CHƯƠNG 20
Edit by An Nhiên
Trở lại phòng, Tân Tử Trạc vẫn như cũ ngủ không được, nhìn Lư Hoằng nằm ở trên giường, thân thể dường như hơi cứng ngắc, vì vậy thử vươn tay đem người ôm vào một chút, cách áo ngủ khoác lên trên bụng Lư Hoằng.
“Vì sao không ngủ được?” Lư Hoằng cảm giác tinh thần Tân Tử Trạc có chút kích động, kỳ thật chính anh cũng như vậy. Nhưng Tân Tử Trạc bình thường đều rất trầm tĩnh, dù là thi cuối kỳ cũng không lo nghĩ mấy, hiếm khi thấy cậu có bộ dáng này, Lư Hoằng hơi lo lắng.
Tân Tử Trạc cảm giác đầu hơi nóng lên, nhưng xét thấy ngày mai Lư Hoằng còn phải đi làm, cũng đã rất khuya rồi, không nỡ kéo lấy đối phương làm người ta không ngủ được, vì vậy lắc đầu, chủ động nhắm mắt lại: “Không có việc gì, ngủ thôi.”
“… Ừ.” Lư Hoằng chần chừ một chút, thoáng quay đầu lại thấy gương mặt Tân Tử Trạc đã nhắm mắt gần ngay trước mắt mình, thở mạnh cũng không dám thở, cựa một cái cũng không dám cựa, bị cánh tay kia của Tân Tử Trạc đè lên cả người đều cứng lại. Anh cũng biết mình nên ngủ, thế nhưng lúc nằm xuống mới để ý tim mình đập nhanh đến không ngừng được, sợ rằng cả đêm sẽ không ngủ nổi.
Vừa rồi Tân Tử Trạc quả thật hưng phấn, nhưng vừa nhắm mắt lại cơn buồn ngủ liền cuốn tới. Nghĩ đến có Lư Hoằng bên cạnh làm cậu vô cùng an tâm, dần dần thật sự sắp ngủ. Bỗng nhiên cậu vô thức nhúc nhích, dịch lại gần Lư Hoằng, thân thể gần như dán vào nhau.
“Tử Trạc?” Lư Hoằng vừa bị kéo như vậy sợ hoảng hồn, thời điểm phản ứng lại hạ thân cũng bắt đầu có phản ứng, hơi xấu hổ thử xác nhận, phát hiện Tân Tử Trạc vẫn chưa tỉnh dậy, ở bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều an ổn, rõ ràng đã ngủ rồi.
Tới tận bây giờ Lư Hoằng vẫn chưa có cảm giác chân thực, chuyện xảy ra tối nay giống như một giấc mộng, anh cảm thấy nếu bây giờ mình đi ngủ, sáng mai tỉnh dậy sẽ phát hiện hết thảy đều chỉ là giả.
Thở dài, ánh mắt Lư Hoằng nhẹ nhàng nhìn thoáng qua gương mặt say ngủ của Tân Tử Trạc, anh vẫn không hiểu Tử Trạc suy nghĩ gì, phải chăng chỉ là nhất thời cao hứng, hay là nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu. Nhưng nếu như Tân Tử Trạc mở miệng nói muốn cùng một chỗ, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, Lư Hoằng biết mình cũng sẽ không cách nào cự tuyệt. Nếu như có một ngày Tân Tử Trạc không muốn tiếp tục nữa, vậy anh cứ yên lặng rời đi là được.
Nói thì dễ, nhưng chỉ là một thoáng thân mật tiếp xúc với Tân Tử Trạc thế này, Lư Hoằng đã có phần muốn ngừng mà không được rồi, chỉ hy vọng ngày đó có thể tới trễ một chút. Nghĩ như vậy, Lư Hoằng nhìn chằm chằm lên trần nhà cho tới khi ngoài cửa sổ trời tờ mờ sáng lên. Lúc đầu trong lòng anh vẫn còn suy đoán lung tung, lúc sau đơn giản chính là loạn. Hai mắt mệt mỏi, anh nhắm mắt lại, cũng không buồn ngủ, một là vì trời đã sáng, cách mí mắt cũng có thể cảm nhận được ánh sáng, hai là vì hình ảnh khoảng thời gian trước đây từ khi gặp rồi bắt đầu sống chung một nhà với Tân Tử Trạc cứ quanh quẩn ở trong đầu, lặp đi lặp lại.
Tân Tử Trạc ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông báo thức điện thoại, có chút khó chịu nhíu mày. Lư Hoằng nhìn thấy, lập tức nhanh tay tắt chuông.
Tân Tử Trạc vẫn hơi tỉnh, ngáp một cái: “Sáng rồi sao… ?”
“Ừ, em ngủ tiếp đi, để anh kéo rèm.” Lư Hoằng một đêm không ngủ, ngược lại không cảm thấy đau đầu, đứng lên đi đến cửa sổ kéo rèm cho Tân Tử Trạc, trong phòng lập tức tối đi không ít, không còn ánh mặt trời sáng sớm.
Tối hôm qua cứ như vậy chạy đến phòng này ngủ, bây giờ Lư Hoằng phải về phòng mình thay quần áo.
Trước mắt Tân Tử Trạc còn chút mơ hồ, thật sự là cậu vẫn hơi buồn ngủ, vì vậy thuận thế nằm trở lại: “Vâng… Buổi tối em sẽ tới tìm anh.”
Trong lòng Lư Hoằng rất mừng, nhưng vẫn hơi lo lắng nói: “Không ảnh hưởng đến việc học của em chứ? Lãng phí thời gian lắm.”
Ngày hôm qua vừa mới xác nhận quan hệ, bây giờ Tân Tử Trạc vẫn còn vô cùng hăng hái: “Không đâu, đi một lát không sao cả.”
Lư Hoằng biết cậu rất hiểu chuyện, không cần phải bận tâm về việc này nhiều, ừ một tiếng rồi vội vàng thay quần áo ra khỏi nhà. Tân Tử Trạc nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này mới ngủ lại.
Những ngày tiếp theo trôi qua bình thản không ngờ, Tân Tử Trạc vẫn tập trung học hành, chẳng qua là bây giờ mỗi ngày khi trời tối sẽ ra ngoài một tiếng “Đón” Lư Hoằng về nhà. Có khi là đến tiệm cơm sớm rồi ăn chực ở đó, cũng có khi đợi đến trước lúc Lư Hoằng tan việc mới ra khỏi nhà, thay giầy thể thao mặc quần áo một đường chạy bộ tới, coi như tập thể dục luôn.
Ban đầu Lư Hoằng còn hơi bất an, chỉ sợ như vậy sẽ chậm trễ việc học của Tân Tử Trạc, nhưng nếu nói không vui thì là giả. Về sau suy nghĩ một chút, thấy Tân Tử Trạc cũng không thể suốt ngày ở trong nhà học bài bí bách, ra ngoài đi dạo một vòng cũng tốt, buổi tối trời cũng không nóng, không đến mức đổ mồ hôi.
Từ sau khi kết giao với Lư Hoằng, Tân Tử Trạc cảm thấy lúc trước mình rối rắm đủ loại đúng là đầu óc bị hư rồi, bây giờ nghĩ lại, quả thực không có ai ngoài Lư Hoằng thích hợp với mình hơn anh.
Từ đêm hôm đó, mỗi ngày Lư Hoằng đều ngủ ở phòng Tân Tử Trạc, bình thường đều là anh thức trước đi làm, Tân Tử Trạc ngủ muộn một chút mới dậy. Vì vậy mãi đến lúc đi học Tân Tử Trạc mới bất tri bất giác phát hiện tất cả quần áo của Lư Hoằng vẫn để ở căn phòng cũ, mỗi ngày vẫn phải qua căn phòng kia thay quần áo.
“Anh, sao anh không chuyển hết đồ sang đây?” Tân Tử Trạc ngồi ở trước bàn học đang chuẩn bị sách vở cho ngày mai, thấy Lư Hoằng đi tới, rốt cuộc mở miệng hỏi.
Cậu vẫn gọi Lư Hoằng là “anh”, xưng hô này thật sự là không sửa được rồi, hơn nữa Tân Tử Trạc đối với việc này cũng không cảm thấy kì quặc.
Lư Hoằng sửng sốt một chút: “Cái gì?”
“Chính là quần áo vân vân…”
“… Có thể sao?” Lư Hoằng hỏi ngược lại.
Lúc này đến phiên Tân Tử Trạc sửng sốt: “Gì mà có thể sao? Đương nhiên là có thể.”
Lư Hoằng lúc này mới a một tiếng, nói tiếp: “Tốt quá, lúc nào có thời gian anh sẽ chuyển ngay.”
Tân Tử Trạc thoáng suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra vấn đề, Lư Hoằng vẫn quá bất an, bất an cho rằng mình chỉ là nói đùa, tùy thời một ngày nào đó sẽ đổi ý, vì vậy lời nói với việc làm ngày thường đều thấp thỏm lo âu, so với quan hệ trước kia ngược lại còn lo lắng hơn.
“Đợi đến Chủ nhật, chúng ta cùng nhau chuyển đi.” Tân Tử Trạc từ trên ghế đứng lên, nắm chặt tay Lư Hoằng, cảm nhận được lòng bàn tay đối phương có chút nóng lên. Cậu hướng giường phía sau lưng ngồi xuống, Lư Hoằng cũng thuận thế ngồi xuống theo, vốn tưởng là cậu có lời muốn nói, kết quả Tân Tử Trạc thế nhưng đã trực tiếp sát lại gần, dán môi lên.
Tân Tử Trạc hơi chút dùng sức, Lư Hoằng liền thuận theo nằm xuống, mặc cậu áp ở trên người mình răng môi thân mật, hơn nữa cũng nhiệt tình đáp lại, hai má với tai đều trở nên đỏ bừng.
“Sao, sao vậy?” Nụ hôn thật dài chấm dứt, Lư Hoằng suýt thở không nổi, anh cảm giác hôm nay thời gian Tân Tử Trạc hôn đặc biệt dài, động tác cũng vô cùng ôn nhu.
Tân Tử Trạc vùi đầu vào cổ Lư Hoằng, sợi tóc cọ cọ vào làn da phía sau, nói : “Không có việc gì, chỉ là em thấy căn phòng này để bàn hơi chật. Anh mang đồ đạc chuyển sang bên này đi, chúng ta sẽ mang bàn học với đồ linh tinh chuyển sang bên đó, về sau coi như thư phòng được không?”
Nói đến phần sau cậu ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn Lư Hoằng.
“Phòng đó có hai giường rồi, làm sao đặt thêm bàn học được.” Lư Hoằng nhìn thấy bóng mình ở trong ánh mắt của Tân Tử Trạc, nhịn không được đưa tay vuốt lên phần tóc rủ xuống hai bên gò má cậu.
Tân Tử Trạc không đồng ý: “Cái này không vấn đề gì, gấp gọn vào là được, không lãng phí diện tích. Chiếc lớn hơn thì cứ bán đi, dù sao sau này anh cũng sẽ không về đó ngủ nữa.”
Cái này là ngầm biểu đạt tâm ý, kỳ thật Tân Tử Trạc không quen trực tiếp nói thẳng ra những lời kia, may mà Lư Hoằng đã rất quen thuộc với cậu, lập tức có thể hiểu được ý của cậu.
“Được, vậy cứ làm theo lời em nói.” Lư Hoằng nở nụ cười, mặt mày đều cong lên, chủ động đưa tay ôm lấy cổ Tân Tử Trạc kéo xuống, hiếm khi mà chủ động tìm hôn. Anh nửa híp mắt trộm liếc Tân Tử Trạc đang nhắm mắt nghiêm túc hôn đáp lại mình, tựa hồ không hề bởi vì hành động này của mình mà khó chịu chút nào —— thậm chí so với lúc trước còn nhiệt tình hơn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.