Chương 1
Lại một năm nữa nhanh chóng đi qua, có vẻ như ngày nào cũng như ngày nấy, nhưng thật ra là có thay đổi, ý của tôi là nói tới thằng Lạc Thiệu Cung ấy! Tuy rằng không cam lòng thừa nhận, nhưng quả thật nó đã cao mà còn không biết tiết chế, càng ngày càng cao, hoàn toàn không biết cái gì kêu là một vừa hai phải nha!
So với nó thì một năm này tôi chỉ càng ngày càng trắng, không cao được như vậy, càng không cường tráng được như vậy, thật khó tả cái cảm giác người ta càng ngày càng tiến về phía trước còn mình đây chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
Miễn cưỡng đeo mo vào mặt đi lãnh giáo bí quyết cao to khoẻ mạnh của thằng em trai, không thể tưởng được tên kia cười meo meo nói: “Anh à, dáng vẻ của anh bây giờ là tốt nhất a, không dài thêm được một cm nào, nhỏ đi một chút lại càng tốt“.
Nó còn hưng trí bừng bừng khoa tay múa chân “Biến nhỏ cỡ đầu ngón tay thì còn tốt dữ nữa, như vậy em có thể đem anh đặt vào túi áo, đi đến đâu cũng mang anh theo“.
Ai, ai thèm để ý ngươi a! May mà còn có thể tự an ủi mình ở chỗ cảm thấy mình so với trước đây thông minh hơn rất nhiều, có lẽ cả đống đồ ăn vào đều dùng để cung cấp chất dinh dưỡng cho bộ não hết rồi, cho nên tôi mới không cao được ...
“Anh, khi nào thì anh mới về a?”
Nó nói chuyện điện thoại mà giọng ỉu xìu, y chang con cún con ngồi chồm hỗm ở cửa, chờ chủ nhân trở về.
“Nhanh thôi, chắc là hai ngày nữa”
“Anh, anh không thương em chút nào hết“. 'Con cún' bên kia còn đang phều phào oán giận. “Học kỳ này chúng ta còn chưa gặp mặt, ngày nghỉ anh còn không mau về, lại còn cùng xã đoàn đi công ty gì đó thực tập, anh thật sự rất quá đáng nha“.
“Nhưng mà... Cơ hội này rất quan trọng a“. Tôi nhỏ giọng thanh minh.
“Chẳng lẽ em không quan trọng sao?”
“Thật có lỗi...” Tôi áy náy rụt cổ lại.
“Tóm lại, anh mau trở về, em một ngày cũng chờ không nổi nữa“.
“Nhưng mà...”
“Anh về sớm có sao đâu, anh không làm cũng có thằng làm a“. Giọng điệu Lạc Thiệu Cung lại dịu dàng xuống, có phần làm nũng, có phần cầu xin, “Người ta không thể không có anh, anh à...”
“Ngô. . . . . .”
“Thiệu Hữu, cậu đang làm gì?”
“Ta, ta nên đi làm việc.” Tôi nuốt nuốt nước miếng, hạ giọng, “Đêm nay ta gọi điện thoại cho ngươi nha?”
“Cái gì?” Thanh âm của nó nghe không cao hứng lắm “Vậy, ít nhất hôn em một cái trước đi.”
“Ách. . . . . .” Chung quanh nhiều người như vậy, bảo tôi làm sao chai mặt hôn hít với cái điện thoại a.
“Thiệu Hữu!”
“Ừ“. Tôi hết hồn, vội ngắt điện thoại, quay đầu đi, “Chuyện gì?”
Này? Mấy người này tuy là làm chung, nhưng mức độ bà tám là thuộc hàng superman, một khi bị phát hiện tôi có đối tượng kết giao, nhất định sẽ bị nghiêm hình bức cung, còn phải tiết lộ thông tin về bạn gái rồi hình chụp linh tinh, người yêu là em ruột là bí mật vừa loạn luân vừa cấm kỵ, thật sự không hay ho một chút nào.
Nhưng đợi được buổi tối gọi điện thoại về nhà, Lạc Thiệu Cung từ chối không thèm nói chuyện với tôi. Tôi cuối cùng cũng ngộ ra như thế nào gọi là yêu đương lưỡng tình tương duyệt, không thể nào suôn sẻ từ đầu đến đuôi mà không bị ngăn trở, thằng em chín chắn như nó cũng sẽ có lúc làm mình làm mẩy.
“Lạc Thiệu Cung.” Để giảng hòa với nó, tôi đành phải cáo lỗi với xã đoàn cùng học trưởng công ty, làm người đầu tiên xin về trước thời hạn. Về đến nhà, lo lắng nó tức giận, tôi xuống nước đến nỗi ngay cả thanh âm mở cửa cũng hết sức nịnh nọt, “Ta có mang quà về cho ngươi nè!”
Thái độ của thằng em đối với tặng phẩm trên tay tôi là “hừ” một tiếng, quay đầu đi, chừa lại cho tôi cái ót.
“Khô cá này ăn ngon lắm, ngươi nếm thử chút xem, ngon vô cùng, hương vị cũng rất tinh khiết...” Tôi cố gắng làm vẻ mặt rớt nước miếng ròng ròng tới dụ dỗ nó, ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có.
“Nhìn xem nè, thật sự ngon mà, ăn xong trong lòng sẽ khá hơn...” Tôi bò lên đùi nó, giống như uy mèo ăn mà đưa đến trước miệng.
Miếng khô vừa đưa tới miệng nó, vừa ra vẻ chép miệng. “Oa ——” Đột nhiên bị nhéo hai má, nó hung hăng cắn một cái vào cái mũi của tôi, đau đến nỗi tôi phải tru thảm thiết.
“Ngươi...” Hoàn toàn ngó lơ cái thằng tôi đang rên rỉ, thằng em quái thú kia không lưu tình chút nào kéo mặt của tôi, hung tợn nói “Bỏ em một mình lâu như vậy, tưởng có thể dễ dàng dụ dỗ em sao? Hửm?”
“Nhưng, nhưng mà. . . . .”
“Em xem anh căn bản không coi em ra gì, mấy tháng không một lần gặp, anh cũng không nhớ em một chút nào sao? Đáng giận...” Thằng em nghiến răng nghiến lợi nói, “Em tương tư đơn phương, quả thực y chang thằng ngốc, còn nói cái gì thích em, rốt cuộc anh có biết yêu nhau là cái gì hay không hả?”
“Này... Mỗi ngày ta đều viết mail, gọi điện thoại, gửi tin nhắn...” Hơn nữa còn thật sự chọn quà cho ngươi, ra sức lấy lòng ngươi, không phải biểu hiện yêu thì là cái gì?
“Có viết mail dài cỡ nào, cũng không bằng gặp mặt năm phút đồng hồ đi?“. Nó còn đang dốc sức nặn véo mặt của tôi.
“Hai người yêu nhau, có thể ở cùng nhau mới là quan trọng nhất, nhìn không thấy, sờ không tới, chỉ có thể nghe được giọng nói, căn bản là không thể chịu đựng được a, anh cũng là đàn ông, chẳng lẽ anh chưa từng có cái loại cảm giác này sao?”
“Ách. . . . . .” Chẳng lẽ ý ngươi chính là...
Quả nhiên giây tiếp theo đã bị nó kéo áo sơ mi, hôn lên ngực. Lộn xộn nửa ngày, thì ra đây là nguyên nhân khiến ngươi phiền não, chỉ là thời gian này không có cách nào thân mật thôi a.
“Đủ rồi, đủ rồi Lạc Thiệu Cung!” Bị nó hôn toàn thân đều co quắp, tôi vội liều mạng vỗ vào lưng nó, “Không được, một hồi nữa là ăn cơm, đừng làm...”
“Không sao...” Nó chui đầu vào bộ ngực bằng phẳng của tôi ậm ờ nói. “Còn hơn một tiếng nữa...”
Để cho nó hôn một đường đến ngứa ngáy, lúc đầu lưỡi ướt át liếm đến rốn, ngay cả ngón chân tôi cũng muốn co rút, “Không được, không thích... Ban ngày làm chuyện này...”
“Liên quan gì đâu? Em còn muốn càng sáng càng tốt, đem toàn thân anh liếm hết”
“Ngươi. . . . . . Ngươi sao giống lão già háo sắc quá vậy...“. Tôi cố sức đàm phán, “Không được, lỡ mẹ vào gõ cửa thì làm sao bây giờ. . . . . .”
“Bọn họ đến, em cũng phải làm”
“Ô. . . . . .”
Thở phì phò thật vất vả mới khôi phục bình tĩnh, dựa vào trên giường tạm thời còn không có hơi sức di động phần eo, phản xạ có điều kiện muốn ngủ, nhưng cảm giác được hoạt dịch giữa hai chân chậm rãi chảy xuống, tôi tức muốn xì khói: “Vương bát đản, ngươi lại để lại bên trong!”
“Vô phương... đụng tới anh là em kiềm chế không được...” Lạc Thiệu Cung cảm thấy mỹ mãn, ngón tay vuốt ve cái chỗ vừa mới dung nạp nó, “Trừ anh ra, cái gì cũng không nghĩ được...”
“Đáng giận. . . . . “ May mắn quần áo không bị dơ! Tôi chỉ vừa kịp cởi quần, nó liền một giây cũng không chịu nhẫn thẳng tiến đến, áo sơ mi vẫn là vừa làm vừa thoát, còn nó chỉ vừa kéo được cái khoá quần, trên cơ bản vẫn là áo mũ chỉnh tề.
Trong từ điển của tôi, tình ái viên mãn chỉ phù hợp phát sinh lúc tối lửa tắt đèn, còn loại này chỉ là vì phát tiết dục vọng mà vào, túm lại cũng chỉ vì giao hoan, chỉ cảm thấy thẹn.
Chỗ bị xâm phạm bởi vì không bôi trơn đầy đủ mà đau đến run lên, vừa đứng lên thắt lưng liền từng trận khó chịu, tôi một bụng oán khí, lúc nó quỳ xuống giúp tôi mặc quần vào, tiết hận mà đánh mạnh vào lưng nó.
Hỗn đản, đầu không có óc mà chỉ có tinh trùng, xem ra cái mà ngươi thích chỉ có cơ thể của ta mà thôi.
Nhưng mà, chờ nó sửa ngay ngắn áo cho tôi, ngẩng đầu giống y như một con thú cưng, lúc nó nhoài lên hôn môi, tôi lại không có cách nào khác phải tiếp tục đối mặt với nó, quên đi... Ai kêu ta thích ngươi làm chi...
“Anh, xỏ lỗ tai đi”
“Ể?” Tôi theo bản năng che cái lổ tai. “Chi vậy?”
“Lỗ tai của anh nho nhỏ, thật đáng yêu, thực thích hợp đeo một cái đinh nhỏ”
“Không được! Đau lắm!” Tôi cấp tốc lui ra phía sau.
.
.
“Đúng rồi, cậu là một tiểu nam sinh đáng yêu, mang một vòng tai kiểu dáng đơn giản vào sẽ xinh xắn còn hơn cả tưởng tượng“. Nhân viên cửa hàng cũng gia nhập đội ngũ giựt giây.
Thôi đi, chẳng qua là muốn làm tăng tiêu thụ của mấy người thôi! Tôi liếc một cái xuống tủ kính, mấy thứ khéo léo dưới ánh đèn phụ trợ lại càng lung linh.
Khắp nơi đều là trang sức xinh xắn, nhưng giá niêm yết thì kinh người.
Chiếu theo cá tính tham tiền thảm thương của tôi, sẽ không cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để mua một viên đá quý nhỏ xíu xiu. Nếu không có Lạc Thiệu Cung đi theo bảo là mua một cái vòng tay rồi làm hỏng cần đưa tới bảo trì, tôi không có bạn gái do đó không cần phí tiền cho mấy món đồ trang sức, càng không nói tới chuyện đi đến cửa hàng trang sức. Thật không công bằng khi nói câu này, nhưng cũng là ăn bám vào gia đình như nhau, cùng xoè tay nhận học phí, mà sao thằng em có thể quản lý tiền tiêu vặt rất tốt, còn dư ra rất nhiều so với tôi.
Bởi vì, tôi chỉ có thể làm một vài việc bình thường, làm công kiếm tiền lại vừa ít vừa chậm chạp. So với diện mạo bình thường của tôi thì thằng em siêu-đẹp-chai lại có thể thoải mái nhận được không ít lời mời chụp hình cho tạp chí rồi thì quay quảng cáo. Tuy rằng nó không có nhiệt tình kế thừa sự nghiệp người mẫu của mẹ thì cũng ít nhất kế thừa khuôn mặt đẹp cùng thiên phú, cho dù đi trên đường với tôi cũng có những kẻ săn ngôi sao tiếp cận. Thật đáng chết, tại sao tôi cũng ở vào tuổi sắp trưởng thành mà không giống người đang phát triển chứ...
“Anh, đôi này thế nào?”
“Ân?” Tôi nhìn đến hai viên đá quý có màu đỏ như máu rất xinh xắn, “Ừ, thật khá...”
“Rất có mắt thẩm mỹ nha! Cậu xem làm da của cậu ta trắng như vậy, còn đeo cái này lên, nhất định mê người nga“. Nhân viên cửa hàng cười mị mị nói.
“Gói lại cho tôi”
“ Uy, chờ một chút, Lạc Thiệu Cung!” Tôi thất kinh, “Cái đó mắc tiền lắm!” Đừng nói là nó nhìn nhằm giá cả, chỉ nhìn đến số lẻ đi? Đừng giỡn chứ, có phải là lừa đảo không, giá tiền này...
“ Nga, chỉ là chút tiền, em vẫn còn nhiều”
Khó ưa... cái gì mà 'chỉ là chút tiền'... Rõ ràng là đả kích mình chỉ biết dựa vào sinh hoạt phí mỗi tháng lão mẹ cấp cho, là một thằng anh vô dụng...
“ Cần giúp xỏ lỗ tai không? Chúng tôi có phục vụ miễn phí những dịch vụ liên quan”
“ Không cần“. Thằng em cười đến mê người, “Tôi tự mình động thủ”
“Ngươi làm được không đó” Tôi tò mò hỏi.
“ Dùng lửa đốt nóng kim rồi đâm xuống là xong“. Nó cười đến thản nhiên.
“Không cần!” Tôi kêu thảm bảo vệ cái lổ tai, vẫn bị thằng em tha ra ngoài.
Thôi nha! không nên tự tiện đại khai sát giới trên cái lỗ tai của tôi, nói gì thì nói thủ pháp chuyên nghiệp vẫn tốt hơn. Xài kim may đem lổ tai tôi chọt mạnh thành cái lỗ, mới tưởng tượng thôi đã nổi hết da gà, tôi mới không cần thử qua.
“Ta không muốn!” Dọc đường tôi không ngừng giãy dụa, “Thật đáng sợ! —”
Làm bác sĩ kiểu như ngươi, chỉ có nước đi gạt người!
“Không muốn, không muốn, sao lại từ chối sự giúp đỡ của cái chị trong cửa hàng trang sức kia. Chị ta chỉ cần 'bụp' một cái liền xỏ qua, tốt hơn dùng kim a...”
“Như vậy sao được?” Vẻ mặt thằng em bỗng nhiên trở nên hết sức nghiêm túc, “Lưu lại ký hiệu vĩnh viễn trên người anh trai mình, chuyện này đương nhiên chỉ có em mới có thể làm”
“Ô...” Tôi vẫn liều mạng vặn vẹo thân thể trong tay nó.
“Đi về em sẽ xỏ cho anh, sau đó anh em mình mỗi người mang một cái, chứng minh chúng ta thực sự là một đôi! Mang nhẫn thì rất lộ liễu, anh nhất định không chịu, khuyên tai thì bí ẩn hơn, với lại về sau lúc hôn vành tai của anh sẽ càng hưng phấn...”
Sao ngươi cứ ở đó tự quyết định vậy hả? “Ta không cần, ô. . . . . .” Cầm cái kim chọt một phát... Tưởng tượng thôi đã làm cho người ta rợn tóc gáy.
“Được rồi, tin tưởng em đi, sẽ không đau đâu! Nếu thấy đau như vậy thì lúc anh xỏ lại cho em, anh có thể trả thù a!”
“Ngô. . . . . .” Bảo tôi đâm lại cho nó... càng rợn tóc gáy.
“Không muốn, không muốn, không cầnnnnnnnnnn ——” Tôi giãy dụa lung tung, không cẩn thận hất trúng tay trái của nó, cái hộp nhỏ bằng nhung trên tay bay bổng lên, lộn một vòng không nhỏ trong không trung, rớt xuống giữa làn đường.
“Ách...” thấp thoáng nhìn đến biểu tình kinh ngạc của nó, còn có dấu hiệu tức giận, tôi chột dạ vội cúi đầu nhận tội, “ Thực xin lỗi, ta lập tức đi nhặt về”
“Uy, anh à, cẩn thận một chút, không cần. . . . .” Nó không kịp giữ lấy tôi, chỉ có thể ở phía sau hoảng loạn gọi.
Kinh ngạc cái gì, tôi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức nhảy vào dòng xe cộ mà hiến xác a. Hiện tại tuy rằng không phải đèn xanh, nhưng vừa lúc trên đường đâu có chiếc xe nào, chỉ là một đoạn đường ngắn, có vấn đề gì đâu.
Nhặt cái hộp thật dễ dàng, nhưng mà... nó bị bung rồi? Cái đinh mặt ru-bi chỉ còn một cái! Tại sao có thể như vậy? Đầu tôi toàn là mồ hôi, cái này Lạc Thiệu Cung mới vừa mua, muốn làm minh chứng chúng tôi ở cùng nhau, làm sao mới đó làm mất được... Đường rộng như thế, phải tìm như thế nào a?
Lúc tôi đang ảo não xém nữa lệ phun như suối, đột nhiên khoé mắt liếc đến một điểm màu đỏ lấp lánh, quá may mắn, cũng không xa lắm!
Cả người tôi đều thả lỏng, thở ra một hơi, ba bước cũng thành hai bước chạy tới chộp nó bỏ vô hộp.
Hả?
“Anh ——!!!” thanh âm hét thảm của Lạc Thiệu Cung hình như ngày càng gần.
Gần như ngay trong lúc đó, tôi cũng nhìn thấy một chiếc xe lao đến trước mặt, kinh hách có thừa, tôi theo bản năng lui về phía sau hai bước, cánh tay bị cái gì đó kéo một cái, toàn thân đau nhức, chấn động mãnh liệt làm tôi có cảm giác mình bay lên không trung, rồi sau đó toàn bộ ý thức chìm vào hắc ám khôn cùng.
.
.
.
Lúc ý thức khôi phục, cảm giác đầu tiên là ...đau nhức quá đi!
Đau quá, đau quá, đầu cũng đau, chân cũng đau, hình như tôi không có thân dưới thì phải? Không thấy đau. Thật bi thảm, tôi đã làm sai gì sao? Mơ mơ màng màng một trận, tôi mới nhớ ra mình bị xe nó hun, hèn chi đau nhức như thế, mà hình như chưa có chết phải hông ta?
Mùi thuốc khử trùng thật khó ngửi... tôi đây là đang ở ...bệnh viện? Lạc Thiệu Cung? Tôi sợ run cả người, len lén mở một con mắt.
“Tiểu Hữu, con tỉnh?” Một bàn tay lập tức nắm lấy tay tôi, “Thật tốt quá! Tỉnh là tốt rồi! Tỉnh là tốt rồi! Bác sĩ, bác sĩ ——”
Người ầm ĩ như thế, chắc chắn là mẹ của tôi.
“Nó có vấn đề gì không a? Hẳn là không có việc gì đúng không?”
Lúc bác sĩ làm kiểm tra cho tôi, mẹ tôi vẫn hết sức hồi hộp căng thẳng.
“Yên tâm, chỉ là do mất máu quá nhiều, còn có vài vết thương, não chỉ chấn động nhẹ, hiện tại không còn gì đáng lo nữa, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi”
“Tiểu Hữu, con muốn hù chết mẹ có phải không a?”
“Phụt! Ha ha. . . . . .” Lão mẹ đã biến thành người đẹp sau cánh gà, hẳn là trực tiếp từ chỗ chụp ảnh chạy tới đây, hoá trang trên mặt đã bị nước mắt tẩy vô cùng thê thảm, tôi thực không lương tâm trực tiếp cười thành tiếng.
“Mày thật sự tuyệt không đáng yêu, mẹ là lo lắng cho mày a!” Lão mẹ hồng con mắt rưng rưng lên án, “Lúc Tiểu Cung gọi điện thoại tới, mẹ xém chút nữa bị hù chết! Sao lại có đứa ngốc như mày a? Nhặt đồ cũng có thể bị xe tông! Sau này cho dù là hoàng kim vạn lượng rớt ngay giữa đường cũng không cho chạy tới nhặt, có biết hay không?”
“Biết ——” Tôi tận lực khiến cho giọng nói thoải mái, để cho mẹ không cần lo lắng nữa, “Lần sau sẽ không thế nữa, mẹ xem, hiện tại con rất có tinh thần.”
“Con nha~” Mẹ trong lòng còn sợ hãi rớt nước mắt, Không giám sát chặt chẽ con, mẹ không yên tâm, nếu con có chuyện gì, mẹ làm sao bây giờ a?
“Con không sao, mẹ. . . . . .” Cảm giác có người nhà yêu thương thực hạnh phúc, trên người giống như cũng không đau như vậy.
“ A, em trai đâu?” Hết nhìn đông tới nhìn tây nửa ngày, chưa từng thấy Lạc Thiệu Cung hơi có điểm mất mác.
“Nó với ba ở bên ngoài nói chuyện, cũng sắp vào rồi.”
Hình như lão mẹ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Nga. . . . . .”
Tôi chỉ mới hơi hơi nghi hoặc, cánh cửa liền mở ra.
Đi vào quả nhiên là ba cùng Lạc Thiệu Cung, sắc mặt hai người đều có chút u ám, thấy tôi đang mở lớn mắt nhe răng cười mới yên lòng nở nụ cười.
“Anh hù chết em rồi, anh hai.”
Hai tay Lạc Thiệu Cung đang sờ sờ hai má của tôi thật ấm áp, hại tôi ngồi cười ngu ngơ, thây kệ trong giọng nói của nó đang sặc mùi oán giận.
“Anh rõ là muốn hại em đứng tim luôn a, ở trước mặt em mà gặp chuyện không may như vậy. . . . . .”
“ Hắc hắc. . . . . . Chuyện nhỏ cho nó qua đi, hiện tại khôi phục như bình thường rồi đó thôi, có sao đâu. . . . . .”
“Thiếu chút nữa là thành chuyện bự rồi!” Lão ba trán nổi gân xanh, “Nghe Tiểu Cung nói, lúc mày mới vừa được đưa tới, cần phải truyền một lượng máu lớn, trong bệnh viện mấy hôm nay phải làm giải phẫu liên tục, đúng lúc máu trữ không còn đủ, phải động viên toàn bộ người trong bệnh viện mới được, tìm được người có nhóm máu phù hợp lại bằng lòng cho máu không dễ dàng gì, mày tưởng là đơn giản như vậy đó hả!”
Oa, thì ra là giật gân như vậy, nhóm máu của tôi rất hiếm thấy sao? Tôi ngay cả nhóm máu của mình là gì cũng không biết, dù sao hẳn là cùng Lạc Thiệu Cung giống nhau là được rồi, từ từ. . . . . . Trong lòng tôi giật mình, giương mắt nhìn thằng em trai vẻ mặt ôn nhu ngồi thẳng lưng bên cạnh.
“ Ách. . . . . .Sao lại phải làm cho phức tạp như vậy, máu của Lạc Thiệu Cung không thể cho con hay sao?” Tôi cố gắng hết sức làm ra vẻ thoải mái, hoàn toàn không có ý lên án trong giọng nói, thế mà vẫn nhìn thấy thân thể thằng em hơi chấn động một cái.
“A, này. . . . . .”
“Thấy ghét, ngươi cường tráng như vậy, có tí máu cho ta mà cũng tiếc nữa sao?” Tôi ngoài miệng vui đùa thế nhưng trong ngực đã có điểm đau lên.
“ Ân. . . . . .” Lạc Thiệu Cung tựa như khó xử cười khổ một chút, cũng không trả lời, nhìn hai người nào đó đang trầm mặc cầu xin cứu viện. Thuận miệng hỏi một vấn đề đơn giản như vậy mà lại làm cho tất cả mọi người đều xấu hổ, tôi cũng ý thức được mình chọn sai đề tài, vội cười “A nha, nói giỡn mà, không nên tưởng thiệt, ai cũng sẽ như vậy thôi! Mẹ, con đói bụng, con muốn ăn kem trái cây.”
“Sao vậy được, phải ngoan ngoãn ăn cơm dinh dưỡng dành cho người bệnh ở bệnh viện.”
“—Một xíu thôi cũng không được sao?”
Cùng lão mẹ quấy rối một trận, tôi đột nhiên không muốn nhìn thằng em trai vẻ mặt chột dạ lại tựa như trầm tĩnh ngồi một bên.
Làm sao mà giống cho được chứ? Đương nhiên là không giống. . . . . . Ta tưởng là ngươi phải tiếp máu cho ta mới đúng.
Ta không phải người ngươi thích nhất, người quan trọng nhất của ngươi sao? Ngay cả một chút máu mà ngươi cũng không nỡ cho ta sao? Hay là ngươi cảm thấy máu của ngươi so với ta còn quý giá hơn, Lạc Thiệu Cung, ngươi thật sự thích ta sao?
Nếu đổi lại là ta, cho dù ngươi bảo ta cho ngươi quả thận ta cũng sẽ không chút do dự. Hai chúng ta vốn là nhất thể không phải sao? Có cái gì tiếc rẻ cho đối phương chứ? Ngươi thật sự thích ta sao? Hay là . . . . . . cái thích của ngươi không giống như ta đã nghĩ?
A, đương nhiên, tôi sẽ không vì chuyện bé như con muỗi này mà trách nó, thằng em thông minh đẹp trai hơn tôi nhiều như vậy, cho dù tạo thành từ DNA hoàn toàn giống nhau thì giá trị của hai chúng tôi cũng xê xích nhau một trời một vực a, máu của nó có quý hơn tôi cũng là tất nhiên thôi, vả lại, muốn tôi để cho thằng em bảo bối mà tôi thương yêu nhất phải đổ máu, tôi mới không nỡ đó.
Lạc Thiệu Cung vẫn đối với tôi tốt như vậy, tốt rất nhanh đem chuyện kia quên mất tiêu.
Cái đinh ru-bi nhiều lần trải qua đại nạn đang thật sự mang ở trên cái lỗ tai tôi, tuy rằng lúc xâu lỗ có hơi đau, nhưng thực sự chỉ đau có một chút, thủ pháp của Lạc Thiệu Cung vẫn rất gọn gàng. Lạc Thiệu Cung cũng đem chiếc còn lại đeo lên tai bên trái của nó cười meo meo nói, này coi như nhẫn bí mật đính hôn. Tuy rằng tôi thấy nó thật quá nhũn não, chúng tôi rõ ràng là anh em ruột, anh em ruột mà có thể kết hôn hả? Nhưng vẫn thật cao hứng, như vậy ít nhất chứng minh nó có thích tôi đó nha. Tôi còn muốn gì nữa chứ, trừ bỏ thân thể thiếu niên này của tôi ra còn có cái gì có thể hấp dẫn được nó nữa đây.