Huyết Tinh Phong Tình

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

“Cậu là cảnh sát nằm vùng, còn cậu ta, chính là nội ứng của Hắc Xà!” Bên tai vang lên giọng nói của Hình Dạ, dường như rất xa xôi, thậm chí xa đến nỗi có chút hư ảo …

“ ‘Chim ưng Á châu’, danh hiệu rất oai phong, phải không? Đáng tiếc hầu như chẳng có ai biết tên thật của cậu ta.” Khóe môi Hình Dạ khẽ cong lên, nụ cười đó trong mắt tôi lại vô cùng tàn nhẫn. Hắn đang cười nhạo, cười nhạo tôi lừa dối người khác đồng thời cũng bị đối phương gạt lại.

“Ba năm trước cậu ta là sát thủ được trả giá cao nhất trong giới, sở trường bắn tỉa. Chỉ cần cậu ta muốn giết người thì tốt nhất đừng có ra khỏi cửa. Chỉ cần bước ra ngoài một bước thì chắc chắn sẽ chết, không cần phải nghi ngờ. Kẻ không dám ra ngoài sẽ ở trong phòng chậm rãi cảm thụ nỗi sợ tử vong, cảm thấy mình giây tiếp theo bước ra khỏi cửa sẽ bị đạn bắn xuyên tim, rất đáng sợ … phải không?”

“Anh muốn thế nào? Muốn thấy tôi khóc lóc, căm hận chính mình đã bị thuộc hạ phản bội sao?” Tôi quay sang hướng khác, không muốn để hắn thấy nỗi bi thương của mình.

“Tôi phải hao tổn rất nhiều công sức mới có được những thông tin này, người đàn bà kia chỉ cho tôi biết sơ lược mà thôi. Nhưng hình như nhìn cậu có vẻ không được vui nhỉ, nghe được những điều này …”

Vui?

“Tại sao tôi phải thấy vui? Anh muốn thế nào?”

“Người nổi tiếng như vậy lại làm thuộc hạ của cậu những hai năm, a … tuy rằng là nằm vùng, nhưng tốt xấu gì cũng từng bán mạng cho cậu nhỉ! Hơn nữa hiện tại còn tìm tới cậu, xem ra cậu có vẻ rất được lòng người. Có phải tôi cũng nên cảm thấy may mắn vì chưa bị hắn bắn xuyên tim không?”

“Anh … còn biết bao nhiêu?” Tôi tránh khỏi vòng tay của Hình Dạ, đi tới ngồi xuống ghế, thêm một lúc nữa là tôi sẽ chẳng thể nào chống đỡ nổi.

“Không nhiều lắm, nhưng cần biết thì đều biết rồi, cậu còn muốn biết gì nữa?”

Còn muốn biết gì? Tôi không muốn biết bất cứ điều gì nữa! Ngay cả chính mình là ai tôi cũng chẳng muốn biết nữa! Tôi mệt mỏi … thực sự quá mệt mỏi rồi! Còn muốn mặt đối mặt cái gì? Còn cần phải đối mặt với điều gì nữa? Tất cả những thứ này là sao … Có cảm giảm như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài, tất cả đều đổi thay … Người mình yêu nhất biến thành kẻ hận mình nhất … Toàn bộ thuộc đều chết trước mắt mình Anh em của mi rời xa mi… Anh em của mi… chính là kẻ dối gạt mi …

Nhị Cường, người chẳng có bất kì nhược điểm nào … người vẫn luôn lẳng lẳng đứng ở bên cạnh tôi, nhưng tôi biết cậu ta chưa từng bán đứng tôi, chưa từng! Cậu ta chỉ an tĩnh đứng ở một bên, không để cho bất kì kẻ nào xúc phạm tới mình, cậu ta cũng sẽ không thương tổn bất kìa ai … Tôi không hận Nhị Cường, tôi không có tư cách hận cậu ta! Tôi không biết rốt cuộc cậu ta đã làm gì, nhưng tôi sẽ không hận cậu ta! Bởi vì tôi hiểu rõ cảm nhận của cậu ta … bởi vì, chúng tôi là cùng một loại người … thật mỉa mai! Thực sự rất mỉa mai!

“Sao lại không nói gì?” Hình Dạ đi tới gần, kéo tay tôi, nói: “Tay cậu rất lạnh, sao lại run? Sao lại mang vẻ mặt như thế? Biết chân tướng không phải tốt hơn sao?”

Tôi ngẩng đầu, “Đừng làm hại cậu ấy …”

“Cậu nói gì?”

“Đừng làm hại cậu ấy! Bây giờ tôi cũng giống như anh, bị kẻ khác phản bội, hẳn là anh đã hả giận rồi nhỉ? Anh đối xử với tôi thế nào cũng không sao, buông tha cho cậu ấy đi!”

Buông tha cho cậu ấy đi! Cậu ấy là người cuối cùng ở bên tôi … Tôi chẳng còn gì cả …

Nhưng câu trả lời Hình Dạ dành cho tôi lại là một nụ cười tàn khốc, “An Lạc, thứ cậu nợ tôi cả đời này cũng không có cách nào trả hết, xem ra có vẻ tôi đối với cậu vẫn còn quá nhân từ, cho nên cậu mới không hiểu rõ được vị trí của mình.” Hắn cúi đầu, từng chữ từng chữ nói: “An Lạc, cậu không có tư cách mặc cả với tôi, nghe rõ rồi chứ?”

Tôi biết tôi chẳng có gì cả, nhưng tôi vẫn phải bảo vệ bọn họ. Bởi vì chỉ vì một chút ích kỷ của bản thân, tôi đã đẩy chính anh em của mình vào chỗ chết. Tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Tôi biết tôi rất tiêu cực, không giống mình chút nào, An Lạc trước đây sẽ không bao giờ ngồi chờ chết, thế nhưng … Tôi của hiện tại, tuy rằng cái gì cũng không có, nhưng vẫn sẽ không bao giờ để anh em của mình bị tổn thương nữa, tôi sẽ không tái phạm sai lầm lúc xưa …

Nhị Cường, là anh em của tôi …

Tôi theo sau Hình Dạ chậm rãi đi về phía cửa. Trời đã tối lắm rồi, nhìn cánh cửa thủy tinh phản chiếu chút ánh sáng ở trước mặt, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khó thở. Nếu cứ quay về như vậy … không gặp được Nhị Cường, cũng không thể nói cho cậu ấy …

Có đôi khi biện pháp lại chính là chẳng có biện pháp nào. Tôi lặng lẽ giật giật hai cánh tay, đáng chết! Thân thể chẳng còn tốt như trước đây. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng đầu khớp xương cứng nhắc, nhìn bóng lưng Hình Dạ, nếu như bây giờ chạy trốn … chẳng cần hắn động thủ, thuộc hạ của hắn cũng có thể bắt tôi trở về! Làm không xong còn có thể bị bẻ gãy chân … Đáng chết! Tôi khẽ cắn môi, phải làm sao bây giờ? Mắt thấy nhân viên phục vụ mở cửa xe, tôi đứng yên tại chỗ …

“Làm sao thế?” Hình Dạ quay đầu hỏi tôi, nhìn tôi vẫn đứng im không nhúc nhích, vươn một tay, nói: “Đứng đấy làm gì? Còn không lại đây?”

“Tôi …” Tôi nắm chặt tay thành quả đấm, gian nan mà bước đi.

“Chú ơi?” Tôi vừa mới bước tới trước mặt Hình Dạ thì đột nhiên một cô bé khoảng bảy, tám tuổi chạy tới bên người hắn, kéo kéo góc áo hắn, nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng dễ thương. Hình Dạ cúi đầu nhìn cô bé, khẽ nhíu mày, động tác này nhìn qua lại có vẻ đáng yêu kì lạ.

“Cháu gọi chú?” Hình Dạ hỏi một câu.

“Vâng!” Cô bé gật đầu, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một suy nghĩ, đứa bé này không phải là con rơi của Hình Dạ đấy chứ? Những bộ phim trên TV đều có tình tiết như thế mà. Tuy rằng rất buồn cười, nhưng mà … tôi cũng chẳng thể cười nổi. (Kuro: ôi trời, đang lúc ngược tâm mà anh vẫn còn tâm trí để nghĩ ra điều này thì cũng đáng buồn cười chết thôi! Tiêu: Bản chất không thể thay đổi :”>)

“Có việc gì sao?”

Cô bé khẽ liếc mắt nhìn tôi rồi lấy một chiết điện thoại di động từ trong túi đưa cho Hình Dạ, “Cái này là của một chú đưa cho cháu, bảo là giao cho chú ạ.”

“Cho chú?” Hình Dạ nhận lấy chiếc điện thoại, mày khẽ nhăn, “Là ai bảo cháu đưa cho chú?”

Cô bé lắc lắc đầu, nói: “Cháu không nhận ra, chú ấy bảo cháu giao nó cho một trong hai người đứng cạnh chiếc xe ở bên kia đường.”

“Vậy sao cháu lại đưa cho người này?” Tôi hiếu kì hỏi một câu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô bé.

“Chú ấy nói đưa cho cái chú nhìn có vẻ dữ dằn ấy …” Cô bé nói xong thì nhanh như chớp chạy mất. Ách … nhìn bóng lưng cô bé dần đi xa, tôi chẳng biết phải nói gì cho phải. Không khí xung quanh Hình Dạ bắt đầu đông cứng lại, cho thấy tâm tình hiện tại của hắn không tốt chút nào!

“Là ai lại vô vị như thế chứ?” Hình Dạ nhìn chiếc điện thoại trên tay nói. Tôi biết biết hắn không phải nói chiếc điện thoại mà nói về cách người kia miêu tả hắn. Mà chúng tôi đều hiểu, kẻ kia chắc chắn là có dụng ý gì đó với hắn. Thông thường mà nói, dưới tình huống như thế này, chủ của chiếc điện thoại hẳn là đang quan sát chúng tôi từ một nơi không xa. Mà lúc này, chuông điện thoại cũng không sai biệt lắm, sẽ vang lên …

Quả nhiên, vừa nhắc đã đến rồi, điện thoại rung lên, Hình Dạ chần chừ một giây rồi ấn nút nghe …

“A lô?”

Tôi không biết đầu kia đang nói gì nhưng nhìn sắc mặt đang dần thay đổi cùng đôi lông mày từ từ nhíu chặt lại của Hình Dạ, khẳng định là chẳng phải tin tốt gì.

“Mày đang uy hiếp tao?” Hình Dạ cười lạnh một tiếng, “Mày  dựa vào cái gì mà muốn tao tin lời mày nói?”

Xảy ra chuyện gì? Tôi đến gần Hình Dạ muốn nghe xem bọn họ đang nói gì lại bị Hình Dạ vươn tay ngăn cản.

“Mày muốn làm gì? Hừ! Đoạt lại cậu ta sao? Nực cười! Mày có bản lĩnh gì chứ? Mày vẫn còn tự cho mình là thuộc hạ của cậu ta sao, đừng quên chẳng qua mày cũng chỉ là một tên nằm vùng bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội cậu ta!”

Nằm vùng! Tôi lấy làm kinh hãi, nhưng khẳng định, người ở đầu kia … trăm phần trăm là Nhị Cường!

“Hình Dạ, đưa điện thoại cho tôi!” Tôi muốn đoạt lấy chiếc điện thoại. Trong nháy mắt nó chuẩn bị rơi vào tay tôi thì đột nhiên bị bắn vỡ … Là bị bắn nát ngay bên tai Hình Dạ! Giữa những mảnh linh kiện vỡ nát trong không trung, tôi nhìn thấy Hình Dạ nghiến răng nghiến lợi nhíu chặt lông mày, không có sợ hãi, chỉ có phẫn nộ!

“Hình Dạ …” tôi gọi một tiếng, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt bị mảnh vỡ cứa xước một vết, tuy rằng không dài nhưng máu vẫn chảy xuống không ngừng. Tôi nhíu mày, kĩ thuật bắn súng và cự ly này … chỉ có những tên bắn tỉa mới làm được. Nhị Cường ở ngay phụ cận! Tôi ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt tìm quanh những tòa nhà cao tầng ở bốn phía.

“Tòa nhà đối diện, tầng 14, phòng 1408.” Hình Dạ hất cằm chỉ tòa nhà đối diện, lạnh giọng nói: “Nó đợi cậu ở trên đó,”

“Ai …” Tôi ngẩng đầu nhìn về hướng đó, Nhị Cường …

“Anh …” Tôi quay đầu nhìn Hình Dạ, hắn rút ra một điếu thuốc, khẽ châm.

“Nó nói nếu như tôi dám làm gì thì sẽ bắn nát đầu tôi ngay, hừ! Nhóc con khốn khiếp! To gan lắm!”

Tôi cắn môi, chẳng biết hiện tại là cái tình huống gì, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng được.

“Sao thế? Thuộc hạ cũ tới cứu, cậu hẳn là nên thấy hưng phấn chứ!” Hình Dạ cười, nhả ra một ngụm khói, nói: “Giúp tôi nói với tên nhóc đó, đừng để tôi bắt được nó, không thì …” Hắn khẽ cong khóe miệng, nụ cười kia, chỉ có tôi biết là đại diện cho điều gì.

Tôi nắm chặt tay, “Tôi sẽ không để cho cậu ta nổ súng!” Nói xong quay đầu chạy về phía tòa cao ốc. Tôi như phát điên chạy đến đó. Trong nhà hàng rất đông người, trước thang máy cũng có vô số người xếp hàng chờ. Tôi chạy thẳng lên cầu thang bộ. Nhị Cường! Không được làm bừa! Chờ tôi, nghìn vạn lần không được làm bừa!

Chạy lên tầng mười bốn, tôi đã chẳng còn chút sức lực nào. Thân thể này càng ngày càng không được nữa rồi, khẽ bóp bụng chân đang co rút, tôi tiếp tục tìm phòng 1408. Cuối cùng cũng thấy được biển số phòng, chẳng suy nghĩ gì, tôi đẩy cửa vào … Gian phòng rất rộng, không bật đèn. Chiếc cửa sổ sát đất khổng lồ mở toang, giữa làn rèm cửa đang lay động trước gió có hình bóng một người đang đứng. Mặc áo sơ mi màu trắng tùy tiện cởi mấy nút đầu, đối phương chậm rãi quay đầu, thấy tôi, cậu ta khẽ nở nụ cười quen thuộc nói: “Đại ca, đã lâu không gặp!”

“Nhị Cường …” Thấy nụ cười kia của cậu ta, tôi thở phào một hơi, cảm thấy tất cả đều không quan trọng nữa. Cậu ta còn có thể cười như thế chứng minh cậu ta chính là Nhị Cường! Cậu ta vẫn đứng nơi ban công không hề nhúc nhích, tôi chậm rãi đi về phía đó.

“Xin lỗi, lâu như vậy mới tới tìm anh, có chút việc ngoài ý muốn, tôi cần phải chuẩn bị thêm. Xin lỗi …” Nhị  Cường vươn một tay về phía tôi, tay kia vẫn đặt trên tay cầm của khẩu súng bắn tỉa.

“Nhị Cường, buông súng ra trước được không?” Tôi cầu xin cậu ta. Đối phương không động đậy, xoay người bóp cò, bắn một phát súng.

“Nhị Cường! Cậu làm gì?” Tôi kêu lên, chạy tới kéo tay cậu ta. Cậu ta muốn giết Hình Dạ sao?

“Yên tâm! Không bắn trúng, chỉ là cho người kia biến tôi vẫn đang nhắm vào hắn, đừng có lên đây quấy rối chúng ta, ” Nhị Cường cười cười, “Tên này cũng thật to gan, tôi vừa bắn bay điếu thuốc trên miệng hắn vậy mà hắn ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích một chút nào, ha ha! Thú vị!” ( Kuro: sặc, em sợ tài bắn của anh rồi!)

Tôi thở dài một hơi, cảm thấy trái tim của mình ngày càng suy kiệt, tôi trước đây làm thế nào mà có thể chịu đựng được bọn họ chứ?

“Anh vẫn tốt chứ?” Rốt cục Nhị Cường cũng buông súng, một tay khẽ vuốt trán tôi. Tôi thoáng sững sờ, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại chẳng thể nói rõ là không ổn ở chỗ nào, chỉ có thể khẽ mỉm cười …

“Cậu đấy? Sao cậu biết tôi ở đây?”

“Trần Tịnh nói cho tôi biết! Chị ta nói hôm nay sẽ gặp anh ở chỗ này.”

Thì ra là chị ấy, “Vậy suốt thời gian qua cậu ở đâu?”

“Dưỡng thương!” Cậu ta chỉ vết sẹo trên tay. Vết sẹo rất dài, giống như con rắt quấn lấy cánh tay của cậu ta. Tôi nhíu mày, đó là vết thương vào buổi tối hôm đó. Vết thương vĩnh viễn chẳng thể biến mất, mặc kệ là ở trên người hay ở trong lòng.

“Xin lỗi …” Tôi cúi đầu, tuy rằng biết là chẳng có ích gì, nhưng tôi không biết còn có thể nói gì nữa.

“Không phải là lỗi của anh, vì sao phải xin lỗi?” Nhị Cường nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, tay cậu ấy vô cùng ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cho tôi muốn khóc.

“Nhị Cường, tôi …”

“Tôi biết!” Cậu ta cắt lời tôi, “Cái gì tôi cũng biết, tin rằng anh cũng biết chuyện của tôi, phải không?”

Tôi ngừng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, “Biết một chút …”

“Một chút nhưng là phần quan trọng nhất phải không?”

Tôi lắc đầu, “Cái gì là quan trọng? Hiện tại đã chẳng còn gì đáng để bận tâm nữa …”

Nhị Cường than nhẹ một tiếng, “Ba năm trước tôi ngộ sát một người, hơn nữa người đó lại có quan hệ với cả hắc đạo lẫn bạch đạo, địa vị rất cao. Tuy rằng tôi không sợ gia tộc của kẻ đó sẽ trả thù, nhưng dù sao cũng chẳng ai muốn đem mạng của mình ra đùa cả. Mỗi ngày đều chạy trốn trối chết cũng thật khổ sở, chẳng còn biết đã bao lâu nữa. Ngay khi tôi chuẩn bị buông xuôi tất cả thì gặp phải hắn …”

Tôi biết ‘hắn’ kia chỉ ai, chính là Lý Tử Kiệt!

“Hắn thu nhận tôi, sau đó giúp tôi giải quyết vấn đề thân phận. Tôi không biết hắn dùng phương pháp gì, nhưng sau đó những người kia quả thật không truy sát tôi nữa, điều ấy, tôi không thể không cảm kích hắn. Sau đó, tất cả là để báo đáp hắn, tôi giết vài người vì hắn. Bởi vì chẳng có chỗ nào để đi nên ở lại bên cạnh hắn, mãi cho đến khi bị phái đến nằm vùng bên cạnh anh …” Tôi á khẩu chẳng thể cười nổi, đây là vận mệnh sao? Ông trời thật là thích trêu đùa mà!

“Nhưng tôi không ngờ hắn lại là cảnh sát, điểm ấy là tôi tính sai, mãi đến khi ngày đó gặp chuyện không may, tôi cũng không biết, đây rốt cuộc là chuyện gì …” Nhị Cường khẽ bóp trán, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, “Hắn vứt bỏ tất cả, hắn muốn tiêu hủy mọi thứ, chúng ta chỉ là quân cờ cho hắn lợi dụng, một ngày nào đó khi đạt được mục đích, chúng ta chỉ còn cách chờ bị hắn vứt bỏ thôi …”

Tôi thì sao? Nhị Cường, trong lòng cậu tôi là kẻ thế nào? Tôi cũng giống như hắn thôi, tôi cũng là cảnh sát, tôi cũng lợi dụng các cậu …

“Nhưng anh không giống hắn!”

“Cái gì?” Tôi sửng sốt, cậu nói gì?

“Anh không giống, anh chưa từng lợi dụng chúng tôi, có lẽ anh chưa bao giờ phát hiện ra, trong vô thức, anh đã quen với việc mình là đại ca của Phượng Hoàng Hội, anh đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống của Phượng Hoàng Hội. Tôi biết, anh chưa từng coi chúng tôi là quân cờ! Anh luôn coi chúng tôi là anh em …”

Anh em? Không sai! Các cậu là anh em của tôi! Thế nhưng …

“Tôi đã hại chết anh em của mình, còn có tư cách gì để nói …” Tôi run rẩy kéo áo Nhị Cường, “Một kẻ ngay cả chính anh em mình cũng không thể bảo vệ như tôi còn có tư cách gì … có cái gì …”

“Lạc …” Nhị Cường nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đây là lần đầu tiên cậu ta gọi tên tôi.

“Anh hận tôi sao?”

“Chúng ta không có tư cách chỉ trích đối phương, cậu biết mà.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta nói: “Chúng ta không thể lựa chọn, nếu như có thể chọn lại một lần nữa, tôi vẫn muốn quen biết mọi người, ở cùng các cậu… Nếu như có thể cho tôi một cơ hội nữa …” lần này, tôi tuyệt đối sẽ dùng tính mạng của chính mình để bảo vệ những gì quan trọng với tôi!

Nhị Cường cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Tối hôm đó tôi không thể bảo vệ tốt những người khác, tôi đi đến chỗ Hắc Xà muốn biết tất cả, nhưng lại chẳng thấy gì, Phượng Hoàng Hội đã không còn nữa! Các anh em cũng không còn! Anh cũng chẳng thấy đâu! Một mình tôi đứng trên đường, không mục đích tiến về phía trước, ngoại trừ một khẩu súng thì trên người chẳng còn gì nữa, cảm giác ấy, anh có hiểu không?”

Tôi ôm lấy cậu ta, nước mắt khẽ dâng lên. Xin lỗi …

“Trong chớp mắt, cảm thấy cuộc sống đã chẳng còn ý nghĩa gì, cũng từng nghĩ, chỉ cần một phát là có thể giải thoát, thế nhưng … tôi nhất định phải sống! Nhất định phải sống, sống để bảo vệ niềm tin duy nhất của mình … chính là anh!”

Cái gì? Tôi không hiểu cậu ta đang nói gì. Tôi muốn rời khỏi lòng cậu ta nhưng lại bị đối phương ôm chặt lấy, như muốn đem tôi hòa nhập vào thân thể mình.

“Nhị Cường … cậu …” Tôi chợt thấy khó thở.

“Chẳng biết từ lúc nào thì bắt đầu, có lẽ … là từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã thích anh rồi!” Cậu ta khẽ thì thầm bên tai tôi.

Tay tôi bắt đầu run lên, tôi chưa bao giờ phát hiện ra, Nhị Cường đối với tôi … Tình cảm của tôi với mỗi người trong bọn họ đều như nhau, là tình anh em, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới Nhị Cường sẽ …

“Tôi …” Quá kinh ngạc, sau đó là khó có thể tin nổi, tôi chẳng biết phải nói gì cho phải. Người anh em tốt nhất của mình, đột nhiên nói rằng là cậu ta thích mình. Đổi lại là bất luận kẻ nào cũng không thể tiếp thu ngay được!

“Theo tôi đi! Chúng ta cùng nhau rời đi, không bao giờ qua lại nơi này nữa, những chuyện trong quá khứ có thể dần dần quên đi, chúng ta hãy đến nơi nào đó có thể bắt đầu một cuộc sống mới, được không?” Nhị Cường ngẩng đầu, nhìn tôi nói.

“Nhị Cường …” Cuộc sống mới? Sao tôi lại không muốn một cuộc sống mới chứ, chỉ là, không có khả năng… Tôi lắc đầu, “Không thể được, cậu biết mà!”

“Vì sao?” Cậu ta nắm lấy bàn tay vừa rút về của tôi, hỏi: “Không ai có thể tìm được chúng ta, tôi sẽ không để bất kì kẻ nào thương tổn anh!”

“Không, không phải vấn đề đó, mà là …” Tôi cười khổ một tiếng, nói: “Chuyện quá khứ, vĩnh viễn không thể quên đi, cho dù nói là đã quên cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi! Tôi chẳng thể quên được, buổi tối đó nơi nơi đều là máu … nơi nơi đều là thi thể các anh em, Tứ Cường … một mình cô đơn nằm ở nơi đó … sao có thể quên đi đây …”

“Lạc …”

“Hơn nữa …” Tôi cúi đầu, lời nói ngay tại đầu lưỡi nhưng chẳng thể nào thốt ra, “Nhị Cường, tôi đối với cậu …” Tôi đối với cậu chỉ có tình anh em mà thôi, yêu cậu như yêu một người em trai, tình yêu của tôi … đã dành cho kẻ khác mất rồi, chẳng thể nào thu lại …

“Tôi biết!” Nhị Cường khẽ cười một tiếng, “Tôi đã sớm biết anh không thể tiếp nhận tôi, vì vậy tôi vẫn luôn lẳng lặng ở bên cạnh anh, bảo vệ anh, mỉm cười nhìn anh, như thế đã thỏa mãn rồi. Tuy rằng có vẻ buồn nôn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một tên đàn ông như mình lại đi làm loại chuyện này, nhưng đó là chuyện duy nhất tôi có thể làm!”

“Nhị Cường … xin lỗi!”

“Sao phải xin lỗi? Chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai hết, yêu một người là như thế, vì người kia có thể làm bất cứ chuyện gì, dưới một số tình huống không thể lựa chọn, phải buông tha một số thứ, chẳng thể nào có cả hai. Nhưng tôi rất xin lỗi, tôi đã không thể bảo vệ anh thật tốt!”

Tôi lắc đầu, “Không! Đủ rồi! Cậu đã làm đủ rồi! Cậu đã luôn bảo vệ tôi rất tốt!” Là do bản thân tôi, dưới tình huống không thể lựa chọn … tôi trong vô thức đã từ bỏ … (Ý anh ấy là trong vô thức đã vì Dạ ca mà từ bỏ anh em của mình T.T)

“Cậu đi đi! Rời khỏi đây! Càng xa càng tốt, quên tôi đi! Hãy bắt đầu một cuộc sống mới!” Tôi kéo tay cậu ta nói, không thể để cậu ta ở đây nữa, nhất định phải để cậu ấy an toàn rời khỏi.

“Ha ha!” Nhị Cường lắc đầu, “Như anh nói, có một số thứ vĩnh viễn chẳng thể nào quên! Hơn nữa tôi cũng nói rồi, niềm tin duy nhất chống đỡ cho cuộc sống của tôi chính là anh, hiện tại, anh không ở bên cạnh tôi … như vậy, tôi còn có lý do nào mà sống sót đây?”

“Cậu muốn làm gì?” Tôi nắm lấy bờ vai cậu ta, hoảng hốt hỏi: “Cậu muốn làm gì? Tôi không cho phép cậu làm chuyện điên rồ biết chưa? Hả?”

Nhị Cường cười, vuốt ve mặt tôi, nói: “Trong ấn tượng của anh, tôi là cái dạng đó sao? Ha ha … nhưng hẳn là anh đã quên nhỉ? Tôi đã lừa dối anh, vẫn luôn lừa dối anh!”

“Cậu không có!” Tôi cắt lời cậu ta.

“Lạc …”

“Cậu không lừa dối tôi! Cậu chưa từng bán đứng tôi! Tôi mặc kệ quá khứ của cậu như thế nào! Mặc kệ cậu là nằm vùng của ai, tôi chỉ biết cậu là Nhị Cường! Là anh em của An Lạc tôi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, đó vẫn là chuyện không thể thay đổi!”

Tôi ôm cổ đối phương, “Xin cậu đấy! Nhị Cường, hãy sống cho thật tốt! Tam Cường đã chết, Tứ Cường cũng đi rồi, Đại Cương và Tiểu Cường cũng chẳng bao giờ … quay về nữa … Tôi chẳng còn gì cả, chỉ còn có cậu thôi, coi như là vì tôi, cậu hãy sống thật tốt! Được không? Xin cậu đấy …”

Bọn họ đều đi rồi, tất cả đều đi rồi … Các cậu đều rời khỏi tôi … chỉ còn lại một mình tôi … Đừng lo, chỉ cần cậu có thể sống tốt là tôi đã an tâm rồi, tội lỗi của tôi … có thể giảm đi một chút … một chút …

Nhị Cường mãi một lúc lâu vẫn không nói gì, tôi khẽ rơi nước mắt trên vai cậu ta. Tôi đã trở nên mềm yếu rồi, từ lúc nào tôi lại ưa khóc như thế này chứ. Có lẽ là trải qua nhiều thứ, có đôi khi … khóc cũng là một cách để trưởng thành …

“Lạc …” Nhị Cường giật tôi ra, kéo một tay tôi đặt lên mép cậu ta, nhìn vào mắt tôi, nói: “Nghe cho rõ, tôi, Hàn Danh Nặc, xin thề, sẽ sống cho thật tốt … vì An Lạc!”

“Hãy sống cho thật tốt … vì chính cậu …” Tôi gật đầu, nói: “Hàn Danh Nặc, tên rất hay. Tôi sẽ nhớ kỹ! Nhưng tôi vẫn thích gọi cậu Nhị Cường!” Trong lòng tôi, cậu sẽ mãi là Nhị Cường! Cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi đều tin tưởng cậu …

“Lạc, khuyết điểm lớn nhất của anh, chính là quá quan tâm đến những người khác!” Nhị Cường hai tay ôm lấy mặt tôi, nói: “Anh muốn bảo vệ những người ở bên cạnh anh, coi đó như một loại trách nhiệm, khi bọn họ xảy ra chuyện, anh sẽ đem mọi lỗi lầm đổ lên người mình, Lạc, chịu đựng quá nhiều … sẽ sụp đổ mất …”

Tôi gật đầu, có lẽ … buông tha cho tất cả tôi sẽ có thể sống tốt hơn, nhưng tôi không thể, nếu như thực sự có thể nói buông là buông thì tôi đã chẳng còn là tôi nữa! Tôi chính là người như vậy, mặc kệ là trước đây hay sau này …

“Nhưng đó cũng là một ưu điểm của anh, đó chính là anh, Lạc …” Nhị Cường khẽ điểm mũi tôi, “Có lẽ tôi bị chính điểm này của anh hấp dẫn, anh có thể cho chúng tôi ánh sáng, những ngày bên cạnh anh, không có máu tanh và giết chóc, tất cả như một gia đình. Lạc, anh đã khiến tôi lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cảm thấy mình có nhà! Cảm ơn!”

Nước mắt lại rơi, lần này không có cách nào ngăn lại, có thể là lệ tích đã lâu, hôm nay mới có cơ hội tuôn ra tất cả, có lẽ hôm nay thật sự sẽ kết thúc … thật sự kết thúc … Chuyện giữa tôi và Phượng Hoàng Hội sẽ kết thúc. Qua hôm nay, sẽ không còn tồn tại nữa …

Đúng lúc này, Nhị Cường đột nhiên ôm lấy tôi làm tôi có điểm trở tay không kịp …

“Nhị Cường …” Làm sao vậy?

“Nhưng tôi vẫn còn yêu anh, Lạc … nếu như có thể, tôi thực sự mong muốn có thể ở bên cạnh anh …” Giọng điệu cậu ta hàm chứa ý cười, tôi không hiểu. Thế nào đột nhiên lại nói đến chuyện này?

“Đáng tiếc, hai người ai cũng không đi được!” Giọng nói băng lãnh đột nhiên vang lên từ phía sau. Tôi khẽ hít một hơi, quay đầu nhìn Hình Dạ không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, phía sau là cả một đám người. Nhìn vào khuôn mặt đã vặn vẹo của hắn, tôi biết hắn đã sắp bùng phát rồi!

“Hình Dạ …” tôi vô thức gọi một tiếng.

Hắn nhìn tôi, lại nhìn Nhị Cường ở phía sau tôi, trào phúng mà cong khóe miệng, nói: “Xem ra tôi đã quấy rầy hai vị thân thiết rồi nhỉ? Thế nào, tình nhân cũ gặp lại thân thiết ghê gớmnhỉ?” Hắn không nể nang chút nào mà châm chọc chúng tôi. Lúc này tôi mới chú ý đến tay Nhị Cường vẫn đặt trên lưng mình … Thế này thì quả là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mà, hơn nữa, mấy câu Nhị Cường vừa nói … tám chín phần là cố ý nói cho Hình Dạ nghe!

Tôi quay đầu nhìn Nhị Cường, cậu ta đã khôi phục khuôn mặt tươi cười trước đây, khẽ nhướn mi nhìn tôi. Tôi vô lực, cậu cố ý muốn chọc giận Hình Dạ ư? Hắn đã hận đến mức muốn lột da cậu rồi đấy!

“Họ Hình kia, tao muốn dẫn Lạc đi!” Nhị Cường nhìn Hình Dạ nói.

Cái gì? Nói cái gì chứ?

“Khoan đã, Nhị Cường, không phải cậu vừa mới …” đáp ứng tôi là sẽ bỏ đi rồi sao?

“Hừ! Lạc? Gọi thân thiết nhỉ, mày có bản lĩnh gì mà đòi mang người đi?” Hình Dạ khinh thường nói: “Dùng súng bắn tỉa của mày sao? Ngắm bắn những người ở cách mày không quá mười thước, vậy cũng quá là đại tài tiểu dụng* đi?”

*ý là lấy dao mổ trâu để giết gà, dùng không đúng việc.

“Nhị Cường, cậu nhanh đi đi! Đừng náo loạn nữa!” Tôi kéo áo cậu ta.

“Vô cùng xin lỗi! Hiện tại trừ phi nó nhảy từ ban công xuống không thì đừng nghĩ tới việc ra ngoài.” Hình Dạ cười lạnh, nói: “Tôi đã bảo cậu nói với nó, đừng để bị tôi bắt được, bây giờ, là chính nó đưa lên cửa đấy nhé!”

Nhị Cường khẽ cười, “Xem ra Hình tiên sinh không hiểu được là phải cảm kích nhỉ?”

“Cái gì?” Hình Dạ nhíu mày.

“Tao quay về đây, chuyện thứ nhất muốn làm chính là bắn cho Lý Tử Kiệt một phát, phát súng đó đáng nhẽ là bắn vào cột sống của hắn ta, để nửa đời sau hắn ta chỉ có thể nằm trên giường. Bởi vì hắn đã thương tổn Lạc, nhưng hắn đã từng cứu tao nên tao trả cho hắn một phần tình, vì vậy mới bắn vào vai hắn. Chuyện thứ hai muốn làm chính là bắn cho mày một phát, viên đạn đó đáng lẽ phải bắn vào tim mày, bởi vì so với những người khác, mày là kẻ làm tổn thương Lạc nhiều nhất. Mày khiến anh ấy tổn thương nhưng mãi vẫn không hiểu rõ. Anh ấy vì mày hy sinh rất nhiều nhưng mày lại không biết quý trọng. Lúc anh ấy mất đi tất cả, mày chẳng những không để cho người ta an cư, trái lại còn làm cho vết thương trong lòng anh ấy càng thêm sâu sắc, thế nhưng … vì Lạc, tao chỉ bắn vào lưng mày. Giờ tao bắt đầu hối hận rồi … có lẽ nên trực tiếp chấm dứt mạng sống của mày …”

Nhị Cường cắn răng, “Mày chết rồi, anh ấy sẽ không thống khổ như vậy nữa!”

Tôi cúi đầu, né tránh ánh mắt của Hình Dạ, cảm ơn cậu! Nhị Cường! Cảm ơn! Cảm ơn cậu đã làm cho tôi nhiều như vậy, nhưng tôi không đáng!

“Mày muốn thế nào?” Hình Dạ hỏi.

“Rất đơn giản, giống như những người đàn ông, chúng ta một chọi một, người thắng có thể mang Lạc đi.”

“Nếu như mày thua?”

“Tao chẳng có gì, chỉ có cái mạng này, thua thì tùy mày xử trí!”

“Đùa cái gì thế!” Tôi khẽ kêu lên, hai người này điên rồi!

“Nhị Cường, cậu phát điên  à?”

Cậu ta quay sang tôi, khẽ cười, “Tôi điên rồi! Tôi nói rồi, tôi sẽ không để nhược điểm của mình tồn tại trên thế gian này, nhưng tôi chưa nói với anh, anh chính là nhược điểm duy nhất của tôi! Tôi muốn để anh xem rõ, ai mới là người đáng giá để anh ở bên cạnh!”

“Hôm nay tao sẽ cho mày biết, mạng của mày tao có thể lấy đi bất cứ lúc nào cũng được. ” Hình Dạ quay về phía sau nói với thuộc hạ vài câu, những người đó lập tức rời đi. Hắn đóng cửa lại, lấy một khẩu súng từ trong túi ra, ném xuống mặt đất trước mặt tôi, sau đó giật cúc áo sơ mi trước cổ ra.

“Dừng lại cho tôi!” Hai người muốn làm thật sao? Đùa gì vậy chứ!

“Các người muốn làm gì vậy hả?” Tôi nhìn về phía Hình Dạ, anh không phải muốn làm thật chứ?

Nhưng hắn lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi, từng chữ từng chữ nói: “Tôi muốn để cậu nhớ kĩ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cậu đều là người của tôi!”

Trời ạ! Ai tới nói cho tôi biết tất cả đều không phải sự thực đây?

*****

END 18

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.