CHƯƠNG 1
—–
Trong không khí có một mùi vị không thể nói thành lời, đó là mùi sương sớm hòa lẫn với ánh mặt trời, khiến cho người tôi có cảm giác mơ màng. Sức lực cũng dần lan tỏa tới tứ chi, tôi giật giật ngón tay, lại giật giật toàn bộ cánh tay, cuối cùng cũng chậm rãi mở hai mắt … Ánh nắng có chút chói chang bởi vì ngay bên cạnh giường là cửa sổ sát đất hé một nửa. Sáng sớm đặc biệt có gió mát thổi vào khiến rèm cửa trắng tuyền nhẹ nhàng phiêu động, đẹp đến mức dường như có phần không thật … Tôi đưa tay lên trán, mãi không hề động đậy, cảm giác hưng phấn tràn ngập cơ thể, khẽ mấp máy môi, nhưng yết hầu khô khốc lại khiến giọng nói phát ra có phần khàn khàn, thốt ra một câu …
“Ta, An Lạc — con mẹ nó còn sống!”
Ấy, chớ trách tôi vừa mới mở miệng đã nói bậy, thật sự là cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ dồn ép thôi! Tôi là lưu manh, nói thông tục một chút thì là xã hội đen. Đừng hỏi tôi vì sao tuổi còn trẻ mà lại bước vào cái xã hội đen “vạn kiếp bất phục” này, có rất nhiều chuyện không thể chọn lựa, nếu như tôi còn cha mẹ, huynh thân đệ kính, vợ chồng hòa thuận, không đúng, tôi còn chưa có vợ, thì chắc tôi cũng sẽ chẳng giống như bây giờ, vì tranh giành địa bàn hoặc vì đàn em bị người bang khác chém giết mà cùng người khác liều mạng xuất thủ. Mỗi tối nhắm mắt lại, nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn có thể mở mắt ra không. Loại cuộc sống này, có những người cả đời cũng không thể tưởng tượng nổi.
Tôi, có con đường riêng của mình, mặc kệ chờ ở phía trước là cái gì, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến lên … không có sự lựa chọn nào khác… Tìm chiếc quần jean giặt nhiều đến mức bạc phếch ra, tôi nửa người trên ở trần cầm cốc nước ra đứng bên ban công đánh răng, đây là thói quen của tôi, thì… mỗi người nhiều ít đều có vài điểm kỳ quái không lớn không nhỏ mà, tất nhiên, kể cả ngày mưa tôi cũng không bỏ thói quen này.
Thời tiết tốt, tầng ba, không cao không thấp, cúi đầu vừa vặn có thể thấy được đám người đang tới tới lui lui dưới lầu, ngẩng đầu cũng vừa vặn thấy được tòa nhà cao nhất thành phố. Hôm nay vẫn như mọi khi, bo đì khỏe mạnh nóng bỏng của tôi lại khiến một đám nữ sinh cấp ba cất lên vài tiếng thét chói tai, cho dù ngoài miệng có dính chút bọt kem đánh răng thì cũng không làm giảm đi độ đẹp trai của tôi. Nói thật chứ không phải khoe khoang, tôi sinh ra có chút xinh đẹp, trên TV mấy tên xã hội đen, không phải thân cao hai mét cả người cơ bắp thì cũng là mặt đầy sẹo, mà tôi á, cao một mét tám thì không bảo là lùn được rồi, còn cơ thể, nha — so với nhiều chị em phụ nữ thì hơn một chút, mà khuôn mặt này đây, nếu nói là “tình phu” bên cạnh trùm xã hội đen thì cũng không sai biệt lắm! Đàn em đã vô số lần hỏi qua tôi, vì sao không đi làm minh tinh mà lại đến xã hội đen phơi gió chịu nắng làm chi? Tôi ngắm bọn chúng, từng người từng người đột ngột run bần bật, ông mày thích, bọn bay quản được hả?
Mà đối thủ cũng đã từng chế nhạo tôi, lúc bọn chúng vẫn còn chưa kịp tiếp tục “trêu ghẹo” thì đã bị tôi tẩn cho răng rơi đầy đất rồi. Chuyện, hai mươi bốn tuổi thì đã có không thủ đạo tứ đẳng, không dùng thì để ruồi bâu chắc, bằng không làm sao mà trong vòng hơn một năm ngắn ngủi đã trở thành đại ca của bang phái nổi danh xa gần trong thành phố — “Phượng hoàng hội’ há?
Đang hồi tưởng lại lịch sử “vẻ vang” của mình, đột nhiên từ dưới lầu vang lên một tiếng động kéo tôi về hiện thực, đó là tiếng hô hoán khiến mỗi người Trung Quốc đều có chút bị ‘phấn chấn’:
“Đại ca! Buổi sáng tốt lành ~~~!”
“Phụt ~~!” Một miệng đầy bọt toàn bộ đều phun ra, có tới hai phần ba chảy xuống cái quần jean bảo bối của tôi rồi nha.
“Fuck! Anh mày đã nói bao nhiêu lần rồi! Cấm ở khu nhà anh gọi đại ca, bọn bây muốn chết à!” Gầm lên giận dữ, người ở dưới lầu nhanh như chớp chạy hết, để lại muôn dạng “hàng xóm” kinh hoàng mà nhìn chằm chằm người đang sùi bọt mép là — tôi!
Quay vào phòng, chưa được một phút đồng hồ thì chuông cửa vang lên, tôi lau lau miệng, kêu một tiếng: “Đều có chìa khóa thì còn ấn chuông cái nỗi gì! Không tự mở đê!” Mẹ nó! Gây phiền toái cho ông!
“Xạch!” Cửa bị kéo ra, tôi ngồi vào ghế trên, nhìn ba người lần lượt đi vào, bọn họ đứng thành một hàng nhất loạt hướng về phía tôi cúi đầu chào, hô một tiếng: “Đại ca!” Không sai! Bọn họ là bộ hạ của tôi, là ba trong năm bộ hạ tin cậy nhất của tôi, luôn bên cạnh tôi từ lúc bắt đầu gia nhập nghề này, đã hơn một năm rồi, chưa bao giờ rời xa tôi, là thủ hạ đắc lực nhất của tôi. Tuy rằng thành viên của bang không phải rất nhiều, nhưng có thể nói mỗi người đều tinh anh giỏi giang, tôi không cần lượng, chỉ cần chất!
“Đại ca, hôm nay cũng thiệt đẹp trai quá xá!” Tên vừa mở miệng chính là Tam Cường, nụ cười trên mặt … quyến rũ, rất không hợp với khuôn mặt búp bê của cậu ta. “Anh mày có ngày nào không đẹp trai hả?” Nhưng mà tôi cứ thích nghe!
“Đại ca, đêm qua đám người của X bang( X ở đây cũng không phải là cái bang phái X kia, hơn nữa cái bang kia thật sự là quá nhỏ, không đáng nhắc tới, bỏ được thì bỏ, lại càng không cần phải biết tên! Thế đấy!) lại đến quấy nhiễu, chẳng qua chưa há được một tiếng đã bị Nhị Cường và Tiểu Cường giải quyết hết, chúng ta bên này không bị tổn thất gì.” Đại Cường lạnh lùng báo cáo, hắn là người có tâm cơ nhất, đây là ấn tượng đã hơn một năm nay của tôi với hắn ta, chưa từng hiểu rõ con người này, chẳng qua … không phải kẻ thù là tốt rồi!
“Tốt! Đám tiểu lâu la kia, không cho biết tay thì lại cho rằng có thể cưỡi lên đầu chúng ta, mẹ nó! Tìm đánh!” Tôi bĩu môi, không thèm nhìn.
“Đúng! Cái bang cặn bã kia, ngoại trừ cướp đoạt cưỡng gian ra thì không làm được cái gì khác! Con mẹ nó! Em đây đã sớm muốn diệt bọn nó rồi! Đáng tiếc bị Tiểu Cường giành trước mất!” Tứ Cường vô cùng khó chịu nói, vì bản thân không được đi ẩu đả một trận mà cằn nhằn bứt rứt mãi.
“Ha!” Tôi chống cằm cười cười, xem ra hết thảy mọi chuyện dường như cũng không tệ lắm.
“Làm tốt lắm!” Đại Cường, Tam Cường, Tứ Cường đều cười một chút, à, đến lúc này … có phải mấy người đã nhận ra điều gì không? Không sai, tên của bọn họ, từ lớn đến nhỏ, Ngũ Cường. Chỉ là trùng hợp, tên năm người bọn họ đều có một chữ Cường, mà làm lưu manh, không có mấy người dùng tên thật, năm người cũng ngại phiền phức, cứ theo đó mà gọi là Đại Cường, Nhị Cường, Tam Cường, Tứ Cường, Tiểu Cường, không bao lâu, trong giới đặt cho bọn họ ngoại hiệu: Ngũ tiểu Cường!
Có phải rất quen tai không? Còn thiếu một cái tên Athena (nữ thần chiến đấu) nữa! Nói thật ra, tôi không thích cái biệt hiệu này cho lắm nhưng người gọi cũng không phải tôi, năm người bọn họ lại chả không bất mãn gì, tôi thì lại càng không nên có ý kiến. Cũng may hiện tại không ai tặng tôi cái biệt hiệu “Athena” kia, nếu không thì chắc chắn hắn phải được thưởng thức một chút Lưu Tinh quyền, cho hắn thành Tiểu Cường luôn!
“Mới sáng sớm như thế này, có chuyện gì sao?” Hoạt động bình thường đều là vào ban đêm, cũng khó trách, mấy người đã bao giờ thấy xã hội đen giữa thanh thiên bạch nhật nhông nhông đi tản bộ ngoài đường chưa?
Sắc mặt ba người đột nhiên trở nên ngưng trọng, Tam Cường và Tứ Cường nhìn nhau một chút, nhíu nhíu mày, không nói gì. Tôi thoáng thiêu mi, tầm nhìn chuyển sang Đại Cường. Hắn bậm môi một cái, tôi rất kinh ngạc, hắn hiếm khi lộ ra vẻ nghiền ngẫm này, khẳng định là đã có chuyện “tốt” gì rồi! Thú vị!
“Có anh em báo, người cầm đầu “Thanh Long” nói muốn thu chúng ta.” Trước sau tổng cộng mười mấy chữ, thanh âm trầm thấp của Đại Cường giống như đang nói chuyện sáng nay trời rất nắng vậy, cứ cho là như vậy, nhưng trong tôi đã cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào … Thanh Long! Nói như thế nghĩa là, người kia … tên kia cuối cùng cũng tìm tới mình rồi sao?
“Hừ! Hừ Hừ Hừ! Hừ hừ hừ! Ha ha ha ha ha ha ~~~~!” Tôi bò trên bàn không nhịn được mà bật cười, Tam Cường và Tứ Cường đứng một bên sợ hãi.
“A ~! Đại ca điên rồi!” Tam Cường sợ đến nỗi muốn gọi 120.
“Không! Nhất định là tối qua bức bối, đại ca đã lâu không tìm phụ nữ rồi!” Tứ Cường cho ra kết luận cuối cùng. Tiên sư! Trong lòng bọn bay ông đây không biết tiết tháo như vậy hả?
“Ít lời! Chờ anh! Anh mặc xong quần áo rồi đi!” Tôi đứng lên nói một tiếng, chạy vội vào phòng ngủ, mở tủ quần áo tùy tiện mà tìm một bộ y phục –
Cái này — quá quê mùa! Cứ như đồ thể dục của bọn học sinh trung học vậy! Vứt!
Cái này — quá màu mè! Cứ như ngưu lang ở quán rượu! Vứt!
Cái này — Khoan đã! Đến lúc này, 90% mọi người đều cho rằng: tôi, thầm mến người cầm đầu “Thanh Long” kia! Phiền những cô nương thiếu gia có tư tưởng này mau mau tống khứ nó ra khỏi đầu ngay đi, tuyệt đối đừng có suy nghĩ bậy bạ! Tên kia, tôi tới tận bây giờ còn chưa thấy qua mặt mũi thì làm quái có chuyện thầm mến hắn được!
Trước tiên, hắn với tôi đều là đàn ông đàn ang! Mà bản thân tôi với đàn ông tuyệt đối không có hứng thú!
Thứ hai, hắn là đế vương của cái thành thị này! Là ông trùm của bang phái lớn nhất “Thanh Long”! Một người … bỏ qua chuyện hắn là đàn ông ra, tôi không thích ở cùng với người còn mạnh mẽ hơn tôi!
Quay trở lại vấn đề, hắn tên Hình Dạ, tôi phải thừa nhận đó là một cái tên hay, nhưng không ai có dũng cảm gọi thẳng tên của hắn, người trong giang hồ chỉ dám gọi hắn là — “Thị huyết” (aka khát máu)! Tôi không thích biệt hiệu của hắn, tuyệt đối không thích!
Vậy mấy người hỏi tôi tại sao lại phải “hưng phấn” như vậy? Chỉ có thể nói … tôi, có một loại cảm giác rất hưng phấn, phải, là cực phấn khích. Rốt cuộc thì tôi cũng được tên kia chú ý, điều đó nói lên điều gì? Bản thân trên giang hồ đã có ảnh hưởng nhất định, “Thanh Long” muốn thu tôi, chứng minh hắn cần chúng tôi! Vua của thành phố này … tôi muốn xem xem, rốt cuộc hắn là nhân vật như thế nào! Ông đây cũng không phải dễ chọc đâu nhá!
Mặc chiếc áo phông chữ T ngắn tay cổ chữ V bó sát người làm lộ ra cái eo nhỏ nhắn hoàn mỹ, đeo chiếc vòng cổ màu đen có mặt bạc hình thánh giá, cây thánh giá này vừa vặn nằm ở dưới xương quai xanh, tôi vò vò mái tóc nhuộm màu nâu đậm, phát hiện tóc đã dài quá rồi, phải! Có thời gian phải đi cắt tỉa một chút a! Hẳn là có thể tăng thêm một chút khí khái đàn ông!
Khi tôi “thần khí hoạt hiện” mà ra phòng khách hô một tiếng “xuất phát”, ba người một mảnh trầm lặng … Tứ Cường nuốt nuốt một ngụm nước bọt, “Đại ca, mặc như vậy … có phải là quá gợi cảm không?” Hở? Tôi kéo kéo chiếc áo phông chữ T, không phải vậy chứ!
Ngồi ở ghế phó lái, tôi khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian, nhìn phong cảnh không ngừng biến đổi ngoài cửa sổ. Đại Cường lái xe ở một bên đột nhiên khẽ hừ một tiếng, mặt lạnh nói: “Anh rất hưng phấn.” Là khẳng định chứ không phải nghi vấn. Tôi quay đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn khuôn mặt tuấn tú vạn năm bất biến của hắn, “Hử? Anh nhìn thế nào mà ra?” Tôi biểu hiện rõ thế sao?
Hắn không lên tiếng, nhìn phía trước, vài giây sau tiếp tục nói: “Đã lâu không thấy anh có cái vẻ này! Giống như …”
“Giống như cái gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Giống như thiếu nữ đi gặp tình nhân xa cách đã lâu…”
Trong nháy mắt, tôi thề tôi thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đó là bộ dáng tươi cười trêu tức, cũng lâu lắm rồi không thấy vẻ mặt này của hắn. Tôi sa sầm mặt mày, “Đại Cường, anh gần đây tựa hồ càng ngày càng không để đại ca tôi đây vào mắt phải không?”
Hắn mạnh mẽ quay đầu gật nhẹ một cái, biểu thị lòng trung thành của mình, sau đó tiếp tục lẳng lặng lái xe. Mụ nội nó, tôi dựa lưng vào ghế, hừ lạnh một tiếng, tình nhân đã lâu không được gặp? Muốn buồn nôn mà!
“Đại ca, anh dự định đối phó thế nào với người của “Thanh Long”? Tứ Cường thò đầu lên từ ghế sau.
“Phải đấy! Đám gia hỏa kia không dễ chọc, cẩn thận thì hơn!” Tam Cường đẩy đầu Tứ Cường ra, thay thế vị trí của cậu ta.
Tôi khoanh hai tay trước ngực, nhếch nhếch khóe miệng, mặc kệ khó đối phó như thế nào, tôi sẽ chậm rãi để cho bọn chúng biết, tôi … An Lạc, không phải là ai cũng có thể thu phục được đâu! Không có kẻ thách thức, còn có ý nghĩa gì? Phải không?
Hình Dạ … ta cuối cùng cũng phải gặp mi! Mi rốt cục cũng biết đến sự tồn tại của ta! Rốt cục …
Xe đi nửa giờ, dừng lại tại một quán bar. Nhóm bốn người nhảy xuống xe, một tên đàn em từ trong chạy đến chào một tiếng “Đại ca” sau đó hướng bọn Đại Cường phía sau chào hỏi. Tôi gật đầu một cái, đi vào bên trong. Quán bar này là tổng bộ của chúng tôi, cũng là nơi bình thường chúng tôi tụ họp, tôi vì nó mà đặt tên một cách rất mạc lăng lưỡng khả … Dạ! Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu tắt ngóm, đột nhiên bắt đầu cảm thấy … thực sự có chút mô lăng lưỡng khả thật!
(Mạc lăng lưỡng khả (mô lăng lưỡng khả) : Chữ Mạc ở đây là chỉ dùng tay sờ, còn Lăng là chỉ Lăng giác, tức củ gấu. Ý của câu thành ngữ này dùng tay sờ vào củ gấu, đầu nào cũng được. Nó dùng để chỉ người làm việc với thái độ rất mơ hồ, muốn làm thế nào cũng được.)
Do đang là ban ngày, quán không mở cửa, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp. Mấy tên đàn em đang ngồi đánh bài ở ghế sô pha, thấy tôi tới, đều buông bài xuống đứng lên. Tôi khoát khoát tay, ý bảo cứ tiếp tục, sau đó cùng bọn Đại Cường đi thẳng vào phòng làm việc, bên trong, Nhị Cường và Tiểu Cường đã ngồi trên sô pha hút thuốc chờ.
“Đại ca!” Hai người cùng nhau đứng lên.
“Ngồi đi! Ngồi xuống cả đi!” Tôi đi tới phía sau cái bàn làm việc to lớn hạ mông ngồi xuống chiếc ghế da. Trên bàn ngoại trừ một chiếc máy tính cùng một bình hoa cúc tươi thì không còn thứ gì khác. Phòng làm việc rất lớn, lớn đến mức làm cho người ta thấy trống trải, có hai cái sô pha cùng một cái ti vi, cộng thêm một cái giá sách. Đối với một phòng làm việc như vậy mà nói thì đúng là còn thiếu vài thứ, nhưng với tôi mà nói thì thế là đã đủ. Tôi chẳng nói rồi, chúng tôi không cần lượng, chỉ cần chất!
Ngồi ở trong phòng làm việc như vậy, có cảm giác như quân lâm thiên hạ nha! Tôi nâng hai chân lên, thở dài một hơi thật sâu … sảng khoái!
“Đại ca, chuyện “Thanh long” anh biết rồi chứ?” Nhị Cường dụi thuốc vào gạt tàn, mở miệng hỏi.
“Ừ!” Tôi nhắm mắt lại, lên tiếng. Trong Ngũ tiểu Cường ngoại trừ Đại Cường thì tất cả đều nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng nhìn qua thì hầu như đều thành thục hơn tôi cả, tôi nhiều lắm nhìn cũng chỉ chín chắn bằng Tiểu Cường … Tiểu Cường năm nay mới mười chín …
“Làm sao bây giờ, có muốn em đi diệt bọn nó không?” Tiểu Cường mở miệng thì tức giận mười phần, vừa nhìn đã biết là nhóc con huyết khí phương cương.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp cậu ta, cậu ta cả người đầy máu ngồi trong hẻm nhỏ, trong tay cầm một chiếc gậy sắt dính máu, tôi hỏi cậu ta: “Nhóc con, giết người à?”
Cậu ta ngẩng đẩu nhìn tôi liếc mắt một cái, lại cúi đầu ừ nhẹ một tiếng, trong tiếng nói không có một tia cảm tình.
“Vì sao?” Tôi đi tới ngồi chồm hổm trước mặt cậu ta, thấy được mùi máu tươi nồng đậm.
“Bọn họ muốn giết tôi.” Không hề có tình cảm nhưng lại khiến tôi thấy hứng thú.
“Có nơi để đi không?” Cậu nhóc nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích.
“Theo tôi chứ! Sẽ có chỗ cho cậu trở về.” Tên nhóc này rất thú vị, đây là ý nghĩ duy nhất của tôi. Cậu ta vẫn ngồi dưới đất, không có ý định đứng dậy.
“Không muốn?” Tôi đứng lên, nhíu mày. Cậu ta không nói, hình như đang cân nhắc, tôi lẳng lặng mà chờ, Đại Cường chậm rãi đi đến phía sau tôi, tựa hồ biết kế tiếp phải làm gì.
“Chân — bị gãy!” Cậu ta nhẹ giọng nói. Tôi bật cười, rất hài lòng mà bật cười! Thú vị! Quả nhiên thú vị! Thằng nhóc này … rất giống tôi!
“Đại Cường!” Tôi đánh tay một tiếng, Đại Cường mạnh mẽ gật đầu, đi về phía trước ôm lấy thân thể gầy nhỏ. Tôi nhìn thấy cậu ta khẽ run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn Đại Cường mặt lạnh một cái. Tôi hừ nhẹ một tiếng, ba người đi ra khỏi cái ngõ tràn ngập máu tanh, từ ngày đó trở đi, người cuối cùng của ngũ Tiểu Cường đã tới bên cạnh tôi …
“Đại ca?” Tiểu Cường tưởng tôi không nghe thấy, lại gọi một tiếng. Tôi mở mắt ra, cười cười, “Không cần kêu lớn tiếng như vậy, tai anh mày không điếc.”
“Vậy sao anh không để ý đến em?” Cậu ta kêu lên bất mãn, Đại Cường hừ nhẹ một tiếng, có vô hạn cảnh cáo. Tiểu Cường không phục cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, không mở miệng ra nữa. Tôi cười cười, với cậu ta mà nói đại ca này là tôi đây còn không có uy lực bằng Đại Cường a!
“Chuyện “Thanh Long” mọi người không nên lơ là, gần đây nhất có thể nhiều vùng sẽ bị tấn công, phải chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta không thể động thủ trước, dù sao cũng chưa xác định là bọn hắn làm, nhưng cũng không thể cứ ngồi chờ chết, nếu như bọn chúng dám động đến người của chúng ta, ta cũng không thể để chúng sống yên ổn!” Tôi gõ gõ mặt bàn, nói lên suy nghĩ của mình.
Bốn người đều gật đầu, chỉ có Nhị Cường không có động tĩnh gì, cậu ta đang tiếp điện thoại, thần tình trên mặt càng ngày càng dữ tợn, tắt điện thoại di động, cậu ta cau mày, hung hăng phun ra một câu: “Quán rượu ở khu Tây bị người của Thanh Long đến phá! Nói là đại ca của bọn chúng muốn gặp đại ca!”
Chết tiệt! Bốn người khác ngoại trừ Đại Cường tất cả đều nhảy dựng lên, trên mặt cùng một dạng “bố liều mạng với chúng mày”
“Mẹ nó! Hiện tại phải đi làm thịt tên vương bát đản họ Hình kia! Chúng ta không động thủ bọn chúng lại chọc vào trước!”
“Không để cho hắn biết lợi hại một chút thì sẽ không biết súng của ta bắn ra đạn!”
“Đã lâu không giết người! Nhân dịp này đại khai sát giới!”
“Ngồi xuống!” Tôi lạnh lùng quát một tiếng.
“Thế nhưng …”
“Anh nói rồi: Ngồi xuống!” Tôi hơi nhíu mi, nói một lần nữa, bốn người thay đổi sắc mặt, tức tối mà trở lại ngồi tại chỗ. Tôi nhìn thoáng qua Đại Cường, hắn ta vẫn hiện cái bản mặt lạnh băng, chỉ là một tay nắm cằm, giống như đang cân nhắc cái gì đó.
“Các chú muốn đi chịu chết anh không có ý kiến, nhưng nếu lo lắng cho thành bại của “Phượng Hoàng Hội” thì không nên hi sinh vô ích, Hình Dạ là cái dạng gì anh nghĩ các chú đều rõ ràng, nếu như hắn dễ dàng chết như vậy thì tám trăm năm trước đã bị kẻ khác thủ tiêu, còn đến lượt các chú sao? Các chú là cái gì? Siêu nhân chắc? Hay là cảnh sát đặc nhiệm? Đến lúc đó còn bắt anh phải đi nhặt xác cho các chú!” Bốn người không nói được câu gì, Tiểu Cường một quyền đánh vào bàn trà thủy tinh, phát ra tiếng vang thật lớn.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Người ta cũng đã ức hiếp đến trên đầu chúng ta rồi! Chẳng lẽ thật sự phải đi làm cẩu cho chúng nó?”
“Anh có nói như vậy sao?” Tay đặt trên bàn nắm chặt, “Anh nói rồi, chúng ta không thể động thủ trước, nhưng hiện tại, là bọn chúng ra tay trước, thế thì không thể trách chúng ta được!” Tôi âm trầm nghiêm khắc nói. Trong nháy mắt nhãn thần ngũ tiểu Cường tràn ngập hưng phấn, trông cứ như kiểu ở trên đường tia được cô em nào đó mặc váy ngắn đến thắt lưng, khiến cho khí thế tàn nhẫn trong lòng tôi tức khắc biến mất phân nửa … anh mày đây là đang bảo bọn bay đi chém người nha, không phải đi tìm các cô em đâu, có cần phải lộ ra loại vẻ mặt này không hử? Tôi hoài nghi, liệu đời này bọn họ có thể gặp được người phụ nữ khiến mình phải lộ ra cái loại biểu tình này không đây! Haizz, mắt đều đỏ cả lên!
“Họ Hình có nói là gặp anh ở đâu không?” Tôi nhìn Nhị Cường, cậu ta là người tiếp điện thoại. Nhị Cường nhìn những người khác một cái, trầm lặng một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt viên đạn cảnh cáo của tôi, không cam tâm mà nói: “Tối mai tại khách sạn của Thanh Long ở khu đông, địa bàn của bọn chúng.”
“Đại ca, anh thực sự muốn đi tìm tên họ Hình kia sao?” Tiểu Cường vô cùng kích động nói: “Em đi cùng anh!”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Đại Cường đã mở miệng trước: “Nhóc con không nên hồ đồ! Cậu ngoan ngoãn ở lại tổng bộ đi!”
“Anh –” bị hắn quát, Tiểu Cường mặt đỏ lên.”Lúc nào cũng nói tôi là nhóc con, hồ đồ này nọ! Tôi làm gì anh cũng đều không hài lòng, cho dù cả đời này tôi cũng không khiến anh thừa nhận tôi được!” Sau khi quay về phía Đại Cường rống lên một trận, cậu ta đứng dậy chạy ra ngoài, trước khi đi còn sập cửa một phát khiến nó rung bần bật …
“Thằng nhóc này …” Những người khác lắc đầu, than thở. Càng ngày càng không biết lớn nhỏ … tôi cười cười trong lòng, sau đó nhìn Đại Cường một cái, hắn hơi nhíu mày … tôi thở dài, haizz aa …
“Anh nhất định muốn đi? Nhỡ đây là cái bẫy …” Đại Cường cuối cùng chuyển tầm nhìn về, nghiêm trang hỏi.
“Tôi có khi nào thì lại sợ cạm bẫy? Nếu như sợ thì còn làm đại ca của mấy người sao?” Tôi nhếch nhếch khóe miệng, cười nói: “Họ Hình kia có ba đầu sáu tay hay sao à mà đòi thịt được tôi?” (Vâng, anh ý k có ba đầu sáu tay nhưng có thể ăn anh đấy ạ :”>)
“Thế nhưng — hắn vẫn là một kẻ không đơn giản –” Đại Cường vẫn còn lo lắng, “Cứ gọi thêm một số người –”
“Sợ cái rắm!” Tam Cường nhổ một ngụm nước bọt, “Em đi cùng đại ca, nếu như hắn dám động vào đại ca, em cùng hắn đồng vu quy tận!”
Tôi bật cười! Có nghiêm trọng như thế không? Nếu như thật đến lúc đó, cùng hắn đồng vu quy tận — chỉ có thể là tôi thôi! Tôi sẽ không để bất luận ai phải bị tổn thương!
“Yên tâm! Không cần huy động nhân lực, làm như chúng ta sợ bọn chúng vậy, Tam Cường cùng Tứ Cường theo anh đi là được.” Tôi nói với Đại Cường: “Ở đây tôi nhờ anh cùng Nhị Cường, trông chừng các anh em, đừng để bọn họ kích động gây sự, tất cả chờ tôi trở lại rồi nói, được không?”
Đại Cường suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, ba người kia cũng gật đầu.
“Đi ra ngoài làm việc đi!” Tôi lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, thả lỏng thân thể. Bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng làm việc.
Cửa vừa đóng được vài giây lại mở, Tam Cường ló đầu vào. “Đại ca, chị Tịnh tới!”
Tôi vuốt vuốt tóc, đứng lên đi tới ngồi xuống sô pha, “Cho chị ấy vào đi!”
Tam Cường lui ra ngoài, vài giây sau, tiếng giày cao gót bước trên nền đá cẩm thạch vang lên —
“Lạc —” Tôi ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ mới bước vào, một mỹ nữ ngoài ba mươi, dáng người uyển chuyển, lúc này vẻ mặt đang lo lắng nhìn tôi.
“Chị đến rồi sao? Qua đây ngồi đi!” Tôi cười hướng chị ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo lại đây. Chị ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh tôi, cầm lấy ấm trà trên bàn để châm trà, tôi nhận trà uống một ngụm.
“Cậu—” Chị muốn nói lại thôi, tôi biết chị muốn hỏi cái gì, cũng không muốn chủ động đề cập tới. “Việc gì?”
“Cậu —- muốn đi gặp hắn sao?” Rốt cục, chị cũng thiếu kiên nhẫn, rất sốt ruột hỏi, trên mặt không khỏi lo lắng. Tôi cười cười, thưởng thức chén trà trên tay, “Tin tức truyền đi nhanh thật!”
“Đừng đi! Có được không?” Chị cúi đầu, giống như thì thào tự nói với chình mình, “Không thể đi — không nên đi —” tôi không nói gì thêm, chị vẫn còn không có cách nào thoát khỏi bóng ma kia, Trần Tịnh, trước đây là người đàn bà của Hình Dạ!
Ngày đầu tiên chị đến quán bar làm việc đã nói với tôi: “Tôi là người của Hình Dạ, một người đàn bà hắn không cần, giữ lại tôi hay không thì tùy cậu!”
Không biết chị và Hình Dạ trong lúc đó rốt cục xảy ra chuyện gì, cũng không muốn hỏi nhiều, mỗi người trong lòng đều có bí mật không muốn cũng không thể để người khác biết, giữ lại bí mật này là vì bản thân vẫn còn lưu lại một thứ gì đó—-
“Tôi cũng không phải đi chịu chết! Yên tâm đi! Hắn có thể thịt được tôi sao?” Tôi cười cười, vỗ vỗ vai chị. Chị ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, “Hắn không phải người thường! Bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh hắn được, chỉ cần hắn muốn, không có thứ gì hắn không chiếm được, Lạc, nghe tôi! Không nên đi, đừng đi!”
Tôi lau giọt lệ sắp chảy xuống của chị, cho chị một vẻ mặt yên lòng, “Tôi không thể khiến các anh em lo lắng, cả đời sống dưới bóng ma của hắn, chuyện Thanh Long chung quy vẫn phải giải quyết, tôi cũng đâu muốn, nhưng là đại ca, tôi phải có trách nhiệm với đàn em!”
“Lạc — tôi không muốn cậu gặp chuyện không may —”
“Đừng như thế này chứ, cứ như thể tôi thực sự một đi không trở lại vậy, không thể động viên tinh thần tôi sao?” Tôi lại vỗ vỗ vai chị, cảm giác chị khẽ run rẩy, lâu như vậy, chị chỉ rơi lệ trước mặt tôi — chị đối với tôi, đã không phải chỉ là cảm tình của thủ hạ với lão đại, mà là của một người đàn bà với một người đàn ông, không phải tôi không biết, cũng không phải không rõ ràng, chỉ là — không thể tiếp nhận! Chị là một người phụ nữ tốt, tôi không quan tâm quá khứ của chị, quan trọng là …. hiện tại, nhưng tôi chỉ có thể coi chị như một người chị quan tâm tới tôi, tôi — không thể đáp lại tình cảm của chị — “Xin lỗi —” tôi nhẹ giọng nói.
Chị giật mình một chút, bắt đầu nhẹ giọng khóc nức nở, “Tôi biết — cậu không cần xin lỗi, tôi biết có một số việc không thể miễn cưỡng — tôi chỉ hy vọng cậu không có việc gì ―― chỉ là như thế này mà thôi –” Tôi kéo chị vào trong lòng, lẳng lặng ôm lấy chị, tôi của hiện tại, chỉ có thể cho chị cái này —–
Khách sạn Thanh Long, khách sạn lớn nhất thành phố này, cao ba mươi tầng, là một trong rất nhiều sản nghiệp của Hình Dạ, tôi cùng Tam Cường, Tứ Cường ngẩng đầu nhìn thẳng tòa nhà chọc trời xuyên qua mấy tầng mây, trong lúc nhất thời không thốt nổi một lời.
Cuối cùng Tam Cường nhổ một ngụm nước bọt xuống đất nói: “Họ Hình kia không biết đã làm bao nhiêu chuyện táng tận thiên lương, phát triển thành như thế này! Đệt!” Nói xong lại nhổ thêm một ngụm nữa, như muốn làm bẩn cái nơi này. Tuy rằng trong lòng có chút tán thành cách nghĩ của cậu ta, nhưng vẫn không đồng tình cái kiểu “ăn không được nho nói nho chua” của Tam Cường. Tứ Cường ở một bên dùng mũi hừ một tiếng, không phát biểu ý kiến.
“Vào thôi! Nhanh nhẹn một chút, đừng để cho Phượng Hoàng Hội mất mặt!” Tôi ngẩng đầu nhìn cửa thủy tinh xoay tròn đèn đuốc sáng trưng, hỏi một câu mà mỗi lần trong trường hợp như thế này đều phải hỏi: “Hey guys! Are you ready?”
“Yeah~!”
“Let’s go!”
Hình Dạ! Đại gia ta tới gặp ―― à sai! Mi sắp sửa có thể nhìn thấy bổn đại gia ta rồi!
Nhóm ba người, dùng khí thế xã hội đen đàm phán chân chính đi vào. Khách sạn Thanh Long đã sớm cử người ra nghênh tiếp chúng tôi, đó là một đám mặc đồ đen tuyền, kính đen, vẻ mặt hận không thể ngay lập tức răn dạy “anh em” chúng tôi, nhưng có một số việc luôn luôn không thể như mong muốn, há—-
“Ngài An Lạc?” Một cô nàng khả ái mặc đồng phục tiếp tân đang nhìn chúng tôi cúi người cười tủm tỉm, bộ dáng tươi cười giống như đang tiếp đãi một vị khách từ xa đến chứ không phải là đối thủ đến tìm ông chủ của các cô để “đàm phán”! Tam Cường Tứ Cường ở một bên ngây ngẩn cả người, may mà đại gia tôi đây đã trải qua “sóng to gió lớn”, giây tiếp theo đã hồi phục tác phong thân sĩ, lễ độ mà gật đầu một cái, “Đúng vậy!”
“Ông chủ có phân phó, nếu như ngài An tới, mời ngài lên phòng Tổng thống trên tầng hai mươi tám tìm ngài ấy, các vị khác mời đến phòng khách quý ở tầng hai mươi, chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều tiết mục, mong các vị sẽ thích!” Cô nàng cười tủm tỉm mà ra hiệu cho chúng tôi đi về phía thang máy.
“Cái gì? Muốn tách chúng ta khỏi đại ca, họ Hình kia có rắp tâm gì! Ông đây —” Tam Cường vừa phát tác, Tứ Cường liền dùng khửu tay chọc cậu ta một cái mới khiến cậu ta ngậm miệng lại. Tôi nhíu nhíu mày, không cảm thấy Hình Dạ có ý muốn giết chết tôi, mà bản thân tôi cũng không thể vì tình huống này mà sợ, đại gia tôi cũng không phải người dễ bị hù dọa. Tôi bí mật sờ sờ súng trong túi, hừ! Ông mà phải sợ chắc!
“Đi thôi!” Chúng tôi theo cô ả vào thang máy, Tam Cường Tứ Cường đánh giá xung quanh. Trong thang máy này có thể nhìn thấy hết thảy bên ngoài vì nó làm bằng thủy tinh, lúc này màn đêm vừa mới buông xuống, toàn bộ thành phố bị bóng tối bao phủ, bên cạnh đó còn có ánh đèn càng thêm phần nổi bật, đẹp đến không thể đẹp hơn — bóng đêm — thực sự là một thứ mỹ lệ!
Chúng tôi chậm rãi đi lên——
“Lão đại, có cần đợi lát nữa chúng em xông vào tầng hai mươi tám tiếp ứng cho anh không?” Tứ Cường nói nhỏ bên tai tôi. Tôi suy nghĩ một chút, “Không cần, bật điện thoại di động, khi cần anh sẽ liên lạc với các cậu, anh có súng, hơn nữa với thân thủ của anh thì hắn cũng không làm gì được anh! Thành thật chờ anh, phải cẩn thận một chút! Biết chưa?”
“Vâng!”
Vừa đến tầng hai mươi, tại cửa thang máy đã có hai người đẹp đứng sẵn, “bắt cóc” Tam Cường và Tứ Cường, nhìn bóng lưng chúng nó đi xa, tôi không khỏi hoài nghi cái bọn Thanh Long này gọi “tiết mục” rốt cục là cái gì! Chiêu này thật lợi hại! Dùng mỹ nữ tới đón tiếp chúng tôi, so với những “huynh đệ” kia thì tốt hơn nhiều!
Tầng hai mươi tám, im lặng một cách kì lạ, không giống như phòng Tổng thống bình thường, ngay cả hành lang cũng tạo ra một cảm giác xa hoa, bốn phía trên tường đều treo tranh, trong mười bức không bảy cũng có đến sáu bức là hàng thật! Tôi không tự giác mà hừ lạnh một tiếng, táng tận thiên lương! Sau đó cuối cùng cũng thấy người phù hợp “điều kiện” xuất hiện, mặc dù không nhiều lắm nhưng mấy tay đồ đen này rõ ràng thân thủ không tồi, đang đi tới đi lui trên hành lang, mắt không đảo, hình như hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của tôi khiến tôi có chút khó chịu. Sau năm phút đồng hồ đi theo hành lang lót thảm thuần bằng lông dê, ngay khi tôi không chịu được muốn hỏi còn bao nhiêu lâu mới đến thì cô ả cuối cùng cũng mở miệng: “Gian phòng phía trước kia là phòng của ông chủ, có thể ngài ấy còn đang bận, ngài có thể phải đợi một chút, ông chủ đã dặn dò qua, ngài có thể tùy ý tham quan trong phòng! Mời vào!” Cô nàng lại cúi người một chút, lặng lẽ lui về.
“Fuck ~!” Tôi bất mãn nghĩ, không phải chỉ là đàm phán thôi sao, làm ra vẻ thần bí cái gì, shit!
Không gõ cửa, đại gia luôn luôn không có văn hóa, huống hồ đối với người như Hình Dạ thì có văn hóa cũng thật lãng phí! Tôi trực tiếp mở cánh cửa làm bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn ra, tay nắm cửa bằng kim loại có chút lạnh. Mẹ nó!
Phòng khách còn lớn gấp đôi phòng họp của tôi, tôi lần thứ hai khẳng định câu nói kia của Tam Cường: táng tận thiên lương! Trong phòng không bật đèn, nhưng cũng không tối đến nỗi không nhìn thấy gì, bởi vì ánh đèn ngoài cửa sổ có thể chiếu sáng một chút, khiến bên trong nhu hòa lên không ít —- bốn bề vắng lặng, cũng không tìm thấy đèn, nhớ tới việc có thể tùy ý tham quan, tôi bắt đầu thăm dò trong phòng, giống như một người đi tìm kho báu, không biết đằng sau cánh cửa tiếp theo là cái gì — thư phòng — WC —- phòng chiếu phim trong nhà — phòng chơi gôn — mẹ nó! Hồ bơi trong nhà! Chỉ thiếu mỗi phòng bếp! Nhưng mà có ai lại ở trong phòng Tổng thống nấu ăn chứ?
Tìm hồi lâu không thấy nửa bóng người! Tôi hoài nghi có phải bản thân đã lạc đường hay không! Con mẹ nó! Họ Hình kia! Mi đùa giỡn ông phải không? Đồ rùa đen rụt đầu — chết ở đâu rồi hả?
Đang cân nhắc xem có nên quay lại tìm Tam Cường và Tứ Cường, tuyên bố lần này đàm phán thất bại bởi vì mình không tìm thấy người thì bỗng có âm thanh từ một nơi nào đó truyền đến, ban đầu rất nhẹ, sau đó dần dần to lên, nhưng vẫn nghe không rõ là tiếng gì. Tôi vểnh tai, hướng về phía âm thanh phát ra, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa ở trong góc, nếu như không sai, tiếng động là từ trong này vọng ra, tôi không suy nghĩ nhiều, mở rộng cửa đi vào — đầu tiên là ngửi thấy một mùi vị kỳ quái khiến tôi rất khó chịu, trước mắt một mảnh tối đen, không sáng như các phòng khác, chỉ có thể nhìn thấy hé ra một chiếc giường rất lớn, hiển nhiên, trên đó hình như có người, nhưng không rõ lắm, khả dĩ lại có thể nghe thấy âm thanh kia ———–
“A ―― a ―― ―― tuyệt ―― nhanh lên một chút nữa a! A!”
Tôi theo bản năng mà nhăn mi lại, cái này —- tôi điều chỉnh tiêu cự quan sát của con ngươi, muốn nhìn cho rõ ràng, rốt cục con mắt không phụ sự mong đợi mà tìm được tiêu cự thích hợp, tôi nhìn thấy rõ ràng tất cả trước mắt —- một người đàn ông, một người đàn ông thân hình cao lớn, đang ở trên giường không ngừng vận động kịch liệt, âm thanh thân thể va chạm càng lúc càng lớn, mà người dưới thân hắn, nếu như nói thị lực của tôi cũng không tệ lắm, thì có thể thấy rõ được đó là một thiếu niên có vẻ đang còn là học sinh, mà chết tiệt, thị lực của tôi quả thực không tồi, cho nên đó trăm phần trăm là một thiếu niên, đang ở dưới thân gã kia kia rên rỉ, tiếng kêu càng lúc càng lớn —-
“A ~! Quá tuyệt vời! Hình, ngài Hình ―― a! Nhanh lên một chút! A ~~! A ~~!”
Fuck! Ông đây cho dù không cần nhìn cũng biết vẻ mặt thằng nhóc kia hiện tại có bao nhiêu *** đãng! Mà ông cũng không muốn tưởng tượng, chỉ biết tên vương bát đản họ Hình kia, ở trước mặt ông diễn “phim xiếc” cho ông xem. Con bà nó! Nơi này là kỹ viện hay quán ngưu lang đấy hả? Họ Hình mi muốn tìm bất mãn thì phát tiết xong hẵng tìm ông mày, ông mày không có tâm tình xem mi động dục!
Tôi một bụng phát hỏa, tại chỗ phát cũng không được mà không phát cũng không xong. Cuối cùng vẫn quyết định rời đi, họ Hình mi lợi hại, nhớ cho kỹ! Con mẹ mi ở trong này tinh tẫn nhân vong đi! Đàm phán! Đàm cái đầu bay! Tôi xoay người định đi ra nhưng khi còn chưa bước ra khỏi cửa thì đã bị một giọng nói gọi lại ―― “Chờ một chút!”
Tôi ngừng lại, tuy rằng chỉ có ba chữ, nhưng nghe ra giọng nói này cũng thật gợi cảm, ngạo mạn chầm chậm quay đầu lại, thấy tên đàn ông trên giường đã ngừng lại, không tiếp tục cử động, mà thằng nhóc trên người hắn bất mãn kêu nhỏ, xem ra — là chưa có xong việc!
“Khoan đừng đi, còn chưa thấy qua mặt sao có thể đi như thế chứ?” Hắn thoáng cái từ trên giường đi xuống, khi ra khỏi thì tên nhóc kia hét lên một tiếng, sau đó khóc nức nở mà kêu: “Ngài Hình?”
Giọng nói điềm đạm đáng yêu, nhưng gã đàn ông dường như không động tâm, “Đi ra ngoài đi!” Thằng nhóc khó chịu mà ngồi dậy.
“Tôi sẽ không nói lại lần thứ hai!” Thanh âm lạnh lùng, không có một tia cảm tình, một chút cũng nhìn không ra mới một phút đồng hồ trước còn nhiệt tình ở trên giường. Thằng nhóc kia cuối cùng hậm hực mà cầm y phục đi ra ngoài, khi đi qua thì hung hăng liếc tôi một cái, tôi liếc lại, bộ dạng không tồi! Đáng tiếc —– đèn đột nhiên sáng, cả phòng tràn ngập ánh sáng màu vàng, ngược lại khiến hai mắt tôi có chút không thích ứng, tôi nửa híp mắt, lần này thấy được người cần tìm — Hình Dạ!
Thằng cha quả nhiên không phải người thường!
Tôi ở trong lòng đánh giá một chút, thân cao không dưới một mét chín, vai rộng mông hẹp cộng thêm cơ bắp rất dẻo dai, thêm vào đó là khuôn mặt có thể mê hoặc bất cứ cô gái nào, ngay cả những thằng con trai giống như vừa rồi cũng thế, coi như là mới từ trên giường xuống nên khí chất vương giả vẫn chưa biểu lộ rõ ràng. Tôi thừa nhận tôi rất đẹp trai, nhưng một khi so với hắn — tôi chỉ có thể xem như là thanh tú! Mẹ nó! Đây lại thêm một điều chứng minh nữa, tôi trăm phần trăm không có khả năng thầm mến tên này, nếu như thực sự thầm mến hắn ta thì chỉ có thể ở dưới thân hắn làm thụ! Đánh chết tôi cũng không làm!
“Nhìn đủ chưa?” Hình Dạ trêu tức mà cười cười, trần truồng mà đi tới bên cạnh ghế sô pha cầm lấy một cái khắn tắm quấn lại nửa người dưới, sau đó ngồi xuống ghế, cầm lên một gói thuốc rút một điếu, tôi trong lòng phun một ngụm nước bọt! Xong rồi! Bắt chước Tam Cường học thói xấu!
“Trước tiên nên giải quyết nốt đi?” Tôi cười lạnh, mới làm được phân nửa, chắc khổ sở lắm? Không nghĩ tới hắn đối với con trai cũng có “tính thú”! Chẳng qua loại này trong hắc đạo cũng không hiếm thấy, vả lại Hình Dạ còn là kẻ như thế!
“A —-” Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, “Nhưng cậu đã đến rồi, cho dù chưa thỏa mãn cũng phải dừng lại thôi!” Cũng không phải chưa bao giờ nghe lời hạ lưu, hạ lưu hơn nữa tôi đều có thể nghe được, nhưng chẳng hiểu vì sao, ngày hôm nay từ trong miệng hắn thốt ra, vậy mà tôi lại có chút đỏ mặt —-
“Định cứ như vậy mà đàm phán?” Tôi nói sang chuyện khác, tuy rằng cũng không phải là cái loại người đứng đắn gì nhưng cũng đừng có làm người nguyên thủy ăn lông ở lỗ! Xấu đến mấy cũng nên mặc quần áo vào chứ?
“Nếu thấy như vậy không thích hợp, chờ một chút, tôi đi đổi y phục.” Đông cung hí đồ của nhà ngươi ông thấy hết rồi, còn không chờ nổi một hồi sao? Tôi gật đầu, “Không thành vấn đề! Tôi sang phòng khách chờ!” Không khí trong gian phòng đó khiến tôi không chịu nổi! Chẳng qua thật đúng là đối thoại khách khí mà!
(Đông cung hí đồ: màn kịch đông cung = chuyện ấy)
“Xin cứ tự nhiên!” Hình Dạ đứng lên, ra thế xin mời. Trong nháy mắt xoay người, dường như tôi thấy trong mắt hắn lóe ra một tia nhìn, giống như sư tử phát hiện con mồi vậy, khi tôi phản ứng mà quay lại thì, bản thân đã ở ngoài cửa — Hình Dạ — đối thủ có chút phiền phức đây, quả thực —- đáng giá tôi nỗ lực nhiều năm như vậy!
—–
Hết phần 2