Hiểu Thiên hít sâu một hơi
thứ mùi thơm nhàn nhạt kia vẫn thoang thoảng xộc vào mũi, không hề tan ra mà dường như lại càng ngày càng trở nên nồng đậm bất thường.
Có khi nào...
Hiểu Thiên cắn cánh môi căng mọng. Sau đó ưỡn thẳng lưng bước vào bên trong.
Căn phòng vô cùng rộng. Nhưng lại không hề có lấy một vật trang trí nào, chỉ đơn giản là những vật dụng cần thiết cho một căn phòng như bàn làm việc, giá sách, giường, và một vài vật dụng khác.
Sự trống vắng này cộng với ánh đèn vàng nhạt lại càng làm cho không gian càng trở nên lạnh lẽo cùng âm u dày đặc.
Hiểu Thiên bước vào đến tận sâu trong phòng ngủ, cảm thấy thật kỳ lạ.
Cô vào đây mà không hề vấp phải một sự khó khăn nào. Lại vẫn chưa thấy một ai xuất hiện.
Là Mạc Thuần Uy có việc bận nên ra ngoài? Hay là cô bị Ưu Vệ kia lừa?
Không ngờ một Hiểu Thiên lại bị lừa dễ dàng như vậy.
Cô khẽ nhếch môi, vừa định quay người lại thì cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay bủn rủn tựa hồ như vô lực.
Hiểu Thiên chao đảo, đôi chân dường như bị rút đi sức lực mà mất thăng bằng, cả người nghiêng ngả, muốn ngã. Hiểu Thiên chống một tay lên bức tường, một tay vỗ vỗ lên đầu mình.
Không ổn rồi, chắc chắn trong mùi hương kia có thứ gì đó. Cô phải lập tức quay về phòng. Nếu không... Nếu không...
Bịch...
Cả người cô ngã xuống, mặc dù đầu óc vẫn còn vô cùng tỉnh táo. Qua đôi mắt mờ đục cô nhìn thấy được một bóng dáng mờ ảo đang đứng trên cao nhìn xuống cô với ánh mắt rực cháy như lửa. Thân hình cao lớn vì vừa bước ra từ phòng tắm nên chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm quanh hông, lộ ra thân hình cơ bắp dày dặn và làn da màu đồng khỏe khắn.
Là Mạc Thuần Uy!
Ngay lúc này, có bốn chữ duy nhất hiện lên trong đầu cô. Đó là 'lần này chết chắc'.
********
Cánh mi cong dài khẽ động đậy
Toàn thân nóng bừng đến muốn chín hết cả người khiến cho Hiểu Thiên cựa quậy thân thể.
Cô bứt rứt, ngón tay đưa lên cổ váy ngủ mà nới rộng ra để có thể đỡ đi cảm giác nóng cháy đang lan toàn toàn thân này. Nhưng là khi ngón tay mềm mại kia chạm vào da thịt nơi lộ ra ở cổ áo thì lại càng khiến cho cả người cô trở nên nóng bừng.
Hiểu Thiên nhăn nhó đôi lông mày thanh tú, cô đập tay, lại không cẩn thận va phải vào một khối gì đó mềm mềm.
Dường như là da thịt, cô cố mở ra đôi đồng tử màu xanh lam, nhưng mà cố thế nào cũng chỉ có thể hé ra một nửa đôi mắt. Qua đôi mắt mờ đục kia, cô có thể nhìn thấy một bóng dáng to lớn đang đè trên người mình.
Hoa mắt rồi.
Tại sao cô lại nhìn thấy Mạc Thuần Uy chứ?
Mà nếu là Mạc Thuần Uy thôi thì không nói làm gì. Đằng này trông anh như con thú hoang đói khát con mồi, ánh mắt như thể muốn cắn nát cô thành từng mảnh vụn, như vậy.
Ây da... ây da... không ổn rồi. Cơ mặt ở phía dưới lớp biểu bì rung động mạnh, dao chấn thần kinh bất thường, các cơ bắp đều phải gồng lên hết sức.
Hắn là đang chịu áp lực gì vậy?
“Ưmmm...” Hiểu Thiên muốn mở miệng nói, lại thành phát ra âm thanh ngâm nga ám muội.
Cả người nóng ran. Mỗi một tấc da thớ thịt trên người đều đang gào thét nóng.
Nếu như nói toàn thân cô đều nóng gắt, thì nơi hạ bộ giữa hai chân lại nóng đến tột độ. Không những nóng, mà còn có cảm giác ngứa ngáy đến khó chịu.
“Ưm...A...Ngứa.. a...nóng quá...” Hiểu Thiên không làm chủ được bản thân, tự cầm lấy cổ váy ngủ của mình mà cởi ra, lồ lộ một mảnh xuân sắc với bộ ngực tuyết trắng no tròn.
Bỗng một bàn tay thô to bắt lấy bộ ngực kia, bàn tay kia mang theo hơi nước và cảm giác mát lạnh khiến cho da thịt cô có vẻ nhưu được thỏa mãn, lại dường như muốn nhiều hơn.
Hiểu Thiên ưỡn cao ngực, để da thịt có thể tiếp xúc nhiều hơn với bàn tay ma quái kia. Trong miệng không ngừng ngâm nga những thanh âm đầy ám muội.
Trong khoảng khắc Hiểu Thiên cảm nhận thấy một dòng nóng ấm chảy dọc theo bụng xuống âm đạo, và nhanh chóng Hiểu Thiên có cảm giác ẩm ướt đến trống vắng.
Ham muốn.. cô muốn...
Nóng.... nóng quá...
Cô vươn hai cánh tay thon nhỏ ra ôm lấy cổ của người đàn ông trước mặt.
Mạc Thuần Uy là cũng đang vô cùng đấu tranh. Anh không hiểu sao lại nổi lên cảm giác muốn chiếm hữu người phụ nữ này.
Toàn thân anh nóng bừng, hạ bộ dường như căng trướng.
Anh chưa từng có thứ cảm giác này.
Anh là đang cố hết sức để ngăn cản bản thân không đi quá xa, anh còn có cô ấy.
Nếu Mạc Thuần Uy anh làm vậy, thì khi tìm thấy cô ấy, anh sẽ không biết phải giải thích thế nào.
Nhưng là đầu óc anh ù ù, không rõ phương hướng. Lý trí cũng dần dần mất đi.
Bàn tay anh đang càng ngày càng tham lam muốn cởi sạch quần áo trên người của người phụ nữ dưới thân, càng ngày càng mơn trớn mạnh bạo trên da thịt non mềm, trắng mượt kia.
Thân thể phía trên đang cởi trần, lộ ra cơ bắp săn chắc, da thịt đều đang đỏ ửng lên.
Chết tiệt!
Anh trúng phải thuốc rồi. Nhưng là... thuốc ở đâu ra?
Chẳng lẽ...
... là người phụ nữ này?