Huyết Vũ Vi Phong

Chương 20: Chương 20: Vụ Án Bí ẩn Giết Nữ Sinh Hàng Loạt 04




“Bắt đầu từ khi nào?”

Phòng thẩm vấn, mẹ Park Huyn Joo bình tĩnh ngồi bên trong, Đường Vũ Tân đối diện với bà ta cũng cực kỳ bình tĩnh.

“Động cơ giết người sao? Nghi vấn gì cũng có thể hỏi, câu trả lời đã chuẩn bị sẵn rồi.” Mẹ Park Huyn Joo vẫn dùng giọng điệu bình thản như cũ nói chuyện.

“Biết chân tướng sự thật nhưng không khởi kiện, là vì cảm thấy bản thân không có khả năng thắng sao?”

“Đúng, làm vậy thì được gì chứ?” Mẹ Park Huyn Joo lộ ra vẻ mặt chế giễu. Một cuộc chiến có thể thắng à? Không có chứng cứ, rất nhiều giáo viên nói tự sát… rõ ràng là lấy trứng chọi đá.”

“Cho nên, không tiếc dùng nửa đời sau của mình cũng muốn đẩy ba nữ sinh thơ dại xuống địa ngục?”

“Còn là trẻ con à? Ha ha…” Mặt mẹ Park Huyn Joo lại lộ ra vẻ châm chọc, “Huyn Joo của tôi ngày nào cũng không muốn đến trường… đấy là dáng vẻ cuối cùng của con bé mà tôi thấy.”

Nói đến đây mới thấy tâm tình của mẹ Park Huyn Joo dao động lớn, bà ta trấn tĩnh một lúc mới nói tiếp: “Sau khi ly hôn với chồng, đối với tương lai sau này cảm thấy rất mù mờ. May mà, trước đó công ty sản xuất dược phẩm có tuyển người ở viện nghiên cứu. Bởi vì đã lâu không đi làm nên tôi biểu hiện khá tích cực… đến chuyện con chết cũng không biết…”

“Nên bà ra tay báo thù, vì Huyn Joo?”

“Lúc bắt đầu thì không phải. Mới đầu chỉ muốn biết chân tướng, con tôi rốt cuộc là tự sát hay bị người ta giết, nhưng sau khi biết sự thật rồi…”

“Biết chân tướng rồi, cảm thấy bọn họ là một đám ngoài khoác áo thiên sứ bên trong là ác ma ư?” Mười ngón tay Đường Vũ Tân đan vào nhau, chống cằm.

“Không phải người, một đám quái vật! Cô không thể tưởng tượng được lúc đó bọn chúng nói gì đâu. Chúng nó giết người, chẳng những không ăn năn còn cảm thấy mình làm loại chuyện như vậy không chê vào đâu được… Huyn Joo của tôi, chỉ vì run chân mà bị đẩy xuống, sao bọn chúng có thể làm như thế?! Là một con người, sao có thể làm như thế?!”

“Vậy là, không tự mình ra tay, để ba người họ tự tàn sát lẫn nhau vì muốn vạch trần bộ mặt ghê tởm của họ sao?”

“Đúng thế. Nếu tôi trực tiếp giết chúng, sẽ biến thành kẻ sát nhân giết hại ba nữ sinh trung học hiền lanh nhỉ. Bọn chúng nghe lời tôi giết hại lẫn nhau, chứng tỏ bọn chúng nhận tội lỗi của chúng trong quá khứ, đồng thời cũng chứng minh bọn chúng căn bản là lưu manh khốn nạn, bọn cặn bã!”

“Nhưng bà có nghĩ tới chưa, mặc kệ là bà báo thù cũng được, hay là vị vạch trần bộ mặt xấu xa của họ cũng tốt, bây giờ đây, bà và ác ma có khác gì nhau? Huyn Joo của bà trên trời nhìn thấy tất cả sẽ yên lòng sao?”

Đối mặt với chất vấn của Đường Vũ Tân, mẹ Park Huyn Joo rốt cuộc không duy trì được gương mặt hờ hững, “Cô nói đúng, giết người mà… thật ra, con bé Han Buyl đó, sau cùng tôi muốn tự ra tay.”

“Tôi biết.” Đường Vũ Tân thì thầm.

Bên ngoài, công tố Min và cảnh sát Hwang đều không nghe rõ Đường Vũ Tân nói gì, nhưng lại nghe thấy mẹ Park Huyn Joo nói tiếp:

“Sao cô biết?”

“Dấu bánh xe trên mặt đất nói cho tôi biết, là dấu phanh xe. Tôi một mực không nói nguyên nhân là vì hi vọng bà có thể tự thú, nhưng mà… bà không có…” Thần sắc Đường Vũ Tân có chút cô độc, lúc ở hiện trường vụ án đã sớm phát hiện manh mối này. Cô không nói là vì cảm thấy người phụ nữ này đã chuẩn bị sẵn sẽ bị công tố viên tìm tới cửa, với lại cô hi vọng bà ta sẽ tự thú, ít nhất chứng tỏ bà ta còn có lương tri…”

“Cám ơn cô…” Lúc này mẹ Park Huyn Joo hoàn toàn sụp đổ, gục xuống bàn khóc rống lên…

“Ông chủ Ra, buổi tối vui vẻ.” Đường Vũ Tân ỉu xìu ngồi trước quầy bar.

“Buổi tối vui vẻ, có mình cô thôi sao?” Ông chủ Ra nhìn sau lưng Đường Vũ Tân, Min Tae Yun chắc hẳn đi cùng cô chứ? Hôm nay cậu ấy còn chưa ăn tối?!!

“Đừng nhìn nữa, có mình tôi thôi, bọn họ đi ăn nhậu tôi không có hứng.”

“Vẫn là bia hả?” Ông chủ Ra cầm một chai bia lên chuẩn bị khui.

“Cho tôi một ly Whisky đi, thêm đá.”

“Hở? Hôm nay làm sao vậy?” Ông chủ Ra kinh ngạc.

“Không có gì, làm xong một vụ án, rất buồn chán.” Đường Vũ Tân đáp, có chút uể oải.

Ông chủ Ra rót cho cô một ly Whisky đặt lên quầy, “Vụ án gì?”

“Một người mẹ báo thù cho con gái, chúng tôi đã đưa bà ấy ra tòa rồi.” Đường Vũ Tân cầm ly lên nhấp một miếng, nhăn mặt, rượu mạnh quá.

“Cảm thấy người mẹ đó đáng thương?”

“Không phải đáng thương, mà là xót xa.” Nói xong Đường Vũ Tân lại nốc một ngụm nữa.

“Xót xa à…” Ông chủ Ra hiểu ra, gật đầu.

“Báo thù gì chứ… luôn cảm thấy chỉ có người tâm như tro tàn mới có ý niệm đó trong đầu. Bà mẹ kia đại khái cũng cảm thấy những ngày sau này của mình tối tăm không có ánh sáng, bản thân chết hoặc là trải qua cả đời trong tù bà ấy cũng không để ý.”

Ông chủ Ra rót thêm một ly rượu cho Đường Vũ Tân, không nói chuyện, tiếp tục lau chân mấy ly rượu của mình. Đường Vũ Tân cầm ly lên tợp một ngụm lớn, mặt đã ửng hồng.

“Lần trước vụ án mục sư kia cũng là vì báo thù, bốn người không có quan hệ huyết thống mà còn như thế, huống gì là người có quan hệ ruột thịt đâu…”

“Có lẽ con người là loại sinh vật làm việc bất kể hậu quả đi.” Ông chủ Ra nghĩ đến mình, cảm khái.

“Là bất kể hậu quả hay là vì căn bản không nghĩ tới hậu quả? Làm ơn động não dùm chút đi… giết người vui lắm sao? Hả? Vui như vậy, không có việc gì làm mọi người giết nhau chơi xem…”

“Cái gì mà giết người rất vui?” Đột nhiên bên tai Đường Vũ Tân vang lên giọng nói quen thuộc, Đường Vũ Tân và ông chủ Ra nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Min Tae Yun đến bên quầy bar lúc nào chẳng hay, “Giết người vui lắm hả?”

“Chán quá…” Đường Vũ Tân cười ha ha lắc đầu, lại nốc tiếp một ngụm rượu, cái ly lần nữa trống trợn, kế đó lại cười hi hi kêu ông chủ Ra rót đầy.

Min Tae Yun nhìn nụ cười giả tạo trên mặt Đường Vũ Tân, lấy làm thắc mắc hỏi ông chủ Ra: “Cô ấy sao thế?”

“Say rồi.”

“…”

“Ly thứ mấy?” Khóe mắt công tố Min co rụt.

“Tính cả ly này nữa là ba ly…”

“…”

“Hơ? Sao anh cũng đến đây, không cùng bọn anh Hwang đi ăn à?”

“Tôi đến lâu lắm rồi…” Min Tae Yun bất lực nói.

Đường Vũ Tân hình như không nghe thấy Min Tae Yun nói, tiếp tục: “Ờ, thân thể anh không khỏe, không thể ăn cơm… vậy anh đến đây uống rượu à? Không thể ăn cơm có thể uống rượu… thói quen kỳ cục thật nha… rốt cuộc anh là giống gì vậy…”

“…” Lần này đến phiên khóe mắt Min Tae Yun và ông chủ Ra co rúm lại…

Đường Vũ Tân nhấc ly rượu lên lần nữa, ngửa đầu rót vào cổ họng, đột nhiên phát hiện ly trống trơn, buông ly xuống định kêu ông chủ Ra rót rượu tiếp, lúc cô ngẩng lên nhìn ông chủ Ra phát hiện ông chủ Ra và Min Tae Yun đứng ngang hàng với nhau.

Đường Vũ Tân cứ thế mở đôi mắt mơ màng nhìn ông chủ Ra và Min Tae Yun hồi lâu, mở miệng nói: “Đột nhiên phát hiện Min Tae Yun anh và ông chủ Ra rất xứng đôi nha, lúc nào thì đi công chứng? Tôi tặng hai người một phong bao lì xì đỏ thật to.”

“…”

“… Tae Yun à,” Ông chủ Ra đột nhiên không kiêng nể gì nữa lấy một chai máu lớn từ trong tủ bảo hiểm ra rót cho Min Tae Yun, đặt trước mặt anh, “Em mau uống đi, uống xong rồi mau đem con bé này đi…”

“… Anh, tuy ở đây chỉ có ba người chúng ta nhưng lỡ để cô ấy thấy, làm sao…” Min Tae Yun liếc nhìn Đường Vũ Tân, phát hiện quỷ say rượu nào đó vẫn dùng ánh mắt si mê nhìn hai người, hoàn toàn không để ý cử động vừa rồi của ông chủ Ra.

Min Tae Yun bất lực thở dài, hôm nay anh vốn định nói chuyện Nam Gwan Wook mất tích, nào ngờ Đường Vũ Tân lại uống say bí tỉ thế này? Chết người hơn là, cô mới uống có ba ly…

Min Tae Yun bưng ly uống cạn chất lỏng đỏ thẫm trong ly, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, “Anh muốn em dẫn cô ấy đi đâu đây?”

“Đưa cô ấy về nhà, cô ấy say thành thế này rồi em không đưa cô ấy về nhà sao được?”

“Vấn đề là, em không biết nhà cô ấy ở đâu…”

“Vậy càng đơn giản, dẫn về nhà em đi.”

“Cái gì?”

“Đưa về nhà em đi! Chẳng lẽ để ở chỗ anh? Đừng có giỡn chơi chứ!” Giỡn hoài… một cô gái gặp mặt mới hai lần đã dẫn về nhà? Cho dù bản thân không có ý đồ gì chưa chắc đối phương cũng nghĩ vậy!!!

“Đưa về nhà em?!” Min Tae Yun sửng sốt.

“Bằng không thì đi đâu? Em yên tâm để một cô gái uống say ở lại quán bar?”

“…” Min Tae Yun cũng nghĩ thế, sao có thể yên tâm để một cô gái uống say một mình? Huống gì, trước đó không lâu cô ấy còn bị bệnh.

“Đây là lựa chọn tốt nhất rồi.” Ông chủ Ra đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt.

“Được rồi…”

Đợi Min Tae Yun vất vả tha được Đường Vũ Tân về nhà mình đã là 11 giờ rưỡi, làm Min Tae Yun than dài, sao cô gái có đầu óc này lại không chú ý an toàn của bản thân chút nào thế? Uống say ở quán bar là chuyện rất nguy hiểm đối với con gái độc thân, chẳng lẽ vụ án tấn công các cô gái độc thân hôm trước không cho cô ấy bài học nào sao?

Min Tae Yun đặt Đường Vũ Tân lên giường, còn đắp chăn cho cô nữa, ‘Không lẽ mình lưu lạc tới độ đi làm bảo mẫu rồi sao trời?!’

“Đừng cắn tôi… máu tôi uống không ngon đâu…”

Đột nhiên Đường Vũ Tân lật người, làu bàu nói mớ một câu, cũng làm ma cà rồng Min Tae Yun đổ mồ hôi lạnh.

Ngày hôm sau, Đường Vũ Tân bị một cơn đau đầu làm tỉnh giấc, đầu của cô muốn nứt ra đến nơi.

“Đau quá…” Đường Vũ Tân kéo chăn trùm lên đầu, không tới một lát lập tức tung chăn ra ngồi bật dậy.

Cô chậm rãi đánh giá xung quanh, ‘đây là chỗ nào?’ Đường Vũ Tân nhìn bố cục không giống nhà mình, hoang mang nghĩ bụng.

Động tác kế tiếp của cô là vén chăn lên nhìn người mình, ‘may quá, quần áo vẫn còn mặc đường hoàng trên người…’

“Tỉnh rồi?”

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Vũ Tân, hơn nữa nghe xong âm thanh này, tim Đường Vũ Tân đập dữ dội.

“Công tố Min?” Đường Vũ Tân kinh ngạc, “Đây là nhà anh?”

“Không thì ở đâu?”

“Sao tôi…” Đường Vũ Tân liều mạng nhớ lại tình hình tối hôm qua, cô chỉ nhớ cô uống Whisky ở bar, sau đó thì gì cũng không biết…”

“Hôm qua cô uống rượu, tửu lượng kém như vậy thì đừng uống rượu mạnh. Tôi nghe ông chủ Ra nói còn uống ba ly nữa?”

“Tôi không nhớ nổi…” Đường Vũ Tân khóc không ra nước mắt.

“…” Con nhỏ này…

“Ầy… tôi dùng nhờ phòng tắm được không?”

Min Tae Yun gật đầu, dẫn Đường Vũ Tân đến trước cửa phòng tắm, “Biết dùng không?”

“Biết biết biết…” Đường Vũ Tân gật đầu như bửa củi, tình tiết này vượt ra ngoài dự đoán của cô rồi…

Trong phòng tắm Đường Vũ Tân thấp thỏm rửa ráy, mà bên ngoài phòng tắm, Min Tae Yun vì một câu nói mớ ngày hôm qua của Đường Vũ Tân mà cứ thấp tha thấp thỏm. Nửa ngày, Đường Vũ Tân rửa ráy xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm.

“Có nước uống không?”

“Nhà bếp có nước lọc.”

Thế là Đường Vũ Tân lảo đảo chạy tới nhà bếp rót nước uống.

Thấy Đường Vũ Tân cầm ly nước ngồi xuống sofa, Min Tae Yun nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không chịu được, hỏi cô: “Tối hôm qua cô…”

“Tối qua tôi làm chuyện gì không thể nhìn ai à?” Đường Vũ Tân hoảng hồn mở to mắt, chẳng lẽ cô uống say thất thố lắm?!

“Không có…” Miệng Min Tae Yun không khỏi co giật, ‘Tối qua cô nói mớ một câu…”

“Ồ… tôi nói gì ?” Đường Vũ Tân thở phào, nhưng kế đó lại nghĩ: ‘Mình không nói câu gì mất mặt đấy chứ?!”

“Cô nói, đừng cắn tôi, máu tôi uống không ngon đâu…” Min Tae Yun nói xong quan sát phản ứng của Đường Vũ Tân, quả nhiên thấy người cô cứng ngắc, “Cô… mơ thấy gì sao?”

Thế nhưng Đường Vũ Tân lại bày ra bộ dạng làm ơn đi mà, nói: “Công tố Min, nếu anh nghe thấy rồi, tôi nói cho anh biết một chuyện nhưng mà anh tuyệt đối đừng nói với ai đấy!”

“Nói đi.” Min Tae Yun nghĩ bụng, rốt cuộc muốn nói gì đây?

“Tôi á, thật ra là bị ma cà rồng điều khiển…”

“Cái gì?”

“Ý là hâm mộ ma cà rồng ấy mà.” Đường Vũ Tân ngượng ngùng cười cười, “Ngày nghĩ đêm suy mới nằm mơ, có lẽ tối qua tôi mơ thấy ma cà rồng muốn cắn tôi nên mới nói câu ấy.”

“Hâm mộ ma cà rồng?”

“Đúng đó. Ví dụ như quá trình biến thành ma cà rồng gọi là chiếm hữu đầu tiên. Người bị ma cà rồng cắn không nhất định sẽ biến thành ma cà rồng, phải uống máu ma cà rồng mới có thể biến thành ma cà rồng hoặc là trở thành con mồi thứ nhất của ma cà rồng mới sinh cũng có thể biến thành ma cà rồng. Còn nữa, ma cà rồng trẻ tuổi rất khó khống chế ham muốn với máu tươi của mình, đương nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ, tóm lại tôi là fan của ma cà rồng, tìm hiểu rất nhiều tài liệu về ma cà rồng… toàn bộ thật ra là bí mật của tôi, công tố Min biết cũng được nhưng nhớ đừng nói với ai khác!”

Nghe Đường Vũ Tân nói tràng giang đại hải, công tố Min đã hoàn toàn đờ đẫn, anh cứ cho rằng ma cà rồng tồn tại là một bí mật, người bình thường được mấy người đi hâm mộ thứ sinh vật này chứ? Trước mắt anh lại có một, hơn nữa còn thao thao đặc tính của ma cà rồng rõ ràng đâu ra đấy…

“Công tố Min? Công tố Min?” Đường Vũ Tân huơ huơ tay trước đôi mắt vô hồn của Min Tae Yun, trong bụng lại cười thầm, chấn động rồi ha! Tôi đã nói hết đặc tính của ma cà rồng với anh rồi nha, hy vọng anh tự mình kết nối các sự kiện liên quan đi!

“Cái gì?”

“À, cám ơn anh ngày hôm qua thu nhận giúp đỡ tôi, nhưng mà tôi nghĩ, nếu chúng ta còn không đi sẽ đến trễ mất…” Nói xong, Đường Vũ Tân chỉ chỉ đồng hồ.

Min Tae Yun ngẩng đầu nhìn, quả thật không còn sớm nữa. Hai người mạnh ai nấy thu dọn ổn thỏa rồi liền đi ra khỏi nhà công tố Min.

Đến cửa Tổ công tố, Đường Vũ Tân túm Min Tae Yun đang định đi vào, dùng giọng điệu năn nỉ nói: “Công tố Min, giúp tôi giữ bí mật, nhé?”

Min Tae Yun nhìn Đường Vũ Tân bằng ánh mắt đầy hàm ý hồi lâu, cuối cùng anh gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.