Huynh Hữu Đệ Cung

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 21

Những buổi trắc nghiệm cuối kỳ qua đi, cuối tuần vừa đến là tôi hứng thú hừng hực đi học viện y tìm Lạc Thiệu Cung.

Không biết mấy tháng không gặp, nó biến thành bộ dạng gì nữa. A, tôi so với trước kia nhìn có sức sống hơn nhen, tóc dài ra, nhuộm thành màu trà, nhìn không khó coi chút nào.

Lúc ở nhà, do có Lạc Thiệu Cung luôn đối nghịch, bà mẹ chỉ biết nửa đùa nửa thật nói tôi “xấu mà đóng phim buồn”, mấy câu nói độc ác như vậy hại tôi cho tới lúc đỏ chỉ dám ăn mặc mấy bộ quần áo đúng quy củ, thêm mái tóc già chát và quê mùa.

Nhìn vô kính xe hơi cười một cái, mở hồ có thể thấy được mấy cái răng nanh trắng phau ở trong.

Tôi không chỉ có không ngu ngốc, cũng không xấu nha.

Ai, bà mẹ còn nói mấy chuyện giật gân gì mà không có Lạc Thiệu Cung bảo hộ tôi sẽ bị dã thú ăn sạch sẽ, căn bản không có chuyện này nha ! Tôi xem chung quanh tôi toàn là mỹ nữ đến mức chết khát vì thiếu nam, trong ký túc xá dưới đệm gối cũng có mấy cuốn tạp chí nói đủ thứ chuyện.

Nào có người có hứng thú với đồng tính ! Hơn nữa tôi cũng không phải ẻo lả, thấy thế nào cũng không giống nữ sinh, bọn họ dù có thấy thiếu con gái để làm dịu cơn khát cũng không lấy tôi vào để góp cho đủ số, chấp nhận để giải quyết vấn đề.

Còn chửi bới tôi không có duyên với con gái, nhập học được mấy tháng, cũng có mấy chị có thiện cảm với tôi nha !

Tuy rằng là đàn chị…. ánh mắt của cô cũng phát ra vẻ chói chang đó nha……

Còn dám nói xằng tôi không có nữ sinh thích.

Tâm tình tươi sáng dựa vào trên ghế, nhìn ngắm những vật kiến trúc nhìn ngoài cửa sổ nhanh chóng chạy về sau, cái túi to trên tay là mấy thứ cho Lạc Thiệu Cung, đương nhiên không thể đến tay không, gần trường có mấy thứ trà bánh không tồi, tạm thời bất luận là hàng xịn hay không, hương vị đúng ngon, tên kia thích sủi cảo tôm chưng với xíu mại, mua một bao để làm nó vui, còn gói lại thật kỹ, hy vọng không bị nguội.

Nó hẳn là rất vui ?

“Lạc, Thiệu, Cung~” vừa xuống xe, thấy cái tên kia đang vươn tay mỉm cười, tôi liền chạy tới đánh một cú vào gáy.

“Oa…..” Ngươi khí lực lớn như vậy, cơ mà cũng không nên trước mặt nhiền người ôm ta chứ ?

Có hơi xấu hổ, nhưng vẫn vui vẻ, cánh tay quơ lấy thắt lưng của tôi dùng sức, chứng tỏ nó cũng rất muốn gặp thằng anh này…

Tóc nó đã cắt đi, lộ ra cái trán tao nhã, đôi mắt lộ ý cười, đường viền của đôi môi……… ai, thật là mê người đến kỳ cục. Tôi nếu muốn bắt chước nó, hay là đi cắt cho giống.

“Thiệu Cung, đây là người khiến cậu dù bỏ bài báo cáo cũng muốn tới đón à ?”

Gì ?

Lúc này mới chú ý cặp giáp ất sau lưng đang phối hợp diễn, một nam một nữ, bộ dạng y chang Lạc Thiệu Cung, đứng trong đám người đều bắt mắt. Người này, tới đón ta còn mang theo tạp vụ à.

Người mở miệng chính là tên nam sinh, vóc dáng cùng Lạc Thiệu Cung không khác lắm, cho nên cũng rất bất lịch sự hơi hơi cúi đầu đánh giá tôi.

Có người ngào lần đầu tiên gặp mặt liền nhìn người khác mà không chuyển mắt như vậy ? Thật sự không có phép tắc gì hết.

Tôi ăn miếng trả miếng, cũng trừng lớn ánh mắt quay về nhìn hắn, hai người ra sức chăm chú nhìn, dùng ánh mắt đánh giá.

Ai, đúng là biết lựa bạn mà chơi…… Quả nhiên là bạn của Lạc Thiệu Cung, làm cho bà mẹ dành phần diện mạo cho nó, đều có thể cao hơn mét tám (bà mẹ biến thái thiệt tàn nhẫn, chỉ cho mình đủ nửa tiêu chuẩn =.=). Nếu diện mạo của Lạc Thiệu Cung là ôn nhu thì tên này lại là âm nhu, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt loan loan, kính mắt màu bạc, người như thế quả thực sinh ra là để làm thầy thuốc, áo khoác dài màu trắng đang làm Lạc Thiệu Cung mặc (mà tám phần y chang người mẫu), nếu đổi thành hắn mặc thì cho dù không phải trong bệnh việc, cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác mình đang ở trong bệnh viện.

“Xin chào, tôi là Tô Chí Du”, hắn cười cười nhíu lại con ngươi, tôi lại có cảm giác đang bị chích thuốc,”Là bạn học của Thiệu Cung, cũng là bạn cùng phòng.”

“A, xin chào.” Nghiêm trang tự giới thiệu thực không tự nhiên, “Tôi là Lạc Thiệu Hữu.”

“Rất vui được gặp cậu.”

Gì ? Chìa bàn tay ra làm gì ?

Còn muốn bắt tay à ?

Cho xin đi, đây là nhà ga, không phải tiệc cocktail….

Lễ nghi quá đi.

Nhưng vẫn vươn tay ra bắt.

Một bàn tay bị hắn cầm, y như bị rơi xuống, có chút vô lực, rút cũng rút không được.

“Cậu thực đáng yêu.”

A ?

Chết tiệt…. Cảm ơn, cảm ơn.

Tôi đã vượt qua thân phận nam sinh mười sáu tuổi, bị người ta “khen ngợi” kiểu đó thì vui sao nổi.

Ê, ngươi bị nghiện bắt tay à ? Muốn bắt tay ta tới khi nào ?

“Được rồi, ở đây nhiều người, chúng ta không cần gây chú ý, tìm chỗ khác nói chuyện đi.” Lạc Thiệu Cung bất động thanh sắc ôm chầm lấy tôi, đem tay của tôi giải phóng đi ra.“Qua kia gọi taxi đi, chúng ta trước đi ăn cơm đơợc không.”

Oa, mỹ nữ……

Đại mỹ nữ……..

Tóc xoăn thành búp lớn, ngũ quan hồng nhuận, dáng ngươi khêu gợi, mấy người thế này lúc trước khiến tôi mường tượng đến những cô tình nhân của mấy lão đại xã hội đen, ở dưới thì bình thường đều mặc áo ngủ, mười người hết tám người bắt mất hồn người khác.

Không nghĩ tới hôm nay gặp được một người có dáng vẻ nhu vậy, lại hoàn toàn tỏa ra khí chất đoan trang.

Thay vì cái áo khoác bác sĩ thanh lịch, đổi thành đồng phục y tá thì đúng là giết người.

Tôi đột nhiên hơi lo lắng, lỡ sau này mà ba người bọn họ cùng tụ tập lại một bệnh viện, dù thế nào người bệnh cũng không chịu xuất viện…….

“Đúng rồi, tự giới thiệu một chút, tôi là Tần Du. Cũng là bạn học của Lạc Thiệu Cung.” Thực không ổn, cao gầy giống tôi, không mang giày cao gót mà hình như nhìn thẳng được vào tôi, không, là, là cúi xuống……

Tôi vội đứng thẳng lưng lại.

“Thật đáng yêu, làn da rất non nha.” còn cư nhiên trực tiếp sờ soạng mặt của tôi một phen, “Oa, giống như nước vậy….. Cậu là em trai của Thiệu Cung à, đang học trung học sao ?”

Á….. Chết rồi !

Tôi là anh mà, anh trai mà !!

Hữu là anh Cung là em, Hữu là anh Cung là em, thành ngữ này đã nói cả ba mươi lần rồi !

“Không phải.” Lạc Thiệu Cung quả nhiên hé miệng mỉm cười. “Anh ấy là anh sinh đôi của tôi.”

“Không thể nào !!!”

Đúng là cặp song ca.

………Đáng ghét =.=, biết thế nào cũng phản ứng vậy mà.

“Đi đâu ăn cơm đây ?” Vẫy gọi taxi, tên “bác sĩ” ngồi vào ghế trên, mở miệng hỏi. Chúng tôi ba người ngồi đằng sau. Tôi dựa vào kính xe, Lạc Thiệu Cung ở giữa, tay lặng lẽ tới gần ôm lấy thắt lưng của tôi.

“Trước tiên phải quyết định ăn gì đã, món Hàn Quốc, được không ? Hay là đồ ăn Thái, cũng đặc biệt ? Có người muốn ăn đồ ăn Trung Quốc không ? Đúng rồi, tôi biết một quán làm được lắm.” Đại mỹ nữ khí chất nóng bỏng nhiệt tình cung cấp nhiều loại lựa chọn.

Gì ?

Kia, món điểm tâm của tôi làm sao bây giờ ?

Nhưng lúc này mà nhảy ra hô “Tôi có mang theo sủi cảo tôm, chúng ta cơm trưa ăn cái này đi !”, cũng thật mất vui.

“Thế nào ?” Ánh mắt của Lạc Thiệu Cung cúi xuống hỏi, tôi chỉ nắm chặt cái gói lùm lùm trong tay gật gật đầu. Ai, sớm biết vậy thì đã không mang theo. Đoạn đại lộ T phồn hoa này, chung quanh như thế nào có thể không có bán thức ăn điểm tâm chứu.

Thật dư hơi.

“Tiểu ca ca muốn ăn cái gì ?”

Chết tiệt, ca ca thì ca ca, còn dư thừa chữ “Tiểu”,

Muốn ăn sủi cảo chưng xíu mại, nếu không ăn thì lạnh mất.

Nhưng mà……

“……..Hán bảo.” Chân gà chiên cay……. hơi muốn ăn cay….. chúng tôi bị trục xuất đến chỗ trường học hoang vắng, vùng phụ cân cư nhiên cả KFC cũng không có.

“Thức ăn nhanh không tốt, đồ ăn Trung Quốc tốt hơn.” Mỹ nữ thực săn sóc, tên “bác sĩ” phía trước cũng gật đầu tán thành : “Đồ ăn rác rưởi chẳng tốt chút nào, thời tiết khô ráo, nên ăn canh, canh bách hợp hạt súng, hoặc là canh măng cá cũng được…..”

Ê, đó là mấy đồ ăn cho con gái thời mãn kinh đó.

Bác sĩ đúng là bác sĩ.

Cuối cùng ngồi trong quán Bar tôi kiên trì vùi đầu ăn món bò xài mật ong, cùng vú heo chiên giòn, ba vị chuyên gia dinh dưỡng kia tựa hồ cảm thấy thức ăn chay với hải sản mới là tốt nhất, đáng tiếc là tôi không có thịt thì không vui, về điểm này nhồi vô miệng mấy miếng cá thì làm sao ăn no.

“Trông cậu gầy như vậy.” “Bác sĩ” đột nhiên mỉm cười nhìn tôi chòng chọc, “Kỳ thật ăn rất khỏe đó chứ.”

Hả ?

Có thể ăn không ngon sao ?

Hình như hiểu được vẻ mặt của tôi, hắn mị mị cười bổ sủng, “Thế là được rồi, ăn nhiều bao nhiêu, thì tính dục nhiều bấy nhiêu, không sai đâu.”

Cái thìa của Lạc Thiệu Cung rơi một cái vào trong chén, tôi thiếu chút nữa sặc chết.

….. Trường y có thể mặt không đổi sắc ở trên bàn cơm đàm luận loại vấn đề này sao ? Xin đừng có vẻ mặt thực nghiêm túc giảng giải vấn đề nửa người dưới ở chốn cộng cộng có con gái được không !

Hơn nữa, ta có nhiều X dục, mắc mớ gì tới ngươi !

Tuy rằng rất muốn giả vờ không có việc gì xảy ra, tiếp tục hưởng dụng mỹ thực, nhưng nghĩ đến tên “bác sĩ” kế bên cứ ngồi đó quan sát mình, căn cứ tôi ăn nhiều ít phỏng đoán phương diện nhu cầu nhiều ít, ăn thế nào cũng không vô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.