỏi.
Sự kiêu ngạo này có thể lý giải bằng thực lực. Viêm Nhất rất mạnh, Lưu Tích biết là như vậy, nhưng đó chỉ là mạnh về mặt năng lực, còn về ba yếu tố bản nguyên cấu thành nên Huyết Tộc bao gồm: Huyết Vận, Huyết Khiển, Huyết Lưu, hắn dám chắc thằng nhóc con này không quá vượt trội.
“Làm thế nào nó có thể điều khiển được huyết mạch nhanh như thế? Tao cảm giác như máu tràn ra từ khắp nơi trên tay nó, tốc độ hình thành cái găng kia cực kì nhanh…” Lưu Tích quay sang hỏi Minh Đa.
Hắn hỏi như vậy, chứng tỏ hắn muốn đánh. Nếu hắn muốn chạy thì bây giờ hoàn toàn có thể quay đầu. Nhưng nói chung là tính Lưu Tích không phải như vậy, càng không muốn cái hãnh diện khi mình là Thuần Huyết bị chà đạp bởi một sinh vật gần như đã dứt bỏ liên quan với chủng tộc này.
“Bộ giáp ấy… thông với mao mạch dưới da nó. Mày có thể hiểu là nó trích xuất máu từ cơ thể ra bằng vô số những mũi tiêm cực kì nhỏ, bằng cách đó, tốc độ trích xuất và mức dàn đều của huyết mạch đều tốt hơn nhiều lần.” Minh Đa nhớ về một loại áo giáp có khả năng này, nói.
Cứ tưởng tượng khi cắn tay, máu sẽ trào ra ở một điểm ấy rồi mất thời gian để ôm lấy cả bàn tay. Còn đối với bộ giáp này, máu trào ra ở đâu ngay lập tức thành hình ở đó, không cần phải chuyển dịch vị trí quá nhiều, tiết kiệm được thời gian và tạo ra khoảng cách lớn khi đối đầu với Huyết Tộc khác.
“Nhưng cứ tưởng tượng đi, hàng ngàn mũi kim đang đâm lên tay mày, khắp cơ thể mày, đó là một cảm giác thống khổ đến khó tả. Thằng nhóc kia… nó dường như được sinh ra để sử dụng những bộ giáp như thế này, chịu được mức thống khổ như vậy để đổi lấy sức mạnh.” Minh Đa tiếp lời.
Lưu Tích rùng mình một cái, hắn cảm thấy kinh tởm phong cách tiến hóa này. Đánh đổi tất cả để truy cầu một sức mạnh xa vời, đối với hắn đó là ngu dốt.
“Băng Quyền!!!”
Viêm Nhất hô lên, một tay ngay lập tức được Băng Huyết bao lấy, độn lên thành lớp giáp như lúc vừa tung ra cú đấm với Viêm Vọng. Xung quanh nắm đấm ấy xuất hiện nhưng bông tuyết li ti được ngưng tụ từ chính hơi nước trong không khí này.
“Hỏa Quyền!!!”
Chưa dừng lại mà chỉ tiếp tục cười như kiêu ngạo, thằng nhóc con đấy lại hô lên. Tay còn lại của nó được huyết mạch bao phủ, bùng lên một ngọn lửa nóng rát. Tuy không cháy rực như lửa đốt, nhưng cái vẻ hơi phát sáng và vùng không khí bị méo mó đi do nhiệt lượng khiến Hỏa Quyền ấy trông cực kì nguy hiểm.
“Nào, ta thường gọi đây là ăn tráng miệng giữa lúc nhai món chính. Hỗn độn và rất đau.” Viêm Nhất nói.
Lưu Tích co người lại, so gì thì so, riêng so quyền pháp, hắn không cảm thấy ngán ngẩm. Nếu như mỗi đấm đều là chí mạng, điều hắn cần làm chỉ là né hết tất cả những cú đấm đối phương tung ra. Để làm điều đó, hắn cần tỉnh táo, giữ một cái đầu lạnh giữa một trận chiến căng thẳng.
Viêm Nhất nhìn dáng co người và liên tục nhún nhún của Lưu Tích, chẹp miệng một cái đầy khinh bỉ.
Thằng nhóc ấy từ lúc sinh ra đến giờ đều được tiêm vào đầu tư tưởng mình là thượng đẳng, giống như sư tử giữa một bầy thú hạ đẳng. Dù thú có chạy thế nào, có cố ra sao, chung quy đều phải quy phục dưới chân của sư tử.
Vì vậy, Viêm Nhất trước giờ cực kì coi thường võ thuật hay luyện tập, nó coi đó đều chỉ là kĩ xảo.
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi kĩ xảo của ngươi đều là cỏ rác!!” Viêm Nhất hô lên một tiếng, lao về phía Lưu Tích.
“Chưa biết, chưa biết đâu.” Lưu Tích đáp lại, nở một nụ cười, hai tay hiện ra hai Huyết Trảo nắm chặt.
Viêm Nhất càng điên tiết trước sự điềm tĩnh của Lưu Tích. Nó tung liền hai đấm, móc máy loạn xạ, lực đấm cũng không mạnh, kĩ thuật đánh ra đòn tấn công cũng có thể nói là cực kì tầm thường.
Lưu Tích nhận ra hết tất cả những khuyết điểm của tên nhóc này chỉ trong hai cú đấm nó tung ra. Hắn cảm thấy đối thủ là một kẻ gần như mù tịt về kĩ thuật, trước giờ huyênh hoang được đều nhờ vào thiên phú. Nói cách khác, đây là một trận solo giữa một thằng thông thạo S với một đứa thông thạo D, tuy lệch chất tướng, nhưng chưa chắc thông thạo S sẽ thua.
Nhẹ nhàng như không, Lưu Tích đã né được hai cú đấm đó. Mất một khắc để ngỡ ngàng, Viêm Nhất trực tiếp nhận một cú double tap của Lưu Tích vào mồm.
“Đấm đôi? Ngươi gọi đó là đấm sao?” Lưu Tích nhìn theo thằng nhóc con còn loạng choạng vì choáng, nói mỉa một câu.
Hắn hiểu vì sao Viêm Vọng lại gục xuống, đó là bởi lực đấm và tốc độ của thằng nhóc này rất tầm thường… Đúng hơn là tầm thường đối với Lưu Tích.
Nếu là Lưu Tích, một cú trực diện vào bụng Viêm Vọng, hắn hoàn toàn có thể đánh bay đối thủ, thậm chí cả những con quái thú có kích thước lớn hơn cơ thể hắn cũng có thể bị đấm bật đi. Còn thằng nhóc này, nó không làm được như vậy, nó chỉ lợi dụng những mũi băng sắc nhọn để áp đảo.
Thằng nhóc máu mồm bật ra, hơi sưng lên. Nó bất ngờ nhìn Lưu Tích, cảm giác như không thể tin mình vừa bị phản kích như vậy.