CHƯƠNG 15
Con chim trong ***g không có được tự do, đợi chờ đằng đẵng chỉ mong một ngày có thể thoát ra thế giới bên ngoài, hưởng thụ cảm giác bay lượn trên bầu trời. Nhưng nó đã quen với cuộc sống được con người cho ăn rồi, chẳng thể tiếp tục tồn tại ở thế giới ngoài kia nữa, thứ cuối cùng đợi nó chính là cái chết … Phải chăng tôi cũng giống con chim đó? Chẳng qua, khi kề sát với cái chết, lại bị chủ nhân chiếc ***g bắt trở về. Tuy rằng không chết ở bên ngoài, nhưng lại phải sống nốt nửa đời còn lại trong chiếc ***g sắt này …
Tôi ngồi trên hành lang bằng gỗ, nhìn cây ngô đồng trong sân, không nghĩ tới tại thành phố hiện đại này còn có một gian nhà kiểu Nhật chính thống như vậy, quả thực có thể coi là một nửa Nhật Bản rồi! Sân tuy rằng không lớn nhưng vẫn có một cái hồ nho nhỏ, dòng nước không ngừng chảy qua ống trúc phát ra âm thanh trong trẻo. Ngẩng đầu liếc nhìn chiếc chuông gió treo trước hiên, nó đang nhẹ nhàng lay động trong gió, phát ra tiếng ‘ting ting’ khiến tôi buồn ngủ … Những ngày như vậy … đã qua bao lâu rồi?
Không biết! Thực sự không biết! Từ khi trở lại thành phố này, tôi vẫn bị nhốt trong tòa nhà này, cái gì cũng chẳng cần làm, mỗi ngày ngoại trừ ăn ra cũng chỉ có ngủ. Đôi khi Hình Dạ cũng đến, nếu là ban ngày thì chỉ là để xem tôi thế nào, còn nếu như là buổi tối, sẽ đem tôi lên giường lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại. Thống khổ lúc ban đầu bây giờ cũng đã chết lặng rồi … Có lẽ chẳng còn gì tệ hơn thế này nữa. Tôi bắt đầu ăn không vào, ăn mười lần thì có một nửa ăn xong sẽ nôn hết. Tôi hoài nghi liệu có phải dạ dày của mình chỉ còn là vật trang sức không. Có một lần vừa dùng bữa xong tôi lại cảm thấy buồn nôn, vọt vào WC ói đến mức trời đất tối đen, xong xuôi mới ngồi phịch xuống dưới đất, đột nhiên phát hiện Hình Dạ đứng ở phía sau cau mày nhìn tôi, vẻ mặt không thể hiểu nổi. Tôi khẽ cười một tiếng, lau lau miệng lướt qua người hắn. Sau đó có vài bác sĩ đến, lật qua lật lại tôi kiểm tra toàn diện, cuối cùng đều lắc đầu nói tâm lí có vấn đề, kết quả là họ bị Hình Dạ đá ra khỏi cửa. Tôi cảm thấy thật buồn cười, vì sao? Vì sao còn quan tâm đến tôi, là vì nếu tôi cứ nhẹ nhàng mà chết đi như thế thì anh sẽ không giải được hận sao?
Do không chịu ăn uống gì, bệnh trạng thiếu dinh dưỡng bắt đầu biểu hiện ra ngoài, người gầy đến nỗi có thể khiến cho những người phụ nữ muốn giảm béo mỗi ngày phải đến quỳ dưới chân xin tôi chỉ giáo. Có lúc trước mắt chỉ là một mảnh trắng xóa, vài giây sau lại khôi phục như bình thường, lúc đầu thì hơi khó tin nhưng đến bây giờ thì cũng đã quen dần … Chẳng còn gì tệ hơn thế này nữa. Hóa ra mọi chuyện cũng chỉ đến mức này mà thôi, khi người ta chẳng còn hy vọng gì … Chẳng qua cũng chỉ như thế này thôi!
Rất nhiều đêm, hắn đến, trên người toàn mùi rượu, sau khi phát tiết xong thì đưa tay bóp cổ tôi, nhìn tôi một cách kì lạ rồi thì thầm: “Giết cậu! Giết cậu! Nếu có thể giết cậu thì tốt rồi …”
Tôi không phản kháng, tùy ý hắn mạnh tay hơn, chỉ vài giây nữa thôi là tôi có thể được giải thoát rồi … Tôi và hắn đều có thể được giải thoát … Ngay khi tôi không thể thở nổi nữa thì hắn buông tay ra, cả người đè lên tôi, không ngừng nói bên tai tôi: “Nếu như có thể giết cậu thì tốt rồi … Tại sao … Tại sao lại phản bội tôi … Tại sao …”
Tôi không ngăn được hai dòng lệ khẽ lăn xuống, phải nói với anh như thế nào đây, tôi chưa từng phản bội anh … Nhưng giờ đây dưới tình huống này, phải làm thế nào mới có thể khiến anh tin tưởng tôi … Muộn rồi! Tất cả đã muộn rồi! Hình Dạ, chúng ta không còn thời gian nữa … Đã tới mức này rồi, giữa chúng ta đã hoàn toàn bế tắc, ai cũng không thể tìm ra lối thoát ….
Trong thời gian này, tôi và Hình Dạ hầu như không nói gì với nhau, có lẽ cả hai chúng tôi đều chẳng biết nói gì, cũng tốt … Như vậy cũng tốt! Tôi ngồi dựa vào hành lang nơi cửa hút thuốc, nhìn cây cối trong vườn, hễ ngồi xuống là có thể ngồi như thế cả ngày. Thời gian tựa như nước trong hồ vậy, mãi trôi đi chẳng bao giờ ngừng lại, thời gian nửa đầu cuộc đời tôi đã đi qua rồi, nửa còn lại … đã không còn thuộc về bản thân tôi. Nếu như Hình Dạ nhìn thấy tôi như thế này thể nào cũng đi tới hung hăng cướp lấy điếu thuốc trên tay tôi rồi mắng: “Cậu không ăn cơm, ở chỗ này hút hít, muốn ung thư phổi sao?”
Tôi liếc mắt nhìn hắn, ngắm nghía cái bật lửa trên tay, cười nói: “Chí ít hút thuốc tôi sẽ không nôn ra!”
“Cậu nhìn xem mình đã biến thành cái dạng quỷ gì rồi!”
Tôi khẽ bật lửa, nghe âm thanh ngọn lửa bùng lên, “Vậy anh muốn tôi biến thành bộ dạng như thế nào đây? Người không ra người quỷ chẳng ra quỷ, không phải anh muốn vậy sao?”
“Vậy cậu còn muốn thế nào? Cậu đã làm gì thì cậu tự hiểu, đừng có bày ra vẻ mặt này cho tôi xem!”
Hắn kéo tôi đứng dậy nhưng tôi lại lảo đảo ngã xuống đất, đầu đập xuống sàn nhà, không thấy đau chút nào …
Tôi cười lạnh một tiếng, ngồi dậy nhìn hắn nói từng chữ: “Không muốn nhìn thấy bộ dạng người không ra người quỷ chẳng ra quỷ này của tôi thì ngay từ đầu nên cho tôi một phát thống khoái luôn đi!”
Lông mày hắn nhăn thành một đường thẳng, tôi biết hắn đang tức giận, rất tức giận! A! Ngay từ đầu người có thể khiến hắn nổi giận chỉ có tôi, mà hiện tại, tôi vẫn có thể khiến hắn nổi giận như vậy. Nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt dần trầm xuống, tôi bật cười … cười đến mức chảy cả nước mắt….
Đột nhiên cằm bị nắm lấy một cách mạnh mẽ, hắn nâng đầu tôi lên, nhìn tôi rồi nói: “Hừ! Tôi đã nói rồi, sẽ không để cậu được chết thoải mái, chí ít bây giờ cậu vẫn hữu dụng ở trên giường!”
Hắn bắt đầu dùng ngón tay cái vuốt ve môi tôi. Tôi xem chuẩn thời cơ thì há miệng cắn mạnh một cái. Hắn khẽ hừ một tiếng nhưng không ngăn cản tôi. Tuy rằng trên người chẳng còn chút sức lực nào nhưng tôi đem hết sức bình sinh ra mà dùng, giống như muốn cắn đứt tay hắn vậy. Thủ hạ của Hình Dạ định tiến lên nhưng bị hắn phất tay ngăn lại. Hình Dạ, chúng ta đều có tội, tôi để cho anh hại chết anh em của mình, nhưng đầu sỏ gây ra tất cả lại là tôi … Tôi là nguồn gốc của tội ác …
Chẳng biết đã cắn bao lâu, trong miệng bắt đầu có vị máu, tôi nhả tay hắn ra, khẽ liếm môi rồi cười…
“Máu của anh … khó uống muốn chết!”
Trong nháy mắt, trên mặt Hình Dạ hiện lên một loại biểu tình khác lạ, ánh mắt kia … vốn là phẫn nộ nhưng giờ phút này lại bị một loại cảm xúc khác thay thế, hắn lẳng lặng nhìn tôi vài giây, sau đó quay người rời đi, chẳng ngoảnh lại nhìn lấy một cái …
Tôi nằm trên mặt đất không nhúc nhích, trong miệng còn có vị máu của hắn. Hình Dạ, ánh mắt anh vừa nhìn tôi … là bi thương sao … anh dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tôi … sẽ càng làm tôi khổ sở hơn!
Vốn tưởng rằng những ngày như vậy chỉ mới là bắt đầu, ngay tại lúc tôi quên mất bản thân là ai thì lại xuất hiện một người …
Thời tiết khắc nghiệt một cách bất thường, khi tôi đang ngồi trước bàn lo lắng liệu mình ăn quá nhiều bánh ga tô hạt dẻ thì có bị ói ra không, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, cũng không phải tiếng người giúp việc Hình Dạ phái đến! Càng không có khả năng là Hình Dạ! Tôi cũng chả có tâm tình gì đi quản chuyện của người ta! Mặc kệ người kia là ai, giờ có là ông trời thì tôi cũng chẳng muốn xen vào! Tôi đưa tay quét một ít kem trắng trên chiếc bánh …
“Ây ya! Yêu tinh! Chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi lấy làm kinh hãi!
Anh Đình Tuấn Ngộ!
Tôi lập tức quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi của Anh Đình Tuấn Ngộ, lại còn …
“Sao anh lại biến thành cái bộ dạng này?” Tôi vươn ngón tay chỉ vào mặt anh ta. Khuôn mặt vốn dễ nhìn giờ phút này chỗ xanh chỗ tím, dán tới bốn miếng băng urgo, phần trên trông rất buồn cười, chẳng khác gì ‘cậu bé bút chì’, tay phải cũng quấn băng gạc chằng chịt. Anh ta chậm rãi đi về phía tôi, tôi phát hiện chân trái anh ta bước đi có điểm kì lạ …
“Đây là biểu hiện yêu thương của Dạ với tôi!” Anh ta cười cười, đi tới ngồi trước mặt tôi, “Thế này đã là tốt rồi, ba ngày trước tay phải còn phải bó bột đấy!”
“Hắn đánh anh thành cái dạng này?” Tôi hét lên một tiếng, “Sao hắn có thể …” là tôi! Là tôi đã hại anh ta! Nếu như không phải anh ta giúp tôi bỏ trốn ….
“Đừng tự trách mình, không liên quan đến chuyện của cậu! Là tôi tự tìm, tôi đã sớm có chuẩn bị rồi, chẳng qua không nghĩ tới tên kia lại ra tay nặng như thế, tuyệt đối chẳng nể tình anh em gì! Ai da!” Anh ta cắn răng, mắng một tiếng.
“Xin lỗi …” Tôi cúi đầu, tuy rằng hiện tại xin lỗi cũng chả có ích gì. Anh Đình Tuấn Ngộ cười nói: “Đã nói rồi, cậu không cần để ý! Vết thương nho nhỏ này chả là cái gì, vừa lúc có thể nghỉ làm, thả lỏng một thời gian! Hơn nữa …” Anh ta thoáng dừng, bộ mặt… gian tà, tôi thực sự không thể tìm ra từ nào khác để hình dung, cười cợt, “Bị cậu ta đánh như thế này, tôi càng chắc chắn một việc!”
Tôi không giải thích được ngẩng đầu lên nhìn anh ta, việc gì?
“Đó chính là …”
“Hả?”
“Tôi không nói cho cậu đâu! Ha ha ha ha! Cậu tự nghĩ đi!”
Tôi nổi giận! Đây là lần thứ hai rồi! Nếu không phải anh ta đã giúp tôi, tôi thực sự sẽ không nhịn nổi mà đứng lên cho cái con người này thêm mấy phát nữa vào mặt. Tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải phân nửa vết thương trên mặt là do anh ta tự tìm không!
“Anh …” Tôi vô lực quay lại nhìn chiếc bánh ga tô, “Đến lúc này rồi mà anh còn tâm tình đi nói đùa!”
“Hử? Lúc nào, đã phát sinh chuyện gì sao? Có gì không tốt à?” Hắn cầm lấy một miếng bánh cho vào miệng cắn.
Đúng vậy! Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chẳng có gì không tốt! Tất cả, dường như đã được định trước là như vậy rồi.
“Trước tiên không nói chuyện này, sao anh lại tới đây?”
“Kỳ thực tôi đã muốn đến từ lâu rồi nhưng Dạ không cho, hơn nữa vết thương trên mặt cũng chưa khỏi, tôi sợ sẽ dọa đến cậu!”
Hiện tại đã dọa rồi đấy!
“Anh, chừng nào thì anh biết … tôi bị bắt trở về?” Tôi cắn môi hỏi.
Anh ta than nhẹ một tiếng, “Ngày đó hắn tìm được cậu tôi đã biết nhất định cậu sẽ bị bắt về, tôi thực sự không giấu nổi hắn nữa, khi tên kia biết là tôi đã giúp cậu chạy trốn thì lập tức ‘chiêu đãi’ tôi như thế này đây! Nhiều năm như vậy … đây là lần đầu tiên hắn động thủ đánh tôi … ngoại trừ khi còn nhỏ tôi lấy trộm kẹo của hắn với lại vài lần lấy nội y của hắn đem bán cho mấy cô nàng thích hắn!”
Tôi cúi đầu không nói, hắn hận tôi như vậy sao, bất chấp mọi thứ mà tìm kiếm tôi như vậy sao? Có lẽ … hắn vẫn còn … Tôi khẽ sợ run, lắc đầu đem cái ý nghĩ không thực tế đó vứt ra đi! Không có khả năng! An Lạc! Đừng mơ tưởng nữa! Không có khả năng đâu!
“Này? Yêu tinh?” Một bàn tay khua khua trước mặt tôi.
“Hả? Sao!” Tôi lấy lại tinh thần, nói sang chuyện khác: “Vậy sao anh lại tìm tới nơi này, Hình Dạ có biết anh đến không?”
Anh ta cười gian, “Là hắn gọi tới nha!”
Hả? Hình Dạ gọi anh ta tới?
“Tại sao?”
Anh ta phóng khoáng vuốt tóc ra sau, lộ ra một mảnh tim tím trên trán, khẳng định là chính anh ta cũng không nhận ra.
“Cậu quên tôi đang làm gì rồi à?”
“Buôn lậu thuốc phiện!” Tôi thốt ra.
“Không phải cái đó!” Anh ta thở phì phì sửa lại, “Việc đó từ lâu tôi đã không làm nữa! Là bác sĩ! Tôi là bác sĩ đấy!”
Tôi rất muốn nói, còn hơn bác sĩ, tôi càng nguyện ý tin anh ta là tên buôn lậu thuốc phiện hơn!
“Dạ nói cậu không khỏe, mấy tên bác sĩ kia không chữa được, chẳng còn cách nào khác đành phải để thần y tôi đến khám!”
“Làm phiền anh rồi! Nhưng tôi chẳng sao cả, không dùng được ‘thần y’ anh rồi!”
Hình Dạ gọi anh ta đến? Tôi thầm nghĩ trong lòng, hắn đang lo lắng cho tôi sao? Chính là … đang lo cho tôi sao?
“NO! NO!” Hắn vươn một ngón tay chỉ vào ngực tôi nói: “Không phải tôi đến để trị vết thương trên người cậu mà là ở trong lòng cậu!”
Tôi sửng sốt một chút, sau đó bật cười, vết thương trong lòng ư?
“Không tin hả?” Anh ta ngả ngớn nhéo cằm tôi hỏi.
Tôi lắc đầu, “Cũng không phải! Chỉ là … lòng tôi đã sớm chết rồi! Không cần trị nữa!”
Anh ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Tôi dùng ngón trỏ quét một ít kem cho vào miệng … Không biết nó có mùi vị như thế nào nữa …
“Có thật thế không?” Anh ta hỏi.
Tôi nhắm mắt lại, không trả lời.
“An Lạc, cậu có thể về cùng Dạ chứng tỏ tâm cậu chưa chết.”
“Tôi không có, đó là hắn uy hiếp tôi …” Tôi phản bác.
“Đó cũng không phải lý do!” Anh ta cắt lời tôi, “Cậu hãy tự hỏi lòng mình một chút đi, xem rốt cục là vì nguyên nhân gì mà cậu lại trở về với hắn, cậu biết tên đó sẽ không giết cậu, mà hắn … cũng biết chính mình không thể hạ thủ giết cậu được!”
Tôi nuốt nước miếng một cái.
“Cậu cùng Dạ trở về, là cho chính cậu một cơ hội, mà Dạ đem cậu về, cũng là muốn cho chính mình một cơ hội, hắn muốn biết hắn có thể quên cậu không, có thể quên đi sự lừa dối và phản bội cậu dành cho hắn không. Cái gì mà uy hiếp chứ, hắn căn bản không cần làm chuyện này! Tên đó là cái dạng người gì chẳng nhẽ cậu còn không rõ sao?”
Tôi tự hỏi mình vài giây về những điều anh ta nói, sau đó tiếp tục nhìn chiếc bánh, lắc đầu nói: “Đã không còn! Đối với chúng tôi tất cả đều muộn rồi! Tôi không muốn nghĩ gì nữa, anh biết không, mỗi đêm tôi đều mơ thấy anh em của mình, cả người đầy máu đứng trước mặt tôi, bên tai là tiếng rên rỉ đau đớn của bọn họ, mà kẻ khiến cho bọn họ trở thành như vậy … là tôi!”
“Điều đó có liên quan gì đến Hình Dạ?”
Tôi nhắm mắt lại, nhớ tới buổi tối hôm đó trên đường đi cứu Hình Dạ thì gặp Đại Cường, ánh mắt bi thương tràn ngập cầu xin của anh ta …
“Vì Hình Dạ nên tôi đã không ở lại bảo vệ bọn họ, chờ đến khi tôi trở về, chỉ còn lại thi thể của mọi người cùng sự căm hận với tôi mà thôi!”
Thật lâu sau, Anh Đình Tuấn Ngộ cũng không nói gì nữa.
“Dạ có biết không?” Anh ta hỏi một câu. Tôi lắc đầu, “Đã chẳng còn quan trọng nữa, hiện tại tôi không có ý nói cho hắn biết, trước kia tôi đã không nói cho hắn biết một sự thực quan trọng nhất, tôi là một cảnh sát, tôi đã lừa gạt hắn! Thế là đủ rồi!”
“Cậu ….”
“Anh Đình tiên sinh, Hình tiên sinh cho mời ngài về gặp ngài ấy!” Người ngoài cửa cung kính nói.
“Haiz~! Biết rồi!” Anh Đình Tuấn Ngộ khoát tay rồi nói với tôi: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, có cơ hội tôi sẽ lại đến thăm cậu. Có cần gì không? Nói cho tôi biết tôi sẽ giúp cậu nói với Dạ.”
Người như tôi bây giờ, còn có thể muốn gì đây? Vừa định cự tuyệt, suy nghĩ một chút, tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn đi ra ngoài một chút …” Nói xong lại phát hiện ra hình như có chút ngại ngùng. Chính mình ngay cả quyền tự do ra ngoài cũng không có.
Anh ta ngây người, sau đó nặng nề thở dài một hơi, “Cái tên kia! Thật con mẹ nó …” Anh ta vừa nói vừa đi ra ngoài cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng đối phương, đột nhiên anh ta quay đầu lại mỉm cười nhìn tôi, nói: “Nếu cậu ăn hết chiếc bánh kia, tôi sẽ mang cậu ra ngoài chơi! Nhớ kĩ nha! Phải ăn hết đấy!”
Tôi sửng sốt một chút, anh ta đã đi rồi, mũi chợt thấy chua xót, cầm chiến bánh lên cắn một miếng, thật ngọt! Cảm ơn anh!
Ngày đó, tôi không ói ra nữa! Đó là ngày tôi ăn no nhất từ khi đến đây!
Ban đêm Hình Dạ không đến, tôi chẳng biết tiếng thở dài của mình là nhẹ nhõm hay thất vọng nữa, nằm trên giường lật qua lật lại, muốn ngủ nhưng lại phát hiện ra từ đầu đến cuối mình đã quên không nhắm mắt!
“Con bà nó!” Rốt cục nhịn không được thấp giọng mắng một câu, lâu rồi không nói những lời này! Tôi vẫn còn nhớ đó là những từ Tam Cường hay dùng. Tam Cường? Chẳng biết bọn họ ở đâu? Nếu như bọn họ biết tôi … Không dám tiếp tục nghĩ nữa, tôi ngồi xuống, nghe được tiếng là cây bị gió thổi ‘xào xạc’ trong vườn. Vẫn không ngủ được, nếu như Hình Dạ không đến, nơi này bình thường cũng chẳng còn ai khác, chỉ có một người giúp việc đưa ba bữa cơm, dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi, dường như đang muốn nói ông chủ của bọn họ tại sao lại không công nuôi một tên đàn ông ở đây, nhất định là cho rằng tôi được bao dưỡng. Sau khi đưa cơm bọn họ lập tức rời đi, hình như không muốn ở cùng tôi thêm một giây nào nữa, lần sau đến đưa cơm sẽ mang bát đũa lần trước đi. Đêm nay trăng rất sáng, đi trên hành lang, sàn gỗ trơn nhẵn dưới chân truyền đến cảm giác mát lạnh, có vẻ đặc biệt quý giá giữa mùa hè nóng bức như thế này. Có chút khát, tôi muốn tìm nước uống nên đi tới phòng khách, hình như ở đó có bình nước. Khi đến ngã rẽ nơi hành lang, bóng người ngồi ở đầu kia chợt khiến tôi dừng chân, chẳng biết vì sao tôi rất nhanh lùi lại, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhìn về phía đối phương, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người kia … là Hình Dạ!
Chẳng biết hắn đến lúc nào, càng không biết vì sao lại đến! Hắn không tìm tôi chứng tỏ hắn không muốn tôi biết hắn đã đến. Hắn lẳng lặng ngồi ở đó, khép hờ mắt ngắm vầng trăng trên trời, hai chân thon dài duỗi thẳng xuống đất, bàn chân để trần, trên miệng phì phèo thuốc lá. Tàn thuốc đã dài nhưng chưa rơi xuống, biểu tình trên mặt hắn vẫn không thay đổi, có thể nhìn ra được suy nghĩ của hắn đã bay đến một nơi nào đó rất xa. Tôi chẳng biết hắn đang nghĩ gì, nội tâm hắn lúc này đã không còn ai có thể nhìn thấu nữa rồi!
Ánh mắt tôi bỗng trở nên lưu luyến, dừng trên người hắn một hồi, khi tôi phát hiện mình đang làm gì thì cười khổ một tiếng, mày đang làm gì? Lẽ nào thực sự như Anh Đình Tuấn Ngộ nói, mày đang cho chính mình một cơ hội! Thật nực cười … quá nực cười rồi! An Lạc! Đến cả tao cũng muốn cười nhạo mày!
Tôi xoay người chuẩn bị rời đi …
“Ngày mai, tôi sẽ phái người đưa cậu ra ngoài, hai tiếng! Hết thời gian lập tức trở về!”
Tôi đứng hình tại chỗ, cảm giác được Hình Dạ ở bên kia không hề có động tĩnh gì, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải mình nghe nhầm không! Hay là …
Tôi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn! Nhỏ đến nỗi chính tôi cũng nghe không rõ, nhưng tôi biết Hình Dạ không quan tâm … Khi tôi còn đang nghĩ xem có phải đêm qua mình nằm mơ không thì Hình Dạ đã phái người tới đón tôi, tổng cộng có hai người, mặc tây trang màu đen, trông không khác gì vệ sĩ. Thay quần áo xong, hai người vệ sĩ theo phía sau tôi, nói là bảo vệ nhưng kẻ ngu si cũng biết là giám sát. Nhưng tôi không có tư cách mặc cả, có thể cho tôi ra ngoài đã đủ lắm rồi. Bọn họ hỏi tôi muốn đi đâu, họ sẽ đưa tôi đi. Tôi lắc đầu nói không cần lái xe, đi loanh quanh ở vùng phụ cận là tốt rồi, bọn họ cũng không nói gì nữa.
Đi chưa được mười phút, tôi rốt cục không chịu nổi ánh mắt của người đi đường nữa, quay đầu lại nói với hai kẻ giữa ngày hè nóng bức còn diện nguyên một bộ comple, nói bọn họ có thể cách xa tôi mười bước không. Hai người nhìn nhau một chút, thực sự lùi lại mười bước, thật nghe lời.
Hai tay đút vào túi quần, tôi chậm rãi đi bộ trên đường, trời nắng gắt nhưng tôi lại thích, đã lâu rồi không có được cảm giác bước đi dưới ánh mặt trời, hít thở không khí trong lành. Vứt hết tất cả lo lắng như thế này mới là sống chứ! Giống như một kẻ vừa được phóng thích ra khỏi ngục tù sau vài chục năm giam giữ, tôi hưng phấn nhìn ngắm vạn vật bên ngoài. Mãi cho đến khi cảm thấy quang cảnh xung quanh dần quen thuộc, nụ cười trên môi tôi cũng biến mất, cước bộ bắt đầu thả chậm.
Giống như có gì đó dẫn dắt, tôi đi về phía trước, như gặp quỷ vậy, bên tai tràn ngập âm thanh kêu gào, đầu óc dần trống rỗng, hai chân không nghe sai bảo. Tôi đi tới, không ngừng tiến về phía trước, khung cảnh vô cùng quen thuộc. Dừng lại trước một tòa nhà đổ nát, nhìn bức tường chi chít lỗ to lỗ nhỏ, hình ảnh máu chảy đầm đìa một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi, giống như đang thấy được khung cảnh đạn bay đầy trời ngày hôm đó, giống như đang nghe thấy tiếng khóc thét khi ngã xuống của vô số người …
Trước mắt tôi chính là ‘Dạ’. Là nơi tôi đã sống suốt ba năm, tổng bộ của Phượng hoàng hội. Sau khi rời đi đêm đó, tôi chưa từng quay lại, hiện tại trước mắt chỉ còn là một đống phế tích, bỗng nhiên tôi có loại cảm giác tất cả đã thực sự kết thúc! Kết thúc sao? Có lẽ nơi đây chưa từng chân thật tồn tại, phần duy nhất trong mày có thể chứng minh mày đã từng ở đây cũng không còn tồn tại nữa, An Lạc, thực sự kết thúc rồi sao?
Tôi từng bước từng bước lại gần, muốn một lần nữa nhìn cho rõ ràng, ngay khi tôi đang suy nghĩ đến xuất thần, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đang tiếp cận, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh. Tôi xoay người, chưa kịp phản ứng lại đã bị người phía sau kéo lấy cánh tay chạy đi. Hai tên vệ sĩ kêu to đuổi theo.
“Anh là ai?” Trong khi chạy trốn tôi nhìn thoáng qua người phía trước đang lôi kéo mình, chiều cao không sai biệt lắm so với tôi, mặc quần áo thể thao, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, không thấy rõ được mặt nhưng giây tiếp theo tôi đã biết đối phương là ai rồi … Loại cảm giác này, thân hình này, môi tôi khẽ run rẩy, bước chân trở nên kích động, không còn nghe theo sai bảo của tôi. Đi theo cậu ta xuyên qua phố phường đông đúc, tiến vào một hẻm nhỏ, tôi nghẹn ngào nhỏ giọng gọi một tiếng: “Tam Cường …”
Cậu ấy dừng lại trong ngõ nhỏ, buông tay ra, cởi mũ, chậm rãi quay lại, mặc dù gầy hơn xưa nhưng nụ cười trên mặt không thay đổi gì. Tôi che miệng lại, khẽ hít một ngụm khí lạnh. Là cậu ấy! Là Tam Cường! Cậu ấy còn sống! Cậu ấy đã tới tìm tôi!
“Đại ca!” Giọng nói như xưa, cách xưng hô như xưa, tôi nhíu mày, nhịn xuống cảm giác muốn chảy nước mắt, tiến về phía trước ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng gật đầu. Ai cũng chẳng nói gì, có lẽ giờ phút này bất luận ngôn ngữ nào đều trở nên dư thừa, chúng tôi thầm nghĩ muốn cảm nhận đối phương, muốn biết đối phương là chân thật, cậu ấy đã về thật rồi! Cậu ấy đang ở trước mặt tôi, không phải ai khác mà chính là Tam Cường! Tôi khẽ nhủ không ngừng ở trong lòng, cậu ấy không có việc gì! Cậu ấy còn sống!
“Đại ca, anh cứ ôm như thế em sẽ đỏ mặt đấy!” Một lúc lâu sau, Tam Cường vỗ vỗ vai tôi nói. Tôi điều chỉnh tâm tình một chút, buông cậu ấy ra, nhẹ nhàng đấm vào ngực đối phương. Cậu ấy đột nhiên ho lên sù sụ không ngừng.
“Cậu làm sao thế?” Tôi vỗ vỗ lưng cậu ta, hỏi.
“Không sao, không sao! Cảm cúm thôi, không sao!” Cậu ta ngẩng đầu cười tủm tỉm, nói, “Em tìm anh đã lâu lắm rồi! Đại ca! Anh đã đi đâu vậy?”
Tôi … không biết làm sao để nói cho cậu ấy biết tình hình hiện tại, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác, “Thế cậu đã đi đâu? Tôi làm thế nào cũng không tìm được cậu!”
“Em về quê, con bà nó! Bị thương nhẹ một chút, chờ dưỡng thương tốt rồi sẽ đi tìm mọi người, nhưng mà tổng bộ đã biến thành cái dạng này, anh em trước đây cũng chẳng tìm được mấy người, không có cách nào nghe ngóng được tin tức của các anh! Anh có tin gì của những người khác không? Bọn họ có sao không?”
Toàn thân tôi đông cứng lại, nghĩ xem có nên nói cho cậu ấy sự thật không …
“Chờ em tìm được những người khác sẽ đi trả thù bọn Hắc Xà! Mẹ nó chứ! Đánh cho bọn chúng không còn một mảnh giáp, cái bang chết tiệt đó, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao! Ông đây phải cho bọn chúng biết tay! Dám đụng đến chúng ta …”
Báo thù? Báo thù cái gì? Làm sao mà báo? Tìm cảnh sát báo thù sao? Chẳng lẽ … là tìm tôi báo thù? Tôi nắm chặt tay, cắt ngang cơn lảm nhảm của Tam Cường …
“Tam Cường, không có cách nào báo thù đâu!”
“Hả? Anh nói gì?” Cậu ta dừng lại nhìn tôi, hình như không nghe rõ tôi nói gì.
“Không có cách báo thù đâu …”
“Anh nói cái gì? Vì sao? Đại ca!” Cậu ta nắm chặt vai tôi. Tôi nhắm mắt lại, cố nén đau đớn mà nói ra chuyện vĩnh viễn không thể quên kia …
“Tam Cường, Tứ Cường đã chết …” đã chết rồi! Là tôi hại!
Cậu ấy không nói gì, không khí bốn phía như ngưng đọng lại, yên lặng vô cùng. Thật lâu sau, cậu ấy run run hỏi: “Anh nói gì? Lặp lại lần nữa …”
“Tứ Cường, đã chết rôù!” Tay cậu ấy siết chặt lấy vai tôi, lắc lắc đầu nhìn tôi, nói: “Không có khả năng! Không có khả năng ấy! Gạt em! Anh gạt em! Nó sao có thể chết được! Anh gạt em! Đại ca! Anh nói đi, là anh gạt em! Nói đi!”
Mặc cho cậu ấy lắc lắc vai mình, tôi quay đầu đi, không nói lời nào, xin lỗi! Tôi xin lỗi các cậu!
“Sao lại thế chứ! Sao nó lại chết … thế nào lại … hu hu hu … oắt con đáng chết! Sao lại ra đi như thế chứ?” Tam Cường khóc nức lên, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt đất. Tôi xoa đầu cậu ấy, khẽ trấn an.
“Xin lỗi! Tam Cường, xin lỗi! Là tôi đã không thể bảo vệ mọi người! Là lỗi của tôi!” Tôi không ngừng nói, cảm giác được bi thương trong lòng cậu ấy đang theo đầu ngón tay truyền vào tâm khảm tôi.
“Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh biết chuyện gì đó đúng không?” Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tôi không biết phải nói với cậu ấy như thế nào, nói ra tình hình thực tế, tôi sợ cậu ấy không tiếp thu nổi! Nhưng càng nhiều là tư tâm của tôi, tôi sợ! Tôi thực sự rất sợ! Nếu như cậu ấy biết thân phận của tôi thì sẽ thấy như thế nào. Tôi chẳng thể nào quên được ánh mắt Tiểu Cường ngày hôm đó khi biết tôi và Đại Cường là cảnh sát … Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt đó một lần nữa, tôi thà bị mắng mỏ hay đánh đập còn hơn phải đối diện với ánh mắt đó …
“Tam Cường, tôi …”
“Buông An tiên sinh ra!”
Tôi và Tam Cường đồng thời quay lại, phát hiện hai tên vệ sĩ đã đuổi tới nơi, trên tay cầm súng đang chĩa về hướng này.
“Đừng nổ súng!” Tôi quát to một tiếng, che ở trước mặt Tam Cường.
“Bọn họ là ai?” Tam Cường hỏi.
“An tiên sinh, xin tránh ra, nếu bắn trúng ngài chúng tôi không biết phải ăn nói thế nào với Hình tiên sinh!” Một người trong đó khẽ nói.
“Hình tiên sinh? Hình Dạ?” Tam Cường kêu lên một tiếng, không thể tin được nhìn tôi, “Đại ca, từ bao giờ mà anh có quan hệ với hắn?”
“Tôi …” Hiện tại không phải lúc giải thích những điều này, “Hiện tại không phải lúc nói những thứ này, cậu đi mau, tôi yểm hộ cho cậu!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình Dạ làm gì anh?”
“An tiên sinh, xin hãy tránh ra! Đừng làm khó chúng tôi!”
“Đi mau!” Tôi xoay người đẩy vai Tam Cường.
“Hình Dạ bắt cóc anh sao?” Cậu ta kêu lên, “Anh không nói rõ em sẽ không đi!”
“Cậu con mẹ nó còn không để yên! Không biết bây giờ là tình huống gì sao? Nếu rơi vào tay Hình Dạ thì mạng cũng chẳng còn! Coi tôi là đại ca thì nhanh đi đi!”
“Anh …” Tam Cường cắn răng, “Tên khốn khiếp họ Hình giam giữ anh! Anh chờ, em nhất định sẽ tới cứu anh!” Nói xong cậu ấy chạy ra một đầu khác của con hẻm.
“Đứng lại!” Hai tên vệ sĩ muốn đuổi theo.
“Đừng đuổi!” Tôi đứng trước mặt, ngăn bọn họ lại.
“Không được! Hình tiên sinh đã dặn dò rồi, chỉ cần là người có liên hệ với anh thì phải bắt lại! Xin hãy tránh ra!”
“Hử?” Tôi khẽ nhăn mi, “Vậy phải xem xem các anh có bản lĩnh đó không!”
“Anh?”
Tôi cúi xuống vọt về phía hai người bọn họ, đá một cước, chế trụ cổ tay một tên, dùng sức kéo hắn về phía trước, “rắc’ một tiếng bẻ khớp tay hắn. Hắn ngã xuống đất, súng trên tay cứ thế mà rơi xuống. Tôi tiếp được nó, quay lại chĩa họng súng vào mũi tên còn lại. Súng của hắn dừng lại giữa không trung, nhìn khẩu súng trước mắt, khẽ nuốt nước miếng. Mãi cho đến khi cảm thấy Tam Cường đã thoát được rồi, tôi mới trả súng lại cho tên bảo vệ đang ngồi trên mặt đất, nói tiếng xin lỗi. Sau đó cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi con hẻm.
Tam Cường tới! Cậu ấy đã trở về! Ngoại trừ vui vẻ ra, có một loại tâm tình khác khiến tôi thấy bất an. Tam Cường cũng tốt, Hình Dạ cũng được, tôi đều không thể mặc kệ họ. Mà tôi … phải nói thế nào với Tam Cường về những chuyện đã xảy ra đây, phải làm sao để nói cho cậu ấy … Phượng hoàng hội căn bản chỉ là một thứ công cụ bị tôi lợi dụng?
*****
END 15