Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

Chương 50: Chương 50: Thân sơ viễn cận




Tiếng tiểu nãi(trẻ con) phá tan không khí giương cung bạt kiếm, Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm, hận không thể ôm hắn hôn một cái, nhi tử đúng là tâm can bảo bối.

Trên đường từ phủ công chúa trở về phủ, Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh càng thêm lãnh đạm.

Lúc nãy Lục Liễu cùng Xuân Anh nhìn hai người cười đùa với Tiêu Diễn Chi, hai nàng còn nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ vừa ngồi lên xe ngựa, cảm giác không khí còn áp bách hơn lúc đi.

Hai người giống như hai con tiểu tý súc trong góc, khóc không ra nước mắt.

_____________________________

Xe ngựa chạy đến nửa đường bỗng nhiên ngừng lại, đằng trước có không ít người, Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, nói với Xuân Anh:

- Đi xem thử, đã phát sinh chuyện gì?

Xuân Anh gật đầu, rời đi một lúc, trở về nói:

- Nghe nói là Nhạc Bình trưởng công chúa đang trừng trị ngoại thất( người tình) của phò mã.

Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ đều nhíu mày.

Ban ngày ban mặt, ở trên đường lớn trừng trị ngoại thất, làm việc không đúng mực, rốt cuộc Nhạc Bình đang suy nghĩ cái gì?

Cố Trạch Mộ trầm mặt ra khỏi xe ngựa, Lục Liễu vội vàng theo sau, Cố Thanh Ninh ngập ngừng một chút, vẫn ngồi yên.

Đám người vây xem chật như nêm cối, Cố Trạch Mộ không muốn chen lẫn vào, sai Lục Liễu dẫn hắn đi tới tửu lâu bên cạnh nhìn xem, ai ngờ vừa mới đến cửa tửu lâu, có một tiểu nhị chạy ra:

- Các hạ chính là tam thiếu gia của Uy Quốc Công phủ, vương gia thỉnh người đi lên.

- Vương gia?

Cố Trạch Mộ tâm niệm vừa động, đi lên quả nhiên là Thụy vương.

Thụy vương dựa bên cửa sổ, nhìn thấy hắn cười nói:

- Sao ngươi lại ở chỗ này?

Cố Trạch Mộ không trả lời, Lục Liễu vội vàng quỳ xuống hành lễ, nói:

- Tam thiếu gia cùng tứ tiểu thư vừa mới trở về từ Nguyên Gia công chúa phủ, không ngờ mới đi tới nửa đường lại bị ngăn chặn, cho nên nô tỳ cùng tam thiếu gia xuống xe nhìn xem.

Thụy vương vỗ vỗ hạt dưa trong tay, nói:

- Ta còn nghĩ ngươi chỉ là tiểu hài tử, lại có hứng thú với chuyện bát quái ở phố phường.

Cố Trạch Mộ nhìn theo hướng hắn vừa nhìn, vừa lúc từ cửa sổ nhìn thấy nha hoàn của Nhạc Bình trách đánh một nữ tử y phục không chỉnh tề, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, vị trí này làm quan khán có góc độ thật tốt, khiến Cố Trạch Mộ nhịn không được mà nhíu mày.

Thụy vương nhìn thấy bộ dạng tiểu đại nhân của hắn, nhịn không được cười ra tiếng:

- Có đôi khi ta cảm thấy trong thân thể nho nhỏ này có phải chứa một đại nhân, mới có bộ dạng khổ đại cừu thâm như thế.

Cố Trạch Mộ:

- …

Thụy vương vẫy vẫy tay:

- Lại đây cùng xem.

Tuy Cố Trạch Mộ có chút không vui, nhưng vẫn đi qua, Thụy vương đem một mâm bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn:

- Tới đây, ăn một chút điểm tâm.

Nếu không phải người phía dưới sai người đánh người là nữ nhi của hắn, hay là muội muội của Thụy vương, thì Cố Trạch Mộ sẽ nghĩ rằng hắn đang ở rạp hát xem diễn.

Ai ngờ Thụy vương vẫn ngại không đủ, không biết từ nơi nào lấy ra một bao hạt dưa, còn vừa cắn hạt dưa vừa xem diễn.

Cố Trạch Mộ nhịn rồi lại nhịn, làm bộ thiên chân vô tà hỏi:

- Ta nghe nói đó là Nhạc Bình trưởng công chúa, nàng không phải là muội muội của ngươi sao? Ngươi mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, không sợ mất hết thể diện?

Thụy vương kinh ngạc mở to hai mắt:

- Ngươi biết cũng không ít.

Hắn nói:

- Không có việc gì, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị mất mặt, chỉ cần nàng không tự mình ra trận đánh nhau, thì không thể xảy ra chuyện gì.

Cố Trạch Mộ:

- …

Thụy vương nhìn vẻ mặt hắn ẩn hiện khiếp sợ, nghĩ lại một chút, lời này nói ra đúng là có chút lương bạc, liền bổ sung vài câu:

- Triều đại chúng ta có luật pháp quy định, phò mã không thể nạp thiếp, trừ phi qua tuổi tứ tuần( 40) vẫn không có nhi tử nối dõi, mới có thể nâng một hai thông phòng, sinh hạ hài tử truyền thừa huyết mạch. Nhưng luôn là bằng mặt không bằng lòng, đã không thể nạp thiếp, liền đi ra ngoài bao dưỡng ngoại thất, nhiều năm như vậy cũng không trách phạt.

- Có lẽ cũng chỉ có mình Nguyên Gia mới chân chính là thiên chi kiêu nữ, mới có thể ngang nhiên ném phò mã ra khỏi phủ, sau đó còn có thể được phụ hoàng duy trì, chủ động hòa ly. Nhưng cả triều chúng ta từ trên xuống dưới, có thể làm như thế, cũng chỉ có một mình nàng mà thôi. Dù vậy, nàng vẫn bị người trong kinh thành âm thầm trào phúng nhiều năm.

- Ta có thể lý giải Nhạc Bình, nàng không có dũng khí hòa ly với phò mã, thậm chí cũng không có dũng khí sai người đánh phò mã nằm một đốn, chỉ có thể đem oán khí bộc phát lên người nữ nhân kia. Tuy ta có chút thất vọng, nhưng ít nhất nàng có thể phát tiết, đỡ hơn là để nàng nghẹn trong lòng, người khác nghĩ như thế nào thì có sao đâu?

Dù Cố Trạch Mộ không tán đồng cách nói của Thụy vương, nhưng ngại với thân thể này, cũng không thể nói gì với hắn, chỉ có thể nhíu mày không nói.

Thụy vương hiểu lầm hắn trầm mặc, tự giễu nói:

- Những lời này ta cũng chỉ có thể nói với một tiểu hài tử chưa hiểu sự đời.

Cố Trạch Mộ suy nghĩ một lúc, chỉ có thể miễn cưỡng nói:

- Nhưng mà...ở bên đường đánh người như vậy là không đúng.

Thụy vương cười ra tiếng, muốn sờ sờ đầu Cố Trạch Mộ, nhưng thấy hắn trừng mắt, ngượng ngùng thu tay:

- Ta không thể bình luận đúng sai, nhưng nhân tâm chính là trời, ai mà không có thân sơ viễn cận, dù Nhạc Bình không tốt, thì nàng vẫn là muội muội của ta. Tánh mạng của người khác không quan trọng bằng nàng, quy củ đạo lý có lớn, cũng không hơn được nàng. Chỉ cần nàng không phạm vào tội ác tày trời, để cho nàng xả giận như thế, thì có sao đâu?

Thụy vương nói như vậy, khiến Cố Trạch Mộ nhớ tới một chuyện cũ năm xưa, năm đó Thụy vương mới mười một mười hai tuổi, Tiêu Trạm đối đãi với vị đệ đệ này rất tốt, đi đâu cũng mang hắn theo, lúc ấy trong cung còn dư nghiệt của tiền triều quý phi Hồ thị, vẫn chưa thanh trừ sạch sẽ, có loại tiểu nhân cố ý thân cận Tiêu Triệt, được hắn yêu thích, sau đó ở bên tai châm ngòi ly gián, ai ngờ vừa rồi còn cười cười vui vẻ, nghe xong Tiêu Triệt liền sai người đem tiểu thái giám này đánh chết.

Ngay lúc đó Tiêu Dận còn nghĩ rằng đứa nhỏ này tâm cơ thâm trầm, vì tị hiềm mới cố ý làm ra bộ dáng này, sau đó vẫn luôn cảnh giác hắn. Hiện giờ xem ra, có lẽ trước giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ đứa nhỏ này là dạng người gì.

Tuy Thụy vương nói như vậy, nhưng vẫn luôn nhìn xem tình hình phía dưới, kịp thời sai người ngăn cản Nhạc Bình, hắn để Nhạc Bình xả giận, chứ không phải lấy mạng người. Người khác không còn thấy gì vui, liền chậm rãi rời đi.

Thụy vương đột nhiên nói:

- Hình như ngươi cũng có muội muội.

Cố Trạch Mộ gật đầu, sau đó cảnh giác nhìn Thụy vương.

Thụy Vương lại cười rộ lên:

- Ha, còn rất bênh vực người của mình.

Thụy vương có chút cảm khái:

- Đồng dạng làm ca ca, ta cho ngươi lời khuyên, đừng nghĩ rằng huynh muội chính là tâm ý tương thông, dù là thân huynh muội, chung quy vẫn cách một cái bụng, có những lời ngươi không nói, nàng sẽ không biết. Có chút ngăn cách, cũng không phải không thể hóa giải, nhưng có đôi khi lúc ấy không giải thích, bỏ lỡ thời cơ, sau này có nói nhiều cũng không có tác dụng.

Những lời này khiến trong lòng Cố Trạch Mộ nổi lên sóng to gió lớn, trong khoảng thời gian ngắn thân thể hắn cứng lại.

Thụy vương thấy hắn không phản ứng, duỗi tay sờ đầu của hắn, sau đó như không có việc gì mà lùi tay về:

- Ngươi xem, ta từ nhỏ có ngăn cách với muội muội, cho nên hiện giờ nàng trưởng thành ra dáng vẻ này.

Hắn chống cằm, có chút buồn rầu nói:

- Xem đi, ta còn phải thay nàng thu thập cục diện rối rắm.

Cố Trạch Mộ nhìn Thụy vương phất tay rời đi, hắn suy tư cùng Lục Liễu trở về xe ngựa.

Cố Thanh Ninh ở trong xe ngựa đợi một lúc lâu, đám người đã tan đi từ lâu mới thấy hắn trở về, cũng không biết hắn đi làm gì, nhưng nàng không muốn mở miệng hỏi hắn, chỉ hừ một tiếng liền xoay người nhìn hướng khác.

Cố Trạch Mộ nhìn nàng, biểu tình có chút biến hóa.

___________________________________

Cố Thanh Ninh về tới phòng, mới từ từ bình tĩnh, tuy nàng vẫn không muốn nói chuyện với Cố Trạch Mộ, nhưng nàng lại cảm thấy nàng nên nói chuyện rõ ràng với Cố Trạch Mộ, hiện giờ thân phận của hắn đã thay đổi, mặc kệ làm cái gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thân nhân.

Không ngờ nàng mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Cố Trạch Mộ đứng ở cửa, hình như muốn gõ cửa.

Xuân Anh đứng một bên vẻ mặt khẩn trương, lúc trước Cố Thanh Ninh sinh bệnh là ở cùng một chổ với Cố Trạch Mộ, nàng sợ xảy ra chuyện gì, hận không thể tùy thời đi theo Cố Thanh Ninh.

Cố Thanh Ninh lắc đầu, nói nàng ra ngoài, sau đó để Cố Trạch Mộ đi vào.

Tiến vào phòng, Cố Trạch Mộ nói câu đầu tiên đó là:

- Ngươi hiểu lầm ta.

Cố Thanh Ninh không ngờ ác nhân lại tới cáo trạng, nàng tức đến bật cười:

- Hiểu lầm? Ngươi muốn lợi dụng Nguyên Gia ảnh hưởng triều chính, là ta hiểu lầm?

- Ngươi xem ta là người lãnh khốc vô tình, ham mê quyền cao, cho nên mặc kệ ta làm cái gì, trong lòng ngươi vẫn sẽ cảm thấy ta dụng tâm kín đáo, nhưng ta không có nghĩ như vậy.

Cố Thanh Ninh cười lạnh một tiếng:

- Ta mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, nhưng ngươi muốn lợi dụng Nguyên Gia, tuyệt đối không được!

- Ta không có lợi dụng Nguyên Gia, Nguyên Gia cũng là nữ nhi do ta giáo dưỡng từ nhỏ mà lớn lên, sao ta có thể làm như vậy.

Cố Trạch Mộ kiên nhẫn giải thích:

- Nàng là thân muội muội của Tiêu Trạm, nàng ở Thiên Phật Tự vì ngươi cùng ta mà giữ đạo hiếu ba năm, nàng ở trong đám tôn thất có danh dự rất cao, tuyệt đối không phải là phụ nhân hậu trạch bình thường, nếu ngày sau đại biểu cho tôn thất, chuyện triều chính này đó, nàng phải hiểu biết một ít.

Cố Thanh Ninh lại nói:

- Nhưng này đó chỉ là suy nghĩ của ngươi, ngươi có từng hỏi Nguyên Gia chưa? Nàng muốn làm người như vậy sao?

- Này là chuyện mà Nguyên Gia nên nghĩ là có thể quyết định, ngày sau nếu chuyện rơi xuống đầu, chẳng lẽ để Nguyên Gia một cái hỏi hết ba cái không biết, bị người khác lừa gạt sao?

- Nói đến cùng, ngươi vẫn đánh chủ ý lên Nguyên Gia, thay nàng quyết định, giống như trước kia ngươi không cho nàng hòa ly?

Cố Trạch Mộ nhíu mày:

- Ngươi không cần vô cớ gây rối, chúng ta nói chuyện hôm nay, sao ngươi cứ muốn nhắc đến chuyện trước kia!

__________________________________

Xuân Anh ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi, sợ tiểu chủ tử xảy ra chuyện gì, không lâu sau, cửa bị mở ra, Cố Trạch Mộ bị Cố Thanh Ninh đẩy ra ngoài, thân thể lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

Xuân Anh vội vàng đỡ lấy hắn, sau khi Cố Trạch Mộ đứng vững, cái gì cũng không nói liền xoay người rời đi.

Nói cái gì mà phải giải thích rõ ràng là có thể hóa giải ngăn cách!

Tiêu Triệt là kẻ lừa đảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.