Chương 16:
“Em Trình Trí Viễn, em Kỳ Diễn, nghe nói ngày hôm qua các em cùng với con trai của phó bộ trưởng Lưu đánh nhau? Sự viện là thế nào? Hai em như thế nào lại trêu chọc học sinh trung học lớn hơn mình? Nhanh chóng kể rõ cho tôi!”
Ngày hôm sau hai chúng tôi bị gọi lên văn phòng giáo viên, mấy giáo viên liền thay nhau tra hỏi. Nhưng mà chúng tôi sớm bàn bạc trước cả rồi.
“Bọn em thật sự không đánh nhau. Ngày hôm qua tan học liền trở về nhà. Có phải nhầm người không ạ?” Anh trai thản nhiên nói, vẻ mặt vô tội.
“Sao mà sai được? Bên kia đã chỉ đích danh tên họ các em rồi.”
“Thầy giáo, thân thể anh trai em không tốt, lúc chuyển trường ba em cũng cùng thầy nói rồi chứ ạ? Ngay cả trực nhật cũng là em làm thay, nói gì đến đánh người. Anh em như vậy thì đánh được ai ạ? Thầy nhìn cả em nữa, như thế nào đánh lại được học sinh trung học ạ?”
Chúng tôi cứ như vậy thay nhau nói, mấy giáo viên hỏi mãi cũng chẳng hỏi được gì, đành cho chúng tôi về.
Lúc nghỉ trưa, Hạ Lệ Ly đột nhiên đến tìm.
“Kỳ Diễn…cậu đi ra đây một chút.”
“Không phải tôi đã nói không cần đến tìm em tôi sao?” Tôi vừa đi ra đã bị anh chặn lại.
“Em…em…”
Cô nàng nhìn như sắp , thế rồi gào lên khóc thật.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô nàng khóc như thế. Hạ Lệ Ly bình thường đều vui vẻ phấn chấn, lúc nào cũng tươi cười.
“Kỳ Diễn..bọn họ đoạt túi sách của mình. Bọn họ nói giờ nghỉ trưa phải lừa được cậu đến khu nhà bên kia, không thì không trả lại túi cho mình nữa…ô..ô..Nhưng mình không muốn lừa cậu…Cậu có thể về sớm được không, đừng để bọn họ bắt được. Bọn họ dẫn theo nhiều người, muốn báo thù!”
“Ha.” Anh cười lạnh. “Hôm qua còn chưa đủ? Còn muốn đánh tiếp?”
“Anh!” Tôi cảm giác chuyện lớn rồi, không đơn giản như anh nói. Hôm qua 4 người anh đánh lại, nếu giờ là gấp đôi, gấp ba, anh đánh lại sao. Anh cũng không phải học võ, huống gì một đấu cả lũ như thế.
Ngày hôm qua cũng đã nghĩ, khả năng bọn chúng quay lại trả thù là rất lớn. Nếu không thì cầu phước cho chúng bị ăn đòn như vậy đủ sợ, sau này sẽ không tìm tôi gây sự nữa. Hiện tại xem ra cuộc sống này quả thực không đơn giản.
Đánh đi đánh lại bao giờ mới xong? Bọn tôi dù sao cũng chỉ có 2 người, mà bọn bên kia, nay là 10, ngày kia đã có thể là 100, làm sao có khả năng chống đỡ?
Sớm biết như thế hôm qua cứ để bị đánh, chấm dứt luôn trong ngày hôm qua.
Hôm nay mà đánh tiếp thì khẳng định sẽ bị thiệt. Chẳng qua chúng không lường trước anh lại xuất hiện mà thôi.
Thôi, nhịn một chút trời cao đất rộng.
Tôi bị đánh cũng chẳng sao cả, đáng lo là anh. Nếu anh đến, dù có thắng thì cũng thương tích đầy mình.
“Anh, nếu hôm nay bọn chúng tìm tới, anh cũng đừng can dự. Bất kể em bị làm sao cũng coi như không liên quan, anh hiểu chưa?”
Nghe tôi nói vậy, anh nóng nảy. “Không liên quan đến anh?Tiểu Diễn em nói cái gì! Em như thế nào bảo anh mặc kệ?!”
“Anh, em van anh đó! Anh tới cũng vô ích. Lần này em nhất định sẽ đến, trốn cũng không xong.”
Anh tôi bình thường rất thấu tình đạt lí, chỉ có chuyện này, tôi nói thế nào cũng không chịu.
Anh lắc đầu, nói như đinh đóng cột. “Không! Cái gì mà trốn không xong? Không trốn được liền đánh! Bất kể là ai, chỉ cần bắt nạt em, chính là không được!”
Tôi cũng bắt đầu tức giận. “Anh! Anh có biết không, đây không phải là giúp em mà kéo thêm phiền phức cho em?”
“Tại sao lại kéo thêm phiền? Anh bảo vệ em của mình, bảo vệ người thân của mình, vì sao là phiền?”
…Tôi rất nhanh liền không buồn đôi co nữa.
Anh là không hiểu những người đó sẽ thế nào!
“Anh, anh suy nghĩ một chút. Hôm nay anh đánh bọn họ, ngày mai bọn họ lại dẫn theo nhiều người hơn, anh cuối cùng cũng không thể đánh lại cả một nhóm người được. Anh bị thương thì em phải làm sao? Dẫu là anh nói muốn bảo vệ em, nhưng việc này từ đầu tới cuối em vẫn sẽ bị đổ hết tội lên, cho nên bỏ đi…Một mình em sẽ giải quyết.”
“Tiểu Diễn. Em..trách anh hôm qua nhiều chuyện sao?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt như con thú bị thương vậy.
Tôi thở dài. Không phải trách, mà là hi vọng anh không cần vì tôi mà nguy hiểm đến thân thể mình.
“Tóm lại vẫn câu đó, anh căn bản cũng không phải anh ruột, sự tình này cứ coi không liên quan đến anh. Em hi vọng anh đừng nhúng tay vào.”
-Hết chương 16-