Huyết Vũ Vi Phong

Chương 13: Chương 13: Vụ Án Mục Sư Bánh Mì Bị Giết 01




“Kim Goo Hyun, hội trưởng hiệp hội Dowan Nano kiêm mục sư…”

“Gần đây sao các mục sư xảy ra chuyện nhiều thế chứ?” Công tố Min vừa bước vào hiện trường vụ án, cảnh sát Hwang đã cảm khái như thế, “Không phải bị đánh trong phòng làm việc, lần này lại bị giết… ôi trời, đây là chém bừa một hồi đấy…”

“Rảnh quá khó chịu, nếu bận rộn như chúng ta thì làm gì có chuyện vớ vẩn thế này.” Hiếm khi Đường Vũ Tân phát biểu một câu cảm khái ở hiện trường. Không có cách nào khác, đối với một lão già dâm loạn trẻ em, còn không kể trai gái… cô khó mà che giấu sự ghê tởm trong lòng.

“Nhìn vết thương trên người kìa…” Đường Vũ Tân trỏ tay vào xác chết, nói với nhóm công tố Min: “Rốt cuộc là hận thù lớn cỡ nào, hử?”

“Căm thù sâu sắc à…” Cảnh sát Hwang lắc đầu trả lời, lại lén lút liếc công tố Min, nói nhỏ: “Còn muốn xem không? Chúng ta có cần làm thế không? Không phải nói đã bắt được hung thủ rồi?”

Công tố Min lại liếc Đường Vũ Tân đang quan sát hiện trường, thấy cô không chú ý bên này mới nói: “Làm việc cẩn thận tốt hơn.”

“Vậy… để bọn họ đi ra ngoài?” Cảnh sát Hwang không chắc chắn, lại nhìn Đường Vũ Tân, nhóm giám sát thì dễ rồi, nhưng cô này thì sao?

“Không cần.” Nói xong công tố Min lấy kính đen đeo lên, nhìn chằm chằm về phía xác chết.

Lúc này Đường Vũ Tân đang lẳng lặng quan sát hai người, thấy cử động của công tố Min, trong lòng đột nhiên có cảm giác nói không nên lời. Rốt cuộc công tố Min cũng không dùng lí do này nọ hoặc cưỡng ép cô đi ra ngoài nữa rồi, cái này có tính là tiến bộ không? Nhưng Đường Vũ Tân chẳng phải hiền lành gì, nụ cười xấu xa trên mặt lại xuất hiện, hiển nhiên là lại có ý nghĩ xấu rồi.

“Công tố Min sao thế?” Đường Vũ Tân đứng đối diện trước xác chết hỏi, kết quả công tố Min đang nhìn hiện trường không có phản ứng.

“Công tố Min?” Đường Vũ Tân làm bộ muốn đi qua, bị cảnh sát Hwang cản lại.

“Ấy… công tố Min đang cân nhắc một vấn đề rất có chiều sâu…” Cảnh sát Hwang có chút hoảng loạn, sao cứ như cô gái này chọn đúng thời điểm mà tới thế?

“Dùng mắt kính?” Đường Vũ Tân tiếp tục hỏi.

“Ấy… mắt công tố Min không tốt lắm…”

Thấy cảnh sát Hwang trả lời lộn xộn, Đường Vũ Tân sắp cười bò ra…

“Ồ, sức khỏe công tố Min tệ thật đấy, hôm trước thì dạ dày không thoải mái, hôm nay lại mắt không tốt… sức khỏe thật sự không có vấn đề chứ? Hay là đi bệnh viện kiểm tra đi!”

Nói xong, Đường Vũ Tân vô thức nhìn về phía công tố Min, kết quả thấy đầu công tố Min hơi ngước lên. Đường Vũ Tân tinh mắt nhận ra hàm răng bén ngót trong nháy mắt, có điều để che giấu cái nhìn của mình, Đường Vũ Tân lại giả vờ quan sát hiện trường. Mà công tố Min tỉnh táo lại thấy Đường Vũ Tân đứng đối diện, cả người cứng ngắc.

“Khụ… bệnh cũ ấy mà…” Cảnh sát Hwang không hề chú ý ánh mắt của Đường Vũ Tân, anh còn cho là Đường Vũ Tân đang xem có bỏ sót manh mối nào không.

“Bệnh cũ gì?” Công tố Min tỉnh táo lại, tháo kính xuống hỏi.

“Mắt đó! Cảnh sát Hwang nói mắt anh không được tốt, hở ra là phải đeo kính… mấy ngày trước dạ dày cũng không ổn, thân thể có vấn đề sao?”

“…” Chẳng những công tố Min hết biết nói gì với thắc mắc của Đường Vũ Tân mà cách ứng phó của cảnh sát Hwang càng khiến anh không biết nói sao…

“Thật sự không ổn thì đi khám xem, nếu không thì nhờ bác sĩ Sok giúp đỡ? Tốt xấu gì cũng là bác sĩ mà!” Đường Vũ Tân tiếp tục đùa dai, tâm tư ưa tác quái toàn bộ đều vì công tố Min biểu diễn năng lực ma cà rồng trước mặt cô mà trào ra. Không có cách nào, cô vui quá mà, không thể diễn đạt trực tiếp, đùa dai một chút còn được.

“Có thời gian suy nghĩ không bằng nghĩ xem vụ án thế nào?” Công tố Min thật sự là hết cách với Đường Vũ Tân, không thể không nghiêm mặt lại, nửa như ra lệnh nói.

“Không phải đã bắt được hung thủ rồi sao? Với lại nhân chứng mục kích cũng rất nhiều, định tội không có vấn đề rồi chứ?” Không có vấn đề mới lại đó! Tuy miệng Đường Vũ Tân nói thế nhưng bụng lại không nghĩ vậy.

“Vậy chúng ta đi gặp hung thủ nắm tình hình một chút, Đường Vũ Tân, lần này cô hỏi cung.” Công tố Min nói xong quay người đi ra khỏi hiện trường.

“Cái gì?” Lần này đổi lại đến phiên Đường Vũ Tân ngớ người.

“Haizz, cần gì lấy đá đập vào chân mình chứ?” Cảnh sát Hwang vui sướng khi người gặp hoa, theo sau công tố Min.

“Tôi hỏi thì tôi hỏi!” Đường Vũ Tân dậm chân nghiến răng đi ra.

“Tae Yun à, giao cho cô ấy không có vấn đề thật chứ?” Bên ngoài cửa kính phòng thẩm vấn, cảnh sát Hwang có phần lo lắng nhìn Đường Vũ Tân bên trong. Hỏi cung là một công tố viên mới chưa có kinh nghiệm thực tế, lỡ bị tâm tình của phạm nhân dẫn đi sai hướng thì sao?

“Thế nào cũng phải vượt qua cửa ải này, nếu không sao có thể hợp cách làm công tố viên? Không được thì chúng ta lại vào.”

“Được rồi.” Cảnh sát Hwang nói xong cùng công tố Min chăm chú nhìn hình ảnh camera chuyển qua.

Lần đầu tiên hỏi cung của Đường Vũ Tân bắt đầu.

“Vì sao giết mục sư Kim Goo Hyun?”

“Tôi không giết người.” Yang Si Chul nói rất bình tĩnh, giọng nói không hoảng sợ chút nào.

“Ồ, có rất nhiều chứng cứ có thể chứng minh anh đã giết Kim Goo Hyun, có cần tôi lôi từng cái một ra không?”

“Có à? Tôi không biết.” Yang Si Chul cười cười, rất tự tin.

“Mục sư Kim Goo Hyun làm rất nhiều việc thiện, được nhiều người ca tụng… mặc dù là giả nhân giả nghĩa.” Đường Vũ Tân nói xong liền nhìn Yang Si Chul, phát hiện đồng tử mắt hắn co lại một chút. Đường Vũ Tân cười cười tiếp tục nói: “Anh biết không? Cho dù cuối cùng anh được phán vô tội nhưng anh vẫn là hung thủ giết người.”

“Tôi”

Yang Si Chul há miệng muốn nói lại bị Đường Vũ Tân ngắt lời.

“Đừng có nói với tôi anh không giết người,” Đường Vũ Tân nhìn mắt Yang Si Chul, có vẻ đồng tình, “Anh tự hỏi mình đi, nói như vậy anh sẽ tin sao? Ở trong lòng mình tự hỏi là được, tôi không cần anh đi theo tôi nói mấy câu đường đường chính chính đó.”

Yang Si Chul đột nhiên im lặng, anh ta cảm thấy cô gái trước mắt này không giống công tố viên cho lắm, ngược lại giống một người bạn muốn khuyên anh ta cải tà quy chính.

“Tôi biết lát nữa sẽ có luật sư đến đây biện hộ cho anh,” Đường Vũ Tân lại thành công thấy đồng tử Yang Si Chul co lại lần nữa, “Kim Goo Hyun chết rồi, có lẽ hành vi giả nhân giả nghĩa của ông ta sẽ bị vạch trần cũng không chừng. Nhưng ông ta đã chết, mấy thứ đó đối với ông ta mà nói có lẽ chẳng quan trọng nữa, nhưng anh thì sao?”

“Tôi?” Yang Si Chul nghi hoặc hỏi.

“Đúng, anh.” Đường Vũ Tân chống hai khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay bắt chéo để dưới cằm, ánh mắt từ đầu chí cuối đều nhìn Yang Si Chul chằm chằm, “Anh sẽ biến thành một Kim Goo Hyun khác.”

“Không thể nào!” Đột nhiên Yang Si Chul to tiếng, sau đó thở hổn hển.

Công tố Min và cảnh sát Hwang đứng bên ngoài đột nhiên thấy tâm tình Yang Si Chul chấn động song bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc Đường Vũ Tân đã nói gì với Yang Si Chul, bởi vì cô không mở công tắc truyền âm ra ngoài.

“Dùng cách giết người để tố giác việc làm giả nhân giả nghĩa, lại nghĩ cách thoát tội cho mình, sau đó mang theo vết nhơ giấu kín sống tiếp, cho dù anh có lý do cực kỳ chính đáng, cho dù sau này anh dùng gương mặt hiền lành nhất đối diện người đời, anh vẫn là một tên giết người như cũ. Một tên sát nhân hiền lành được mọi người khen ngợi, anh như vậy có gì khác Kim Goo Hyun?”

“Câm mồm! Rốt cuộc cô là ai?!!”

“Tôi là Đường Vũ Tân, công tố viên.”

“Công tố Đường đang mở đường cho đương sự của tôi à?” Cửa phòng thẩm vấn đột ngột mở ra, một phụ nữ và hai người đàn ông bước vào.

“Không có.” Đường Vũ Tân đứng dậy lịch sự cười với nữ luật sư.

“Tôi có nghe nói về cô, công tố viên mới điều đến Tổ công tố, Đường Vũ Tân. Tôi là Yoon Ji Hee, là người biện hộ cho ông Yang Si Chul.” Nói xong luật sư Yoon đưa tay ra.

“Chào chị.” Đường Vũ Tân bắt tay chị ta.

“Xem ra, tổ các vị còn có người hiểu được nghi thức bắt tay.” Nói xong liếc công tố Min và cảnh sát Hwang đi theo vào.

“Tôi có nghe nói tới chị, tẩy vạn năng, đúng không?” Đường Vũ Tân nói với luật sư Yoon.

“Ồ? Không ngờ cô cũng biết tôi. Có cảm tưởng gì với việc tôi tiếp nhận vụ án này?”

Đường Vũ Tân nhã nhặn cười với Yoon Ji Hee, “Không có cảm tưởng gì! Nếu tôi là chị, tôi sẽ không làm vụ án của Yang Si Chul. Cho dù hận thù sâu tới cỡ nào cũng phải tìm thủ đoạn chính đáng để đạt được mục đích của mình. Chị như vậy chẳng những đẩy cuộc đời Yang Si Chul vào vực thẳm còn lôi cả cuộc đời chị và những đồng bọn khác của các chị xuống vực thẳm. Nhưng sai lầm dã tạo thành, muốn vãn hồi hay không người ngoài không thể quyết định. Không thể nói là các chị sai, nhưng nếu như chọn lựa tiếp tục đi tới thì phải có dũng khí thừa nhận hậu quả.”

Không riêng gì Yoon Ji Hee, ngay cả Yang Si Chul, công tố Min và Hwang Soon Bum có mặt ở đó nghe Đường Vũ Tân nói xong đều ngây người.

“Cô…” Yoon Ji Hee hoàn hồn lại nhìn Đường Vũ Tân một hồi, phát hiện trong mắt cô không có cái nhìn thăm dò của người làm công tố viên, mà là một lời khuyên bảo chân thành. Không sai, là khuyên bảo, giống như lấy tư cách là bạn bè đến khuyên.

“Kì thật bất kể chúng tôi nỗ lực thế nào, thẩm phán cuối cùng cũng sẽ phán vô tội thôi.” Nụ cười của Đường Vũ Tân có chút cô quạnh. Nói thật cô không biết nên xử lý vụ án này thế nào nữa. Mục sư bánh mì kia quả thật rất đáng hận nhưng Đường Vũ Tân cảm thấy không thể dùng phương pháp giết người đến giải quyết. Hơn nữa, một khi bọn họ thắng án, vậy thì sinh mạng của bọn họ cũng đến hồi kết thúc, tất cả sẽ bị đại boss giải quyết hết… rối rắm quá…

“Tin tưởng thực lực của tôi như vậy?” Yoon Ji Hee cảm thấy không nắm bắt được hư thực của cô công tố viên trước mắt này, chị ta nhớ hình như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt?

“Yang Si Chul, anh thi lấy chứng nhận thợ làm bánh mì ở trong tù nhỉ?” Đường Vũ Tân không để ý Yoon Ji Hee mà chuyển sang hỏi Yang Si Chul.

“Đúng vậy.”

“Nỗ lực thành thợ làm bánh mì như vậy có mục đích gì, không phải chỉ đơn giản là vì mau được ra tù nhỉ?” Đường Vũ Tân đến bên cạnh Yang Si Chul, vỗ vai anh ta, sau đó lại nhìn Yoon Ji Hee, cuối cùng ánh mắt rơi trên người công tố Min: “Bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này đều không thể sống trong thù hận. Như vậy bọn họ sẽ không phát hiện hiện tại mình đang sở hữu cái gì, nên trân trọng cái gì. Khoái cảm phục thù qua đi, còn lại là cái gì đây? Cảm giác bản thân đã bỏ qua gì đó có thể nhắm mắt được sao? Cảm giác tâm tình sung sướng có thể cười đối mặt với cuộc sống sau này sao?”

Đường Vũ Tân không dùng chữ “bất kỳ người nào” để nói, bởi vì ở đây còn có một người – không phải con người tồn tại. Cô nhìn Min Tae Yun, Min Tae Yun cũng nhìn cô. Giờ phút này, công tố Min cảm thấy có thể đọc hiểu được vẻ mặt của Đường Vũ Tân, đó là vẻ mặt đau lòng. Tuy không biết Đường Vũ Tân đau lòng cái gì, anh chỉ biết đáy lòng anh có gì đó xúc động, dường như có một mảng tối tăm u ám đột nhiên bị ánh sáng chiếu đến, đặc biệt ấm áp. Đột nhiên Min Tae Yun nghĩ, có lẽ thân phận ma cà rồng bị Đường Vũ Tân biết cũng không sao, nếu là cô mà nói… có lẽ cô có thể tiếp nhận…

“Rốt cuộc cô là ai?” Yoon Ji Hee lần nữa bị lời của Đường Vũ Tân làm kinh hãi, chị ta cảm thấy sơ hở lớn nhất trong kế hoạch của bọn họ chính là không dự đoán được sẽ có một công tố viên đặc biệt thế này.

Đường Vũ Tân không trả lời câu hỏi của chị ta, đột nhiên cô cười cười, gật đầu chào công tố Min một cái rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, để lại một đám người đầu óc mịt mờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.