Huynh Đệ Niên Hạ

Chương 37: Chương 37




Chương 51:

“Hả cái gì? Người này chính là anh tôi, người anh yêu quý nhất.” Tôi cười cười, đi đến khoác tay lên vai anh, trừng mắt nhìn tên kia. “Bởi vì không muốn đánh nhau với người này cho nên hôm nay tha cho cậu. Anh Nam, hôm nay thế này thôi. Coi như xong?”

“Được!” Lôi Nam Vũ hì hì cười, ngay tức khắc thay đổi nét mặt quay sang liếc tên kia. “Coi như cậu may mắn. Biến.”

Tôi kịp nói thêm một câu trước khi hắn đi. “Nhớ tránh xa anh tôi ra một chút.”

Lại một tuần sau đó anh mới trở về nhà, tôi liền kéo tay anh hỏi: “Anh còn chơi với tên kia không? Lôi Nam Vũ nói đó không phải người tốt, anh tốt nhất không nên thân thiết quá.”

Dĩ nhiên Lôi Nam Vũ gì cũng không nói.

Tôi chỉ là vừa nghĩ đến tên kia ở gần anh là đã thấy không thoải mái.

Anh lắc đầu: “Bạn cùng lớp mà thôi, em việc gì phải…”

“Xem ra anh ở trường mới nhiều bạn tốt nhỉ!”

Anh ngẩn người, cười khổ. “Em chán ghét anh, cũng mong khắp nơi đâu đâu cũng có người ghét anh hay sao?”

Tôi không đáp được gì, trong lòng nén giận.

Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cảm giác khoảng cách giữa tôi và anh cũng ngày một tăng lên, có lẽ cứ như vậy rồi cũng thành người xa lạ.

Chính là vận mệnh dù sao cũng không thể đoán trước, sự thật đã chứng minh duyên phận của tôi và anh không phải cứ thế mà kết lại.

Có một hôm đang cùng lang thang trên đường, di động Lôi Nam Vũ chợt vang lên. Ngày ấy trong cái thị trấn nhỏ này, người ở lứa tuổi chúng tôi mà dùng di động như Lôi Nam Vũ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhận điện thoại xong liền đưa cho tôi, cười cười rất có ý đồ.

“Kỳ Diễn, Trình Trí Viễn gọi.”

Tôi vô cùng kinh ngạc mà cầm lấy điện thoại, nghĩ không thể nào như thế được. “Tại sao anh em…sao lại có số của anh…”

Lôi Nam Vũ chỉ cười.

Tôi vốn tưởng Lôi Nam Vũ đùa, ai ngờ lúc nghe, truyền đến chính là giọng nói thân thuộc của anh.

“Tiểu Diễn, em đang ở đâu?”

Thanh âm của anh dường như run rẩy, có vẻ đang lo lắng gì đó. Tôi vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì, anh. Làm sao vậy?”

“Anh đang ở bệnh viện trung tâm. Em có thể qua không…xin em, Tiểu Diễn, đến một lát được không?”

Tôi vừa nghe đến “bệnh viện” liền toát mồ hôi lạnh. “Anh sao lại ở viện? Không sao chứ?”

“H…hả? Anh không sao…Nhưng mà mẹ anh…” Anh dừng lại. “Tiểu Diễn, anh rất sợ, đến đây một lát được không? Xin em…”

“Em đến bây giờ!”

Chạy vội tới bệnh viện, tôi cuối cùng cũng tìm thấy anh đang ngồi một mình trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh ở tầng hai, nhìn đến anh, hết thảy đều bình thường, ngoại trừ đôi mắt đỏ ngầu, tinh thần rất không ổn.

“Xảy ra chuyện gì, anh, xảy ra chuyện gì?”

Anh ôm cổ tôi, cả người run lẩy bẩy.

Chốc lát sau đó ba của tôi cũng tới.

Dì Mạnh bị ngất.

Lần trước đó không kiểm tra toàn diện mà chỉ đo huyết áp, lần này kiểm tra xong lại phát hiện tử cung có vấn đề cho nên phải khám kĩ càng thêm. Dựa theo tấm phim chụp, tình hình quả thật nghiêm trọng, có khả năng phải cắt bỏ tử cung.

Anh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, luôn miệng hỏi bác sĩ mẹ sẽ không sao chứ?

Tôi tương đối thờ ơ, chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh anh. Mà lúc này trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh đang giơ tay giơ chân của dì lúc bảo tôi “Tao có tuổi trẻ, tao có thể sinh con cho ba mày, không có mày cũng chẳng sao cả!”

Cắt bỏ tử cung? Cắt đi rồi còn sinh con cho ba được sao? Lấy gì mà sinh?

Báo ứng. Quên rằng trên đầu vẫn có ông trời, vẫn có mẹ tôi luôn dõi theo hay sao?

Trong lòng tôi vui là thế nhưng tuyệt đối không biểu lộ ra ngoài. Huống chi anh đứng cạnh tôi lúc này, cả người lạnh lẽo, tuy rằng ghét người kia, nhưng đó lại là mẹ anh, tôi không có khả năng khiến anh càng thêm lạnh lẽo lúc này.

Dì lúc nghe tin này bị dọa không nhẹ, dù sao cũng đã có tuổi, làm phẫu thuật gì đó cũng phải chú ý. Ba thì bắt đầu chạy vạy lo tiền nong, dì ở lại trong bệnh viện đều là anh đến chăm sóc. Tôi dĩ nhiên là không làm gì, mặc dù nghĩ đến việc đi thay anh, nhưng mà tôi với người phụ nữ đó hai người xung khắc nhau ở cùng trong một phòng bệnh, phỏng chừng chỉ làm cho bệnh tình của dì càng thêm nặng.

Chính là khốn đốn chật vật như vậy, anh rất nhanh lại yếu đi, cuối cùng ốm. Nằm phát sốt trên giường, bác sĩ tới khám thì bảo bị cảm lạnh, không có gì nghiêm trọng.

Ba bận đến sứt đầu mẻ trán, trong nhà đùng một cái hai người ngã bệnh, đã thế phải cật lực kiếm tiền. Ba lo chuyện tiền nong, chuyện cơm nước, thuốc thang của hai người kia đương nhiên thành phần tôi.

Tôi nghĩ, thời gian khi trước cùng bọn Lôi Nam Vũ đi linh tinh trên đường, bây giờ bỏ ra làm việc tốt hơn mà thôi.

Một lần mang đồ đến bệnh viện, trên hành lang đụng mặt một người. Tôi ngẩng lên nhìn, trông rất quen mắt, hóa ra là bác sĩ chữa trị cho tôi lần tôi gặp tai nạn.

“A, là cháu sao!” Bác sĩ ấy vẫn nhận ra tôi. “Tốt quá! Thật tốt quá, đã khỏe mạnh như này rồi! Anh trai đâu?”

Sao lại hỏi anh?

“Anh ấy bị bệnh cho nên đang nằm ở nhà ạ.”

“À, vậy tới lấy thuốc cho anh trai sao?” Vị bác sĩ thân thiện hỏi. “Tốt, tình cảm anh em như vậy rất tốt. Cháu phải đối tốt với anh mình, cậu ấy rất thương cháu. Trước kia lúc cháu còn đang hôn mê, anh cháu ngày nào cũng tới, ngày nào cũng gọt một quả táo thành hình con thỏ cho cháu. Y tá bảo cậu ấy không cần ngày nào cũng đến, dù sao cháu cũng chưa tỉnh, nhưng đều đặn ngày nào cậu ấy cũng đến đúng giờ, liên tục nhiều tháng như vậy, lúc ấy chúng ta đều nghĩ tình cảm hai cháu thật tốt.”

Tôi có chút hổ thẹn mà cúi đầu.

Đúng vậy, anh luôn đối tốt với tôi lắm.

Anh yêu tôi.

Tuy rằng tôi không biết người như mình có chỗ nào đáng để yêu.

Anh dường như cũng từng nói, thích tôi là bởi vì nụ cười của tôi, lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười đó đã nghĩ còn rạng rỡ hơn nắng.

Hiện tại nghĩ lại thấy thật quái dị. Lần gặp đầu tiên chẳng phải khi anh cùng dì đến nhà tôi sao? Lúc ấy đầy một bụng mâu thuẫn, tôi có cười rạng rỡ được hay sao?

Mà từ đó về sau, bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi cũng không nhớ được có khi nào mình từng cười như thế.

Cho nên, anh nhìn thấy tôi cười như thế khi nào?

Nghĩ nghĩ một hồi, tôi cứ thế đi từ khu bệnh nhân sang khu tập thể của bác sĩ từ lúc nào không biết.

-Hết chương 51-

Chương 52:

“Anh ơi, bóng!”

Chợt nghe tiếng trẻ con, tôi sửng sốt, nhìn đến quả bóng lăn dưới chân mình, lại nhìn thấy phía bên kia có một đứa nhỏ đang gọi mình, tôi liền đá quả bóng lại chỗ nó. Nhìn khuôn mặt tươi cười của đứa nhỏ, bỗng nhiên trong đầu nhớ đến một hồi ức, một hồi ức từ lâu chậm rãi thức tỉnh.

Bóng đá…?

Đúng rồi…bỗng nhiên nhớ lại, hình như đã ở đây…gặp được người kia.

Là khi nào? Gặp trong tình huống nào?

Chậm rãi, từng mảnh vá chắp lại, hiện lên.

Đó là ba, bốn năm về trước, có một ngày ba tôi đón tôi đi học về nhưng không về nhà ngay mà đến đây thăm bạn.

Lúc gặp người bạn đó, đó là một người phụ nữ tôi chưa từng gặp qua. Hai người đi chỗ khác nói chuyện, liền chỉ còn tôi với một cậu con trai khác ngồi trong phòng chơi đùa.

Hiện tại nghĩ thật kĩ, người phụ nữ ngày đó tám chín phần là dì Mạnh, mà đứa con trai khi đó, chắc hẳn là anh?

Tôi là một đứa trẻ rất nghịch, ngày đó còn mang theo quả bóng mà ba mới mua cho. Ba ít khi mua đồ chơi cho tôi, nên mỗi lần nhận được gì tôi đều rất háo hức.

Mà giờ nghĩ đến, dường như ba dùng đó làm thứ thu hút sự chú ý của tôi thôi. Đưa đồ chơi cho tôi, tôi liền không để ý đến ba và người kia gặp nhau để làm gì.

Ba tôi đã thành công.

Lúc này tôi cũng không còn nhớ khuôn mặt của cậu trai khi đó, đừng nói đến ngày đó cả hai đã chơi đùa như thế nào. Nhưng với tính cách của tôi, quả thật có thể đối với người con trai bé nhỏ nằm trên giường bệnh kia nở một nụ cười xán lạn.

Nhớ ra rồi, nhưng gì cũng mập mờ không còn rõ nữa.

Chúng tôi gặp nhau từ lần đó sao?

Anh, từ ngày đó thích tôi sao?

Về nhà, anh vẫn sốt, mơ màng ngủ.

Tôi bắt đầu làm cơm chiều.

Gần đây trong nhà chẳng có ai cả cho nên tôi là người nấu nướng. Cũng chẳng có gì đáng kể, gặp phải tình huống như này thì đây là cách giải quyết duy nhất.

Đồ ăn tôi nấu cũng rất đơn giản. Bụng anh không tốt cho nên cũng chỉ ăn thức ăn mềm như cháo gì đó. Còn cơm cho dì, tôi cũng chỉ nấu cơm và một vài món bình thường, cũng không nghĩ sẽ hao tâm tổn sức vào việc như thế.

“Ba vào viện buổi tối, ban ngày sẽ đến chỗ làm luôn. Trong nhà chỉ có con và anh trai, trong khoảng thời gian này tuy rằng ở nhà ôn tập cũng không được nghỉ học quá nhiều, biết chưa?” Ra đến cửa ba vẫn còn dặn.

“Vâng.”

“Còn nữa, lúc chăm sóc anh trai thì không tính.” Ba hạ giọng thấp hơn một chút. “Lúc không chăm sóc thì cách xa ra một chút.”

Tôi ngẩn người, lập tức hiểu ý ba. “Ba yên tâm, con không có khả năng làm đồng tính luyến ái.”

“Ừ.” Ba thở dài. “Cho dù đầu óc nó không bình thường, con nhất định không được nghĩ theo như thế! Con không có tiền đồ ba nhận, học tập không giỏi ba không nói, cùng con trai làm… Nối dõi tông đường cũng không thể luôn!”

Tôi nhướn mày. Cái gì a? Lúc này đây ba đang trông cậy tôi nối dõi tông đường sao?

Không khỏi có chút buồn cười. Ba, ba bức mẹ chết, thiếu chút cũng bức tôi chết, vì người phụ nữ kia mà đánh tôi, đuổi tôi…Thế nhưng vẫn trông cậy tôi sẽ nối dõi tông đường?

Sao ba lại có suy nghĩ ấy nhỉ?

“Ba, đầu óc anh thực bình thường.”

“Làm sao mà bình thường? Nó rõ ràng…”

“Ba, làm người cũng không thể như vậy sao? Trước luôn coi anh tốt, anh hoàn hảo, sau phát hiện anh không như trong tưởng tượng liền thành “đầu óc không bình thường” sao?”

“Nó…nó thích con trai. Thích con. Như thế chẳng phải không bình thường sao?”

“Ba, anh chỉ là thích người không nên thích mà thôi. Cho dù đầu óc không bình thường, nhìn nhận anh là con trai người phụ nữ ba yêu, ba sẽ không thấy thế.”

“Miễn bàn Tiểu Mộng, nhắc tới lại bực.” Ba lắc đầu. “Thật không nghĩ ba đui mù như vậy. Thật không nghĩ Tiểu Mộng lại không nguyên tắc như thế.”

Tôi thật sự muốn lạy ba vài lạy.

Người phụ nữ đó bức chết mẹ tôi, đánh tôi nhiều lần, như vậy vẫn là có nguyên tắc. Thế mà con trai người đó thích tôi, ba chịu không nổi, liền thành không có nguyên tắc, liền thành oán hận trước kia đui mù.

Anh tốt với tôi, anh chính là thích tôi mà thôi. Như vậy lại không được.

Ba đi rồi tôi mới quay trở vào phòng ngủ, nhẹ giọng gọi anh.

“Anh, anh có đói bụng không?”

Anh lắc lắc đầu. Cho dù trong phòng không bật hết đèn, vẫn có thể thấy khuôn mặt tái nhợt của anh. Tôi đỡ anh ngồi dậy, để anh tựa lưng vào ngực mình, khẽ lắc đầu. Anh gầy như vậy. bây giờ còn sờ thấy xương.

“Không đói cũng ăn một chút gì đi? Một chút thôi.”

“Anh…thật sự…không muốn ăn.” Anh lắc đầu. Tựa hồ động tác đơn giản ấy thôi cũng thật khiến anh không thoải mái, anh ho khan vài tiếng.

“…Tiểu Diễn, rất khó chịu.”

“Ừ, em biết.” Tôi ôm anh, yên lặng đau lòng.

“Tiểu Diễn.”

Anh lại gọi, thế nhưng chẳng nói gì cả, chỉ có nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Tôi càng khẩn trương mà ôm lấy anh.

Tôi cả đêm ấy không sao ngủ ngon. Anh hơi cựa một chút tôi liền tỉnh, sau đó lại lấy thuốc, lấy nước, tận lực mà chăm sóc. Nửa đêm anh sốt cao, cũng may sáng hôm sau đã hạ sốt, cũng chịu ăn một chút.

Ánh sáng mùa đông xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào tạo thành vài đườg sáng giữa phòng, những hạt bụi li ti cũng chơi đùa trong ánh sáng len lỏi ấy, trở nên cực kì xinh đẹp, lung linh.

Đến trưa, anh vẫn không thoải mái trong người, cuộn mình trong chăn lăn qua lộn lại.

Tôi có thể làm gì đều đã làm, giúp anh uống thuốc, chườm nóng, xoa bụng, thế nhưng anh vẫn khó chịu, vẫn đau, tôi ngồi bên giường, cảm thấy rất giày vò.

Vô luận là làm thế nào cũng không giảm bớt sự thống khổ ấy, cho dù dùng hết sức mình vẫn không thể.

Nói thật mấy ngày liền như vậy tôi đã rất mệt mỏi. Cái gọi là lao tâm lao lực quá độ, có lẽ chính là cảm giác của tôi lúc này, làm thế nào cũng không được, làm thế nào cũng không xong…

Nên làm sao đây? Có lòng không có lực, thế nào cũng không được.

Cũng không thể cứ như vậy, từ hôm qua đến giờ anh ăn một chút đó cũng xem như chưa ăn gì.

Tôi tới bếp múc một bát cháo, tới gọi anh.

“Anh, ăn một chút đi.”

-Hết chương 52-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.