Huyết Vũ Vi Phong

Chương 55: Chương 55: Anh Phải CHịu Trách Nhiệm Với Em Đấy




“AB Rh(-)… nghĩa là gì?” Min Tae Yun quay đầu hỏi ông chủ Ra.

“AB Rh(-) là nhóm máu hiếm nhất trong tất cả các nhóm máu. Nói thật, tổng kho máu có nhóm máu này anh cũng cảm thấy kinh ngạc.” Vừa nghe tên nhóm máu, trong lòng ông chủ Ra đã phán án tử hình cho Đường Vũ Tân rồi, cho dù có thì chưa chắc đã đủ cho Đường Vũ Tân dùng, cô vẫn phải đặt chân vào đường chết…

Phòng cấp cứu mở ra lần nữa, các y tá đổ xô ra, người đi cuối cùng mang theo nét mặt thương tiếc nhìn mọi người, mở miệng: “Bệnh nhân còn lại một hơi thở cuối cùng, các vị… đi gặp cô ấy lần cuối đi.”

Tuy đã biết trước kết quả này nhưng nghe y tá nói ra miệng lại là khái niệm khác. Min Tae Yun gần như không kịp nghĩ, đã xông thẳng vào phòng cấp cứu đầu tiên. Ông chủ Ra và Jang Chul Oh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt người nào dường như cũng toát ra nhẫn nại lại không nói ra.

Vào đến phòng cấp cứu. Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân yên lặng nằm trên giường, sắc mặt trắng nhợt, môi không còn chút máu nhưng trên mặt lại mang nụ cười điềm đạm. Nháy mắt Min Tae Yun hiểu được vì sao các y tá vừa rồi có biểu tình đó, đối diện với người chết như thế, có ai không động lòng.

“Vũ Tân…” Min Tae Yun nắm lấy bàn tay cũng trắng bệch của Đường Vũ Tân, giây phút này, anh hối hận rồi.

Mới đầu anh cho rằng, Đường Vũ Tân không khác gì các cô gái kia, thích gây chú ý với đàn ông, ưa làm ra vẻ bí ấn hi vọng đàn ông chú ý. Nói thật nếu không phải mới đầu anh nghi ngờ cô là ma cà rồng, căn bản anh sẽ không chú ý đến cô. Nhưng về sau lại phát hiện hình như Đường Vũ Tân không hề cố tình làm những chuyện khó hiểu để anh chú ý nhưng vì cái gì bản thân lại không đoán được, điều này khiến anh muốn tìm hiểu cô. Trong quá trình đó anh nảy sinh thiện cảm với cô, anh không biết đó có phải là yêu hay không, nhưng quả thật anh có cảm tình với cô.

Về sau, tuy Đường Vũ Tân không nói rõ ràng nhưng đến cả ông chủ Ra cũng nhận ra ý tốt của Đường Vũ Tân, sao anh lại không biết? Chỉ là bản thân lại lùi bước. Anh sợ, sợ mình không có khả năng mang lại hạnh phúc cho Đường Vũ Tân, hơn nữa lúc đó anh, cả người đều bị vây trong hận thù, tương lai của mình bản thân anh còn không nắm chắc, nào dám nói mang lại hạnh phúc cho Đường Vũ Tân?

Nhưng hiện tại…

Hiện tại, tất cả đã muộn rồi.

Sớm biết có ngày này, cho dù nhốt mình cũng phải nhốt Đường Vũ Tân trong nhà, oán giận mình cũng được, không để ý mình cũng được, chỉ cần bảo đảm Đường Vũ Tân an toàn, mà không phải nhìn cảnh Đường Vũ Tân nằm ở nơi này bản thân lại vô lực xoay chuyển trời đất…

Min Tae Yun muốn khóc song nước mắt không chảy xuống được. Thì ra tan nát cõi lòng là cảm giác này sao? Dường như linh hồn bị bắt đi, rõ ràng trời xanh mây trắng nhưng hô hấp lại nặng nề như chìm sâu vào bùn lầy. Bảy năm trước mình không có năng lực cứu em gái mình yêu thường, bảy năm sau lại lần nữa mất đi người mình yêu ư?

Vì sao, đến tột cùng vẫn đi nhầm đường, vì sao sự tình luôn thành ra thế này?

“Tae Yun…” Ông chủ Ra đi đến bên Min Tae Yun, đưa tay đỡ lấy vai Min Tae Yun. Anh biết nếu bây giờ xử trí không ổn thỏa, chẳng những họ mất đi Đường Vũ Tân mà còn mất thêm cả Min Tae Yun nữa. Phải biết, bảy năm trước, nếu không phải anh dùng cái cớ báo thù, Min Tae Yun sớm đã không có mặt trên đời này nữa.

“Ông, hung thủ giết người!” Đột nhiên, Min Tae Yun quay phắt lại đấm vào mặt Jang Chul Oh, đánh người kia ngã xuống đất.

Kế đó, Min Tae Yun vung hết một đấm lại tới một đá lên người Jang Chul Oh, nhưng người kia không hề phản kháng, mặc cho Min Tae Yun trút lên người mình, môi vẫn nhếch lên nụ cười khổ sở, thậm chí máu ứa ra nơi khóe miệng cũng không thay đổi.

“Vì sao! Vì sao!! Bảy năm trước cướp đi Yoon Ji tôi yêu thương, bảy năm sau lại cướp đi người tôi yêu! Ông cứ gây khó dễ cho tôi như thế là vì cái gì?! Vì sao làm hỏng cuộc sống của tôi luôn là ông!!”

“Cậu tưởng tôi muốn sao?!! Bảy năm trước, tôi trở thành trong tình huống không biết gì, cậu có nghĩ tới cảm giác của tôi lúc đó không?!! Cậu chỉ muốn báo thù cho mình, lại chưa từng nghĩ tới vì sao sự tình sẽ ra nông nỗi như bây giờ! Min Tae Yun tôi thừa nhận cậu rất xuất sắc, nhưng cậu có từng nghĩ chưa, sự tình phát triển như bây giờ chẳng lẽ không phải vì sự ích kỷ của cậu sao?!”

Mặt Min Tae Yun tối sầm, bị ông chủ Ra giữ lấy từ đằng sau, Yoon Ji đứng bên cũng níu lấy cánh tay Min Tae Yun.

“Mỗi người ở đây đều ích kỷ, mặc kệ là xuất phát từ lòng tốt hay là cái gì, đều ích kỷ hết! Cả Đường Vũ Tân đang nằm kia cũng thế!”

“Câm miệng, tôi không cho phép ông nói cô ấy như thế!!” Min Tae Yun gầm lên.

“Min Tae Yun tôi nói cho cậu biết, ngẫu nhiên cũng được, đương nhiên cũng tốt, có một số chuyện đã định sẵn sẽ không thay đổi! Sự việc đã phát triển đến nước này rồi cậu chỉ biết đánh tôi trút giận sao! Sao cậu không nghĩ cách cứu cô ấy!!”

“Còn có cách gì chứ! Nhóm máu hiếm nhất thế giới, ông kêu tôi đi đâu tìm số máu đó đây, cho dù tìm được, người ta chịu cho sao?!”

“Chỉ có một cách mà thôi! Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến phương pháp khác à?!!”

“Cô ấy chỉ cần máu, không cần gì khác, không lẽ ông kêu tôi lấy máu mình cho cô ấy!!” Min Tae Yun nói xong liền khựng lại, cách Jang Chul Oh nói… là ý này?

“Rốt cuộc em cũng nghĩ ra…” ông chủ Ra vẫn đứng sau lưng giữ Min Tae Yun lên tiếng “Hiện giờ, muốn cứu Đường Vũ Tân chỉ có cách này.”

“Không… chúng ta không thể…” Min Tae Yun lắc đầu cật lực, lùi ra sau, cứ như nhìn thấy chuyện cực kỳ đáng sợ.

“Chỉ có cách này thôi.” Jang Chul Oh chùi máu dính bên miệng, nói: “Giống như bảy năm trước vậy, biến Đường Vũ Tân thành ma cà rồng.”

“Không, không được! Bảy năm trước biến đổi Yoon Ji còn chưa đủ, chẳng lẽ ông còn muốn biến đổi cô ấy?”

“Chỉ có cách này mới cứu được cô ấy, trừ phi cậu muốn trơ mắt nhìn cô ấy chết đi. Vì sai lầm của tôi và cậu mà chết, đừng quên cô ấy vì bảo vệ Yoon Ji mới chết!” Jang Chul Oh đẩy Yoon Ji đến trước mặt Min Tae Yun, để Min Tae Yun nhìn cô bé.

“Không…” Min Tae Yun đau khổ co rúm trong một góc phòng cấp cứu, ý niệm này từng xuất hiện trong đầu anh khi nhìn thấy Đường Vũ Tân bất tỉnh nhân sự trên đê, nhưng anh ra sức đè ép nó. Không phải anh không muốn làm vậy, anh sợ, anh sợ Đường Vũ Tân sẽ nhìn anh bằng ánh mắt đầy oán hận.

Lúc này, ông chủ Ra đi tới bên cạnh Min Tae Yun, ngồi xuống vỗ vai người trong góc, nói: “Hiện tại chỉ có cách này mới cứu được cô ấy. Hơn nữa trong phòng cấp cứu này có đầy đủ thiết bị, nếu em đồng ý, lát nữa anh sẽ rút máu em ra truyền vào người Đường Vũ Tân. Nhưng để bảo đảm, anh hi vọng em có thể cắn cô ấy một cái. Ở đây, ma cà rồng chưa từng cắn ai chỉ có em, chỉ có em mới mang lại cơ hội sống sót cho Đường Vũ Tân. Anh biết nhất thời em khó mà chấp nhận được chuyện này nhưng nếu em chần chừ thêm một giây, cơ hội sống của Đường Vũ Tân sẽ giảm đi một phần, hi vọng em hiểu được.”

Nói xmột hơi, ông chủ Ra thở dốc, tiếp tục nói: “Còn nhớ lời Đường Vũ Tân nói không? Cô ấy cho rằng ma cà rồng và con người không có gì khác biệt. Anh tin, cho dù em biến cô ấy thành ma cà rồng cô ấy cũng không trách em. Chẳng lẽ em hi vọng cô gái yêu em tha thiết như vậy cứ thế mà chết đi sao?”

“Có lẽ Đường Vũ Tân không hề bài xích việc biến thành ma cà rồng.” Jang Chul Oh nhìn Min Tae Yun lộ vẻ do dự, cảm thấy có hi vọng bèn nói thêm vào: “Tôi từng hỏi cô ấy có muốn trở thành ma cà rồng hay không, cô ấy chỉ đáp là tạm thời chưa nghĩ tới. Chứng tỏ cô ấy không hề bài xích việc trở thành ma cà rồng.”

“Hỏi lúc nào?” Min Tae Yun nghi ngờ.

“Sau khi tôi hút máu cô ấy lần thứ hai, cậu cứ để cô ấy ở trong tổng bộ một mình, cô ấy không có việc gì làm toàn chạy tới chỗ tôi tán gẫu. Tôi thấy thái độ cô ấy không để ý chuyện là ma cà rồng hay không, thường hay tùy tiện hỏi chuyện.” Jang Chul Oh cẩn thận đáp, sắp xếp thời gian trước sau hoàn hảo.

“Tae Yun, anh cảm thấy em nên quyết định sớm đi.” Ông chủ Ra nhìn người nào đó trong phòng cấp cứu, nói.

Mọi người theo ánh mắt của ông chủ Ra nhìn qua, màn hình điện tâm đồ thể hiện nhịp tim của Đường Vũ Tân đã biến thành đường thẳng, thi thoảng mới có sóng điện hơi nhảy lên một chút.

Min Tae Yun nhìn điện tâm đồ từ từ bằng phẳng siết chặt tay lại, anh nghiến răng thở dốc, tư tưởng đấu tranh kịch liệt, chắc chắn không muốn mất đi Đường Vũ Tân nhưng phương pháp này thật sự là cách giải quyết sao?

“Nhanh lên, nếu tim Đường Vũ Tân ngừng đập thì cho dù có truyền máu cũng không kéo được cô ấy khỏi tay tử thần nữa.” Ông chủ Ra đã cầm ống tiêm to lên, chỉ cần Min Tae Yun đồng ý anh lập tức không chần chừ cắm nó vào động mạch nơi tay Min Tae Yun.

“Anh, em thích chị, đừng để chị ấy chết được không?” Lee Yoon Ji nhìn Đường Vũ Tân nằm trên giường lại nhìn anh trai mình. Nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Min Tae Yun khi biết Đường Vũ Tân sắp chết, từ lúc đó Yoon Ji đã thề, cô vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy nữa, nên Đường Vũ Tân cần phải sống!

Hồi lâu, Min Tae Yun rốt cuộc đứng dậy, đưa cánh tay ra trước mặt ông chủ Ra. Anh thở phào, dùng kim rút đủ số máu cần dùng.

Kế đó, Min Tae Yun đi tới bên cạnh Đường Vũ Tân, màu lam trong mắt sáng lên, hàm răng bén ngót lúc ẩn lúc hiện bên môi, ánh mắt chua xót và đau lòng đưa hàm răng chưa từng dính qua máu tươi của người sống chìm vào cổ Đường Vũ Tân…

Sau khi hấp hối, Đường Vũ Tân cảm giác cả người mình như lơ lửng trong nước. Cô không biết mình muốn trôi giạt về đâu, hay là trôi thẳng đến bên kia bờ Vong Xuyên?

Đường Vũ Tân cảm giác mình rất an lành, cô đã làm được chuyện mình muốn làm, ngay cả việc yêu Min Tae Yun trước khi chết cũng đã lấy hết can đảm mà thông báo cho đối phương biết. Thế nên có chết cũng chẳng còn gì tiếc nuối? Huống chi vốn dĩ cái mạng này là không công mà có.

Điều cô lo lắng duy nhất là sau khi mình chết rồi Min Tae Yun có khổ sở không? Nhưng nghĩ nghĩ lại thoải mái, Yoon Ji trở lại rồi, hơn nữa còn có Yoo Jung In. Chắc hẳn sau này cuộc sống của Min Tae Yun sẽ rất tốt, chỉ cần một thời gian nữa anh sẽ quên được mình, vậy tất cả đều ổn hết.

Đường Vũ Tân tưởng rằng lần này sau khi chết đi có lẽ có thể xuyên trở về nhưng nhìn thấy mình cứ mãi chìm dần xuống nước, xem ra quả thật lần này phải nghênh đón tử thần rồi, ý nghĩ của mình hơi xa xỉ rồi, có điều, cũng không đến nỗi.

Vốn đã chìm trong bóng tối, Đường Vũ Tân chuẩn bị bình tĩnh đón nhận cái chết nhưng không ngờ thân thể lại bắt đầu nổi lên. Cô cảm thấy nước chung quanh người mình càng lúc càng trong suốt, cứ nổi lên đến khi cô có thể nhìn rõ tia sáng từ mặt biển chiếu tới, ánh sáng đó càng lúc càng chói mắt, đến khi cả người Đường Vũ Tân đều bị bao vây trong ánh sáng.

Đột nhiên, Đường Vũ Tân mở choàng mắt.

Cô chưa bao giờ nhìn thế giới này rõ ràng như vậy, ánh đèn mù mờ lúc này lại sáng như thế. Cô cũng chưa bao giờ nghe rõ cả thế giới như thế, hiện giờ tai cô chứa đủ loại âm thanh, thậm chí cô nghe được cả tiếng người ta hôn nhau. Tiếp đó, trong ngàn vạn âm thanh cô nhận ra thứ âm thanh vô cùng quen thuộc, đó là âm nhạc, chỉ thuộc về bar Blood.

Tiếp đó cô quay đầu, bởi vì cô phát hiện ngoài tiếng nhạc điếc tai ra còn có tiếng thở của vài người bên cạnh, rất khẽ thiếu chút nữa đã khiến người ta bỏ qua, như sợ quấy nhiễu cái gì vậy. Sau đó cô phát hiện những gương mặt quen thuộc đến không thể nào quen hơn, người nào cũng nhìn cô bằng ánh mắt lo âu.

“Tôi làm sao vậy?” Đường Vũ Tân cứ nghĩ là mình hôn mê một thời gian dài, giọng nói hẳn phải khàn khàn khó nghe, không ngờ lại trôi chảy êm tai như thế.

“Không cảm thấy có gì không đúng sao?” Ông chủ Ra đứng sau lưng Min Tae Yun và Jang Chul Oh, dè dặt hỏi.

.

Mới đầu Đường Vũ Tân còn không hiểu vì sao ông chủ Ra lại cách cô xa vậy? Nhưng bằng vào sức quan sát nhạy bén của cô, cô phát hiện Min Tae Yun và Jang Chul Oh đứng chắn trước mặt ông chủ Ra với tư thế bảo vệ.

“Tôi làm sao thế?” Đường Vũ Tân hỏi lại lần nữa.

“Cô không ngửi thấy mùi gì sao?” Jang Chul Oh hỏi, không chắc chắn lắm.

“Mùi?” Đường Vũ Tân cẩn thận hít mũi, dùng công năng khứu giác bị cô bỏ qua nãy giờ.

Trong đủ loại mùi rối tinh rối mù, cô ngửi thấy hương vị mê hoặc khó mà hình dung được. Tuy mùi hương này rất nhiều nhưng có một mùi gần cô nhất cũng nồng nhất, Đường Vũ Tântìm theo hướng mùi hương lại phát hiện ra nó xuất phát từ người ông chủ Ra.

Ngửi thấy hương vị đó, Đường Vũ Tân không tự chủ được nuốt nước miếng, kế đó liền đờ người ra vì phản ứng kỳ cục của bản thân.

“Ưm…” Đột nhiên Đường Vũ Tân rên lên một tiếng mơ hồ, làm hai người đứng chắn trước mặt ông chủ Ra đều căng thẳng lên.

Song Đường Vũ Tân không có cử chỉ nào quá đáng, cô chỉ đưa tay mình lên xem xét, sau đó lại sờ sờ vết thương bị Yoon Ji cào, phát hiện chỗ đó đã nhẵn nhụi, Đường Vũ Tân đột nhiên biết Min Tae Yun và Jang Chul Oh đề phòng cái gì rồi.

“Được rồi,” Đường Vũ Tân thở dài, từ sofa ngồi dậy đối mặt với ba người đang đứng: “Được rồi, nói vậy, tôi biến thành ma cà rồng rồi hả?”

“Vũ Tân…” Min Tae Yun há miệng không biết nên nói gì.

“Không cần nói gì hết, tôi không trách ai cả. Có điều nói đi phải nói lại, là hai người xui Min Tae Yun biến tôi thành ma cà rồng phải không?” Đường Vũ Tân dùng đầu ngón chân cũng biết phát sinh chuyện gì.

“Bọn tôi chỉ không muốn nhìn thấy Min Tae Yun lại giẫm lên vết xe đổ bảy năm trước mà thôi.” Thấy phản ứng của Đường Vũ Tân, Jang Chul Oh thả lỏng người, ngồi trên sofa chọc ghẹo.

“Nói vậy tức là mọi người không sao cả?” Đường Vũ Tân nhíu mày nhìn ba người đàn ông đối diện.

“Nhờ phúc của cô.” Lúc này, ông chủ Ra nãy giờ vẫn trốn đằng sau lên trước mặt Đường Vũ Tân quan sát cô một lát, hỏi: “Tôi rất tò mò.”

“Tò mò cái gì?” Đường Vũ Tân chớp mắt.

“Chẳng lẽ cô không muốn ăn gì sao?” Ông chủ Ra hếch cằm, anh gặp qua rất nhiều ma cà rồng. Lúc vừa bị biến thành ma cà rồng, vì sao Min Tae Yun không hút máu người sống anh không biết nhưng Jang Chul Oh và Lee Yoon Ji mới đầu đều lâm vào trạng thái khát máu điên cuồng. Đây cũng là lý do vì sao hai người kia lại đứng chắn trước mặt anh nhưng từ lúc Đường Vũ Tân tỉnh lại đến giờ không có phản ứng nên có ở ma cà rồng, có bình thường không đây?

“Sao lại không muốn chứ, thế nên ông chủ Ra dâng hiến chút đi.” Đường Vũ Tân lóe đôi mắt xanh lắc cánh tay ông chủ Ra làm nũng.

“…”

“…”

“…”

Ba ngày sau, bar Blood.

“Cuối cùng, vụ án đó giải quyết thế nào?” Ông chủ quán bar lấy túi máu đông lạnh từ trong két bảo hiểm ra rót đầy vào hai cái ly đế cao trước mặt Min Tae Yun và Đường Vũ Tân.

“Hỏi cô ấy.” Nhắc tới chuyện này, Min Tae Yun không nhịn được lườm ai đó.

Lúc này Đường Vũ Tân đang nhíu mày nhìn cái ly trước mặt mình.

“Uống đi, cô không uống sao được.” Ông chủ Ra dỗ dành.

Thấy Đường Vũ Tân nhăn mày nhăn mặt với cái ly, đáy lòng Min Tae Yun thoáng đau xót.

“Nhưng…” Đường Vũ Tân chặc lưỡi, lại nhìn ông chủ Ra: “Chúng không ngon như mùi của anh.”

“…”

“…”

Chẳng thèm để ý đến sắc mặt đen thui của ai kia, Đường Vũ Tân nhích mông tới cạnh ông chủ Ra, bày vẻ mặt đáng thương nhìn anh: “Ậy, ông chủ Ra anh giúp đỡ đi, hiến 200cc được không?”

“Vũ Tân, không được quậy phá.” Min Tae Yun đặt cái ly không trong tay xuống quầy, nhíu mày nói với Đường Vũ Tân.

“200cc có gì không được. Hôm đó sau khi em tỉnh lại mùi đầu tiên ngửi thấy là máu của anh Ra, các anh không ai chịu cho em nếm đồ tươi, làm người ta nghẹn mấy ngày rồi.” Đường Vũ Tân uất ức.

Nếm đồ tươi… ông chủ Ra trợn trắng mắt, xem anh là gì chứ? Thức ăn thử mới ra lò sao?

“200cc thôi mà? Đi mà đi mà, không cho em uống, em không nói cho anh biết vụ án ma cà rồng giải quyết thế nào!”

“Phì… được được, sợ cô luôn.” Ông chủ Ra chịu thua Đường Vũ Tân, đành cầm kim tiêm rút 200cc máu từ cánh tay mình ra.

“Cám ơn!” Đường Vũ Tân vui sướng nhận lấy, rút xi lanh ra chẳng cần nghĩ ngợi đổ 200cc máu tươi vào miệng, sau đó hạnh phúc híp mắt lại.

“Anh, anh chiều cô ấy quá.” Min Tae Yun thấy màn này chỉ biết bất lực lắc đầu.

“Anh đã nói anh sẽ gánh vác hậu quả, cái này cũng là một trong những hậu quả đó nhỉ.” Ông chủ Ra nhìn Đường Vũ Tân đang lơ lửng nơi nào, cười lắc đầu rồi hỏi: “Giờ nói cho tôi biết được chưa? Cô giải quyết vụ án ma cà rồng thế nào?”

“Ừm, tôi tìm người làm một cái máy. Biết bơm nước không? Tôi nhờ người ta làm một cái, nhỏ thôi, đầu kim bắt chước khoảng cách vết thương trên người nạn nhân, lại bỏ máu bên trong túi đựng và bôi máu nạn nhân lên ống nối. Sau đó tôi đặt cái máy bên đê biển, đặt thêm một đôi giày nữ… cứ thế, hung thủ vụ án ma cà rồng giết người hàng loạt đại khái vì cắn rứt lương tâm nên tự sát!”

“Cô làm tổ điều tra làm sao bây giờ? Căn bản không có xác chết.” Ông chủ Ra tò mò.

“Tôi đâu biết được, tìm không thấy xác chết là chuyện của họ, có rất nhiều cách giải thích, ví dụ chìm xuống đáy biển đại loại thế, đằng nào cũng chết không đối chứng mà.” Đường Vũ Tân huơ tay, phủi sạch trách nhiệm.

Thấy cách giải thích vô trách nhiệm như thế, Min Tae Yun đau đầu lấy tay vịn trán, sau đó anh đẩy cái ly tới trước mặt Đường Vũ Tân “Uống đi, phải đi rồi.”

Kết quả Đường Vũ Tân lại nhìn ly nhăn mặt, ỉu xìu: “Không uống được không?”

“Uống, nếu không đi ra ngoài không chịu nổi rồi tấn công người ta thì làm sao?”

“À, em tấn công người ta thì Min Tae Yun anh đứng đằng sau khắc phục hậu quả cho em là được rồi, giống như trưởng phòng Jang đi thu dọn cho Yoon Ji á, ngụy trang thành dã thú tấn công gì đó chẳng được.”

Nhìn nụ cười ngây thơ vô tội của Đường Vũ Tân, mặt Min Tae Yun lập tức đen lại.

“Hì hì, Min Tae Yun anh muốn trả lại cũng không được, sau này em theo anh chắc rồi. Ai kêu anh biến em thành ma cà rồng, tuy anh bị người ta xúi giục nhưng anh không muốn, ai ép anh được. Đáng thương cho người ta, còn chưa kịp ăn sandwich kẹp phomai cho đã nữa. Chú Yoo còn nợ người ta một bữa liên hoan kia, em cũng không tham gia được rồi! Cho nên mới nói, để bù đắp cho em, sau này tất cả đều giao cho anh hết, anh phải chịu trách nhiệm với em đó!”

“Vũ Tân…” Min Tae Yun thì thầm gọi tên Đường Vũ Tân. Tuy Đường Vũ Tân không quá để ý việc bị biến thành ma cà rồng, nhưng thi thoảng trong mắt cô lại thoáng chút mất mát, Min Tae Yun nhìn mà đau lòng, nhìn Đường Vũ Tân dạt dào sinh lực sống lại trước mắt, Min Tae Yun thầm trách mình ích kỷ đồng thời trong lòng lại thấy vô cùng may mắn, mặc dù đau lòng nhưng chưa hề hối hận!

“Min Tae Yun anh nói gì?” Đường Vũ Tân không nghe rõ tiếng thì thầm của Min Tae Yun, hỏi lại.

“Không có gì, uống xong rồi đi thôi, anh chờ em bên ngoài.” Nói rồi Min Tae Yun đứng dậy biến mất ngoài cửa.

“Vẫn không chịu thừa nhận tình cảm của mình kìa.” Ông chủ Ra nhìn dáng vẻ có hơi kỳ quặc của Min Tae Yun, mỉm cười.

“Đúng đó, có điều tôi có thể chờ. Có lẽ lúc trước tôi không dám ôm hi vọng Min Tae Yun thích tôi, nhưng bây giờ chúng tôi đều có thời gian, nên tôi có thể chờ. Tôi sẽ chờ đến khi anh ấy có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình, đến khi anh ấy có can đảm nói câu ‘Thích Tôi’ một ngày nào đó. Trước khi đến ngày đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ chờ.”

Nói rồi Đường Vũ Tân đứng dậy nhìn ông chủ Ra mỉm cười đầy tự tin, xong đuổi theo bước chân Min Tae Yun, biến mất bên ngoài cửa quán.

hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.