Huynh Hữu Đệ Cung (Lam Lâm)

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

“Thiệu Hữu, có người tìm !”

“A ?” Tôi hai mắt vô thần ngẩng đầu lên.

Từ cái ngày sinh nhật địa ngục kia qua đi, đến bây giờ, chắc cũng đã một tháng. Ưu điểm của tôi chính là tố chất tâm lý cùng năng lực khôi phục, hiện giờ lại là sinh long hoạt hổ, nhất vĩ hoạt long. Nên quên thì cũng đã quên hết, nhìn đến Lạc Thiệu Cung cũng có thể bình tĩnh, buổi sáng ra cửa còn cùng nó ngồi chung một chiếc xe.

Cái này đại khái là thần kinh thật vững.

Tôi không có hoàn toàn sa đọa cũng không có thương tâm đến chết, một lần nữa bước tiếp cuộc sống của người bình thường, xem ra trong nhân sinh điều quan trọng nhất của kiếp sống trung học là có thể bình an vượt qua. Đương nhiên, nếu giai đoạn này có thể làm cho tôi theo đuổi được một cô bạn gái, tôi đây thật sự là chết cũng không tiếc…..

“Ai ?”

“Một nữ sinh, cực kỳ đẹp….”

“Hả ?!” Tôi so với phản xạ có điều kiện còn nhanh hơn, như tia chớp ngay lập tức xuất hiện trên đường đi ra cửa.

Lừa gạt người à ?

Thật sự là một đại mỹ nữ ! Mẫu hình mình thích nhất nữa !

Có nhầm không, nàng cầm trong tay vật gì đó, không phải là……

Thư tình trong truyền thuyết đó sao ?!

Oa !………

Cư nhiên lại có vận khí như vậy !

Tôi phấn chấn tinh thần, đưa ra vẻ tươi cười tự nhận là tối mị lực ngênh đón nàng.

“Xin hỏi là bạn Lạc Thiệu Hữu phải không ?”

Oa, nàng đỏ mặt ! Thời đại này nữ sinh đỏ mặc quả thực là hi hữu. Đáng yêu quá ! Tôi nhất định sẽ hảo hảo trân trọng !

“Đúng vậy, có chuyện gì sao ?” Lòng tôi cuồng khiêu, máu cuồn cuộn, trên mặt còn muốn ra vẻ bình thản.

“Cái này….”

Quả nhiên, lá thư trong tay giơ lên !

“A, cám ơn…..” Tôi hưng phấn không thôi.

“Nhờ bạn chuyển giúp cho Lạc Thiệu Cung dùm mình.”

“Được….. A? Cái, cái gì ?”

“Được không ?”

“……” Tôi còn đang ngẩn người.

“Tuy rằng làm phiền bạn thì thật không đúng, nhưng…. bạn là anh trai của Lạc Thiệu Cung, mình nghĩ nhờ bạn chuyển thì…..”

“Chết tiệt, vì sao lại như vậy ?!” Giờ nghĩ tôi thừa dịp phòng vệ sinh nam không có ai, đá mạnh cán ván cửa nào đó.

Lạc Thiệu Cung Lạc Thiệu Cung, tên kia căn bản là cái thằng tệ hại, vì cái gì chưa ai thấy rõ bản chất của nó ?

Chỉ có một mình tôi là có con mắt tinh đời sao ?

Tôi rốt cuộc làm sao không tốt, như thế nào cũng chưa có ai thích tôi ?

Thật muốn khóc….

Nản lòng xoay người ghé vào trên bồn rửa tay.

Nhớ đến năm tôi liều mạng muốn thi vào trường trung học này, mục tiêu còn không phải là nữ sinh trường Bắc Cao nổi tiếng đẹp mỹ mạo sao…..

Nhớ hồi tiểu học lúc ở trên đường nhìn thấy mấy tỷ tỷ Bắc Cao, ngay lập tức đã bị mê mệt đến nỗi ngay cả mắt cũng không quay đi – quả thực là tiên nữ !

Sau đó liền nỗ lực học, thà treo cổ tự tử chứ không nói chơi, trước khi thi tốt nghiệp tiểu học còn vì học quá độ mà phải vào bệnh viện chích thuốc, học Quốc Trung thì trình độ chăm chỉ lại không cần phải nói, toàn bộ giáo viên trên dưới đều nói anh trai của thiên tài Lạc Thiệu cùng là một thiếu niên siêu cấp nhiệt huyết.

Mà cũng là siêu cấp nhiệt huyết…. đội sổ.

Học bài bán mạng như vậy, thành tích cũng không thấy tốt lên chỗ nào. Kỳ thi vào Bắc Cao cũng đâu có đủ điểm chuẩn, khiến cho Lạc Thiệu Cung suốt ngày dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi.

Lại nữa, nó cơ hồ hình như cũng không thèm giở lấy sách giáo khoa, mỗi lần đều vô liêm sỉ đứng hạng nhất. Tên này căn bản không phải người địa cầu, mau mau chạy nhanh về Hỏa Tinh của nó đi !

Tuy rằng nhân sinh cũng phân làm ba bảy loại, Lão Thiên gia cũng quá keo kiệt với tôi đi, từ nhỏ đến lớn, miếng bánh trời cho không ăn mà được hưởng tốt đến vậy, không có tới lượt tôi đến một lần.

Nhưng mà là đồ thải ra của trời, nhất định người thứ nhất là cái đầu của tôi.

Tôi kiếp trước rốt cuộc làm sai chuyện gì, kiếp này mới thành ra như vậy.

Đứng thẳng dậy ghé vào cái gương trên bồn rửa thay đổi vẻ mặt mốc.

Mẹ nó, tôi lại không xấu, vì cái gì không có nữ sinh coi trọng tôi ?

Thật sự nghĩ đến mình lại xót cho thân.

Mắt một mí….. Thì sao ? Mắt một mí bộ không dễ nhìn sao ? Tôi cảm thấy tôi mắt một mí rất có cá tính!

Lại không giống ba, mỗi ngày đều đối mặt với cái máy tính, đã sớm cận thị đến bất trị, suốt ngày cứ phải dùng cái thấu kính xấu xí.

Xem ánh mắt tôi có linh khí biết bao !

Làn da, cũng không sai, bóng loáng à, lấy tay chỉ chỉ, co dãn cũng không vừa đâu nha !

Như thế nào cho tới bây giờ cũng chưa có nữ sinh nguyện ý đến sờ thử, thật là đáng tiếc.

Một thằng con trai, kỳ thật chỉ cần giống tôi thôi, khuôn mặt cùng cái mũi coi như được, mặt khác hình dong cũng không không méo mó, trên cơ bản là cũng không khó coi, hoàn toàn không giống Lạc Thiệu Cung từ đầu đến chân không có khuyết điểm, thật sự là quá lãng phí !

Thượng đế có nhiều tâm tư điêu tinh khắc tế cho nó như vậy, như thế nào không chịu lấy ra một chút thời gian đem tôi kéo cao lên một chút ?

Bất công !

Hay là trở về phải nói với bà mẹ, đi thêm thắt để trở thì mỹ thiếu niên khí chất.

Đang nhập tâm nghiên cứu bản thân, đột nhiên ngắm đến trong gương còn có một gương mặt khác.

“Oaaaaaaaaaaa”

May là trời còn sáng, bằng không chân sớm mềm nhũn ngất đi thôi.

“Lạc….Lạc Thiệu Cung, ngươi lén lút làm gì !” Biết rõ ta sợ quỷ nhất !

“Em ? Em đi vệ sinh thôi mà. Nhưng mà anh à, anh vội cái gì thế ?”

Không biết nó vào từ khi nào, nghĩ đến nó nhìn thấy tôi lầm bầm lầu bầu suốt buổi. Tôi ảo não nhìn nó vẻ cười chịu đựng, “hừ” một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực tránh qua người nó.

“Anh à.”

“Cái gì ?” Tôi duy trì vẻ mặt tàn khốc.

“Nhiều ngày trôi qua như vậy anh lần đầu tiên chủ động nói chuyện.”

Chết tiệt, đa ta nhắc nhở, thiếu chứt nưa đã quên phải giữ khoảng cách với ngươi !

Tôi mẫn tuệ sâu sắc lui lại năm mươi cm.

“Anh à, rốt cuộc anh chán ghét em hay là sợ em ?”

Vô nghĩa ! Đương nhiên….

là cả hai.

“Em sẽ không làm lại chuyện khiến anh chán ghét đâu.”

Thiệt hay giả vậy !

Tôi nghi hoặc quan sát ánh mắt nó. Thoạt nhìn có vẻ chân thành.

Ai, quên đi, nó trời sinh một đôi xem ai đều đưa cái ánh mắt ẩn tình, ai biết khi nào thì tràn ngập chân thành. Hoàn toàn không thể tin.

“Em không muốn làm cho anh ghét em.”

Phải không ?

Vậy mấy chuyện từ nhỏ….. giờ lại cùng chắn phía trước ta, ngăn chặn đường đi của ta à !

“Muốn em làm thế nào anh mới bằng lòng tiếp nhận em ?”

Tiếp nhận ?

Nói sai rồi, phải là tha thứ mới đúng.

Bị cặp mắt mười phần sát thương của nó làm cho da đầu hơi run lên, tôi ho khan hai tiếng cho thanh thanh giọng, bày ra vẻ anh cả tôn nghiêm : “Kia còn phải xem biểu hiện của ngươi.”

“Phải không ?”

Lúc này toàn thân đều run lên, ta vộ nghiêm túc gật đầu, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, nghiêm nghị bước ra khỏi phòng vệ sinh nam.

Đi đến điểm N xa, đột nhiên nhớ tới vốn phải đưa cho nó lá thư còn nằm trong túi.

Muốn quay lại đưa cho nó ?

Tính, quên đi, giờ mà trở vào đó, lại là hai người ở chung….

…….

Thôi đi, tôi cũng không phải sợ nó, chỉ là đơn thuần thấy nó không vừa mắt, không muốn cùng nó ở chung chỗ mà thôi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.