Huynh Hữu Đệ Công

Chương 9: Chương 9




Chương 9

Bị khoang miệng ấm áp vây quanh làm cho đầu gối tôi như nhũn ra. Ngón tay vặn vẹo bấu lấy vờ vai nó, rồi lại tức khắc nhịn không được ôm lấy cái đầu tao nhã của nó. Từ trên nhìn xuống gương mặt chuyên chú, cái loại này là còn ra vẻ thật sự mê say. Ngũ tạng bang bang nhảy dựng lên.

“Lạc Thiệu Cung....”

Trong bụng len lên một khoái cảm, không khống chế được. Tôi chỉ có thể bất lực, phát run bấu vào nó. Đầu lưỡi lại còn nhiệt liệt liếm lộng, đè ép, thắt lưng tôi bắt đầu phát run : “Từ bỏ.... không được.........”

Muốn ra....

Gấp đến độ liều mạng đánh nó, nếu không buông ra, tôi sẽ nhịn không được...... Bắn ở bên trong, dơ lắm.....

“Buông ra....”

Tôi đã muốn sụp đổ, miệng nó còn chưa tính buông, lại còn ác liệt cắn một cái. Hoàn toàn..... rồi, xong....

“........” Một giọt không thừa, tất cả đều trong miệng nó.

Tôi thất kinh vung tay lên : “Ta không cố ý, đã nói ngươi buông ra, ngươi lại không buông, ta.....”

Tên kia cư nhiên cười cười, ngửa đầu.

“Ực”

Vậy là.... uống hết rồi.

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

“Anh à anh thực ngọt.”

Gặp, gặp phải quỷ rồi.

Mấy cái thứ này, không phải nói toàn là vừa tanh vừa đắng sao ?!

“Thoải mái không, anh ?”

Phải.... a.....

Từ từ ! Ngươi làm sao mà học được kỹ thuật này ? Ngươi một mình thì làm sao luyện được ?!!! Chẳng lẽ cư nhiên cùng nhũng người khác làm sao ? Nói ! Nói cho ta !

“Tuy rằng là lần đầu, nhưng nhìn bộ dạng anh hưởng thụ như vậy, em cũng không tệ chứ hả ?”

Lần đầu tiên ?!

Ngay cả loại chuyện này cũng là thiên tài sao ?

“Ách....” Trường hợp này, hình như không nên nói “Làm tốt lắm” với “không tồi” giống mấy lời kịch chứ hả ?

“Kia, kế tiếp đến phiên em.”

Cái gì ? Muốn ta thay ngươi dùng miệng giải quyết sao ? Sao, nên làm thế nào ? Cắn hả ?

Ôm thẳng tôi đặt lên giường, tôi thì còn đang ngập trong ba cái mới tưởng tượng đáng sợ của “làm sao bây giờ, muốn dùng miệng, không được đâu”, cho nên Lạc Thiệu Cung không mất chút sức lực nào len vào hai chân tôi, hai tay vốn để trên thắt lưng của tôi cũng thuận thế đi xuống, tự nhiên như vậy đứng làm cho tôi sởn hết gai ốc.

“A ! Không được ! Ở dưới mà còn không giãy dụa thì đúng là đồ đần.

“Anh không phải sợ, quen dần là được rồi.”

Quen dần thì chỉ có quỷ !

Tôi bắt đầu đánh hết sức, nhưng hình như cũng không có tác dụng, tay nó bắt đầu theo kế hoạch một ngón tiếp một ngón đi vao.

“Ô.....” Tôi sai lầm rồi, phải sớm biết nó sẽ không làm cho tôi hưởng thụ không công.

Đối với ngươi mới thư thái vài giây trước mà.......

Trên đời này quả nhiên không có ăn bánh không phải trả tiền.

“Hình như cũng không giống bình thường lắm, anh à.... chờ một chút, sẽ không đau lắm đâu.....”

Hai thân hình lõa lồ cận kề, tôi liếc mặt một cái đợi cái gì chút nữa sẽ làm cho tôi thống khổ, rồi sợ tới mức nhắm mắt liều mạng giãy dụa.

Hay nó giỡn, kia, kia như thế nào có thể đi vào !

“Anh, anh sợ thực à ?”

“Sợ....” Sợ, cực kỳ sợ, tôi không sẽ không bao giờ.... sĩ diễn nữa, tôi sợ cùng con trai làm tình, sợ đến muốn chết ! Giờ phải đem cái mạng nhỏ đi tặng, tôi không cần....

Đối với ánh mắt nước mắt lưng tròng cầu xin tha thứ của tôi, nó cư nhiên chỉ cười cười, hôn môi tôi một cái, sau đó.........

Thắt lưng bị nâng lên, dùng sức ép về sau.

Vừa đụng tới cái nóng cháy cứng rắn đó tôi liền sợ tới mức liều lĩnh kêu thảm thết. “Không được, mau dừng tay, ta không cần.....”

“Anh à...” Tên kia ở bên tai dùng âm thanh mềm nhẹ khác thường nhắc nhở, “Không được lớn tiếng như vậy, ba mẹ sẽ nghe thấy....”

“Hư.....” Tôi cắn răng nhịn nước mắt. Phía dưới từng chút từng chút, chậm rãi phình lên, nghĩ đến lúc mình sẽ bị xé rách, nó rốt cuộc một bước đi vào.

“Anh à.....” Nó thở ra một hơi thật dài, bắt lấy cái tay của tôi, thanh âm khàn khàn, “Anh xem, chúng ta hiện tại là đang cùng một chỗ.”

Tôi choáng váng đầu óc, khóc nức nở, tay lung tung đẩy ra. “Đi ra ngoài, không được.............”

“Không phải sợ, sẽ thực thoải mái.....”

Chân bị chặt chẽ ôm lấy tách ra hai bên, bị bắt mở lớn. Nó ở giữa hai mông tôi bắt đầu di động, vừa xâm nhập vừa khẽ ma sát, động tác ôn hòa, cũng không khó chịu. Thân thể theo bản năng liền thoáng thả lỏng, không có buộc chặt đến gắt gao như ban đầu.

Tiết tấu bình thản trong chốc lát, đến lúc tôi đã đuối dần không hề chống cự, nó chợt tăng lực va chạm. Không đợi tôi thét chói ta, một lần nữa chạm đến chỗ sâu khiến toàn thân run lên : “Không được....”

“Anh à....” Mạnh mẽ trừu sáp, bàn tay mò đến sau lưng chế trụ thắt lưng của tôi, bắt buộc thân thể phải di chuyển theo nó, trốn một chút cũng không được. Tiết tấu kịch liệt đến độ làm cho tôi phát ra âm tiết rõ ràng cũng không phát ra nổi, thân thể giống như bị công kích đến nát thành từng mảnh.

“Anh, chúng ta vốn.... chính là như vậy....”

Tốc độ lại nhanh hơn. Tôi bị động đến động lui, bị va chạm đến mức khoái cảm kỳ dị cứ theo lưng lan tran lên trên, đỉnh đầu từng trận tê dại, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

Lúc tỉnh táo lại cùng nó làm chuyện này, vẫn là lần đầu tiên, cảm giác vô lực vừa quen thuộc vừa xa lạ. Ánh mắt không mở ra nổi, thân thể rung động, đại não một mảnh hỗn độn.

Cảm giác thiêu đốt này khiến tôi mặc kệ nó, càng ngày càng nóng, càng ngày càng chịu không nổi.....

“Chúng ta vốn.... chính là nhất thể.....”

Đẩy mạnh một cái.

“A....” Cái cổ bỗng dựng thẳng dậy, không khí nhất thời xuyên thẳng vào.

Tôi cư nhiên.... còn phóng nhanh hơn nó.....

Ngay lúc sau khi phóng người bủn rủn chưa khôi phục nổi, nó lại không chút lưu tình xâm nhập một cái.

“Anh à.....” Bàn tay giữ chặt thắt lưng tôi chợt lay động, thanh âm vẫn ôn nhu trầm thấp như vậy.

“Rất thích anh... anh à....”

Nó lại đến gần hôn tôi, tuy rằng biết có chút không phù hợp, tôi cũng không kháng cự, khiến cho nó tiến quân thần tốc.

Vì cái gì lại như vậy ?

Chẳng lẽ tôi, thật sự không chán ghét ?

Nếu không phải Lạc Thiệu Cung lôi kéo, vừa nhéo mũi vừa banh mí mắt, buổi sáng tôi căn bản là chưa tỉnh lại nổi.

Mí mắt cơ hồ dính lại, đầu nặng đến nỗi không đứng dậy nổi.

Đến hừng đông mới dừng, tôi hình như chỉ mới ngủ được vài giây.....

Lạc Thiệu Cung không biết như thế nào có thể lực tốt tới vậy, cứ lặp lại miết khiến thắt lưng của tôi như bị chặt đứt. Tuy rằng mỗi lần đều có nghỉ ngơi, nhưng thời gian nghỉ ngơi thiệt là ngắn, cho tôi thở cũng không đủ, hồi nằm trong đội bóng chày lúc đi thi toàn quốc, ông thầy huấn luyện ma quỷ cũng không có tàn nhẫn vậy.

Trên bàn cơm, tôi tinh thần uể oải lại thêm cái gương mặt gấu mèo, nó lại không có việc gì.

Dựa vào cái gì chứ !

Loại chuyện này, chẳng lẽ khí lực của nó ngược lại không mất nhiều bằng tôi sao ?

Mẹ vừa thấy liền thở dài : “Tiểu Hữu, học bài cũng không cần liều mạng vậy, ba mẹ cũng đâu có bức mày thi vào đại học T, đậu trường bình thường là được rồi, không cần phải.....”

Tôi cực khổ nói, chỉ có thể vùi đầu rầu rĩ ăn nhanh một chút, còn bị tên Lạc Thiệu Cung dụng tâm kín đáo chăm chú nhìn, căn bản không ngẩng đầu lên nổi.

May mắn tôi với nó không cùng ban, vào phòng học là có thể thoát khỏi cái ánh mắt nóng rực khó hiểu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.