CHƯƠNG 23
Edit by An Nhiên
Cái gọi là nghĩ cái gì thì đến cái đó, đại khái chính là đạo lý này.
Tân Tử Trạc không nhắc đến chuyện căn nhà với Lư Hoằng, bản thân cậu học ở trường cũng đã bận tối mày tối mặt, cứ như vậy hơn hai tháng qua đã trôi qua. Lớp mười hai mệt mỏi dài đằng đẵng thật sự đã tới, quả thật giống như bay đến vậy.
Không đợi đến lúc cậu có thời gian trống để liên lạc với Tống Mộng, Tống Mộng đã tới trước.
Lúc này đã là tháng mười hai, Tân Tử Trạc vừa mới từ trường học trở về, cóng đến mức hai lỗ tai lạnh ngắt, phần trán lộ ra ngoài khăn quàng cổ cũng bởi vì đạp xe mà bị gió lớn tạt đến đỏ lên. Cởi bao tay ra, cậu chà xát ngón tay có chút cứng ngắc, một bên lên lầu một bên lục lọi tìm chìa khoá ở trong túi áo.
Đi đến cửa nhà, Tân Tử Trạc ngẩng đầu lên mới phát hiện có người đứng ở cửa, nhất thời hoảng hồn, định thần nhìn lại mới phát giác ra là Tống Mộng.
“… Mẹ! ? Sao mẹ lại đứng ở đây?”
Trong lòng Tân Tử Trạc đã sớm không gọi Tống Mộng là mẹ, nhưng ngoài mặt vẫn phải gọi như vậy, dù sao thì cũng không có cách nào thay đổi sự thật này.
Mấy năm này số lần Tống Mộng nhìn thấy Tân Tử Trạc có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng dường như bà không hề cảm thấy khó xử, thoáng cái liền nhào tới ôm cậu.
“Con trai…” Hốc mắt Tống Mộng hồng hồng, vừa nói nước mắt liền bắt đầu rơi xuống. Bà không lúng túng, thế nhưng Tân Tử Trạc lúng túng, một lát nữa hàng xóm bị ồn ào sẽ đi ra, cảnh tượng này dù thế nào cũng rất khó coi.
“Đi vào trước rồi nói sau.”
Chiếc váy ngắn Tống Mộng mặc trên người không tính là rẻ, tuy rằng cũng không phải đồ xa xỉ, nhưng tại căn nhà cũ nát chỉ rộng hơn chục mét vuông, vật dụng trong nhà đều đã sử dụng hơn mười năm này thì vô cùng không cân xứng. Tống Mộng cũng không để tâm, đặt mông ngồi xuống sofa, vừa mở miệng liền giống như suy sụp bắt đầu khóc lóc kể lể với Tân Tử Trạc.
Tân Tử Trạc trong lòng khó chịu, nghe Tống Mộng nói đơn giản là gần đây bị lão công lạnh nhạt, tiền cũng ít đi, suy đoán không biết có phải là ở bên ngoài có người khác hay không.
“Mẹ, con là con của mẹ, không phải mẹ của mẹ. Có thể đừng đem con trai làm nhà mẹ đẻ của mình được không?” ngữ khí Tân Tử Trạc đặc biệt không tốt, nhưng thật sự là vì cậu đối với Tống Mộng đã sớm lạnh thấu tim. Mấy năm qua Tống Mộng gần như không tới liếc qua cậu một lần, số lần tới không nhiều đó hầu như đều giống bây giờ, bị ủy khuất cho nên mới đến kể khổ mà thôi.
“Con trai, sao con lại nói như vậy… Mẹ bây giờ khổ sở đến ngực cũng đau, con đây là đuổi mẹ đi sao?”
Tân Tử Trạc thở dài. Cậu biết Tống Mộng không phải cố ý tức giận với mình, nhưng chính là nhẫn nhịn một cỗ tức giận, cậu giận đến nói không ra lời.
Cuối cùng cậu chỉ có thể xua tay, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay mẹ không định trở về?”
Tống Mộng rầy rà nói: “Tử Trạc, mẹ biết con ở đây chật chội, nhưng mà mẹ đã ra khỏi nhà rồi, sao có thể tự mình chạy về được chứ?”
“…” Tân Tử Trạc đối với tính khí Tống Mộng giống như đứa trẻ vài tuổi đã sớm quen, cậu lại nghĩ, bản thân còn phải đang tìm cách giải quyết chuyện ngôi nhà, chỉ có thể thỏa hiệp nói, “Vậy cũng được, chỉ một đêm thôi. Mẹ về phòng của mình ngủ đi, đêm nay con ngủ trên sô pha.”
“Không cần đâu, con cao như thế, ngủ sô pha sẽ khó chịu lắm, ” nói đến đây Tống Mộng hình như mới nhớ tới việc gì đó, “Lư Hoằng đâu?”
“Anh ấy vẫn đang đi làm.” Nói đến chuyện này ngữ khí Tân Tử Trạc nhịn không được lạnh đi một ít—— Lô Hoằng không liên hệ huyết thống với mình bây giờ còn đang ở bên ngoài cố sức kiếm tiền, Tống Mộng thế nhưng lại ăn mặc một thân quần áo có thể trả một tháng tiền sinh hoạt của mình ngồi ở đây khóc lóc kể lể vấn đề tình cảm, Tân Tử Trạc quả thực không thể tin, tại sao lại có người mẹ như vậy?
“Hay là… Mẹ ngủ ở phòng phụ, con và nó chung nhau một phòng?”
Nói xong Tống Mộng liền hướng cửa phòng nhỏ đi tới, Tân Tử Trạc còn chưa kịp nói gì, bà đã đẩy cửa phòng ra.
“A, trong phòng sao lại biến thành thế này?”
Tâm Tân Tử Trạc mãnh liệt trầm xuống, hiện giờ gian phòng kia đã được sửa sang thành thư phòng, chỉ có một chiếc giường gấp ở trạng thái đã xếp gọn, nhìn qua không giống như có người ngủ ở đây. Cậu chỉ có thể tạm thời nói dối: “Con thấy dùng riêng một phòng để học sẽ hiệu quả hơn, tìm sách vở cũng cũng thuận tiện… Gần đây Lư Hoằng quen một bằng hữu ở cùng chỗ làm, nhà không xa nơi làm việc lắm, anh ấy sẽ không về đây ngủ.”
“A, là vậy sao.” Tống Mộng cũng không nghĩ nhiều, “Vậy mẹ dọn dẹp một chút rồi ngủ ở đây nhé?”
“Vâng… Được.”
Tân Tử Trạc chỉ có thể đáp ứng như vậy, quay đầu nhanh chóng lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lư Hoằng: Trước tiên anh đừng về nhà.
“Làm sao vậy?” Tin nhắn trả lời của Lư Hoằng đến vô cùng nhanh, rõ ràng cho thấy anh cảm giác có gì đó không ổn.
“Con trai, mẹ không với được chăn màn.”
Tân Tử Trạc vừa định nhắn tin đáp lại đã bị tiếng gọi của Tống Mộng cắt đứt, cậu đành cất điện thoại đi giúp Tống Mộng lấy đệm với chăn màn đặt ở trên ngăn tủ tầng đồ dự bị lấy xuống.
Cùng Tống Mộng trải đệm giường xong, Tân Tử Trạc thoáng nhìn qua điện thoại, có một tin nhắn, hai cuộc gọi nhỡ kế đó, cậu để ý mình đã giằng co hơn mười phút, lại không dám ở trước mặt Tống Mộng gửi tin nhắn nói rõ tình huống, chỉ có thể chủ động mở miệng đề nghị để mình đi xuống lầu mua khăn mặt bàn chải cho Tống Mộng.
“Trong nhà không có đồ dự phòng sao?”
“Nào có, bình thường trong nhà cũng không có khách.”
“Vậy cũng được.”
Tân Tử Trạc quơ lấy di động với chìa khoá liền vội vàng ra cửa, một đường chạy chậm xuống lầu, xuống tới lầu dưới liền vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lư Hoằng.
“Alo? Làm sao thế?”
Điện thoại chỉ tít một tiếng đã có người nhận, ngữ khí Lư Hoằng rõ ràng có chút gấp.
Tân Tử Trạc nói đại khái tình huống với anh, một bên gọi điện thoại một bên mua khăn mặt cùng bàn chải rẻ nhất ở quầy bán hàng dưới lầu.
“Cái kia… Vậy hôm nay anh ở ngoài?”
“Chỉ có thể như vậy,” Tân Tử Trạc hơi khó xử, “Làm khổ anh rồi…”
“Không việc gì. Anh còn tưởng trong nhà xảy ra chuyện, biết em không sao thì anh an tâm rồi.” Lư Hoằng tự nhiên nói.
“Vâng, không ngờ hôm nay bà ấy đột nhiên xuất hiện, em cũng giật mình.”
Lư Hoằng lo lắng nói: “Dì không nhìn ra được gì chứ?”
“Không có, lòng bà lớn lắm, không nghĩ ra chuyện gì đâu.” Tân Tử Trạc làm Lư Hoằng thả lỏng tinh thần.
Lư Hoằng thở dài, thanh âm nghe có chút sa sút: “Nếu dì biết chuyện em và anh, nhất định sẽ hận chết anh.”
Anh một bộ ngữ khí Tân Tử Trạc là bị mình “Bắt cóc”, đem Tân Tử Trạc chọc cười: “Ai quản bà ấy chứ.”
“Đúng rồi, ” Lư Hoằng đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút xấu hổ mở miệng, “Cái kia…”
“Sao vậy?” Tân Tử Trạc đã trở về dưới lầu, vẫn chưa tắt điện thoại, vì vậy dứt khoát trước tiên chưa lên lầu vội, dựa vào tường tiếp tục nói chuyện với Lư Hoằng.
“Khụ khụ, anh… Lần trước mua ít đồ, đặt ở ngăn kéo đầu giường trong phòng ngủ. Để an toàn…… Nhắc em một chút, em chú ý đừng để dì thấy được…” Lư Hoằng nói đến đây mặt đỏ rần, may mà Tân Tử Trạc ở bên kia điện thoại không nhìn thấy.
“Đồ vật? Đồ vật gì?” Tân Tử Trạc vẫn chưa phản ứng kịp, vô thức hỏi lại.
Lư Hoằng ở đầu bên kia ấp úng cả buổi, qua một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Áo, áo mưa… Còn có dịch bôi trơn…”
Tân Tử Trạc ngây ngẩn cả người, cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần, đầu óc đảo hai vòng mới suy nghĩ cẩn thận, thì ra sau chuyện lần trước Lư Hoằng đã đem chuyện này ghi ở trong lòng, kết quả gần đây bản thân bận bịu quên mất, Lư Hoằng khẳng định là xấu hổ không dám chủ động nhắc tới.
Cậu nhịn không được thấp giọng nở nụ cười, Lư Hoằng ở bên kia càng thêm quẫn bách: “Được rồi, anh cúp đây, em mau trở về đi, bằng không dì sẽ cảm thấy kì quái!”
Dứt lời điện thoại liền truyền đến âm thanh “tít —— tít ——”.
Tân Tử Trạc nhịn không được khóe miệng mang theo ý cười, chạy bậc thang hai bước một rất nhanh đã lên lầu, sau khi vào cửa thấy Tống Mộng ngồi ở trên sô pha ngẩn người, quơ quơ túi nhựa trong tay: “Con mua cho mẹ rồi đây, mẹ đi ngủ sớm chút đi.”
“Ừ, được.” Tống Mộng gật gật đầu, nhưng rõ ràng vẫn đang nghĩ đến chuyện nhà bên kia, lúc tiếp nhận chiếc túi cũng lộ ra vẻ không tập trung.
Tân Tử Trạc không muốn cùng bà nhiều lời, bản thân nhanh chóng quay trở về phòng.
Lại nói tiếp Lư Hoằng lo lắng cũng không phải không có lý, từ ngày xưa Tống Mộng vốn đã không có khái niệm riêng tư, cảm thấy phòng của đứa nhỏ cũng là phòng của mình, muốn vào liền vào, ngăn tủ gì gì đó muốn mở liền mở. Cũng bởi nguyên do này nên Tân Tử Trạc không có thói quen viết nhật ký. Cũng may là cách nhiều năm như vậy, Tống Mộng đoán chừng rốt cuộc cũng ý thức được con mình đã là người trưởng thành, khoảng thời gian vừa rồi vẫn luôn ngồi ở trên sô pha, không có nhìn đông liếc tây.
Tân Tử Trạc cẩn thận xác nhận, trong tủ đầu giường quả thật có một lọ bôi trơn cùng một hộp bao cao su, cậu nhịn không được nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ lúc Lư Hoằng đi mua mấy thứ này không biết vẻ mặt là như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, nửa người dưới cũng có chút bốc hỏa.
—–