Bóng tối bao vây lấy, toàn thân anh lạnh toát. Anh đang tìm kiếm một chút ánh sáng, ở đây tối quá.
Mạc Thuần Uy đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy gì. Đây là đâu? Sao lại tối đen mà lại chỉ có mình anh? Rõ ràng vừa rồi anh đã thấy Hiểu Thiên.
Cô đã nhìn anh. Nhưng ánh mắt đó lại xa lạ đến khó tin.
Lẽ nào anh đã nhầm?
Không khí bỗng trở nên buốt giá, anh co lại hai vai. Bên tai vang vọng những tiếng lạch cạch kim loại của dao kéo đụng vào nhau.
“Kéo.”
“Truyền thêm máu.”
“Bác sĩ, loại máu này trong kho đã hết, phải làm sao bây giờ?”
“Tìm gấp.”
“Bác sĩ, nhịp tim đang giảm.”
“Sốc điện. Chuẩn bị sốc điện.”
Bọn họ đang nói gì vậy? Sao anh chỉ nghe thấy âm thanh mà không nhìn thấy gì hết?
À nhớ rồi. Anh vừa bị đụng xe.
Có vẻ như tình hình của anh đang nguy kịch nhỉ? Nhưng mà không sao đâu, anh vẫn còn phải đi tìm Hiểu Thiên nữa. Cô đã nhìn anh, có nghĩa là cô đang chờ anh. Anh không thể để cô chờ lâu được. Người ta nói rồi, phụ nữ rất dễ nản lòng, nếu chờ một chiếc BMW mà lâu quá lâu quá chưa thấy tới thì họ rất dễ sẽ bắt đại một chiếc xe taxi khác để đi.
Vậy nên phải ngủ lấy sức đã. Lấy sức để tìm lại Hiểu Thiên và để cô không nản lòng mà ngồi nhầm taxi được.
“Tất cả tránh ra. CÚT!”
“Bác sĩ Lân, chúng tôi đã cố ngăn cản nhưng chàng trai này một mực xông vào...”
“Các ngươi im miệng!”
Ủa? Cãi nhau à? Này này, các người đang cấp cứu cho tôi đấy, lỡ xảy ra mệnh hệ gì thì sao hả?
Nhưng mà giọng nói vừa rồi quen quá.
“Dĩnh Kỳ, cậu đến thật đúng lúc.”
“Đưa găng tay cho tôi. Lập tức phổ biến lại tình trạng của lão đại.”
“Lão đại à, anh có nghe tôi nói không?”
Có nghe nhưng không trả lời được. Mà gọi tôi có chuyện gì?
“Lão đại yên tâm, có Hắc Y tôi ở đây thì mạng sống của lão đại sẽ an toàn.”
Tôi tin cậu mà.
“Dù cho lão đại có mất tay cụt chân, dù có thành người thực vật cả đời thì tôi vẫn sẽ giữ lại bộ não cho anh.”
Dĩnh Kỳ à, cảm ơn cậu. Nghe được câu này của cậu mà tôi cảm động đến mức hận mình không thể tỉnh lại để đạp cậu một phát đi gặp Diêm Vương luôn.
Mà... dù sao cũng đã có Vô Dĩnh Kỳ ở đây, anh có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.
Mệt quá... cơ thể anh mệt quá rồi.
Ý thức lại lần nữa chìm vào bóng tối.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mạc Thuần Uy đang nằm trên giường phẫu thuật, Vô Dĩnh Kỳ hơi nhíu mi tâm.
Quả thật tình trạng của Mạc Thuần Uy đang vô cùng nghiêm trọng. Những gì cậu vừa nói... hoàn toàn không phải chỉ là đùa giỡn.
Xương tay phải gãy, tay trái bị kính cắt vào mạch máu, may mà đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không sẽ mất máu mà chết rồi. Chân của anh cũng không khá khẩm hơn.
Tóm lại là thật sự có thể sẽ trở thành người thực vật. Đó hoàn toàn là sự thật!
“Kéo.” Vô Dĩnh Kỳ nói, cả gương mặt được bịt kín bằng khẩu trang y tế chỉ còn lại đôi mắt nghiêm túc, lộ rõ sự nghiêm trọng.
Tôi nhất định sẽ cứu được anh, lão đại!
***
Trong căn phòng ánh lên màu vàng nhạt của đèn ngủ
Ánh đèn hắt lên một bên mặt của Dạ. Đôi mắt cô sâu thẳm nhìn vào một nơi vô định. Bầu trời bên ngoài mang theo màu đen bao vây lấy mọi vật, những ánh đèn phát sáng trong đêm, như những ngọn lửa đang bùng cháy để toả sáng.
Qua ô cửa kính Dạ có thể nhìn thấy bên dưới con đường lớn, xe cộ vẫn đông đúc chen chúc nhau, từng hàng nối đuôi nhau. Thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng còi xe cảnh báo về sự cản trở hoặc vượt lên.
Nhìn dòng xe trước mặt, Dạ lại nhớ tới người đàn ông đó. Anh ta vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức cô tưởng như chân mình đã chạy ngay đến bên cạnh đó.
Nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể nhớ ra nổi, hay có chăng đó chỉ là một sự ngẫu nhiên?
Lồng ngực trái đau nhói.
Từ trong thâm tâm, cô cảm nhận được mình đang mất mát. Dường như cô đang mất đi thứ gì đó, rất quan trọng!
Từ khe cửa chưa đóng kín lại, Jeams đứng đó nhìn Dạ. Cô như một bức tranh tĩnh vật đầy mê hoặc khiến cho anh nhìn mãi cũng không thể rời mắt. Nắm tay anh đặt trên nắm đấm cửa siết lại, cánh môi mỏng khẽ mím.
“Em vẫn chưa ngủ sao?”
Từ đằng sau, giọng nói của Jeams truyền đến. Cô quay đầu lại thì bờ môi cô đã nhận được một nụ hôn.
“Em đã hứa là sẽ ngủ sớm rồi mà. Không ngoan gì hết.”
“Jeams? Em cảm thấy... em cảm thấy dường như mỗi lần em muốn nhớ về quá khứ thì có một bức tường vô hình rất lớn ngăn lại. Làm sao bây giờ? Lỡ như em không thể nhớ lại...”
“Ngoan, không nghĩ linh tinh nữa.” Jeams vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô an ủi: “Nếu không thể nhớ lại thì cứ như thế này cũng được rồi. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc cho em.”
“...”
“Dạ à, em có biết không? Anh đã từng nghĩ về vô số tương lai, nhưng trong tất cả đều có em xuất hiện.”
“...”
“Anh đã nghĩ chúng ta sẽ xây một ngôi nhà, em là vợ còn anh là chồng. Sáng dậy em sẽ nấu cơm còn anh đi làm, tối về anh sẽ tặng một món quà bất ngờ cho em, như là một bông hoa hay là một cái ôm từ phía sau chẳng hạn. Rồi chúng ta sẽ có con, sẽ nuôi dạy chúng thật ngoan thật xinh đẹp giống như mẹ.”
“...”
“Ngủ rồi sao?” Jeams cúi xuống nhìn gương mặt kiều lệ đang nhắm hai mắt của cô, khẽ cười. Vòng tay anh ôm cô càng chặt, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Hai hàng lông mi dày rậm của anh run rẩy: “Em biết không, anh đã từng mơ về một hạnh phúc như thế. Nhỏ bé, đơn giản, nhưng mà lại vô cùng xa vời.”
Phải! Jeams? Nhắc đến cái tên này thì ai cũng sẽ mong muốn có được vị trí của anh. Nhưng vị trí này, có ai biết được anh đã phải trải qua và đánh đổi những gì?
Một đứa trẻ mồ côi, có được ngày hôm nay, đó hoàn toàn không phải là sự may mắn!