CHƯƠNG 18
“… Em hiểu rồi.”
Bác sĩ Thương ngạc nhiên, chỉ thấy Tân Tử Trạc vừa rồi vẫn luôn cúi đầu đã ngẩng lên nhìn mình, ánh mắt sáng tỏ lại kiên định. Anh khẽ cười một cái: “Nói thật, tôi cảm thấy có thể hiểu vì sao cậu lại coi trọng anh trai mình như vậy.”
“Là sao ạ?”
“Gia đình như cậu tôi đã gặp qua không ít, ở vào hoàn cảnh này nhiều người sẽ gặp một vài vấn đề về mặt tinh thần, hoặc là tính cách có điểm thiết hụt, nhưng cậu lại rất khỏe mạnh —— tuy rằng cậu đến chỗ tôi xin tư vấn, nhưng kỳ thật cậu chỉ cần một ít khơi thông, các phương diện cảm xúc tinh thần đều vô cùng bình thường.”
“Vậy sao?” Tân Tử Trạc có chút kinh ngạc, cậu biết rõ gia đình mình cùng khoảng thời gian trưởng thành quả thực có chút… không giống người thường, nhưng cũng chỉ vậy thôi.
Bác sĩ Thương gật đầu: “Nếu như không có anh cậu mà nói, rất khó tưởng tượng bây giờ cậu sẽ như thế nào.”
Điểm này Tân Tử Trạc quả thật hiểu rõ: “Đương nhiên, vậy nên vị trí của anh ấy ở trong lòng em rất quan trọng.” Dứt lời cậu còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng không chỉ là bởi vì việc này.”
“Xem ra tự cậu đã suy nghĩ minh bạch?” Bác sĩ Thương cười cười, có lẽ chức trách hôm nay của anh đến đây cũng đã kết thúc rồi.
“Vâng, cám ơn anh.”
Tân Tử Trạc đứng lên muốn trả tiền, nhưng lại được thông báo hôm nay khám chữa bệnh chỉ cần hơn mười đồng. Giá này khác với giá ở trên mạng nhưng không biết chênh lệch bao nhiêu, cho nên lúc đầu cậu cũng do dự rất lâu mới đi.
Bác sĩ Thương chỉ nói hôm nay vốn đang rảnh rỗi, Tân Tử Trạc lại chỉ là hàn huyên đôi câu, không có vấn đề gì, không tính là khám chữa bệnh, liền giảm giá khấu trừ.
Tân Tử Trạc mơ hồ có thể cảm giác được bác sĩ Thương đang giúp mình, chuyện nhà vẫn còn đó, cậu cũng không thể quá để tâm chuyện mặt mũi, đối với hảo ý của bác sĩ Thương chỉ có thể nói lời cảm ơn, hơn nữa hứa về sau có cơ hội nhất định sẽ trả lại phần tiền này.
“Trả cái gì mà trả, về sau giới thiệu người cho tôi hoặc tùy tiện mua cho tôi ly cà phê là được rồi.”
Tân Tử Trạc cười cười, vẫn đem chuyện này ghi xuống đáy lòng.
Lúc xuống lầu, Tân Tử Trạc cảm thấy cả thế giới này bắt đầu sáng lên, tâm tình tràn đầy vui sướng, tươi cười chào tạm biệt y tá nhỏ ở tầng dưới khiến cô gái nhỏ tim đập rộn lên, mặt dần dần ửng đỏ.
Có lẽ từ trước tới nay, cậu chẳng qua chỉ là thiếu một ít lời khuyên cùng khai thông, hôm nay nghe được mấy câu từ trong miệng người khác tùy tiện nói ra, Tân Tử Trạc giống như tìm được lối ra từ trong ngõ cụt.
Lại nói tiếp bất quá cậu cũng chỉ là một thiếu niên vừa qua mười tám tuổi, rất nhiều sự tình vốn không dễ dàng hiểu rõ, vậy nên bác sĩ Thương mới nhận thấy tâm trí Tân Tử Trạc so với bạn bè cùng lứa cũng coi như đã thành thục.
Từ trong phòng khám đi ra, Tân Tử Trạc không về nhà, cậu cố ý ngồi ba chuyến xe buýt, đi đến tiệm cơm nhỏ mà Lư Hoằng làm tìm người.
“Ôi, khách quý a.”
Lúc Tân Tử Trạc đến, bà chủ đang ngồi ở cửa ra vào cắn hạt dưa tám chuyện với tiểu nha đầu trông tiệm ở quầy bán quà vặt sát vách, thấy Tân Tử Trạc, bà chủ sửng sốt một chút, lần cuối nhìn thấy đã là mùa đông năm ngoái rồi. Hai năm qua Tân Tử Trạc vẫn tiếp tục cao lên, gương mặt cũng dần trưởng thành, không phải, chỉ mới nửa năm mà thôi, bà đã cảm thấy cậu và năm trước lại có biến hóa.
“Tới tìm anh trai sao? Sao thằng bé không nói với bác nhỉ?” Bà chủ từ trên ghế đẩu đứng lên, trêu ghẹo tiểu nha đầu bên cạnh, “Nhìn đến ngẩn người rồi hả? Đây là em trai của tiểu Lư nhà ta, rất đẹp trai đúng không? Ai u, quay đầu lại nói chuyện đi a.”
“Cháu chưa báo trước với anh ấy.” Tân Tử Trạc được bà chủ dẫn vào trong tiệm, đúng lúc chập tối người bắt đầu đông, bà chủ cũng không có ý định tìm bàn riêng cho cậu, chuyển một cái ghế sang để cho cậu ngồi bên cạnh quầy hàng.
“Gần đây có mấy kí túc xá mới xây ở con phố ngoài kia, vào giờ này thì lúc nào cũng có người đặt hàng, anh cháu mang hàng đi giao,” bà chủ mắt nhìn điện thoại, “Đã đi được một lát rồi, chắc là sắp trở lại.”
“Vâng ạ, để cháu ngồi chờ.”
“Lâu lắm không gặp nha? Dạo này cháu làm gì?” Bà chủ thuận miệng hỏi.
Tân Tử Trạc thở dài, cười nói: “Cháu vẫn đi học ạ, còn có thể làm gì đây.”
Bà chủ trực tiếp gật đầu: “Đúng đúng, sắp tốt nghiệp cấp ba phải không?”
Tân Tử Trạc gật đầu, bây giờ con trai nhà bà chủ sắp thi vào cấp ba, học hành cũng rất bận rộn. Bà biết rõ Tân Tử Trạc thành tích tốt, quấn lấy cậu hỏi lung tung này nọ, hỏi một đống những vấn đề như bí quyết học tập vân vân.
“Bác nói cháu thi Đại học xong sẽ rảnh rỗi đúng không? Đến lúc đó có thể bớt thì giờ phụ đạo cho con trai bác được không?”
Nghe bà chủ hỏi như vậy, Tân Tử Trạc đương nhiên rất động tâm, gia sư tại nhà không vất vả, kiếm được cũng nhiều, cậu vốn tính toán như vậy, chẳng qua là cậu vẫn chưa xác định thi Đại học nào, không chắc chắn lắm: “Cái này… Cháu cũng chưa chắc sẽ học Đại học ở đây.”
Bà chủ không nghĩ tới chuyện này, kinh ngạc nói: “Cháu muốn đi nơi khác? Vậy anh cháu thì sao? Cháu… Mẹ cháu cũng còn ở đây mà?” Nửa câu sau bà hỏi giọng nói khẽ nhỏ đi, dù sao bình thường Tân Tử Trạc với Lư Hoằng cũng không nhắc đến người mẹ đã bỏ đi kia.
“Cháu cũng chưa biết ạ, cháu vẫn chưa xác định nguyện vọng, cho dù xác định rồi cũng không biết có đậu hay không.”
Vừa vặn lúc này Lư Hoằng cầm một thùng chở hàng từ bên ngoài đi vào, chưa ngẩng đầu lên đã nghe thấy giọng nói của Tân Tử Trạc, còn tưởng là mình nghe lầm.
“Tử Trạc? Sao em lại tới đây?”
Tân Tử Trạc tiến đến muốn giúp Lư Hoằng cầm chiếc thùng kia, bị Lư Hoằng tránh được: “Là thùng rỗng thôi, không nặng.”
“Dạ dày có vấn đề gì không anh?” Tân Tử Trạc cũng không so đo chuyện này, lại ngồi trở lại trên ghế.
Đạp xe đi ra ngoài một vòng, trên người Lô Hoằng đổ một ít mồ hôi, anh vô thức không muốn thân cận quá gần với Tân Tử Trạc, sợ có mùi mồ hôi khó ngửi.
Bà chủ giành nói trước: “Không có chuyện gì, mỗi ngày bác đều nhìn nó mà, một bữa cơm cũng không thiếu.” Dứt lời lại trừng Lư Hoằng, “Còn trẻ mà đã bị bệnh này, cậu giỏi lắm.”
Lư Hoằng biết bà chủ khẩu xà tâm Phật, cười cười cũng không phản bác.
“Tới ăn cơm sao?”
Thả thùng chở hàng xuống, Lư Hoằng uống một cốc nước lớn giải cơn khát, quay đầu nhìn về phía Tân Tử Trạc.
Tân Tử Trạc lắc đầu: “Em đến chờ anh.”
Tim Lư Hoằng lập tức đập chậm một nhịp, ngay sau đó trong lòng lại tự giễu, biết rõ ràng Tử Trạc không phải là ý tứ kia, thế mà bản thân lại luôn nghĩ đến phương diện khác, đúng là không thuốc nào cứu được rồi.
“Không phải đến ăn chực hả?” Bà chủ vỗ vỗ vai Tân Tử Trạc, “Cháu đi xào một bát mì đi.”
Tân Tử Trạc còn chưa nói xong “Cám ơn bác”, bóng dáng bà chủ đã không thấy đâu, cậu nhịn ở trong lòng cười nghĩ, đã hơn bốn mươi rồi, tác phong của bà chủ lúc nào cũng thật dũng mãnh.
Cơm nước xong xuôi, Tân Tử Trạc ngồi trong tiệm chờ Lư Hoằng tan làm, mọi khi cậu hay ngồi nghịch điện thoại, lúc này cậu đã quyết định một việc, muốn đem lời thuyết phục Lư Hoằng, nhưng ngược lại vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Lư Hoằng ở phía trước bận rộn chạy ra chạy vào hậu trù, Tân Tử Trạc cứ như vậy dõi theo anh, trong đầu rối loạn, chỉ nghĩ đến việc phải sắp xếp từ ngữ như thế nào, trong chốc lát lại phát hiện phần cánh tay Lư Hoằng lộ ra ngoài tay áo ngắn vẫn gầy như trước, thầm nghĩ trước hết phải bồi bổ thật tốt cho Lư Hoằng, không thể để anh lúc nào cũng gầy như vậy được…
Bị ánh mắt Tân Tử Trạc bám dính ở trên người, Lư Hoằng chỉ cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, vô thức cũng có chút thấp thỏm không yên, không biết lúc này Tử Trạc đang suy nghĩ gì.
Có thể tính là cố chịu đến khi tan việc, sau khi tạm biệt bà chủ hai người liền trở về nhà. Tân Tử Trạc suy đi tính lại, đành quyết định về nhà rồi nói, dù sao bên ngoài nhân đa nhãn tạp, ai biết liệu có bị người khác nghe được hay không.
Tiến vào trong cửa, Lư Hoằng cũng không trực tiếp chui trở về phòng giống như mọi khi. Hôm nay Tân Tử Trạc đến quán ăn tìm anh, lại nhìn anh chằm chằm như vậy, trên đường trở về vẫn luôn ngẩn người giống như có điều gì suy nghĩ, thật sự không giống bình thường.
Cởi giầy xong, Lư Hoằng không biết nên mở miệng như thế nào, thật lâu mới lo lắng quay đầu lại, kết quả thấy Tân Tử Trạc đang nhìn mình.
“Tử Trạc… Có phải em gặp chuyện gì không? Nếu có vấn đề gì thì nói với anh, biết đâu có thể giải quyết được.”
Tân Tử Trạc sửng sốt một chút, tâm tình khẩn trương cả buổi vừa rồi lập tức biến mất sạch sẽ. Cậu nở nụ cười, nói: “Không, không có gì, không có vấn đề gì.”
Cậu càng nói như vậy, Lư Hoằng càng khẳng định có vấn đề, nhíu mày hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì, em nói cho anh nghe.”
Hai người lúc này cũng đều đứng ở trước huyền quan, Tân Tử Trạc tiến một bước đến trước mặt Lư Hoằng, khoảng cách vốn cũng không xa lắm lập tức lại càng gần hơn.
Ngẩng đầu, Tân Tử Trạc trực tiếp nhìn vào mắt Lư Hoằng, thấy được lo lắng, còn có một tia bối rối.
Lư Hoằng ngay cả nhìn thẳng vào mình cũng sẽ khẩn trương..
Tân Tử Trạc trầm mặc nửa ngày mới mở miệng, khẽ nói: “Anh, em nghĩ một hồi rồi, hay là… Chúng ta thử xem.”
Chương sau… ê hê hê =)))