Nửa đêm, trong tẩm cung Thái hậu đèn đuốc sáng ngời. Trên chiếc ghế đặt ở
sảnh ngoài có một người đang dựa lưng, tay nâng một ly trà không còn bốc khói, hiển nhiên người này ngồi đợi đã lâu.
Nghe thấy tiếng cung nữ đẩy cửa ra, ông ta đứng dậy nhìn người vừa bước tới, hành lễ.
“Thần thỉnh an Thái hoàng Thái hậu.”
“Con rể, ngươi vẫn không muốn gọi ta một tiếng nhạc mẫu thế sao?”
“…”
“Con gái ta giờ cũng đã nằm yên dưới đất, thế mà ngươi còn đem con trai nó
ra trêu chọc? Chứng cứ trong tay Lương Hạnh Thư có phải do kẻ làm phụ
thân là ngươi đưa ra đúng không? Bãi quan miễn chức hơn nữa cũng là ý
của ngươi, ai gia nói không sai chứ?”
Tề Nam Vương Tề Như Thích thản nhiên, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, chỉ đăm đăm nhìn người trước mặt, nở nụ cười xa xôi.
“Nếu ai gia không trở về thì ngươi còn muốn ức hiếp Sanh nhi thế nào nữa? Ngươi muốn đè nát Sanh nhi ra sao?”
Ông ta im lặng hồi lâu, sau cùng chỉ thốt ra một chữ: “Đúng”.
“Vì sao?”
“Người biết mà, thần hận mẫu thân của nó.”
“Chỉ vì thế thôi sao?”
“Không chỉ vậy, thần còn muốn Long nhi trở lại Tề gia, nhận tổ, quy tông.”
“…Ngươi muốn cho nó kế thừa tước vị của ngươi?”
“Thần biết người sẽ không đồng ý.”
“Nói thừa! Đương nhiên ta sẽ không đồng ý, thằng bé đó nếu đã tặng cho Bạch
gia, vậy thì chính là huyết mạch nhà ấy! Đứa con trai do con gái của ta
dứt ruột sinh ra mới là người được kế thừa tước vị.”
“Nghe người
nói kìa, như thể người thương thằng con dại của thần lắm vậy. Nếu thương nó thật sao người còn mở miệng yêu cầu nó phó chính, không sinh con
cái. Chẳng qua người sợ nó có con rồi sẽ nảy dã tâm tranh thiên hạ, nên
mới dùng ba chữ chữ “không con cái” để kìm hãm nó, đề phòng nó mà thôi.
Từ đầu chí cuối, người đâu hề tin tưởng nó, đúng không?”
“…”
“Người Thái hậu thật sự yêu thương là ai, cả thần và người đều rõ. Triệu một
Thái phó vào kinh, người muốn đè ép khí thế của ai? Các thế lục trong
triêu fhces ngự lần nhau, giữ thế quân bình, có lọi cho ai nhất? Khuyển
nhi từ nhỏ được ngươi ftin yêu dạy dỗ, đã có một thế lực thâm căn cố đế
trong triều, nhưng hiện tại người cảm thấy nguy hiểm, mới tìm về một
Lương Hạnh Thư được đám quan văn đồng tình ngưỡng mộ. Bọn chúng đấu càng hăng, vị trí của tiểu Hoàng đế lại càng vững chãi, không phải sao?
Người chẳng qua chỉ đổi một phương pháp mới, dạy tiểu Hoàng đế cách nắm
dậy rối gỗ trong tay, lợi dụng nó để xử kẻ khác chứ không được dựa vào
một thư sinh vô dụng, “nuôi” tiểu Hoàng đế thành một con hổ…”
“Chát!”
Tiếng đập bàn giận dữ văng vẳng vọng trong tẩm cung u tĩnh.
Thấy Thái hậu thực sự nổi cơn thịnh nộ, Tề Như Thích nhướng mày, im lặng không nói thêm nửa lời.
“Ai gia tự nhận bản thân đối xử với con trai ả thị thiếp của ngươi không
bạc, niệm tình mẫu thân nó là người Long gia còn cố ý đưa nó tới cho
Bạch thừa tướng dưỡng dục. Nay cả Bạch phủ đều nằm trong tay nó, ngươi
chớ tiếp tục tham lam nữa.”
“Được, nếu chính miệng người đã nói không bạc đãi nó, thế thì chiều lòng nó thêm một lần nữa đi.”
“Chiều lòng nó cái gì?”
Một cỗ xe ngựa phóng như bay hướng phía cửa cung, phía trước xe là Tề Thiên Sanh giục ngựa điên cuồng. Lòng hắn nóng như lửa đốt, bất kể người nào nếu phải thức trắng một đêm, hai mắt thâm quầng thì tâm trạng cũng
chẳng tốt được. Sau lưng hắn là Thị Kiếm cùng Phụng Tiên vừa ngáp dài
liên tục vừa khuyên giải chủ tử.
“Thế tử gia, ngài lại định bày
trò gì vậy? Không phải chúng ta nên nhân lúc trời còn chưa sáng rõ, tìm
mấy tên thư sinh không thức thời kia tẩn cho một trận nên thân, sau đó
giao cho Thái hoàng Thái hậu xử trí hay sao? Làm vậy là có thể đưa dì
Đường tam về rồi, ngài hà tất gì phải lãng phí thời gian vào cung chuyến nữa?”
“Không được, không thể để nàng ở một mình được, rất nguy hiểm!”
“Cửu thiên tuế, không phải ngài đang sợ…” Thái hoàng Thái hậu sẽ giận dữ nhân cơ hội giết luôn dì Đường tam đấy chứ?
“Chẳng lẽ hai đứa không phát hiện ra khối đậu hũ kia đã thay đổi rồi sao?” Sau khi được hắn chạm vào, được hắn gột rửa, được hắn đẽo mài.
“Thay đổi? Đâu có đâu.” Bộ dạng vẫn y chang ngày xưa, ngơ ngơ ngác ngác lại dễ lừa.
“Mắt hai đứa đều lệch hết rồi à, rõ ràng nàng ta đã… rõ ràng đã trở nên rất… lôi… rất… lôi…”
Phụng Tiên chớp mắt, tự ra vẻ thông minh tiếp lời chủ tử: “Lôi thôi lếch thếch ấy ạ?”
“…” Thế tử gia đưa mắt liếc xéo, lạnh lùng khinh bỉ tên tiểu đồng.
Vừa thấy Phụng Tiên tiếp sai lời, Thị Kiếm cũng mở miệng đua theo: “Cao to thô lỗ chăng?”
“Hai tên nhãi ranh này, có phải đang ngứa đòn không hả? Là lôi cuốn! Lôi cuốn đó! Là nét quyến rũ chứa chan đấy hiểu chưa?!!”
Đôi con ngươi ngờ nghệch kia tự lộ ra vẻ đẹp kinh người, cơ thể cũng phảng
phất thứ hương vị kì quái cực hợp ý hắn. Rõ ràng nàng đã lấy dương bổ
âm, cắn nuốt hắn xong lại dám ngông cuồng để lộ ra bộ dạng vừa gợi cảm
vừa hạ lưu như thế!
Đức hạnh nàng như thế, sao hắn có thể yên tâm để nàng ở một nowimaf bản thân không thể nhịn được như vậy, đến cả định lực của thái giám hắn cũng phải nghi ngờ nữa là!
Hắn xông thẳng
tới trước mặt Thái hoàng Thái hậu, vừa mở miệng đã nói ngay một câu: “Bà đừng có diễn trò tỷ thí ấy với tôi nữa, mau trả nữ nhân lại cho tôi,
lúc ấy mọi người còn dễ nói chuyện, bằng không cá chết lưới rách.”
Thái hoàng Thái hậu nheo mắt phượng, gần như sắp quên mất lần bị người khác
uy hiếp trước đó là khi nào. Con khỉ nhãi này từ khi nào lại dám ngông
cuồng như thế.
Khẽ thở dài một tiếng, bà ta trấn định cười: “Hiện tại câu thành ngữ này dùng thật không sai. Thấy Sanh nhi con thiếu thốn nữ nhân như thế, ai gia đau lòng khôn tả, Tuy lúc đầu ta và con có ước
định không lưu lại cốt nhục, nhưng cũng đâu cấm con không được hưởng thụ nữ nhân. Nếu đã như vậy, lần này ta cho con tùy ý chọn, tất cả thiên
kim của quan lạo tam phẩm đổ lên, con thích người nào cũng được, ai gia
thay con hạ chỉ ban hôn.”
Nói xong, bà liền ném ra một tập danh sách dày xuống đất.
Hắc cúi đầu, nhìn danh sách dày rơi trước chân mình, máu như đông lại cười vô hồn, “Hạ chỉ ban hôn?”
“Đúng. Chỉ cần là cô nương trong danh sách này, con thích mấy người ai gia cũng cho con.”
Hắn khom lung nhặt tập danh sách ấy lên, vừa lật đọc vừa lạnh lùng hỏi, “Nữ nhân trong danh sách này, hẳn đều là hoàng hoa khuê nữ?”
“Nữ nhi của nhà quyền quý chưa gả chưa cưới, đương nhiên phải giữ thân trong sạch rồi.”
“Thế thì gay rồi, khẩu vị của con hơi nặng, chỉ thích mỗi hoa tàn liễu bại thôi.”
“…”
Hắn ngán ngẩm ném tập danh sách trong tay qua một bên, chẳng màng quy củ
ngồi bệt xuống đất, khoanh chân, hai tay chống cằm, ngửa cổ nhìn Thái
hoàng Thái hậu ngồi tít trên cao, tiếp tục biếng nhác miêu tả nữ nhân
hắn hằng huyễn tưởng, “Không chỉ là hoa tàn liễu bại, nữ nhân ấy cắn vào phải ngọt, ăn vào phải thơm, như miếng đậu hủ thêm đường vậy. Tốt nhất
phải búi hai cái búi tóc nhìn xấu muốn chết, áo lụa màu hồng phối váy
dài hồng phấn, mắt to mà ngơ ngác, mặt đờ đẫn ngây ngô, bất kể người nói gì nàng cũng sẽ gật đầu nói được.”
Thái hoàng Thái hậu lạnh lùng cười, tiếp lời: “Nếu cô nương này vừa khéo họ Đường, lại là dì út của
con nữa, thì có phải càng tốt hay không?”
“Đét”, hắn vỗ đùi nghe vang dội, “Nghe có vẻ hay đấy, vậy cứ quyết thế đi”.
“Quyết cái đầu con! Con túng quẫn quá rồi à? Con chạy tới trước mặt ai gia kể
lể dông dài, có thời gian tới chỗ ai gia sao không mau chóng đi dẹp yên
đám thư sinh cổ hủ kia đi, con không sợ Lương Thái phó nhanh chân tới
trước hay sao?”
“Bà nhốt nữ nhân cùng tôi hoan hảo một đêm vào trong ngục, ai còn lòng dạ đâu đi làm việc cho bà!”
“Lần này khong thể chiều con được, Sanh nhi, con có biết nha đầu kia hiện giờ đang ở chỗ nào không?”
“…”
“Bạch phủ.” Ánh nhìn sắc bén chiếu vào hắn thăm dò, bà mở miệng bổ sung, “Đây là ý của phụ thân con đấy. Thông minh như Sanh nhi, hẳn không cần ai
gia phải nói trắng ra đâu nhỉ? Ngoan ngoãn nghe lời ai gia, tránh nàng
ta xa một chút. Miếng đậu hũ đường kia ngọt thì có ngọt, thê nhưng phụ
thân con trăm phương nghìn kế đặt gần con thì không thể không có độc
được. Hiện tại con có thể lành sẹo quên đau, nhưng nếu lại bị phụ thân
con nắm được điểm yếu thì con tàn đời. Còn nhớ rõ chuyện ả tiểu thiếp
kia không?”
“…”
“Sanh nhi, phụ thân con đã giăng sẵn lưới, chỉ chờ con lao vào thôi. Nếu con nghiêm túc với nàng ta thì đồng nghĩa với việc nhận thua trước phụ thân con. Hơn nữa, nếu nàng ta biết được
chuyện xấu năm xua thì sẽ nhìn con bằng ánh mắt như thế nào hả Sanh
nhi?”
“Đường thị Tam Hào, hành vi không đoan chính, khiến đại thần đương triều nảy sinh xích mích, Thái hoàng Thái hậu có chỉ,
phạt Đường thị từ nay về sau làm nô tỳ trong phủ Hữu đô Ngự sử, nghe bề
trên sai khiến.”
Tiếng truyền khẩu dụ ê a của thái giám Tổng quản khiến Đường tam hào mụ mẫm cả người.
“Hữu đô Ngự sử… Hữu đô Ngự sử là ai thế?”
Nàng bấu tay vào cột buồng giam, tay kia vươn ra túm chặt vạt áo của thái
giám Tổng quản, nghiêng đầu hỏi. Nàng có quen Hữu đô Ngự sử gì đó đâu,
sao đang yên đang lành lại phạt nàng tới nhà người ta làm nô tì?
Thái giám Tổng quản chẳng đoái hoài, chỉ dùng phương pháp nhanh nhất khiến nàng biết Hữu đô Ngự sử là thần thánh phương nào.
“Bạch… Bạch Long công tử?”
Đường Tam Hào giật mình nhìn Bạch Long Mã mặc áo trắng thanh thoát, tà áo
tung bay trong gió, cả người hiên ngang đứng trước cổng phủ Bạch gia, nở nụ cười khẽ với nàng.
Hắn nhét một đĩnh bạc vào tay vị công côn
đưa nàng đến, nhẹ giọng dặn dò: “Phiền công công thay ta chuyển lời cảm
ơn tới Thái hoàng Thái hậu.”
“Bạch đại nhân quá lời rồi, phạm
nhân này giao cho ngài trông coi quản giáo, đã khiến Thái hậu bớt nhọc
lòng. Lần này ngài đã giúp Thái hậu, tiểu nhân sao có thể nhận tiền của
ngài được.”
“Công công đúng là người tận tâm, nếu ngài đã nói
vậy, chút bạc này Bạch mỗ xin giữ lại vậy, về sau mua mấy cây trâm ngọc
tặng các vị nương tử trong nhà, bảo rằng đây là do công công có lòng đưa tặng. Ngài thấy thế nào?”
“Hả?” Vị bạch đại nhân này không trông thấy cai miệng y đang há thật tochờ người ném tiền thưởng vào hay sao?
Cái gì mà mua trâm cho nữ nhân, y là thái giám, không có hứng thú với nữ nhân!”
“Vậy Bạch mỗ thay mặt mấy vị phu nhân cảm tạ công công,
ccoong công đi cẩn thận.” Hắn ghét nhất bọn chơi trò khẩu thị tâm phi
với hắn, dù là thái giám cũng không được.
Sau khi đuổi được vị
công công hận hực không vui kia đi, Bạch Long Mã mới quay đầu lại nhìn
miếng đậu hũ xui xẻo nhà họ Đường, “Tam cô nương, xem ra gần đây nàng
sống cũng không được vui vẻ cho lắm?”
Đâu chỉ sống không vui vẻ,
nhìn nàng xem, mặt mà lấm bẩn, đầu tóc rối bù, áo quần sắc mặt đều quá
tệ, chậc chậc chậc… Xem đi xem đi xem đi, hai đại nam nhân chẳng ra đâu
vào đâu tranh tới tranh lui, hành hạ tiểu cô nương nhà người ta thành bộ dạng thế này.
Thấy nàng thẫn thờ nhìn mặt đất, bộ dáng đáng
thương như bèo trôi chỉ đành thả mình theo nước chảy, hắn đành mở miệng
gọi nàng, “Tam cô nương?”
“Khụ… Hả?”
“Được Bạch mỗ cứu, nàng thất vọng thế sao?”
Thì ra cảm giác ruột gan rối bời chua xót không thôi này gọi là thất vọng?
Nàng tẩu hỏa nhập ma mất rồi, còn dám nói là không ôm hi vọng vào con
khỉ kia. Giờ người cứu nàng không phải con khỉ thối kia rồi, nàng còn
chua xót nỗi gì nữa?
“Ta nghĩ Cửu thiên tuế của chúng ta giờ còn
đang bận ngập đầu, khong có thời gian cứu nàng, bởi vậy mới tiện tay
giúp hắn một phen. Nhưng xem ra… nàng đang trách ta nhiều chuyện thì
phải?”
“Không, sao lại thế được. Chỉ là Bạch công tử, nhà huynh thiếu người hầu hay sao?”
“Thiếu người hầu ư?”
“Bởi vì Thái hoàng Thái hậu đã hạ chỉ bảo tôi đến làm nô tì cho huynh. Không phải huynh đang thiếu người hầu sao?”
“À, Đó là do Thái hoàng Thái hậu hiểu lầm thôi. Nhà ta không thiếu kẻ hầu
người hạ.” Hắn thoáng ngừng một chốc, sau đó đột nhiên áp sát, nhìn đôi
con ngươi đang ngây ngô vì không rõ tình hình của nàng mà nói, “Ta chỉ
thiếu nữ nhân thôi”.
“Hả hả hả?”
Câu nói của Bạch Long Mã
khiến Đường Tam Hào kinh hãi, chân không vững mà lùi ra sau mấy bước.
Hắn tay nhanh mắt lẹ đỡ sau lưng nàng, cười khẽ, “Tm cô nương đúng là
không biết đùa”.
Cự li gần sát khiến hắn ngửi thấy hương vị sau
khi hoan ái vẫn còn vương vấn trên người nàng, Bạch Long Mã thoáng nhíu
mày, “Cái mùi khỉ bám đầy người cô nương đúng thật là…”
“Hả?
Nồng… nồng lắm sao?” Nàng vội vàng hít hà ống tay áo mình, mùi hương
ngang tàng huyênh hoang sau một đêm triền miên đã từ người con khỉ đó
bao quanh thân nàng, muốn không dính cũng chẳng xong. Có điều, nàng
không ghét mùi hương của con khỉ đó.
“Thối chết mất.”
“…”
Bạch Long Mã phủi phủi áo, hách dịch bảo rằng, “Tam cô nương, nếu Thái hoàng Thái hậu đã phải nàng đến làm hạ nhân ở Bạch phủ, vậy thì sẽ khác hẳn
với quan hệ bạn bè ngày trước của chúng ta. Nàng phải ngoan ngoãn tuân
thủ quy củ nhà họ Bạch.”
“Quy củ trong nhà Bạch công tử là…”
“Nói ngắn gọn, chính là – lời chủ tử nói nhất định phải nghe, chuyện chủ tử
giao nhất định phải làm, người chủ tử thích nhất định phải thích, người
chủ tử ghét…”
“Tôi cũng phải ghét?”
“Đúng.”
“… Ừm. May mà Bạch công tử thích nam nhân. Hi hi.” Nếu muốn nàng thích nữ nhân thì… độ khó có hơi cao, thế này thật là tốt quá.
“Ai nói với tam cô nương rằng Bạch mỗ thích nam nhân?”
“Hả? Không phải công tử cũng thích con khỉ hoang đó hay sao?”
“Ta ghét con khỉ đó, thế nên, nàng cũng không được thích hắn nữa.”
“…”
Cái điều lệ bá đạo đậm đặc mùi dấm chua này là sao, là sao, là sao hả?
Chẳng lẽ lúc hai người đánh nhau tôi phải đứng một bên giúp huynh ném đá hắn ư?
Đường Tam Hào không có cơ hội ném hòn đá ấy ra, bởi vì gã nam nhân cùng nàng hoang đường một đêm xứng đáng bị ném ấy đột nhiên
biến mất khỏi tầm mắt nàng, chẳng thấy bóng hình đâu nữa.
Không
ai tới hỏi sau khi bị giam nàng bị nhốt ở đâu, không ai đoái hoài sau
khi bị phạt nàng bị đẩy tới đâu, càng không ai để tâm nàng là tiểu thư
sống nhờ nhà người hay là nha hoàn mặc người sai bảo.
Nàng thay
Bạch công tử rót nước bưng trà, trải chăn quét đất. Nàng ra ra vào vào
Bạch phủ, từ phấn chấn hăng hái, ôm đầy kì vọng thuở ban đầu, dần dần
biến thành âu lo cùng ai oán.
Đây nhất định chỉ là một hình phạt
cho có lệ mà thôi, nàng sẽ không ở đây làm hạ nhân cả đời, sẽ không bị
quên lãng cả đời. Nhất định chỉ lát sau sẽ có người dùng giọng điệu hung hăng nói với nàng rằng, gian phu đã tới đón cô về nhà rồi, tránh cái
tên làm bộ làm tịch, cố ý viết chữ lả lướt ấy ra xa một chút.
Nhất định là như thế.
Không chừng là có chuyện gì đang trói chân hắn lại, cũng có thể Thái hoàng
Thái hậu đang phạt hắn làm gì. Nàng có thể chờ hắn thêm vài ngày nữa,
suy cho cùng hắn cũng đã nói rồi, nồi mẻ úp vung sứt, gả cho gà thì theo gà, ngủ cùng khỉ thì theo khỉ mà.
“Này người mới tới, cô không
phải là nha hoàn hầu hạ cạnh chủ nhân sao? Mua rồi có thấy không? Chủ
nhân ra ngoài không thích ngồi kiệu, còn không mau cầm ô sang cho ngài
ấy.”
Nàng buông miếng giẻ lau bàn trên tay xuống, quay đầu liếc
thấy ngoài song cửa đã đổ mua tự bao giờ, “Được được được, tôi tới
ngay.”
Nàng tiện tay vơ lấy chiếc ô giấy dầu, men theo hành lang
uốn lượn đang tí tách rơi từng giọt nước, chạy ra cổng lớn, chỉ thấy
Bạch công tử đang đứng dưới mái hiên cổng phủ, ngẩng đầu nhìn bầu trời
mưa roi dai dẳng.
“Bạch công tử, ô của ngài này.”
Bạch
Long Mã liếc mắt nhìn chiếc ô giấy dầu, khựng lại một lúc lâu mới giơ
tay nhận lấy, “Tam cô nương, xem như Bạch mỗ phiền nàng một việc. Mấy
việc săn sóc như đưa ô phần cơm, nàng đừng tùy tiện làm với nam nhân có
được không?”
“Hả? Tôi làm sai gì sao?”
“Nàng không sai gì
cả, chỉ là ta cùng với đám bằng hữu đều rất dễ nghĩ nhiều về ý tốt mà nữ nhân dành cho chúng ta.” Gã nói xong thì nghiêng người, lộ ra chiếc xe
ngựa đứng bên đường, đối diện với cổng phủ.
Chiếc xe ngựa kia
không biết đã đứng ở đó bao lâu, thân xe đã ướt đẫm, những giọt nước mưa không ngừng lăn xuống theo mặt vải, một đôi giày đen sừng sững như núi
đứng bên vũng nước. Nàng nhìn đôi giày quen thuộc kia, siết chặt chiếc ô trong tay. Trước cổng Bạch phủ, quan võ xuống ngựa, quan văn xuống
kiệu, kẻ dám vô lễ ngang ngược xông vào thế này ngoài hắn ra chẳng còn
ai.
Thanh âm rõ rệt trong lồng ngực khiến bản thân nàng cũng cảm
thấy bối rối ngượng ngùng. Chẳng hiểu vì sao mặt nàng nóng bừng lên, đến đâu fluwowix cũng thấy tê rần. Như thể sau khi bị xâm phạm, thân thể sẽ có cái gọi là cảm giác quy phục, nhận rõ hương vị trên người hắn, không kiềm chế được mà hướng về phía hắn. Nàng quên bẵng đi chiếc ô, cứ thế
cầm ô chạy tới trước mặt Tề Thiên Sanh.
Dường nhu đây là lần đầu
tiên hai người gặp mặt sau lần đó, màu mắt xám tro của hắn dường như đậm hơn mấy phần so với trí nhớ nàng, mái tóc đẫm nước dài hơn mấy phân so
với cảm giác của nàng. Quả nhiên chẳng thể nào nhớ rõ một người nếu chỉ
dựa vào kí ức.
Ngón tay nàng bấu lấy vạt áo hắn, nỉ non hỏi, “Sao lâu thế rồi chàng mới đến đón ta?”
“…”
“Bọn họ nói nam nhân chơi một lần rồi sẽ mất cảm giác mới mẻ, chàng sẽ không như thế, có đúng không?”
“…”
“Sao chàng lại đứng đây dầm mưa như thế? Trông thương quá!” Nàng nhón chân
lên, ngón tay lần từ chiếc cằm nhọn ve vuốt lên trên, bàn tay áp vào
khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của hắn.
“Để ta vào trong lấy cho
chàng cái ô. Chàng chờ ta nhé.” Nàng quay người, định bụng chạy vào
trong phủ, lại bị kẻ sau lưng ngang ngược ghì vào lồng ngực lạnh buốt
ướt sũng.
Hắn nhoài người ôm chặt lấy thân hình chuẩn bị rời khỏi mình, dùng sức mạnh như muốn khảm nàng vào thân thể mình và giữ lại.
Hắn thấp giọng thở dốc bên tai nàng, lặng im không nói.
Nàng bị
hắn ôm đến không thở nổi, cánh mũi hít lấy vải áo thấm đẫm nước mua của
hắn, ho khan không ngừng, song lại chẳng dám đấy hắn ra, chỉ bới vì kẻ
không sợ trời không sợ đất ấy đang vừa ôm lấy nàng vừa run rẩy từng cơn.
“Em… liệu có…”
“Chàng nói gì, ta nghe không rõ.” Thanh âm thô ráp ấy khiến nàng giật mình,
song lại không nghe rõ được những lời hắn mới thốt ra một nửa, nửa còn
lại vẫn còn nhốt giữa hàng môi.
“Cửu thiên tuế đại nhân, nha hoàn phủ ta cũng để cho ngài chơi chán rồi, có phải đã đến lúc buông tay về
phủ rồi không?” Thanh âm lạnh như băng của Bạch công tử truyền tới từ
phía bậc thang.
Thân thể dang ôm lấy nàng rõ ràng cứng lại, nàng
như nghe thấy tiếng hắn nghiến chặt răng. Hắn buông nàng khỏi vòng tay
mình, từ đầu chí cuối hắn không nói lấy một lời, song ánh nhìn nặng nề
khó hiểu của hắn khiến đầu mày nàng từ từ cau lại.
Chẳng lẽ bị
lạnh đến phát sốt rồi? Thế thì đứng đây làm cái gì, ra vẻ ta đây là
thanh niên phóng khoáng trữ tình, học người ta dầm mưa làm thơ cho lãng
mạn à?
“Chàng đứng đây đi, ta đi lấy ô với y phục mới cho chàng.”
Quăng câu nói hung hăng toàn là mệnh lệnh ấy lại, Đường Tam Hào xoay người
muốn chạy vào trong phủ, thê nhưng tay lại bị một người thình lình bắt
lấy, “Không được đi. Nha hoàn nhà ta sao có thể hầu chủ tử nhà khác!”
Nàng quay đầu lại nhìn công tử Bạch gia trước nay vẫn ôn văn hiền hòa, làm
việc có chừng xử sự có mực kia. Khí chất nho nhã quanh người gã giờ đã
bay đâu mất sạch, giống một kẻ xa lạ đang ngang ngược giữ lấy nàng, ánh
nhìn thờ ơ lạnh lẽo rời khỏi người nàng, nhìn sang Tề Thiên Sanh đang
đứng dưới bậc thang.
“Hừ, không ngờ con khỉ nhà ngươi giả bộ đáng thương cũng ra dáng lắm, định đón người từ chỗ ta đi sao?”
Mi mắt dài màu nhạt giờ dính đầy hạt nước chầm chậm giương lên, hắn ngước
mắt liếc nhìn nàng, đôi mắt ấy khiến trái tim nàng se lại. Nàng chăm
chăm nhìn đôi môi mỏng đang mím chặt của hắn, thứ tà ác nóng hôi hổi ấy
vừa mấy ngày trước thôi còn đang càn rỡ vuốt ve mơn trớn thân thể nàng.
Mấy ngày không gawoj như trải mấy xuân thu, hắn cũng nên thốt ra những
lời nàng muốn nghe rồi chứ…
“Ta không tới đón người. Ngươi đừng việc gì cũng tranh giành với ta như thế.”
Thanh âm nặng trịch thoát qua kẽ răng Tề Thiên Sanh, như sấm nổ vang một tiếng nhức óc bên tai Đường Tam Hào.
Hắn nói xong liền quay bước, vén rèm chui vào trong xe.
Tiếng mua rơi tí tách ngài kia khiến lòng hắn thêm rối loạn, hắn tựa người vào thành xe, kéo mở vải dính ướt trên người.
Trong tay còn lưu lại chút hơi ấm mới lấy được từ nàng ban nãy. Là kẻ nào nói nam nhân chiếm được rồi sẽ giảm sút hứng thú, là kẻ nào nói chỉ có đám
đàn bà mới bị sự cận kề xác thịt trói buộc tâm tư. Sau khi gần gũi xong, những đoạn cảm xúc và kí ức ngắn vụn vỡ ấy sẽ biến thành mơn trớn ve
vuốt giác quan. Hắn bất lực, cực kì bất lực, chưa bao giờ hắn lại thấy
nhớ nhung một nữ nhân đến thế.
Hắn muốn vươn tay vén rèm xe,
nhưng rồi lại chần chừ buông xuống, ảo não vuốt lại mái tóc rối bù. Hắn
chán chường ngồi trên ghế, mặc xe ngựa chậm rãi lộc cộc rời đi.
Hắn thật vô dụng, khao khát môt nữ nhân đến vậy rồi lại không dám để nàng ở gần bên.
Bởi lẽ…
Kẻ làm phụ thân kia đã cảnh cáo hắn thế nào?
“Ta đã đứng ra làm chủ. Tặng dì út đến Bạch phủ, nàng ta là lễ vật ta tặng
Long nhi. Ta không cho phép con gặp lại nàng ta, không cho phép con cùng nàng ta qua lại, bằng không, khuyển nhi à, con cũng biết con có điểm
yếu gì đang bị ta nắm trong tay đúng không? Nếu con không muốn chuyện
xấu xa trước kia bị nàng ta biết được, không muốn bị nàng ta ghê tởm,
căm ghét, khinh thường, thì mau ngoan ngoãn làm theo lời ta bảo đi.”
Điểm yếu bị cha ruột hắn nắm trong tay hệt như cơn ác mộng giam cầm hắn. Hắn đã sớm biết rồi sẽ có một ngày lão sẽ mang ra uy hiếp mình, nhưng không ngờ lão lại mang ra chặn họng hắn vào lúc này.
Đều là nàng không tốt, đều tại nàng khiến hắn khổ sở, đều tại nàng khiến một người đã sớm bọc mình trong lớp vỏ cứng như kim cương không gì phá nổi là hắn có
thêm một điểm yếu khổng lồ. Hắn căm ghét có điểm yếu, bởi vì ngay trên
đâu fcon khỉ là hắn, vừa khéo lại có một vị Phật Như Lai có thể tùy ý
giáng ngọn núi Ngũ Chi xuống người hắn