Mạc Thuần Uy hôn lên từng tấc da thịt trên người Hiểu Thiên, thân thể trắng nõn của cô liền tràn ngập những dấu hôn ái muội.
Ánh mắt của Mạc Thuần Uy như đang nhìn một bảo vật xinh đẹp, ngón tay ở dưới hoa huyệt không ngừng động khiến cho mật dịch đã hơi tràn ra, tản ra mùi hương mê người.
Đôi nhũ phong theo bàn tay của anh vỗ về chơi đùa mà run rẩy từng nhịp, đỉnh đầu nhũ phong hồng nộn xinh đẹp đứng thẳng, giống như hai quả anh đào chín nở rộ, làm cho người ta muốn hái, muốn cắn thật mạnh.
Mạc Thuần Uy vùi đầu vào giữa khe núi hùng vĩ kia mà liếm láp trên làn da non mượt trơn bóng, sau đó lại không ngừng liếm lên trên, đến khi môi ngậm hai nụ hoa hồng nhuận kia vào miệng, Hiểu Thiên không kiềm chế được mà run rẩy toàn thân.
“Ư...ưmm...”
Tiếng kêu run run vừa mị hoặc vừa quyến rũ, làm cho Mạc Thuần Uy nhịn không được gầm nhẹ một tiếng: “Tiểu yêu tinh. Em là đang cố ý quyến rũ anh đúng không?”
Anh gắt gao đặt cơ thể mềm mại của cô ở dưới thân, môi mỏng thô bạo trên đôi môi mềm mại không ngừng mạnh bạo chiếm đoạt triền miên.
Hai thân thể xinh đẹp lại dính sát cùng một chỗ, một nhỏ nhắn mê người, một lại cường tráng bá đạo với khí chất ngang tàng, tựa hồ như thế gian này tạo hai người là để dành cho nhau vậy.
“Hưmmm... a...” Hiểu Thiên bị Mạc Thuần Uy càn quấy đến mức tưởng chừng như sắp tan ra, cô ngâm nga rên nhẹ.
“Thoải mái sao?” Mạc Thuần Uy nhếch lên khoé môi mỏng.
Hai tay cầm hai hai quả anh đào to lớn mà nhào nặn, làm cho nhũ phong vốn mẫn cảm càng thêm căng ra.
“Xoẹt” một tiếng, chiếc quần bệnh nhân vừa mỏng vừa rộng của cô liền bị xé rách. Sau đó là chiếc quần tam giác nơi giữa hai chân cũng bị cởi ra.
Hiểu Thiên có điểm hơi giật mình nhưng sau đó lại tiếp tục phối hợp để cho Mạc Thuần Uy tách hai chân mình ra, một bàn tay của anh nhanh chóng tách hai mảnh hoa đã ướt át ra: “Nơi đây của em thật mềm, thật muốn...” ngừng một lát, anh nở nụ cười xấu xa nói tiếp: “Đâm chết em.”
Lần này thì hai mắt Hiểu Thiên lập tức mở lớn.
Một Mạc Thuần Uy cao cai tại thượng, lúc nào cũng này ra vẻ mặt băng lãnh xa cách, lại có thể thốt ra những lời như thế?
Thật không thể tin nổi!
Đột nhiên đưa ngón tay luồn vào hoa huyệt bên trong mà chơi đùa quấy phá, làm cho Hiểu Thiên không ngờ tới mà co giật, càng thở gấp nhanh hơn, một luồng hoả nhiệt nóng bừng từ nơi hoa huyệt lan toả khắp toàn thân.
“Ưm...a...” Hoa huyệt bị tra tấn khiến cho Hiểu Thiên khó chịu vặn vẹo cơ thể. Hai gò má cô ửng lên hai mảnh hồng nhuận càng thêm mê người.
“Ưm... Á...” hai mắt của Hiểu Thiên đang mơ màng bỗng mở lớn, Mạc Thuần Uy không báo trước mà đã đâm thẳng cái thứ dị vật kia vào bên trong cô rồi.
Nam căn vừa thô vừa lớn không ngừng tiến vào tiểu huyệt, cơ hồ muốn xuyên qua cô.
“Em cảm thấy thế nào?” Mạc Thuần Uy nhe răng cười, nhìn sâu vào khuôn mặt vẫn đang đơ cứng chưa thể chấp nhận của Hiểu Thiên.
Của anh lớn quá, không nói trước khiến cho toàn thân cô ngay tức thì liền căng cứng như sợi dây đàn. Nhục huyệt không ngừng co giật.
Còn hỏi cô có cảm giác thế nào sao?
Cảm giác của cô lúc này là muốn đánh chết anh, cầm con dao thật sắc cắt đi bộ phận dư thừa nào đó trên người anh.
Thứ to lớn tráng kiện của anh chợt trướng đại hơn bên trong hoa huyệt, sự chặt chẽ làm cho anh phát điên, toàn lực chọc sâu vào, để cho toàn bộ của mình chôn sâu trong cô, không ngừng cuồng sáp mãnh liệt.
“Á...ưm...” Hiểu Thiên há miệng thở dốc, cắn nhẹ cánh môi cố không phát ra những tiếng rên rỉ khó nghe.
Nhưng toàn thân căng cứng, hai chân thon dài vô lực mở ra, hoa huyệt hồng phấn đang cắn mút côn thịt kia cứ thể mà bị thu vào tầm mắt của Mạc Thuần Uy khiến cho anh càng hung mãnh. Càng muốn ăn sạch sành sanh cô không chừa lại dù chỉ là một mẩu xương.
“Aaa.... Không... nhanh quá... ưm... a...”
“...Em quyến rũ như vậy... là đang cố ý khiêu khích anh... đúng không...hôm nay... người đàn ông của em sẽ cho em thấy... anh ta có đủ bản lĩnh để ăn sạch em... cho đến khi em khóc lóc cầu xin hay là cả lúc em cạn kiệt sức lực...” Mỗi một câu nói, thứ thô to kia lại một lần hung hăng đi vào, rồi lại mạnh mẽ rút ra, khiến cho cả người Hiểu Thiên rã rời tựa hồ như bị rút cạn sức lực, đến cả việc thở gấp cũng trở nên khó khăn.
“A...nhanh... nhanh quá rồi... ưm...”
Tiếng thở dốc tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong căn phòng
Không khí tựa như nóng đến bỏng rát
Trên giường, hai người bọn họ vẫn triền quấn vào nhau. Tấm lưng màu đồng của người đàn ông đều đặn đưa đẩy, rịn ra những giọt mồ hôi nồng đậm.
Trên thân thể trắng noãn của cô hiện lên những vùng ửng hồng và vết xanh tím.
Cô ôm lấy cổ anh, ép đầu anh vùi sâu vào ngực mình.
Anh ngẩng đầu, khoé miệng hiện lên ý cười, giọng nói trầm đục mang theo dục vọng, nói: “Em thật mê người.”
Cô đưa ánh mắt tràn ngập sương mù, nhìn anh, ngón tay thon dài vẽ loạn lên lồng ngực của anh, kiêu ngạo nói: “Mạc Thuần Uy, anh đang dùng lời nói để cảm nhận sự quyến rũ của em đấy à?”
“Không. Là anh đang dùng sự vĩ đại của mình để cảm nhận sự chặt chẽ của em.”
Trong đêm, không biết qua bao nhiêu lần, trải qua bao nhiêu hoan ái, đến khi cả hai đều mệt rã rời thì mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Trong vòng tay và lồng ngực của Mạc Thuần Uy, cô yên ổn nép má mình lên đó, cảm nhận nhịp tim anh và bình yên ngủ một giấc với nụ cười trên khoé môi.