Chương 12
Tôi thiếu chút nữa đem đống bỏng ngô vừa ăn nôn ra.
..... Si tới mức hoa mắt, coi như mày lợi hại....
Thằng em diện mạo vương tử của mình còn so ra còn thuận mắt.
“Oaaaaaaaaaaaaaaa”
Trong nhà thi đấu đột nhiên một trận xôn xao.
“Làm sao vậy ?” Tôi đang cúi đầu tìm khăn lau miệng,
“Hội trưởng, hội trưởng.....”
“Cái gì ?”
“Hội trưởng bị thương !”
“A ?!” Tôi vội ngẩng đầu nhìn sân đấu, tay của Lạc Thiệu Cung đang ôm lấy mắt đã hiện vào, khóe mắt ẩn ẩn đỏ.
“Sao lại thế này ?!” Chết tiệt, ai dám đánh em tao ?! Chán sống !!
Tôi theo bản năng mà bắt đầu cuốn tay áo nắm ngón tay.
“Là ngoài ý muốn.” Đan Thực một phen kéo lấy tôi. “Đối phương nhảy lên rổ, lúc rơi xuống đất khuỷu tay vừa vặn đụng vào mặt hội trưởng.....”
Trong thời gian tạm dừng, có người ý bảo đổi người, Lạc Thiệu Cung khoát tay.
Tiếp tục lên sân đấu ? Ánh mắt sưng y như cái bánh bao, ngươi có thể thấy được trái bóng không đó?
“Oa, hội trưởng thật kiên cường.....” Đan Thực cảm động vô cùng.
..... Coi như hết, nó chỉ thể hiện mà thôi.
Thị lực chịu ảnh hưởng nên kết cục nghỉ ngơi, ngươi như vậy mà làm anh hùng, hay không muốn mọi người phía sau đàm tiếu....
Đang mắng mỏ trong lòng, Lạc Thiệu Cung bỗng nhiên chuyển hướng về phía tôi, cười cười, làm dấu “Yên tâm đi“.
Tôi không hề phòng bị, trong lòng cuồng lên trận đại khiêu, có hơi đỏ mặt.
Căn bản không lo cũng không được !
“Tao hiểu mà.” Đan Thực dùng ngữ điệu bừng tỉnh đại ngộ.
“Cái gì ?”
“Hội trưởng là muốn biểu hiện cho mày xem, mới kiên trì đến giờ ! Thiệu Hữu, mày có em trai như vậy, thực sự là rất hạnh phúc.....”
Thật, thật vậy sao ?
Tôi hồ nghi nhìn động tác thuần thục với quả bóng của Lạc Thiệu Cung trong sân đấu. Oa, xa như vậy, ngươi muốn ném vào à ? Chỉ bằng con mắt độc nhãn long à, ném trúng chỉ có quỷ ! Cho xin đi, không cần xằng bậy, ai.....
“Oaaaaaaaaaaaaaaaaa”
Nhà thi đấu chấn động.
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Thật, thật là lợi hại, bị như thế mà có thể ném chuẩn xác như thế.....
Tên này, vận khí không phải bình thường cũng thật tốt......
“Quả bóng của hội trưởng thật sự rất chuẩn !”
Cái gì, cái này không phải vận khí thôi sao ?
Hai phía ổn định thi đấu, Lạc Thiệu Cung lại ném một cái tầm xa.
“Hôi trưởng....” Đan Thực hai mắt rưng rưng. “Không hổ là thần tượng của mình!”
Tôi ngơ ngác nhìn Lạc Thiệu Cung động tác không chút hàm hồ. Nó không mở được mắt trái, có thể là giả vờ được hay không ?
Nghi vấn này đợi cho trận đấu chấm dứt Lạc Thiệu Cung cùng tinh tinh đến gần tôi, nhìn nó một mắt sưng một mắt mở mới được giải đáp.
Ừm, là bị thương thật.
Tôi chỉ có thể nói.... Mặc dù giờ xem nó với chó hoang không có gì khác nhau, cơ mà thiên sinh lệ chất quả nhiên vẫn là không bị mắt gấu mèo phá hủy.
“Anh, chúng ta thắng.” Nó cười tủm tỉm.
Ừm ừm.... làm tốt lắm, không hổ là em trai ta.
“Như vậy.....”
Cái gì ? Tôi ngẩn người nhìn nó hướng hai tay vào.
Sau đó.... Cả người liền bị nó bế lên.
Dùng phương thức này để chúc mừng thắng lợi sao ?
“Thiệu Hữu, hội trưởng với mày tình cảm thật tốt.” Đan Thực lại hâm mộ đến cảm động, cơ hồ đến rơi lệ.
“A, hả.....” Tôi cười gượng.
Tuy rằng Lạc Thiệu Cung hiếm khi trước mặt mọi người tỏ vẻ tình anh em, tôi lại cảm thấy có chút tự hào. Nhưng.... Thằng anh nào bị em mình ôm vào lòng ngực lại cảm thấy vinh quang ?
Rõ ràng trước kia tôi ăn cơm tuyệt so với nó không ít, vì cái gì thể trạng lại kém nhiều như vậy ?!
“Cậu là Đan Thực? Tôi có xem qua tác phẩm tranh châm biếm của cậu ở tuần san số trước.”
“A ? Thật, thật không ?”
Đan Thực, xin mày đó, lau nước miếng đi. Kia chẳng qua là một con tinh tinh thôi mà!
“Đúng vậy, vẫn thực ngưỡng một tài hoa của bạn.”
Tôi nhìn đứa bạn ngồi cùng bàn vô dụng.
“Cũng chưa mời bạn ăn cơm? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện ?”
Đan Thực ngu ngốc ! Không cần gật đầu tới mức sắp rớt như vậy, cùng người ta đi ra ngoài như vậy rất nguy hiểm đó !
“Thiệu Cụng, tụi này đi trước, không quấy rầy cậu với Tiểu Ca ca của cậu.”
Tôi trơ mắt nhìn thằng bạn cùng Đại tinh tinh đi ra ngoài, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình : mày không bị bán đi là tốt rồi.
“Anh, vào giúp em thay quần áo đi.”
A, đúng a, vừa mới chơi bóng xong, toàn thân hôi rình, trước tiên phải vào phòng tắm, nghe cũng thoải mái.
Chờ Lạc Thiệu Cung kì cọ sạch sẽ đi ra, nhũng người khác đã sớm đi hết, chỉ còn mình tôi chờ nó tới sái quai hàm.
“Được chưa ? Về nhà thôi.” Nhìn nó đến gần, tôi định đứng lên. Nào biết nó ngồi xuống bên cạnh, mười phần uy hiếp, một bên ôm tôi lên đùi nó.
“Thế nào ?” Đầu nó tựa vào ngực tôi, tóc đen cọ vào cổ tôi đến ngứa. Cứ ngồi trên đùi nó lâu như vậy, tôi bất giác liền đưa tay xoa đầu nó.
Thằng em thực ngoan.
“Anh....” Giống con cún con cọ nửa ngày trời, bàn tay to nâng lưng của tôi lên, ngẩng đầu lộ ra vẻ mong chờ. “Em giờ không được thưởng à?”
Giờ ? Ta làm sao mua cho ngươi PS2.
Thừa dịp tôi đang sững sờ, nó cư nhiên tiến lên hôn chóp mũi của tôi.
“A !” Bị đánh bất ngờ, sợ tới mức tim ngừng đập, tôi đỏ bừng mặt che cái mũi. “Ngươi làm gì !”
“Không ngại ở trong này thực hiện phần thưởng đi, anh ?”
A ? Lúc này lại hôn môi. Tôi trì độn nhưng cuối cùng cũng hiểu được phần thưởng mà nó nói là cái gì.
“không được !” Quá sợ hãi đẩy nó ra.
Không vui gì hết ! Tôi, tôi thà rằng mua cho nó hai cái PS2.
“.........” Nó lập tức lộ ra vẻ mặt bị thương. “Anh rõ ràng đáp ứng rồi.....”
“Ta nào có !”
“..............” Người này không nói, chỉ dùng ánh mắt xinh đẹp ủy khuất nhìn tôi.
Làm tôi nghĩ tới con chó cưng ngày xưa.
Mỗi lần nó tìm không thấy thịt bò trong đồ ăn, lại dùng cái vẻ mặt đáng thương vô cùng này =.=
.....Ai, ai bảo nó là em trai mình....
“Rồi, được rồi.... Chỉ được, chỉ được hôn một cái” Miệng nói ra mà mặt lại đỏ. “Còn nữa, a......”
Ai, ta còn chưa nói hết mà !
Còn chuyện khác thì không cho !
Chỉ hôn môi thì còn được, chứ còn cái khác.....
Tôi không cần làm dụng cụ tiết dục cho người khác đâu.
Bị nó hôn môi một lúc, mặt dần dần nóng lên.
Cảm giác bị quấn lại, thực dễ dàng làm cho người ta động tâm.
Tôi không tự chủ được nhắm chặt mắt rồi lại nắm cái áo trước ngực của nó.
Hôn môi kịch liệt đến mức không khống chế nổi, tôi vội cảnh giác bắt lấy ngón tay của nó đang cởi cái nút áo sơ mi của tôi.
“Không được !”
Nghĩ tới việc làm đối tượng cho nó phát tiết lại cảm thấy mình thực bi thảm.
“Em rất muốn mà, anh” Tiến sát vào lỗ tai tôi làm nũng, thanh âm ôn nhu thực rất có lực sát thương. Tôi cư nhiên do dự một chút mới đẩy nó : “Không được.”
Cho dù là rung động thời kỳ trưởng thành.... Sau khi vận động kịch liệt vì máu sôi trào, dục vọng cũng sẽ biến thành mạnh mẽ, nhưng....
Ngươi cũng không thể lấy chính thằng anh mình để phát tiết.
“Cho em làm đi thôi, anh” Mặt lại dán đến trước ngực tôi cọ qua cọ lại. “Anh à.....”
Đây là vấn đề nguyên tắc, không phải chỉ làm nũng là được.....
“Em rất thích anh.”
Lại nữa.... Để đạt được mục đích liền lời ngon tiếng ngọt.
Đột nhiên cởi áo sơ mi hôn lên nhũ thủ trần trùi trụi của tôi. Tôi kinh hoảng ngồi thẳng dậy. “Không được, ngươi.....”
“Anh.... Em nhịn không được.” Thanh âm hầm hồ lại vừa ôn nhu vừa vô tội, quả thực làm cho người ta không thể cự tuyệt. “Cho em làm được hay không ? Anh.....”
Đùi đã cảm thấy rõ sức nóng của nó.
“Anh à.....” Thằng trước ngực lại nhiệt liệt hôn môi, không để ý đến vẻ chống cự yếu ớt của tôi lại thẳng xuống phía dưới, “Cho em ôm anh đi, anh....”
Ai.
Ai bảo, tôi làm anh chứ.
Có hơi ủy khuất, nhưng vẫn gật đầu một cái : “Ừm.”