Bên trong thành Lâm Dương giới nghiêm chặt chẽ, binh lính xếp hai hàng dài
đứng trước cửa thành, khí thế lùng bắt trọng phạm triều đình.
Ngay chỗ cổng thành lâu cao cao, một vị công tử khí chất uy nghi, thân vận
quan phục đen tuyền ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim vững
chắc. Đôi mắt y sâu hoắm âm trầm hung tợn, không hề chớp lấy một cái,
chỉ chằm chằm nhìn xuống dòng người đang ngược xuôi phía dưới thành lâu.
Nói y ngồi ngay ngắn, thực ra là y đang cố tỏ ra mạnh mẽ thì đúng hơn.
Tay y nắm chặt trên tay vịn của ghế bành, mồ hôi chảy từ trán xuống cổ,
dường như đã dùng hết sức lực trong người mới có thể ngồi vững tại đây
được.
Xuân dược khiến người ta vui vẻ, nhưng thú vui này tựa như muốn lấy mạng y luôn vậy.
Nữ nhân trong lòng lại dùng mưu kế bỏ thuốc y, tha thiết mong y cùng nữ
nhân khác trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, còn bản thân mình thì lại
bỏ trốn mất dạng, không thấy tung tích. Nàng hết lần này đến lần khác
lừa gạt đùa giỡn y, thế nhưng y lại bị dược tính tra tấn đến mức chẳng
còn sức lực để giận dỗi nữa, đành phải nuốt xuống một bụng tức tối khó
có thể chịu được. Tâm trạng nhục nhã, trong lòng mất mát, y lê thân mình tàn tạ, mong muốn kéo nàng quay về bên cạnh càng sớm càng tốt.
“Lương đại nhân thật là hăng hái, mới sáng sớm đã khiến mọi người được chiêm
ngưỡng cảnh đẹp thế này. Đế sư đương triều của chúng ta sắc mặt hồng
hào, quyến rũ bất ngờ, mồ hôi đầm đìa, dáng vẻ buồn bực như chưa được
lấp đầy dục vọng vậy.”
Nghe thấy lời móc khóe kia, Lương Hạnh Thư nhíu mày, nhướng mắt liếc nhìn, liền thấy Bạch Long Mã đang tựa lưng
bên tường thành, không hề phóng tầm mắt ra xa ngắm nhìn phong cảnh, trái lại dồn toàn bộ ánh nhìn tò mò để xoi mói khuôn mặt đỏ bừng đẫm mồ hôi
của Lương Hạnh Thư.
Cổ họng Lương Hạnh Thư nóng ran, chỉ biết im
lặng, y sợ vừa mở lời giọng nói sẽ biến thành âm thanh khàn đặc rên rỉ
khát cầu dục vọng.
“Xùy, xem ra tam cô nương xuống tay không hề
lưu tình, càng lúc ta càng thích nàng ấy rồi đấy. Nhìn bộ dạng tức tối
chịu đựng của huynh lúc này, xem ra tối qua huynh đã...” Rốt cuộc đã
chịu trải qua hương lửa nhân gian, nếm thử phấn son mỹ vị rồi sao?
Đôi mày của Lương Hạnh Thư dựng đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Long Mã.
“Bỏ hi vọng đi. Huynh tìm không ra nàng ta đâu.”
“Ôm cây đợi thỏ cũng phải xem duyên phận. Thành Lâm Dương có tám cửa thành, cứ cho là nàng muốn trốn về Tây Dư thì ắt phải qua cửa Tây này, nhưng
Hạnh Thư này... không lẽ huynh đã quên mất trong thành còn có vị Cửu
thiên tuế một tay che trời hay sao?”
Lời Bạch Long Mã nói như kim đâm thẳng vào tim y.
đây cũng là điều y lo lắng nhất, đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Y vốn không phải loại người bất lương, không thể học được bản tính ương
ngạnh ngang ngược như tên Tề Thiên Sanh kia, chuyện cố chấp nhất đời này mà y từng làm chính là cưỡng ép chiếm lấy nàng, muốn giữ nàng bên cạnh
mình. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại lừa gạt xỉ nhục y, nàng
nói rằng sẽ ở bên cạnh y nhưng lại tàn nhẫn xuống tay bỏ thuốc y. từng
dây từng phút nàng đều muốn tìm cách trốn thoát khỏi vòng kiềm hãm của
y, giờ nàng đã được như ý rồi, tất nhiên sẽ vội vàng trở về bên cạnh tên khốn Tề Thiên Sanh kia.
Nhưng Tề Thiên Sanh đã bị y bãi chức điều tra, là nghi phạm phản nghịch, hắn có tư cách gì mà rời khỏi thành chứ.
Tựa như nhìn thấy sự tự tin mơ hồ trong lòng y, Bạch Long Mã nhẹ nhàng
cười, “Vẫn có câu nói, củ cải bị nhổ lên ắt còn dính bùn, con khỉ kia ở
triều đình xây dựng thế lực gần mười năm, huynh nói xem các ty các bộ sẽ nghe lời vị tiểu thư sinh như huynh, hay là nghe lời cháu ruột của Thái hoàng Thái hâu.?”
“Keng!”
Tiếng then cài cửa bị
đá văng một cách thô bạo, cửa vừa mở liền thấy một đôi nam nữ đang đứng
bên mép giường quay lưng về phía cửa.
Nam nhân thân trên lõa lồ,
lười biếng duỗi thẳng hai tay ra, chờ người nữa ở phía sau mặc y phục
vào giúp mình, nữ nhân mái tóc đen dài xõa rối, không cài bât cứ trang
sức gì, chỉ biết cúi thấp đầu, ngoan ngoãn cầm áo hầu hạ nam nhân, vừa
thấy vệ binh xông vào, đôi tay liền khựng lại, bất giác run rẩy.
“Này, nàng nhìn đi đâu thế? Hầu hạ tiểu gia thay y phục cho tử tế đi nào.”
Nàng bị hắn gọi liền hoàn hồn, vội vàng cúi người để luồn ống tay áo vào cổ
tay hắn cho dễ, khoác áo lên vai hắn, hắn kiêu ngạo khẽ hừ giọng, “Còn
tóc nữa”.
Mái tóc dài mềm bị lớp áo ngoài đè lên, tự hắn cũng có thể vòng tay kéo tóc ra, nhưng lại cứ thích lên giọng sai bảo nàng.
Nàng bĩu môi, đành phải kiễng chân, vòng hai tay qua cổ hắn, giúp hắn kéo
mái tóc bị đè dưới cổ áo ra, nhìn qua hệt như nàng không biết liêm sỉ mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, đu trên người hắn, sà vào lòng hắn.
Được rồi! Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người này rõ ràng là vừa làm xong
chuyện đây mà, sau khi thân mật rồi thì bắt đầu dịu dàng săn sóc nhau.
Nhưng chuyện cấp trên căn dặn, bọn họ không thể chậm trễ được. Cũng may là họ vừa làm xong, bằng không, dù bọn họ có đang vui vẻ, cũng phải kéo dậy
khỏi giường để hỏi chuyện bằng được.
“Khụ, hai người các ngươi, có thấy một...”
“Tuần thành Ngự sử Cố đại nhân, ta không ra tiếng, ngươi tính vờ như không
biết ta sao?” Nam nhân để mặc vạt áo trước mở toang, ngang tàng ôm lấy
nữ nhân đang chỉnh lại vạt áo giúp mình vào lòng, mất kiên nhẫn đưa mắt
liếc về phía cánh cửa.
Cái giọng âm dương quái khí, ỷ thế làm càn này nghe quen quen! Vị Tuần thành Ngự sử vốn không hề muốn chạy đi rình rập chuyện phòng the người khác quét mắt thăm dò, sau khi tập trung
nhìn kĩ nam nhân đang đứng cạnh giường, y liền như hít phải một luồng
khí lạnh, không dám nhiều lời vội phóng vào phòng, “rầm” một cái liền
quỳ rạp xuống.
“Cửu... Cửu thiên tuế, sao lại là ngài? Thứ cho hạ quan không biết ngài đang ở phòng này, nên mới bạo gan xông vào.”
Tề Thiên Sanh chợt nhướng mày, không tỏ ra giận, chỉ kéo nữ nhân trong
lòng sát vào người mình hơn, lạnh nhạt hừ một tiếng, “Ái chà, ta còn
tưởng rằng lòng người dễ thay đổi, mũ quan của ta vừa bị truất, chức vụ
vừa bị cách, ngay cả người do ta đề bạt lên cũng chẳng buồn nhận mặt ta
nữa cơ đấy”.
“Cửu thiên tuế à, sao ngài có thể nói vậy được, quả
thật là hạ quan không hề biết ngài đang ở đây.” Tuần thành Ngự sử xấu hổ đưa mắt lén nhìn nữ nhân mà Tề đại nhân đang ôm trong lòng, “Nếu biết
được ngài đang ở đây... tìm thú vui, hạ quan nhất định sẽ không vào quấy rầy”.
“Tìm thú vui à?” Tề Thiên Sanh nở nụ cười, không thèm để ý có người đang nhìn, liền cúi đầu, há miệng vừa mút lấy cổ của người vừa bị gán mác là vật để hắn “tìm thú vui” kia vừa nói, “Nhìn các ngươi sốt sắng như thế, rốt cuộc là đang làm việc giúp vị nào?”
“Bẩm Cửu thiên tuế, chính là Lương đại nhân của phủ Thái phó ạ.”
“Ồ? Chuyện gì thế?”
“Dạ bẩm... là vị hôn thê của Lương đại nhân đúng lúc ngài ấy chuẩn bị rước về lại mất tích.”
Hai chữ “hôn thê” nghe thật chói tai, hắn như để trả thù mà ra sức cắn mạnh vào cái cổ kia.
“Nương tử của mình mà cũng để mất được à? Hừ, Lương đại nhân cũng thật là
giỏi. Hay là người ta vốn không muốn gả cho y, nên bỏ trốn biệt dạng?”
“Chuyện đó... Hạ quan cũng không biết nữa, Lương đại nhân cầm thánh chỉ của
Hoàng thượng đến, hạ quan chỉ biết phụng chỉ làm việc thôi.”
“Phụng chỉ à? Xem ra, hiện giờ chỉ có Hoàng thượng mới có thể làm phiền đại
nhân ngài thôi. Không biết lời của Cửu thiên tuế ta còn có giá trị
không nhỉ?”
“Còn chứ còn chứ, đương nhiên là còn rồi, Thánh
thượng chẳng qua cũng chỉ đùa với quan hàm của ngài một chút thôi mà,
việc có phế truất hay không còn phải đợi lệnh của Thái hoàng Thái hậu,
cả lục bộ đều ngóng trông ngày ngài phục chức đấy ạ! Ngài có việc gì
quan trọng cần căn dặn thì cứ sai bảo chúng tôi.”
“Cũng chẳng
phải chuyện quan trọng gì.” Tề Thiên Sanh liếc nhìn nữ nhân trong lòng
mình, thuận miệng nói, “Nữ nhân này hầu hạ tiểu gia rất tốt, khiến ta
giờ chẳng muốn rời nàng, ngược lại còn muốn đưa nàng về nhà nữa”.
Nữ nhân trong lòng đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, bắt đầu đưa tay đẩy hắn tỏ ý chống cự, nhưng mấy động tác giãy giụa này lọt vào mắt người khác thì đều biến thành dáng vẻ làm nũng lấy lòng. Hắn
chỉ cần dùng một tay khóa chặt nàng cũng đủ khiến nàng không thể làm gì
hơn.
“Chuẩn bị sẵn cho ta một cỗ xe, ta muốn đích thân đưa nàng
đi du sơn ngoạn thủy, nếm đủ đặc sản các vùng, cho nên... đừng để chuyện tìm hôn thê của Lương đại nhân làm phiền ta.”
“Dạ vâng, hạ quan lập tức ra ngoài giúp ngài chuẩn bị, ngài cứ thoải mái chơi đùa đi ạ.”
Tuần thành Ngự sử hốt hoảng rời khỏi phòng, còn không quên cẩn thận kéo chặt cửa lại, khiến Tề Thiên Sanh lạnh nhạt bĩu môi nhìn theo.
Hừ! gì mà thoải mái chơi đùa chứ?! Bộ nhìn mặt hắn giống hệt tên cẩu quan thối tha thích ỷ thế hiếp người, chiếm đoạt nữ nhân lắm sao?
Giống, rất giống, thật sự rất giống.
Ít ra trong mắt nữ nhân vừa cùng hắn vui vẻ đêm qua thì hắn chính là kẻ như vậy.
Nếu không nàng sẽ không khăng khăng tranh trả tiền phòng với hắn.
Đứng trước quầy tính tiền, hắn túm chặt bàn tay đang định lấy ngân lượng của nàng, hung hăng chất vấn, “Nàng đang có ý gì đấy hả?”.
Đời này
của hắn sao có thể chịu đựng chuyện này chứ? Mây mưa cả đêm lại để nữ
nhân trả tiền phòng? Hành động đó của nàng chẳng khác nào thẳng tay táng cho hắn một phát vào mặt. Nàng có ý gì đây? Có phải nàng đối với hắn
chẳng có lấy một chút tình cảm nào, chỉ đơn giản là nhu cầu hoan ái giữa nam nữ, nên coi như hiểu lầm mà quên hết đi sao?
Mặt hắn lạnh
đến mức cả chưởng quỹ cũng có thể nhận ra được, ông ta đành phải lên
tiếng giảng hòa, giải thích với cô nương không hiểu chuyện kia.
“Tiểu phu nhân à, cô quả là không biết coi trọng phu quân mà, có phu quân cô ở đây, đời nào lại để nương tử phải móc ngân lượng ra. Nam tử đại trượng
phu là phải trả tiền thay nương tử, cô hãy để phu quân cô trả tiền đi.”
“Ơ hay! Chưởng quỹ, giữa bọn tôi không phải kiểu quan hệ có thể trả tiền cho nhau như vậy!”
“Thế quan hệ giữa chúng ta là thế nào?”
Đường Tam Hảo ngây người, vấn đề hết sức thực tế của hắn khiến nàng nghẹ lời, mấp máy môi, “Thì là... quan hệ giữa xuân dược và giải dược”.
Được. Được lắm. Quan hệ rõ ràng như thế khiến hắn không thể nói vào đâu được. Nàng xem hắn là giải dược, giờ dược tính cũng hết rồi, hắn liền không
có tác dụng nữa, có thể vứt sang một bên được rồi.
“Nàng xem ta là công cụ để tiết dục sao?”
“...” Đành phải chớp mắt để khẳng định vậy.
“Được lắm! Xem như nàng lợi hại! Ông chủ. Chuyện tiền nong cư đi mà tìm nàng ta! Công cụ tiết dục đây không có tiền!”
Ai thèm chia sẻ tiền thuê phòng với nữ nhân khốn khiếp này chứ. Ai thèm ra vẻ phong độ rằng trả tiền thay nữ nhân trước mặt người vô tâm vô phế
này làm gì! Miếng đậu hũ quá đát này không hiểu chuyện phong hoa tuyết
nguyệt, không biết ngon ngọt dỗ dành,chỉ biết vung tiền mua trọn một đêm của hắn làm thuốc giải cho bản thân mà thôi. Được rồi! Giờ thì hắn đứng sang một bên để mặc nàng trả tiền phòng, dù gì thì đêm qua hắn cũng đã
cố gắng lấy lòng nàng như vậy, phục vụ nhiệt tình tận tâm, chất lượng
trên cả tuyệt vời, hắn không thẹn với lương tâm, cho nên chuyện tiền
nong cứ để nàng lo đi!
Nam nhân đỏ mặt tức tối ngồi sang một bên, chưởng quỹ lén nhìn sắc mặt hai người, bèn quyết định cứ đòi được tiền
của mình trước đã, mới nhìn sang phía nữ nhân kia mà tươi cười, “Vậy...
cô nương, tiền thuê phòng...”
“... Ơ... Tôi... Trên người tôi không có nhiều ngân lượng thế này... Ở đây có cho nợ không...?”
“... Cô nương, khách điếm của chúng tôi bắt buộc phải trả tiền ngay, không cho ghi nợ.”
Nàng rụt tè đứng trước quầy tiền, rồi lại quay đầu lén nhìn Tề Thiên Sanh
đang giận sôi máu, nàng tuy thấy ngại ngùng nhưng vẫn đành mở miệng hỏi.
“Việc này... Huynh có thể cho tôi mượn tạm ít tiền không? Hôm khác tôi trả lại huynh.”
“... Cô mượn tiền của ta để mua ta đấy à?” Da mặt hắn co giật, há hốc miệng
nhìn nữ nhân càng ngày càng không coi hắn ra gì kia, “Cả thân thể này
của ta cô cũng chiếm luôn rồi, giờ cô còn muốn ta cho cô vay tiền, làm
người sao có thể để mất sạch như vậy được, cô cho ràng ta là thằng đần
sao?”.
“Thì cứ để ra khỏi đây đã, rồi tôi sẽ sớm trả cho huynh
thôi mà. Rốt cuộc huynh trở nên nhỏ mọn như vậy từ khi nào thế?” Trước
kia lúc nào hắn cũng hào phóng, phong độ ngời ngời, giờ lại đi so đo mấy lượng bạc với nàng. Chẳng lẽ nam nhân sau khi qua đêm rồi thì tính tình lại thay đổi dữ dội như vậy sao? Mây mưa xong thì giở thói cẩu quan đê
hèn, chẳng những không ôn tồn săn sóc mà ngược lại bắt nạt con gái nhà
lành, kì kèo mặc cả tiền phòng vơi nàng.
Ngữ khí đầy tiếc rẻ của
nàng khiến hắn càng thêm khó chịu, “Trước giờ ta đều nhỏ mọn như thế
đấy, giờ cô mới nhận ra à?”. ngủ cũng đã ngủ rồi, cho dù nàng có ghét
hắn hơn đi nữa, hắn cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, sao nào?
Hắn gian trá liếc xéo nàng, đôi mắt xám tro không dấu nổi dục vọng, khoanh
tay trước ngực nhưng dáng vẻ hệt như muốn lột sạnh y phục của người ta,
“Cho cô mượn tiền không phải là không được, nhưng mà... hừm hừm, cô tính lấy gì để trả cho ta?”.
Giọng điệu của hắn lúc này chả khác nào
gã viên ngoại dê già háo sắc chuyên đi áp bức tiểu nha đầu, rốt cuộc là
học ở đâu ra vậy?
Đường Tam Hảo hụt hẫng nhìn nam nhân trước mặt, bị hắn nhìn chằm chằm khiến cả người nổi gai ốc lên, liền theo bản năng đưa hai tay chắn trước ngực mình, lui từng bước về phía sau. Chưa kịp
mở miệng, đã nghe thấy giọng ai đó từ phía sau truyền đến đáp lời thay
nàng.
“Chi bằng lấy thân trả nợ, ngươi thấy thế nào?”
Được lời như cởi tấm lòng, Tề Thiên Sanh vui vẻ vô cùng, thế nhưng vẫn còn
chút hoài nghi quay đầu nhìn về phía nàng, sau đó đặt tay lên trán nàng, “Đường đậu hũ, nàng vừa bị va đầu vào cửa đấy à?”. Mới trước đo còn
tranh nhau trả tiền thuê phòng với hắn, thế mà tích tắc sau lại muốn
dùng thân gán nợ, thuốc kia vẫn chưa tan hết sao? Hay là kĩ xảo của hắn
quá tuyệt, khiến nàng mê muội đâm nghiện mà hồi tâm chuyển ý không muốn
rời xa hắn nữa?
“Thật không ngờ Tề Thế tử hô mưa gọi gió thao
túng đất trời lại có sở thích làm công cụ tiết dục dâng lên tận miệng
cho người khác nữa!”
Giọng điệu xỉa xói châm biếm quen thuộc khiến Tề Thiên Sanh cau mày, sắc mặt tối sầm.
Viên ngoại háo sắc mà nổi nóng thì không ổn, nàng vội vàng đưa tay lên vẫy
vẫy, “Ơ? Ơ ơ,không... không phải tôi nói đâu”. Kẻ gian ác nào lại ở đằng sau lưng nàng bảo sẽ dùng thân nàng gán nợ, còn bảo hắn thao túng đất
trời thế này?
Đường Tam Hảo xoay người lại, bên chiếc bàn gỗ
trong góc có một nữ nhân thân mặc hoa phục, đầu đội mũ có che sa mỏng
nên không thể nhìn rõ dung nhan, chỉ thấy tay người đó đang cầm ly trà,
ngón tay miết trên miệng chén.
“Chậc chậc, vừa về đã phải chứng
kiến cảnh con cưỡng đoạt dân nữ giữa ban ngày thế này, Sanh nhi à, con
nói xem, ta nên làm gì với con đây?”