CHƯƠNG 3
Hài tử thân phận đặc thù như bọn họ, rất nhiều người đều là lựa chọn học viện quý tộc, phương tiện đầy đủ, thầy giáo không tồi, từ nhà trẻ cho đến đại học đều là thống nhất giáo dục, huynh đệ bọn họ cũng là cùng một trường.
Đoan Mộc Viễn sau khi chuyển trường, người tiếp xúc nhiều nhất ngược lại chính là Thiên Diệp Diệu.
Vì phòng ngừa hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bình thường đưa đến trường lẫn đón tan học đều là xe của Thiên Diệp Diệu, được bọn bảo tiêu tinh anh của Thiên Diệp gia tộc cẩn thận bảo hộ.
Lúc đầu Đoan Mộc Viễn cũng rất sợ vị đại ca dung mạo tuấn lãnh này.
Nhưng có một lần, đám bạn cùng tuổi bọn họ tổ chức trận đấu bóng rổ, hắn đã quên nói cho Thiên Diệp Diệu, không nghĩ tới đối phương lại tìm được sân bóng rổ. Khi đó bởi vì đội bạn ác ý phạm quy mà đội bọn họ thua trận đấu.
Thiên Diệp Diệu đứng tại chỗ cái gì cũng chưa nói, sau khi thi đấu xong lại đem đám người kia chắn trong ngõ hẻm. Thân thủ suất khí ngoan lệ, dung mạo tà tứ, giống như hắc báo trong rừng Đông Nam Á, lấy một địch mười, hung hăng giáo huấn đối phương.
Từ một khắc đó, Thiên Diệp Diệu trong nháy mắt trở thành thần tượng trong lòng Đoan Mộc Viễn.
Hắn ở trước mặt đối phương dần dần buông tay buông chân, sinh động , thường xuyên cùng Thiên Diệp Diệu giảng chuyện lý thú trong đội bóng rổ bọn họ, có khi nói đến chỗ đắc ý, còn kìm lòng không được ở đầu ngón tay xoay xoay bóng rổ.
Mặc dù đối phương vẫn là miễn cưỡng tựa ở trên ghế sa lon, không đếm xỉa tới cầm lấy thái đao tùy thân mang theo lau sạch, căn bản chẳng muốn phản ứng đến hắn, nhưng về sau số lần nhiều hơn, Đoan Mộc Viễn hoạt bát cũng trở nên da mặt dày, dưỡng thành thói quen ở trước mặt Thiên Diệp Diệu lầm bầm lầu bầu, tuyệt không cảm giác tiếng của mình gây ồn ào.
Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc gia hình thành một loại cục diện vi diệu.
Nguyên bản Đoan Mộc Viễn tựa hồ hẳn là cùng một phía với Đoan Mộc Trữ, bởi vì bọn họ đều là con do bà nhỏ sinh ra, thân phận địa vị hoàn toàn không thể cùng Thiên Diệp Diệu so sánh, lúc mới bắt đầu, Đoan Mộc Viễn cũng từng biểu hiện ra cùng Đoan Mộc Trữ phi thường tốt.
Nhưng hiện tại, hắn lại cùng Thiên Diệp Diệu dần dần đến gần.
Trên hai đầu cán cân cơ bản ngang hàng giữa Thiên Diệp Mỹ Hạnh và Từ Lộ Lộ, đứa con mà nhất gia chi chủ Đoan Mộc gia đau lòng nhất—— Đoan Mộc Viễn như cá chạy kiếp con ngựa, làm cho cán cân nguyên vốn là tràn đầy nguy cơ lắc lư bất định này tùy thời đều có khả năng nghiêng lệch một bên…
….
“Tên gia hỏa ăn cây táo, rào cây sung! Uổng cho ta trước kia đối với hắn tốt như vậy!” Từ Lộ Lộ nổi bạo tính tình , vung tay đem khung thêu chữ thập ném qua một bên.
Đó là một bức phú quý mẫu đơn dài ước chừng hai thước, mẫu thêu rực rỡ lóa mắt, nhưng giờ phút này kim chỉ lại tán đầy đất.
“Thêu không tồi, là đưa cho phụ thân a.” Đôi mắt Đoan Mộc Trữ ôn nhu loan thành một vòng cung, xoay người từ trên mặt đất nhặt lên mẫu đơn đã thêu một nửa.
Hiện tại làm phu nhân tuy nữ công không còn cao thủ giống như trước, gấm Tô Châu, Thục thêu(tranh thêu Tứ Xuyên), Tương thêu (tranh thêu Hồ Nam), Việt thêu (tranh thêu Chiết Giang)tinh thông vô cùng, nhưng có thể từ cách thêu chữ thập mà đơn giản hoá cho việc tìm thú vui. Cuối cùng từng lớp từng lớp có vẻ tráng lệ, cũng vẫn có thể xem là một loại biểu hiện đa tài đa nghệ.
“Lại ở đó giả ngu.” Từ Lộ Lộ nũng nịu một tiếng, tay ngọc thon thon khẽ điểm lên đầu y, “Cái gì tiểu Viễn, đều đứng ở bên Thiên Diệp Diệu rồi! Chúng ta làm sao bây giờ? Đến lúc đó chắc là phải bị ả nữ nhân chết tiệt kia cười chết.”
” Nữ nhân chết tiệt ” trong miệng nàng, đương nhiên là chỉ Thiên Diệp Mỹ Hạnh.
Hai nữ nhân này tựa hồ từ nhỏ đã không ngừng đối địch, một người kiểu Trung Quốc, một người kiểu Nhật, mỗi người mỗi vẻ, cũng đều có các cách hành sự.
Dùng lời của Từ Lộ Lộ mà nói, có nhiều thứ chính là bẩm sinh của nữ nhân các nàng, tỷ như tranh giành tình nhân, tỷ như ganh đua sắc đẹp.
Đoan Mộc Trữ nhìn qua mẹ, ôn nhu mỉm cười, cái gì cũng không nói.
Y tự nhiên là hiểu rõ mẹ mình .
Nếu như có sự tình gì có thể xếp ở phía trước so với đứa con trai của nàng, vậy nhất định là sủng ái của phụ thân Đoan Mộc.
Nhưng đều là nam tính, y và đại ca cũng biết, người phụ thân yêu nhất không phải mẹ Từ Lộ Lộ của y, cũng không phải mẹ Thiên Diệp Mỹ Hạnh của đại ca, mà là mẹ của tiểu Viễn.
Nam nhân có thể đem trí và yêu phân chia rất rõ ràng, nhất là nam nhân có dục vọng đối với quyền lực dị thường mãnh liệt.
Phụ thân cưới bác gái khuếch trương thế lực, lại đem mẹ y mang về nhà, xáo trộn tai mắt, bảo vệ mẫu tử tiểu Viễn.
Từ đầu tới đuôi, hắn đều không có chính thức yêu hai nữ nhân này.
Điểm này, có lẽ mẹ tinh tường, hoặc là giả vờ dưới cái danh vì yêu, những điều này cũng không trọng yếu, có thể giả bộ hồ đồ, chỉ cần đối phương còn ở bên cạnh mình.
“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng sao?” Từ Lộ Lộ dùng sức đem bức màn nhung thiên nga lôi kéo, ánh sáng cửa sổ sát đất “Bá” hiện ra, vườn hoa phía sau thanh thanh sở sở (rõ ràng) hiện lên trước mắt hai người.
Cây hương chương (tên khoa học: Cinnamomun Camphcra- là giống cây được liệt vào danh mục gỗ quý, xưa dùng đóng tủ bàn và trang trí nội thất trong các nhà quyền quý) cao lớn cành lá rậm rạp, trên mặt đất rơi xuống bóng râm nồng đậm mà rõ ràng, màu xanh hoa cỏ tươi mát lòng người.
Hai nam tử trẻ tuổi đang ở trong sân bóng rổ mới được xây dựng ném bóng, ngươi công ta phòng, không ai nhường ai, quả bóng màu nâu linh hoạt từ trong tay một người nhảy đến trong tay tên còn lại.
Thiên Diệp Diệu thần tình kiệt ngạo mặc quần áo thể thao màu lam, có thể thấy được dáng người thon dài cao lớn cùng cơ thể rắn chắc của hắn. Động tác hắn nhanh nhẹn, kỹ thuật bóng cao siêu, ánh mắt chăm chú tập trung vào vòng rổ, dưới sự phòng thủ của Đoan Mộc Viễn, một cái bậc cao nhảy lên, dùng lực lớn ném tới rổ.
Bóng hung hăng rót vào rổ!
Vòng rổ mãnh liệt chấn động, cự đại tiếng vang tựa hồ cũng nhanh xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, truyền vào trong tai Từ Lộ Lộ cùng Đoan Mộc Trữ.
Trên thực tế, bọn họ cái gì cũng không nghe thấy, hiệu quả cách âm của kiến trúc nhà này thật sự quá tốt.
Nhưng tâm Đoan Mộc Trữ, lại giống như cái vòng rổ kia, hung hăng chấn động.
Đoan Mộc Viễn thì ở một bên hoan hô , con mắt sáng hữu thần trợn to, miệng khẽ nhếch. Dương quang nhỏ vụn rơi trên gương mặt tươi trẻ của hắn, vui sướng mà sáng ngời như vậy.
Thiên Diệp Diệu càng cười đến tà khí, khóe miệng mân lên, quả thực mê chết người không đền mạng.
Tay hai người trên không trung vỗ vào lẫn nhau.
Đoan Mộc Viễn không biết nói gì đó, Thiên Diệp Diệu sảng khoái cười, dùng một cánh tay kẹp lấy cổ của hắn, cười lớn vuốt vuốt đầu thiếu niên…
Đoan Mộc Trữ yên lặng đứng ở trước cửa sổ sát đất, dáng người rất đẹp, bức màn nhung thiên nga màu tím bị gió thổi động nhẹ nhàng nghịch qua vạt áo y, yên tĩnh giống như một cây trúc cao ngất thanh nhã nơi thâm cốc.
Y nheo lại đôi mắt, lông mi dài mà tinh xảo xinh đẹp làm cho người khác tâm động, chỉ là trên mặt bao phủ một tầng bóng tối.
“Ngươi xem xem, quan hệ bọn họ đã tốt thành như vậy!” Từ Lộ Lộ ngữ khí oán hận, móng tay thật dài xẹt qua bức màn, hàng móng tay thủy tinh vừa làm tốt không lâu bị phá thành mảnh nhỏ.
Đoan Mộc Trữ không nói gì.
Con mắt dần dần loan thành một đường vòng cung lạnh như băng, lộ ra một vài tia lưu ly thâm trầm.
Đoan Mộc Trữ nghiêm túc cũng không biết làm cái gì, chỉ đang âm thầm lẳng lặng quan sát.
Thiên Diệp Diệu vẫn biểu hiện ra một tờ mặt lạnh đối với Đoan Mộc Viễn như trước, nhưng loại ánh mắt nhiều hứng thú lại thường xuyên xuất hiện, số lần câu dẫn ra khóe miệng cũng dần dần nhiều hơn.
Mà Đoan Mộc Viễn càng giống như tiểu động vật tìm được đối tượng sùng bái, hận không thể vây quanh đối phương.
Có lẽ nguyên nhân là trên thân hai người chảy xuôi cùng loại máu dã thú .
Ở trong mắt Đoan Mộc Trữ xem ra, Thiên Diệp Diệu như là hắc báo Đông Nam Á trưởng thành trong khu rừng rậm rạp, độc lập, có năng lực săn bắt, móng vuốt sắc bén vô cùng. Biết mình muốn cái gì, như thế nào đạt được.
Mà Đoan Mộc Viễn kế thừa đồng nhất huyết mạch, lại giống như con báo con. Hắn sinh cơ bừng bừng, con mắt lóe sáng mà hữu thần, đối với thế giới này tràn ngập hiếu kỳ. Trên người mang theo đáng yêu cùng hoạt bát như miêu, cùng với sức bật của tiểu báo. Nhưng mà, dã thú dù sao cũng là dã thú, dù cho chỉ là trong giai đoạn còn nhỏ, loại bản tính của dã thú chắc chắn sẽ không quên .
Một màn chơi bóng giữa Thiên Diệp Diệu cùng Đoan Mộc Viễn tại vườn hoa, ở trong lòng Đoan Mộc càng giống như là trong rừng rậm, lưỡng báo một lớn một nhỏ chơi đùa lẫn nhau. Bọn họ là đồng loại, đều là con của phụ thân Đoan Mộc, thân chảy xuôi cũng là huyết mạch Đoan Mộc gia tộc…
Cùng với y, bất đồng như vậy.
Có nhiều thứ, mặc dù y nhiều lần tự suy xét lại tự cố gắng, cũng là xa không thể chạm.
…..
Đoan Mộc Trữ sau khi cùng đồng học cáo biệt đang chuẩn bị về nhà, không nghĩ tới lại trông thấy Thiên Diệp Diệu.
Thiên Diệp Diệu có tính tình của một đại thiếu gia.
Chỉ có người khác đợi hắn, chưa từng có đạo lý hắn đợi người khác. Nhưng lúc này, hắn không chỉ là đang đợi người, hơn nữa còn là tự mình lái xe tới trường học .
Khu cao trung…
Cũng chỉ có Đoan Mộc Viễn .
Đoan Mộc Trữ nheo nheo mắt, đi hướng về phía Thiên Diệp Diệu, nhàn nhạt cười, “Như thế nào, đang đợi tiểu Viễn?”
“Tiểu tử kia!” Thiên Diệp Diệu nhìn thấy y, thần sắc ban đầu là có chút giật mình, lập tức cười nói: “Hắn bảo ta chờ ở chỗ này, bản thân mình lại nửa ngày đều chưa đi ra, thả bồ câu ta nha!”
“Đợi thật lâu sao? Muốn gọi điện thoại hỏi một chút không?” Đoan Mộc Trữ mỉm cười đề nghị.
“Đại khái là thầy thể dục lưu lại hắn luyện tập a! Tiểu tử đó đánh bóng rổ không tệ , lập tức được kết nạp vào đội tuyển thi đấu, hơn nữa còn là tuyển thủ trước tuổi.”
Tuy như là mang theo trách cứ, nhưng thời điểm Thiên Diệp Diệu nâng Đoan Mộc Viễn lên, trên trán nổi lên thần thái kiêu ngạo che lấp không được.
Đoan Mộc Trữ cười theo, mí mắt lại nhẹ nhàng rủ xuống. Năm đó trong cuộc thi đàn dương cầm mình đạt được hạng nhất cả nước, cũng không thấy hắn tự hào như thế …
Thiên Diệp Diệu từ nhỏ luyện tập kiếm đạo, mà Từ Lộ Lộ thì muốn đứa con học tập thứ có tính chất hoàn toàn bất đồng, tỷ như đàn dương cầm.
“Xem ra ngươi rất quan tâm hắn .” Đoan Mộc Trữ câu dẫn ra khóe môi.
Rõ ràng là anh em cùng cha khác mẹ, đối phương trở lại bổn gia vẫn chưa tới mấy tháng, mẫu thân đối phương thậm chí còn là nữ nhân phụ thân yêu nhất, dưới loại tình huống này, hắn còn có thể không hề khúc mắc cùng Đoan Mộc Viễn đi được gần như vậy…
“Nói như thế nào đây?” Thiên Diệp Diệu hai tay đút vào trong túi, dáng người thon dài vĩ ngạn(cao lớn), cứ như đang nhớ tới cái gì, khóe miệng còn mang theo một tia tiếu ý, “Tiểu tử đó không giống với chúng ta, chưa thấy qua loại người đơn thuần khờ dại ngốc nghếch như thế, lần trước ta cố ý làm cho hắn chạy theo ta, hắn còn mừng rỡ như được cái gì.”
Đoan Mộc Viễn, xác thực là người bất đồng với loại từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh hắc đạo như bọn họ…
Đoan Mộc Trữ nhàn nhạt mỉm cười nhìn Thiên Diệp Diệu giảng thuật chuyện của Đoan Mộc Viễn.
Bản thân hắn không biết, luôn tự cho mình rất cao, rất ít đưa người để ở trong mắt như Thiên Diệp Diệu, lại đối với”Đệ đệ” nhận thức vẫn chưa tới mấy tháng để bụng như thế…
Ngay cả y – người sinh sống dưới cùng một mái hiên hai mươi mấy năm, đều chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Gió nhẹ thổi bay, lại làm cho người ta cảm thấy có chút lạnh…
Trận luyện tập bóng rổ của Đoan Mộc Viễn cuối cùng cũng kết thúc.
Đoan Mộc Trữ cười đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi xa, sau đó lấy điện thoại di động ra, ấn một tổ dãy số…
Chính mình đợi ở bên cạnh dã thú xinh đẹp tà ác đã hai mươi mấy năm, làm một tuần thú sư(người huấn luyện thú), cùng dã thú bồi dưỡng ăn ý lẫn tín nhiệm. Khi còn bé y sử dụng chính là kẹo, hiện tại có nên thay đổi bằng roi?
Nếu như dã thú kia tùy ý làm bậy vẫn còn bị những vật khác hấp dẫn, không chịu ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh y.
Như vậy y sẽ thả cho dã thú kia tự do…
Đương nhiên, là sau khi thần không biết quỷ không hay xử lý trở ngại vật kia xong.
Trở ngại vật biến mất, dã thú ở bên ngoài lưu lạc mệt mỏi, y tin tưởng, đầu dã thú kia cuối cùng có một ngày, sẽ lại lần nữa trở lại bên cạnh y.
……
“Hỗn trướng! Ngươi rốt cuộc là như thế nào bảo vệ tiểu Viễn!”
Đoan Mộc Trữ vừa đuổi tới bệnh viện, ở thật xa đã nghe thấy thanh âm phụ thân giận tím mặt từ phòng bệnh bên kia, tựa hồ lửa giận ngút trời, ngôn ngữ không chút lưu tình.
Càng đến gần càng có thể cảm nhận được không khí áp bách, như là dây cung kéo căng tới cực điểm, hết sức căng thẳng.
Hơn mười người thủ hạ tây trang màu đen, kính râm màu đen đứng ở ngoài phòng bệnh nghiêm chỉnh thủ vệ , toàn thân tràn ngập khí khắc nghiệt, thâm trầm uy nghiêm.
Đoan Mộc Trữ híp híp mắt, liếc thấy trong lúc này không có một người đến từ Thiên Diệp gia tộc, đều là tâm phúc phụ thân tự mình huấn luyện bồi dưỡng.
Y trông thấy Thiên Diệp Diệu bên ngoài phòng bệnh gục đầu tựa hồ không để ý lắm, mái tóc đọng lại như mực rủ xuống, che khuất ánh mắt bình thường khí phách kiệt ngạo của hắn, mũi vừa cao vừa thon, ẩn ẩn lộ ra cố chấp.
Đoan Mộc còn đang tức giận, “Bảo các ngươi bảo vệ tiểu Viễn, đây là kết quả bảo vệ? Vì cái gì ngươi không có việc gì, tiểu Viễn lại bị trúng đạn! Ngươi, còn ngươi nữa Thiên Diệp Mỹ Hạnh, ta muốn các ngươi cho ta một cái công đạo!”
Ánh mắt âm trầm lợi hại như thanh chủy thủ hàn quang bức người đâm về phía nguyên phối dịu dàng hiền thục ở một bên.
Thiên Diệp Mỹ Hạnh trên mặt nhìn không ra thần sắc gì, không có lo lắng sợ hãi, cũng không có giải thích phản bác. Nàng chỉ là ánh mắt nhàn nhạt nhìn thiếu niên trên giường bệnh, tựa hồ tuyệt không để ý đối phương rốt cuộc là sinh hay là tử.
Hai mẹ con nhất trí trầm mặc ngược lại ở phía sau biểu hiện vô cùng tinh tế, đối mặt nhất gia chi chủ nghiêm khắc trách cứ, hai người đều chọn lựa thái độ hờ hững, không trả lời, cũng không vì mình biện hộ.
Đoan Mộc Trữ phát hiện, mẹ của mình đã ở đó.
Tuy Từ Lộ Lộ ngày thường biểu hiện ra thích tính toán chi li, tâm ghen ghét cũng rất cường, thích khiêu khích quyền uy với vợ cả Thiên Diệp Mỹ Hạnh. Nhưng lúc này, lại nghe không tháy thanh âm nàng nũng nịu.
Không có nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cũng không có quá nhiều an ủi chồng
Nàng cho tới bây giờ đều là một nữ nhân thông minh.
Lúc trước có thể từ trong nhiều tình phụ (tình nhân của cha) trổ hết tài năng như vậy, tránh được nhãn tuyến giám thị của Thiên Diệp Mỹ Hạnh, thuận lợi vào ở Đoan Mộc gia. Hiện tại ở trong bão tố, nên ứng đối bo bo giữ mình như thế nào, nàng càng tinh tường…
Đoan Mộc Trữ từ chỗ của bảo tiêu, hơn nữa trong lời nói phụ thân tức giận, đại khái minh bạch chuyện gì đã xảy ra.
Vài thiếu niên đầu đường hẹn bọn họ “Đẩu ngưu” (đấu bóng rổ).
Đoan Mộc Viễn muốn đi, Thiên Diệp Diệu ngầm đồng ý. Đại khái nằm ở nguyên nhân bởi vì quá tự tin, không mang vài người bảo tiêu.
Nào biết đâu rằng “Đẩu ngưu” chỉ là cái bẫy, chờ đến lúc bọn hắn đánh bóng rổ đến mỏi mệt kiệt lực, một đám người đột nhiên lao đến. Không biết là từ nơi nào , đoàn người huấn luyện nghiêm chỉnh, mà thái đao Thiên Diệp Diệu nhiều năm mang theo lại không cánh mà bay! Chỉ có thể rơi vào kết cục tay đeo găng nhưng không có vũ khí.
Mặc dù dưới sự bảo vệ của bảo tiêu, hắn mang theo Đoan Mộc Viễn rất nhanh rút khỏi, nhưng vẫn là bị đối phương bắn trúng một phát. Viên đạn bắn vào đùi Đoan Mộc Viễn, kích phát thần kinh.
Hiện tại bác sĩ mới từ đùi Đoan Mộc Viễn lấy ra viên đạn, đợi gây tê qua đi, người sẽ thanh tỉnh.
Đoan Mộc tức giận suốt một buổi chiều.
Thẳng đến sau khi Đoan Mộc Viễn tỉnh lại, hắn vội vàng ngồi vào trước giường bệnh, an ủi đứa con hắn đau lòng nhất. Cho dù là Đoan Mộc tàn khốc vô tình, cũng có thời điểm mềm lòng yếu ớt.
Đoan Mộc Trữ và Thiên Diệp Diệu yên tĩnh đứng ở ngoài cửa, loại hình tượng phụ thân mềm lòng, bọn họ chưa từng thấy qua.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Đoan Mộc vẫn luôn là gia chủ tư thái cao cao tại thượng.
Đoan Mộc Viễn lộ ra tiếu dung rạng rỡ, “Không nên trách đại ca! Đại ca đã thay con trúng không ít quyền cước, nếu không có đại ca, con có thể sớm đã bị người đánh bầm dập!”
Thiếu niên cực lực vì Thiên Diệp Diệu giải vây.
Càng như vậy, càng dễ dàng làm cho lòng người sinh áy náy.
Đoan Mộc Trữ phát hiện, tầm mắt Thiên Diệp Diệu vẫn một mực tập trung ở trên đùi phải bị súng bắn của thiếu niên…