Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 29: Chương 29




Chương 35:

Tuy rằng tôi vẫn luôn tận lực mà phớt lờ, thế nhưng tình cảm anh dành cho tôi rõ ràng có gì đó khác lạ!

Tôi cũng không muốn nghĩ, cũng không biết phải giải thích thế nào, nếu như đặt giả thiết mình là nữ thì còn có thể khai thông mọi vấn đề. Anh tốt với tôi như vậy, thân mật, nuông chiều tôi như vậy, thậm chí là dung túng quá mức, hét thảy đều có nguyên do.

Không, sẽ không. Tôi lắc đầu. Là tôi nghĩ nhiều, nhất định là do tôi nghĩ nhiều quá thôi.

Anh không phải người như vậy, tất cả những gì anh làm chỉ là đồng cảm, thương xót tôi mà thôi!

Anh đối với tôi, tuyệt đối là tình cảm anh em, không mang suy nghĩ nào khác..

Tuyệt đối..sẽ không…

Tôi nghĩ mình phải tin tưởng anh nhưng đôi khi ý niệm ấy xuất hiện trong đầu thì thật sự không dễ dàng gạt đi như vậy. Tôi bắt đầu vô thức chú ý đến hành động, lời nói của anh, muốn biết xem trong mỗi một câu anh nói, một cử chỉ anh làm có mang ý nghĩa nào khác không. Ánh mắt anh đặc biệt mang nhiều tình cảm, càng ngày càng không thích hợp.

Tôi tự nói với mình, là tôi để ý nhiều quá, là tôi nhạy cảm quá thôi mà. Anh chỉ là quan tâm tôi mà thôi, tôi không tốt với anh ở bên ngoài, cũng không nên cả ý nghĩ cũng đổ xấu cho anh như vậy.

Cứ thế cứ thế, chẳng biết từ khi nào tôi cũng giống mẹ anh, trong đầu toàn mấy thứ suy nghĩ vớ vẩn.

“Kỳ Diễn, lát chạy 3km.”

“Vâng.”

Tôi đang làm mấy động tác khởi động thì chú ý đến đám đông cách đó không xa, có cả giáo viên cả học sinh, không biết xảy ra chuyện gì. Lúc đến gần mới biết là Lôi Nam Vũ đang đôi co với giáo viên.

Giờ thể dục ở trường tôi là giờ học chung của nhiều lớp cho nên việc vài lớp cùng học, cùng trò chuyện, tham gia này nọ với nhau là bình thường.

“Em không chạy. Vì cái gì đều có chân tay bình thường, Trình Trí Viễn có thể nghỉ ngơi còn em thì phải chạy nhiều như vậy vẫn không được nghỉ?”

“Sức khỏe Trình Trí Viễn không tốt, còn có giấy xin miễn học môn này của gia đình, còn em thì sao? Em nếu có cũng sẽ không phải học!”

Lôi Nam Vũ cười lớn. “Gia đình cậu ta thế nào cả trường này ai mà không biết? Nhìn vào tờ giấy đó có thể tin được sao ạ?Sức khỏe không tốt? Tại sao em không thấy cậu ta không khỏe ở chỗ nào thưa thầy? Thầy à, thầy không nghiêm khắc, dung túng cho học sinh nói dối cũng là chuyện không nên đi?”

Lôi Nam Vũ nói xong lại nhìn đến anh đang ngồi kiến tập ở một bên.

“Cậu nói xem cậu không tốt chỗ nào? Có thể đánh nhau, có thể làm Kỳ Diễn bị thương, thế nhưng chạy 3km cũng không nổi? Cậu có phải con trai không vậy? Ở đây giống như bọn con gái làm gì hả, còn không chạy sao!”

Anh ngồi ở cạnh bồn hoa, sắc mặt thật sự không ổn. Tôi để ý thấy tay anh lại đặt ngang bụng, có lẽ bụng lại đau rồi.

“Anh Nam.” Tôi từ trong đám người chạy vào kéo Lôi Nam Vũ. “Chấm dứt đi. “

“Sao thế được?” Lôi Nam Vũ nhỏ giọng thầm thì. “Cậu ta vẫn mỗi ngày đều dính lấy em, không phải phải cho một một bài học sao.”

“Nhưng mà…” Tôi thấy anh thực sự không chịu nổi phải chạy, cũng không muốn tranh luận với Lôi Nam Vũ thêm. “Được rồi, em chạy thay!”

“Hả?”

“Em chạy thay nghĩa là tổng cộng 6km, 15 vòng quanh sân thể dục này, chạy đi. “ Giáo viên dạy thể dục cũng không khách khí mà bảo tôi.

“Mười lăm thì mười lăm.”

Nói là nói như thế, đến lúc chạy rồi tôi mới cảm giác được 6km với mình quả thực là miễn cưỡng. Lúc chạy đủ 15 vòng rồi tôi xụi lơ, không còn chút sức lực nào cả.Lôi Nam Vũ vội đến đỡ tôi sau đó đưa cho một chai nước khoáng. “Kỳ Diễn! Em làm cái gì vậy! Không thấy tự mình chịu khổ sao? Em rốt cuộc là ghét hay không ghét Trình Trí Viễn? Lúc thì sảng khoái khi bắt nạt cậu ta xong, lúc lại thay cậu ta chạy 3km. Em làm sao vậy hả?”

Tôi cố gắng hô hấp, trông cổ họng cảm thấy đau đớn.

Vì sao hả? Tôi cũng không biết. Bản thân tôi không biết…

Tôi dứng lên, anh vẫn còn ngồi chỗ bồn hoa, tay vẫn ôm bụng, khuoon mặt nhợt nhạt hơn cả lúc trước.

“Làm sao vậy? Anh lại đau bụng sao? Muốn em đưa về nhà không?”

Anh khẽ lắc đầu.

“Kỳ Diễn, đừng để ý cậu ta, ai mà biết có giả bộ hay không.” Lôi Nam Vũ kéo tôi. “Đúng rồi, buổi chiều xin nghỉ đi, lúc nãy chạy mệt như vậy. Bữa trưa anh đưa đi ăn một bữa no nê. À nghe bảo chiều nay Lưu Vũ lại đi bắt nạt người, em xem có nên lại cho hắn một trận không?”

Tôi nghe nói đến việc nghỉ tiết, lại nói đến việc tẩn cho tên kia một trận thì tinh thần lập tức sảng khoái. “Được! Thích nhất nhìn bộ dạng hắn đau!”

“Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, không cho em đi.”

Tôi lại tức lên mà gạt bàn tay vừa nắm vạt áo mình ra. “Anh lại đòi quản em?”

“Không được!” Anh vội kéo lấy tôi “Đừng đi! Hắn phát điên lên dùng đến dao cũng không biết chừng!”

Tôi cười lạnh. “Cho dù bị dao đâm, cũng không phải là anh bị đâm. Anh không cần quan tâm, được chưa?”

“Nhưng Tiểu Diễn! Em bị thương cũng khiến anh rất đau! Em bị thương anh sẽ còn đau hơn chính mình bị thương! Tại sao em không hiểu?”

“Anh.” Đáy lòng tôi cảm thấy có chút phiền chán. “Đừng luôn nói những lời khiến người khác có thể hiểu lầm như vậy không? Cũng bởi vì anh thường nói mấy lời như vậy nên buổi sáng hôm đó mẹ anh mới phát điên lên với em!”

Anh cười khổ, đứng dạy, có chút lảo đảo lúc ban đầu.

Lôi Nam Vũ lại cười mỉa anh. “Này, học sinh ưu tú lại không học sao? Lại cùng chúng tôi bỏ học sao?”

“Tôi nói rồi. Tiểu Diễn ở đâu, tôi ở đó.”

-Hết chương 35-

Chương 36:

Lại mang theo dao sao?

Lần trước là anh, lần này là tôi? Thiếu chút nữa bị cho vào trại cải tạo vẫn còn chưa sợ sao?

Hắn có thể nghĩ ra cái gì khác mới mẻ không chứ? Trạc tuổi tôi một khi đã vào trại cải tạo thì không dễ mà ra ngay, hắ thậm chí còn không phải vào thì lẽ dĩ nhiên là nhờ vào người ba chức cao vọng trọng của hắn. Trạc tuổi này, hắn cứ nghĩ gây sự, đánh người sau đó bồi thường tiền của ba mình là sẽ xong phải không?

“Tiểu Diễn!”

Lúc Lưu Vũ cầm dao tiến lại chỗ tôi cũng là lúc anh bật dậy và lao đến, cư nhiên có ý định chắn trước mặt tôi.

Ngu ngốc! Trái tim tôi lúc đó như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực, vừa ội vừa giận, dùng sức thoát khỏi kiemf kẹp của tên mập phía sau, xoay người, đưa lưng chắn cho anh.

Tôi không sợ bị thương, không sợ chết, càng không sợ bị mẹ anh trách cứ.

Chỉ là…một lần là đủ rồi.

Anh vì tôi mà đổ máu, vì tôi mà bị thương, một lần là đủ rồi!

Làm sao tôi có thể nhìn anh vì tôi mà bị thương lần nữa? Nếu như anh lại vì tôi mà bị thương, lại vì tôi mà đổ máu, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.

Trong nháy mắt đó, ôm chặt lấy anh, chỉ là vài giây thôi nhuwngcamr tưởng rất lâu, rất lâu.

Ôm anh, bảo vệ cho anh, nhìn đến khuôn mặt biến sắc trong lòng mình. Ôm anh, tựa như ôm lấy ết thảy thuộc về tôi, ôm lấy toàn bộ thế giới nho nhỏ mà tôi có.

Tôi khi trước…chưa từng có cảm xúc như vậy.

Tại sao…tôi…không muốn buông tay?

Tại sao ôm anh sẽ cảm thấy an tâm, ấm áp, hạnh phúc?

Anh, vì sao vậy?

Tôi vùi mặt vào hõm vai anh, hai mắt dần khép lại.

“Oa a a a a a.”

Người kêu lên thảm thiết thế nhưng không phải tôi, tôi thấy Lư Vũ khụy xuống, con dao rơi trên đất,tay hắn dính đầy máu.

Thế cục rất nhanh nghiêng về một phía.

Bọn Lưu Vũ rất nhanh bịđánh đến thừa sống thiếu chết, thấy không địch nổi bọn tôi liền chạy đi tán loạn.

“Ha… A…” Anh vẫn dựa vào tôi, cả người lúc này đã mềm nhũn. Tôi vội đỡ lấy, anh quỳ gối trên đất, thở hổn hển.

“Này Trình Trí Viễn không sao chứ?” Lôi Nam Vũ hoảng sợ. “Có phải bị thương ở đâu không? Này, cậu…”

“Tôi…đừng lo…”

Anh lại gắt gao ôm lấy bụng, đầu đã tựa hẳn lên người tôi, thế nhưng còn cố quật cường mà lắc đầu.

Chính là ôm ấp như vậy đã kéo tôi trở lại hiện thực.

Tôi cúi đầu, nhìn anh đang run lên vì đau, tôi cảm giác mình muốn đem anh ôm trọn vào lòng, thế nhưng…thế nhưng làm vậy, lặp lại như vậy, tôi thoát khỏi sự mềm lòng bằng cách nào đây?

Nếu không đi theo tô thì chí ít anh cũng không thành ra đau như vậy.

Mà sau này đi theo tôi, khả năng sẽ còn bị thương nhiều hơn nữa, khi đó tôi không có cách nào bảo vệ cho anh cả.

Lại cảm thấy rối bời vô cùng…Nếu như hôm nay anh lại bị đâm, cho dù chết đi một ngàn lần tôi cũng không thể gánh hết tội.

…Chúng tôi không sống chung trong một thế giới.

Anh vốn dĩ phải thuộc về thứ ánh sáng dịu nhẹ, bình thản, an nhiên. Miễn cường cùng tôi sa đọa thế này, nhất định không có kết cục tốt.

Hơn nữa tương lai của anh cũng sáng sủa hơn tôi lắm, nếu không phải tôi liên lụy, anh ưu tú, giỏi giang như vậy, cuộc sống nhất định sẽ thuận lợi, sẽ tốt đẹp…

Tôi phải kiên quyết! Thực sự kiên quyết!

Là vì bản thân, cũng là vì anh.

Nếu tôi còn mềm lòng nữa, nghĩ là sẽ sai…

“Này, cậu…”

“Đừng động vào!” Tôi ngăn lại Lôi Nam Vũ có ý định đến cạnh xem anh thế nào. “Đừng đụng. Để anh ấy biết sau này không nên đi theo chúng ta nữa! Nói không chịu nghe!”

“Này, Kỳ Diễn…”

Lôi Nam Vũ bởi vì thấy tôi lạnh lùng như thế mà lắp bắp kinh hãi.

Tôi buông anh ra, đứng dậy nói: “Em đã nói là đừng đi theo! Cho dù bị thương cũng là đáng!”

“Là…là anh đáng.” Anh cười khổ, cố gắng gượng dậy. Sắc mặt ngày càng trắng bệch, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Vậy mà anh vẫn cố cười.

“Anh đáng như thế. Tiểu Diễn…chỉ cần em không sao là tốt rồi.”

Chỉ cần tôi không sao là tốt rồi? Nghe anh nói lời đó, lại nghĩ đến bộ dáng anh lúc nãy che chở cho tôi, tôi liền cảm thấy sợ hãi.

Tôi không sao là tốt rồi? Tôi không sao là tốt rồi?

Đến tột cùng là vì sao?! Là vì sao! Tôi là cái gì mà anh đã đau thành như ậy vẫn cố gắng gượng cười?!

“Anh đi đi…” Tôi thì thào.

Tôi không thể, không thể để anh đi theo tôi được nữa.

Tôi không thể mềm lòng thêm nữa! Tại sao tôi nói thế nào cũng vẫn không ngừng dây dưa với anh? Anh đi theo tôi hay là tôi đi theo anh, cả hai đều có kết cục không tốt! Nghiệt duyên này tôi không muốn kéo theo anh cùng mình sa đọa!

Phải kiên cường! Phải kiên cường!

“Anh, mau cút…Em chán ghét anh, đừng xuất hiện trước mặt em nữa! Cút cho em!”

Anh cả kinh, theo phản xạ mà nắm lấy tay tôi. “Không. Tiểu Diễn, anh sẽ không, tuyệt đối không buông tay!”

“Cút đi, cút đi! Mau cút đi!”

Anh không buông, tôi nổi giận, đá anh, anh nhận.

Tôi không hề giả vờ giả vịt, thật sự dùng sức, anh đau, đau đến cuộn người lại, thế nhưng không kêu một tiếng.

Nước mắt tôi thế nhưng lại rơi, trong tầm mắt tôi nhìn gì cũng không còn rõ nữa, chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.

Anh, tại sao còn không buông ra?

Buông đi!

Đã định trước chúng tôi là thù địch của nhau, vĩnh viễn cũng không thể làm anh em tình cảm tốt được. Cho nên…buông đi.

“Biến! Mau cút, cút đi, cút đi, cút đi!”

Tôi bắt đầu trở nên điên cuồng, đánh anh, đá anh, dùng toàn bộ sức lực còn lại cho đến khi bọn Lôi Nam Vũ không thể đứng yên được nữa liền xông đến cản tôi, tôi mới nhận ra anh đã đau đớn đến nhường nào, ánh mắt đó tuyệt vọng đến nhường nào.

Tôi làm cho anh bị thương.

Lần này, là tự tôi làm.

Tôi không phải là đứa em tốt bụng, đáng yêu mà anh hay bảo. Anh không tha thứ cho tôi, tôi cũng khoongtha thứ cho chính mình.

Những tháng ngày được anh nâng niu, trân trọng, nương tựa vào nhau để yên giấc, thế rồi cũng không về lại được.

Cuối cùng…kết thúc?

“Kỳ Diễn em điên sao?” Lôi Nam Vũ rõ ràng hét vào mặt tôi, thế nhưng âm thanh lại dường như rất xa. “Sao lại như vậy? Người ta không đánh trả mà em còn đánh?! Em muốn đánh chết anh trai mình sao?!”

-Hết chương 36-

Trong lòng tôi chẳng rõ mình đang cảm thấy thế nào. Cũng chẳng muốn quản anh nữa.

Anh đi phía sau tôi và Lôi Nam Vũ, đi lại coi chừng khổ sở lắm.

Giữa trưa tôi và bọn Lôi Nam Vũ đã đúng tụ tập đông đủ với nhau. Địa điểm kia cách trường học tôi cũng không xa, đi độ mười, mười lăm phút là tới.

Lúc tới sân thể dục của trường học kia, trông thấy bọn Lưu Vũ đứng đó, mà người bị bắt nạt lại chẳng thấy đâu cả.

Lôi Nam Vũ lập tức hiểu ra.

“Đây là chờ chúng ta phải không? Mọi người tản ra đi, chốc nữa đánh nhau có thể tùy cơ ứng biến.”

“Hừ.” Lưu Vũ nhe răng cười. “Nói cho bọn mày biết, Lưu Vũ tao hôm nay ở đây chính là muốn cho bọn mày một bài học! Bọn tao có 25 người, còn có vài người khác mới gia nhập! Bọn mày xác định đi!”

“25?” Lôi Nam Vũ không hề sợ hãi mà bắt đầu bóp bỏ các khớp tay. “Ngần đó thì là cái gì? Kể cả gấp đôi bọn tao cũng không sợ!”

“Đừng nhiều lời nữa anh Nam, đánh!”

“Được!”

Lôi Nam Vũ vừa nói xong cả bọn chúng tôi đều lao lên. Tôi chẳng do dự gì, cứ thẳng đến chỗ Lưu Vũ mà đánh. Vốn tâm tình cũng không tốt, cũng lâu rồi không có chỗ nào phát tiết bực dọc trong người. Hơn thế đã quyết tâm cho hắn tàn thêm một lần nữa!

“Kỳ Diễn, đừng quá chuyên chú! Cẩn thận phía sau!”

Tôi đang hăng liền vì câu nói của Lôi Nam Vũ mà quay lại. Một bàn tay đang hướng chỗ tôi xông đến, tôi mau chóng cho Lôi Vũ một đấm, ý muốn quay lại xử lí thì anh đã chạy đến trước mặt, che chắn ở phía trước, thế là bị đánh vào bụng, ngã nhào xuống.

“Anh!”

Tôi lập tức luống cuống, muốn tới xem xét, tên mập đã từ phía sau kẹp lấy cổ tôi. Bình thường tôi có thể dễ dàng tránh được, không biết lúc này thế nào lại như vậy, có thể là do buổi sáng chạy 6km khiến cho sức không còn nguyên vẹn.

Lúc này Lưu Vũ đang quỳ rạp trên đất liền đứng dậy, nhìn tôi chằm chằm, sau đó đưa tay vào túi áo lấy thứ gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.