Huyết Vũ Vi Phong

Chương 38: Chương 38: Tâm




Tiếng la như giết heo của Đường Vũ Tân vang vọng trên con hẻm, lỗ tai Jang Chul Oh thiếu chút thì lủng, có thể thấy sức mạnh cuống họng của Đường Vũ Tân lớn cỡ nào…

“Lỗ tai sắp bị cô chấn điếc luôn rồi!”

“Tôi không hét lớn sao Min Tae Yun nghe thấy được… với lại” Đường Vũ Tân uất ức “Đau thật mà…”

Thính lực của ma cà rồng hơn hẳn người bình thường, đừng nói tiếng rống của Đường Vũ Tân long trời lở đất như thế, cho dù giọng cô nhỏ đi một chút thì Min Tae Yun cũng nghe được. Đang lái xe trên đường, Min Tae Yun vốn đang lo lắng cho Đường Vũ Tân, nghe thấy tiếng thét đó còn thế nào nữa? Mắt biến thành màu xanh, bánh xe sau vì tăng tốc mà phát ra tiếng rít ken két.

“Sao Min Tae Yun còn chưa tới chứ… đợi thêm chút nữa chắc tôi bị hút chết luôn…” Đường Vũ Tân chờ trái chờ phải không thấy, nghĩ bụng chẳng lẽ lần này đại boss vì muốn hút máu mà mượn cớ? Giờ phút này, Đường Vũ Tân có thể cảm nhận được máu mình đang tuôn ra từ vết thương nơi cổ, tay chân lạnh dần không nói, đầu óc cũng mơ hồ.

“Đại thúc… sao công tố Min còn chưa tới…” Hô hấp của Đường Vũ Tân trở nên dồn dập.

“Ừm… có lẽ là cách hơi xa…” Miệng ngập máu, Jang Chul Oh ậm ừ.

“Vậy ngài hút từ từ thôi…!!” Đường Vũ Tân không còn sức nổi cáu, thì ra thính lực ma cà rồng quá tốt nên mới sinh ra chênh lệch khoảng cách sao?

Jang Chul Oh không đếm xỉa đến Đường Vũ Tân, ngẩng đầu khỏi cô Đường Vũ Tân nheo mắt nhìn khúc ngoặt nơi đầu đường. Một chiếc Audi trắng đang phóng tới với tốc độ kinh người.

Min Tae Yun lái xe đến chỗ hẹn, còn chưa kịp hình dung ra tình cảnh của Đường Vũ Tân đã thấy cô bị người áo đen ấn lên tường, hiển nhiên gã đã bắt đầu hút máu.

Tim Min Tae Yun thắt lại, cầu mong mình không có đến trễ, cầu mong gã áo đen chỉ mới phát hiện ra Đường Vũ Tân, cầu mong… mình tới kịp…

Lấy phản ứng bình thường của kẻ gây án, Jang Chul Oh vác Đường Vũ Tân lên vai xoay người chạy trốn. Đường Vũ Tân bị xốc dữ dội, thều thào nói “Chậm chút chậm chút”.

Min Tae Yun đằng sau đã xuống xe, dùng năng lực ma cà rồng đuổi theo Jang Chul Oh đang vác Đường Vũ Tân, dùng sức tấn công vào sau lưng bên trái gã, đó là vị trí trái tim.

Jang Chul Oh vừa hút máu xong đương nhiên không dễ đối phó, ung dung tránh thoát đòn tấn công của Min Tae Yun, còn quăng Đường Vũ Tân về phía anh.

Đường Vũ Tân đã mất máu quá nhiều, cảm thấy nhẹ bẫng, bây giờ bị quăng như thế, lập tức biết được cảm giác bay là thế nào…

Min Tae Yun định tiếp tục tấn công, ai ngờ gã áo đen ném cả người Đường Vũ Tân tới, đành bất lực đưa tay ra đỡ, đại boss thừa dịp đó chạy mất tăm…

Đón được Đường Vũ Tân, tất nhiên Min Tae Yun không tiếp tục đuổi theo gã. Hiện giờ cô nàng này sống chết chưa rõ, toàn bộ tâm tư Min Tae Yun đều đặt lên người Đường Vũ Tân.

“Đường Vũ Tân! Đường Vũ Tân!” Min Tae Yun nhìn sắc mặt trắng bệch của Đường Vũ Tân, nóng ruột vô cùng.

Anh nhìn vết cắn trên cổ cô, phát hiện lần này sâu hơn lần trước nhiều. Xem ra lúc anh đến, tên áo đen kia đã hành động được một lúc rồi. Căn cứ kinh nghiệm trước đây cho thấy, gã áo đen chưa bao giờ thất bại…

“Vũ Tân!! Đường Vũ Tân!!” Nghĩ đến đó, đột nhiên Min Tae Yun muốn khóc, anh càng lớn tiếng gọi Đường Vũ Tân. Lúc này trong óc lần lượt hiện ra từng cảnh, từ lần đầu tiên gặp mặt Đường Vũ Tân cho tới bây giờ, anh phát hiện trong lúc bất tri bất giác, Đường Vũ Tân đã để lại dấu ấn thật sâu trong đời anh, có đau thương cũng có vui vẻ, có lúc muốn đánh đòn cũng có lúc tự tin, mỗi một cảnh đều rõ ràng trong đầu anh.

Đường Vũ Tân trước mắt anh bây giờ lại xa lạ như thế, trắng bệch không có sức sống, thậm chí hơi thở cũng bắt đầu yếu dần, anh không muốn thế này! Kết cục không thể như thế! Anh không muốn mất cô chút nào!!!

Min Tae Yun nhìn tình trạng Đường Vũ Tân, nghiến răng quyết định đưa cô đến bệnh viện. Mặc dù tình trạng này sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không cần thiết, nhưng anh không thể mất cô được!

Khoảnh khắc này đây, Min Tae Yun không hề đè nén ý niệm đó trong lòng nữa, bởi vì anh biết chỉ có kiên trì ý nghĩ đó, Đường Vũ Tân mới sống sót!!

Min Tae Yun cẩn thận cõng Đường Vũ Tân lên, anh biết hiện giờ Đường Vũ Tân không thể chịu nổi bất cứ động tác mạnh bạo nào.

“Em sẽ khỏe lại thôi.” Min Tae Yun nói với Đường Vũ Tân, cũng là tự nói với mình “Nhất định em sẽ khỏe lại, tôi tuyệt đối không cho phép em có chuyện gì!”

“Min… Min Tae Yun…” Trên vai truyền đến giọng nói yếu ớt của Đường Vũ Tân.

“Vũ Tân! Em sao rồi?!”

“Bệnh viện… không đi… đưa tôi… về nhà…”

“Không được, tình trạng của em…”

“Gọi… gọi ông chủ Ra…” Đường Vũ Tân nói xong câu đó thì tia ý thức cố gắng giữ vững nãy giờ cũng biến mất, chìm vào trong bóng đêm…

“Anh, tình hình cô ấy thế nào?”

“May quá…” Ông chủ Ra thở hắt ra “Nên nói là số cô ấy may mắn hay là em đến kịp đây? Thiếu chút nữa là đến giới hạn mất máu của con người rồi, thiếu chút nữa cô ấy vĩnh viễn tạm biệt chúng ta.”

Nghe ông chủ Ra nói, Min Tae Yun không biết nên hình dung tâm tình hiện giờ của anh ra sao, anh chỉ cảm thấy tim rất đau, nỗi đau đớn này vượt xa cả những gì anh đã từng trải qua cho tới bây giờ.

“Nhưng tình hình của cô ấy vẫn không ổn định.” Câu kế tiếp của ông chủ Ra làm trái tim thoáng buông lỏng của Min Tae Yun lại căng như dây đàn “Do không có nhóm máu phù hợp nên có thể vượt qua mấy tiếng đồng hồ tối nay hay không… phải nhờ vào bản thân cô ấy.”

“Vậy thế nào mới coi như là vượt qua được?”

“Sáng sớm mai, nếu năng lực sống còn của cô ấy không có dấu hiệu chuyển biến xấu, vậy chứng tỏ Vũ Tân đã thật sự thoát khỏi nguy hiểm.”

“Sáng sớm mai…” Min Tae Yun nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại là 2 giờ sáng, đến sáng mai còn ít nhất bốn tiếng nữa…

“Tae Yun à,” ông chủ Ra lấy một túi máu từ trong hộp dụng cụ cấp cứu ra đưa cho Min Tae Yun “Ăn chút đi, em không thể tiếp tục như vậy, nếu không Vũ Tân chưa khỏe em đã ngã trước rồi.”

Min Tae Yun lặng lẽ cầm lấy túi máu, chưa bao giờ anh căm ghét thân phận ma cà rồng của mình như lúc này, đồng thời cũng cảm thấy may mắn chưa từng có vì mình thật sự là ma cà rồng, nếu anh không phải ma cà rồng… hậu quả tối nay sẽ không thể nào tưởng tượng được…

“Tae Yun à,” ông chủ Ra nhìn Min Tae Yun đang chăm chú quan sát Đường Vũ Tân: “Bây giờ hẳn là em đã hiểu được lòng mình rồi chứ?”

“Anh, em…”

“Chẳng lẽ thái độ của em với cô ấy hôm nay còn chưa đủ chứng minh sao?”

Min Tae Yun trầm mặc. Anh biết, có lẽ trong lúc vô tình đã thích cái cô công tố viên vừa đáng đánh đòn lại hơi động kinh này rồi. Có lẽ ngay từ đầu, khi anh chú ý đến Đường Vũ Tân, tình cảm anh dành cho cô không đơn giản là cảnh giác và nghi ngờ mà thôi. Min Tae Yun thừa nhận, anh có cảm tình với Đường Vũ Tân. Nhưng thân phận của anh…

Ông chủ Ra thấy Min Tae Yun trầm ngâm, nét mặt có chút chua xót thì thở dài: “Tae Yun, em nói thật đi, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào với Đường Vũ Tân sao?”

“Em là ma cà rồng…” Ý là, em là ma cà rồng, ngay cả việc hưởng thụ cuộc sống của người bình thường cũng đã là một điều xa xỉ, huống chi là yêu đương…

Em là ma cà rồng… câu nói của Min Tae Yun như một quả chùy nặng nề giáng vào lòng ông chủ Ra. Nếu, lúc đầu không phải anh lỗ mãng, Park Jun sẽ không chết. Như thế, em gái Min Tae Yun, Lee Yoon Ji sẽ không thành người hi sinh trong vụ án ma cà rồng 7 năm trước. Như thế, hiện tại Min Tae Yun sẽ có cuộc sống của người bình thường, được yêu thương, chừng đó có lẽ cậu ấy đã cùng Đường Vũ Tân tiến vào giáo đường kết hôn không chừng…

Tất cả đều là lỗi của anh… lòng ông chủ Ra tràn đầy áy náy, hổ thẹn. Nó khiến anh càng quyết tâm, anh muốn làm hết sức mình để vãn hồi mọi chuyện do sai lầm đó gây ra!!

“Khác biệt giữa con người và ma cà rồng đến tột cùng là ở đâu?” Nghĩ thông suốt tồi, ông chủ Ra hỏi bằng giọng hết sức kiên định.

Ở đâu… Min Tae Yun cúi đầu suy tư.

“Chí ít, những ma cà rồng mà anh biết không có ai thoát ly khỏi xã hội loài người mà tồn tại.” Ông chủ Ra quấn đồng hồ đo huyết áp lên tay Đường Vũ Tân, tiếp tục nói: “Mọi người cũng sẽ đau lòng sẽ khóc giống nhau, lúc vui sướng đều cười, khi bực bội sẽ nghiêm mặt, sẽ cảm thấy phẫn nộ khi người mình để ý không biết yêu quý bản thân, sẽ đau lòng khi người mình quan tâm gặp nguy hiểm. Lúc tức giận tột độ sẽ có xúc động muốn đánh người, đau lòng đến tột cùng sẽ không nhịn được muốn chảy nước mắt… Tae Yun, em nói cho anh biết đi, rốt cuộc ma cà rồng và con người khác nhau chỗ nào?”

Min Tae Yun sững sờ nhìn ông chủ Ra. Anh không nghĩ ông chủ Ra sẽ nói những lời này. Tuy trong lòng anh, ông chủ Ra chẳng khác người anh trai nhưng hôm nay, biểu hiện tình cảm chân thật thế này, lần đầu tiên Min Tae Yun chứng kiến.

“Bởi vì ma cà rồng là quái vật ư? Chúng ta cũng ăn thịt giống họ, không phải sao? Lấy ví dụ không thích hợp lắm đi, Đường Vũ Tân chưa chết, vậy chứng minh ma cà rồng các cậu có thể khiến mình sống sót mà điều kiện tiên quyết là không giết chết đối phương. Đối với con người không sát sinh, không ăn thịt thì không sống được như chúng tôi mà nói, chẳng phải con người mới là ma quỷ đáng sợ nhất ư?” Ông chủ Ra cởi máy đo huyết áp, nhìn chỉ số dần trở lại bình thường, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Anh, thật ra anh định nói gì?”

“Những lời đó không phải anh nói, tuy anh cũng từng nghĩ qua nhưng người sắp xếp nó thành lời không phải anh.” Ông chủ Ra thành thật.

“Vậy là ai?”

“Chính là người đang nằm trên giường chưa biết sống chết kia.”

“Cái gì?”

“Đường Vũ Tân rất khác chúng ta, cô ấy không hề che giấu lòng tốt muốn quan tâm đến người khác của mình. Lúc chúng ta gặp cô ấy, cô ấy luôn nở nụ cười rạng rỡ, cho dù có phiền não hoặc buồn bực gì thì nháy mắt đều thay đổi. Nhưng anh nghĩ đến lần cô ấy đỏ hoe mắt tối đó, chắc trong trí nhớ của em và anh đều còn mới mẻ. Chứng tỏ Đường Vũ Tân cũng có hồi ức đau khổ không ai biết song tính cách của cô ấy không phải là kiểu không bệnh mà rên. Có lẽ chính vì đã trải qua mới biến cô ấy thành người kiên cường, có lẽ đã từng trải qua mới khiến cô ấy biết cái gì gọi là bao dung. Cũng có lẽ đã trải qua rồi, cô ấy mới có thể thản nhiên chấp nhận thân phận của em, chẳng những không có biểu hiện lạ thường mà còn không hề làm bộ làm tịch, hoàn toàn không để ý điều đó.”

Không hề giả vờ không quan tâm… mà là thật tình không để ý… nghe ông chủ Ra nói xong, lòng Min Tae Yun dâng lên từng đợt sóng. Thật sao? Đường Vũ Tân thật sự không để ý thân phận của anh từ tận đáy lòng sao? Ngay từ đầu đã chưa từng quan tâm ư? Cô ấy, thật sự lấy thái độ bình thường nhất đối xử với anh sao?

“Tae Yun, chúng ta cá cược đi?”

“Cược cái gì?” Min Tae Yun thắc mắc, Đường Vũ Tân sống chết chưa rõ mà ông chủ Ra còn có tâm tình làm loại chuyện này sao?

“Chúng ta cá, tuy Đường Vũ Tân bị tên áo đen tấn công hai lần, lần này thiếu chút thì chết nhưng chắc chắn cô ấy không hề hận gã đó.”

“Cái gì?” Min Tae Yun cảm thấy không thể tin được ý tưởng này, hoặc là nói khó mà tưởng tượng thì càng đúng hơn, có thể sao?

“Sao, cá không?”

“Không thể nào…”

“Anh cá là có.” Ông chủ Ra nhìn Đường Vũ Tân nằm yên lặng trên giường, nói: “Tiền cược là tâm của em, Min Tae Yun.”

“Tâm của em?”

“Đúng. Nếu anh thua, Tae Yun, em cứ tiếp tục phớt lờ ý tốt của Vũ Tân, tiếp tục sống trong thế giới chán ghét chính mình của em, cũng có thể tiếp tục phớt lờ những người quan tâm em, có thể tiếp tục sống trong thế giới tư duy, ý thức mà em cho là đúng.”

“nếu em thua?” Min Tae Yun hỏi.

“Nếu em thua, anh cũng không ép em làm chuyện gì quá đáng. Anh chỉ yêu cầu em chú ý nhiều hơn đến người chung quanh, dùng tâm cảm nhận thế giới chung quanh, đừng tự mình đi trên con đường báo thù nữa, thỉnh thoảng hãy lưu tâm thưởng thức phong cảnh hai bên đường.”

Nghe ông chủ Ra trả lời, Min Tae Yun cười khổ. Vậy mà còn nói không quá đáng? Lấy tâm mình ra còn khó hơn thực hiện những điều kiện đó…

Nhưng mà, nếu Đường Vũ Tân thật sự không hận người áo đen kia, cho dù anh đồng ý những chuyện này thì có làm sao? Nếu thật là vậy, có lẽ thế giới này không tồi tệ như anh đã nghĩ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.