Đường Tam Hảo nghẹn lời chả nói được câu nào, Tề Thiên Sanh cũng không lấy
làm lạ. Hắn chỉ đang hối hận rằng bản thân sao lại đặt ra câu hỏi vớ vẩn như thế để tự rước nhục vào người cơ chứ.
Những lới tên khốn Bạch Long Mã kia nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
“Nàng ta cùng lắm chỉ là một cô nương ăn nhờ ở đậu tại nhà của ngươi mà thôi, chẳng có quan hệ mật thiết gì với ngươi hết. Hơn nữa, người ta cũng
chẳng muốn giữ đứa con của ngươi làm gì, cho nên mới nhân lúc này tự
mình đến chỗ của Hạnh Thư. Bản thân ngươi vốn là cháu ngoại của Thái
hoàng Thái hậu, cần gì tự mình đa tình mà xông vào tẩm cung Hoàng đế làm loạn, ngươi có biết đó là tội chết không?”
“Ta chạm qua nàng ta lúc nào chứ? Tiểu gia có làm ra chuyện sai trái hay không, chẳng lẽ bản thân ta lại không biết?”
“Vậy sao? Nhưng chính tam cô nương đã nói với Bạch mỗ rằng ngươi đã từng
chạm vào nàng ta, cho nên giờ nàng ta mới mang thai đứa trẻ vốn không
nên có của ngươi đấy.”
“Ngươi nên cảm ơn người ta lấy đại cục làm trọng, nếu như đứa bé này tồn tại, hẳn ngươi sẽ rất khó ăn nói với Thái hoàng Thái hậu, những kẻ làm hậu thuẫn cho ngươi cũng chẳng giúp gì
được cho ngươi, không phải sao?”
Đã là Phụ chính đại thần thì không thể có con nối dõi, đó chính là ước định của hắn và Thái hoàng Thái hậu.
So với thế lực trong tay, quyền khuynh thiên hạ thì điều kiện đó có đáng
là gì. Bởi thế hắn không hề do dự suy tư mà gật đầu đồng ý, cũng tức là
đã xác định kể từ đó bản thân sẽ không lưu lại cốt nhục.
Nhưng
sao mọi việc lại thế này? Nàng cứ như vậy rời xa hắn, không hề nhắc đến
chuyện này với hắn, lại tự tiện dùng thuốc bỏ đứa nhỏ, không thèm nói
với hắn một tiếng. Hắn còn phải cảm ơn kiểu thức thời chết tiệt và ngu
ngốc này của nàng sao?
Dây thừng trên cổ tay nàng vừa được tháo
ra, Đường Tam Hảo liền vội vàng nhoài người bò xuống giường, nhưng vòng
eo lại bị Lương Hạnh Thư ôm chặt. Nàng sợ làm y tỉnh giấc, khi ấy sáu
mắt nhìn nhau thì sẽ xấu hổ biết nhường nào, liền nhanh tay cạy bàn tay
đang ôm chặt mình ra, sau đó rón ra rón rén bước xuống giường.
Vừa tính nhón chân đi, nhưng liếc mắt nhìn lại thì thấy trong lúc ngủ say
hai chân mày của Lương công tử vẫn nhíu chặt vào nhau, nàng không khỏi
nảy sinh cảm giác thương cảm. Nếu không phải lúc trước nàng vô dụng, thì không cần người khác lôi kéo mai mối họ với nhau. Nếu không phải lúc
trước nàng hèn nhát, thì hiểu lầm đã sớm được tháo bỏ từ lâu. Nếu không
phải lúc trước nàng chỉ biết đến ham muốn của bản thân, tùy ý trêu đùa
tình cảm của người khác, thì y cũng không trở nên đa nghi, ngoan cố như
bây giờ.
Thấy y trong lúc ngủ say vẫn không dám gạt đi sự đề phòng với mình, lòng nàng liền mềm nhũn, tiện tay kéo chăn đắp cho y.
“Cô xót y như vậy, thế thì cứ ở lại săn sóc từng giấc ngủ cho y đi.”
Hắn sợ nàng bị lợi dụng, tranh thủ từng giây từng giây chạy đến đây, nhưng
khi đến nơi thì chẳng khác gì vật dư thừa, đứng nhìn nàng dịu dàng săn
sóc con mọt sách này.
Lời nói chua chát của hắn làm nàng giật mình, vội vàng rút tay về.
Hắn ghê tởm bầu không khí trong phòng này, liền rảo bước ra ngoài, nàng vội vàng đuổi theo sau hắn, vắt óc nghĩ xem nên giải thích với hắn về
phương thuốc kia như thế nào.
Hắn đã biết đơn thuốc đó, vậy cũng
tốt. Có lẽ hắn sẽ không giống tỷ tỷ bắt nàng bỏ khỉ con trong bụng đi.
Có lẽ hắn sẽ xoa đầu nàng bảo rằng nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ hắn cũng thích trẻ con, như thích Thị Kiếm với Phụng Tiên vậy?
Được rồi, nhất định là vậy, chỉ cần nàng mạnh dạn nói ra, hắn sẽ cho nàng câu trả lời vừa ý.
“Khỉ con… Ta… Đứa bé…”
“Cô đã không muốn giữ thì thôi, tiểu gia ta cũng chẳng lấy làm lạ.”
Nàng lẽo đẽo theo sau hắn, không thể nhìn được nét mặt của hắn khi nói ra
mấy lời này, chỉ cảm thấy cả người mình lạnh cứng lại, đứng đơ tại chỗ.
“Dù sao cô cũng sợ ta có con rồi thì sẽ mất sạch vinh hoa phú quý, nên mới
muốn dùng thuốc để bỏ nó đi đúng không?” Hắn dừng lại, phát ra tiếng
cười lạnh lẽo, “Làm tốt lắm, nếu ta không có gì cả, tỷ tỷ cô sẽ không
phái cô đến quyến rũ ta, cô cũng sẽ không cam tâm tình nguyện mà hầu hạ
ta. Bản thân ta không biết cô hóa ra là một người di thức thời đến vậy”.
Từng câu tùng chữ lạnh buốt trong lời hắn nói khiến chướng khí trong bụng
nàng căng đầy lên, bao cảm xúc chìm sâu xuống vực tuyệt vọng, không thể
ngoi lên được. Mồ hôi thấm đẫm trên vòm trán nàng.
“Ta đã sớm nói với cô rồi, ta sẽ không cưới vợ sinh con. Chỉ là bỗng dưng ta thấy buồn chán nên mới dành chút thời gian để tiêu khiển vui đùa với cô mà thôi.
Cô không nên cho là thật, cô nghĩ trong mắt ta cô đặc biệt đến mức ta
muốn cười cô về sao? Tỷ muội cô vốn không nên có ý đồ với ta mới phải.
Dù gì cô cũng còn tên thư sinh ngốc họ Lương kia làm đường lui, nếu muốn bất cứ lúc nào cô cũng có thể…”
“Phịch”
Âm thanh nặng nề ngã xuống phát ra từ phía sau khiến Tề Thiên Sanh vội quay đầu lại.
Đống đậu hũ kia đang ôm bụng vặn vẹo trên mặt đất, nàng đau đến mức cắn răng lăn lộn, nhưng môi mím chặt không gọi hắn lấy một tiếng, vệt máu đỏ
thẫm loang qua lớp quần lụa. Lòng hắn đau xót, cắn răng ôm lấy nàng
luống cuống chạy ra ngoài.
Đường Tam Hảo từ trong không gian u tối dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nàng đã nằm trên chiếc giường trong phòng mình.
Không… Không phải là giường của mình, là của Tề Nam Vương phủ, là chiếc giường trong căn phòng nàng đang ăn nhờ ở đậu.
Tỷ tỷ đang ngồi bên giường thổi thuốc cho nàng, thấy nàng tỉnh, đôi tay ấm áp liền đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng hỏi, “Con bé ngốc này, sao không nói với tỷ là tháng này muội vẫn chưa đến ngày?”
“Gì vậy tỷ?” Nàng xoay đầu lại ngây ngô hỏi tỷ tỷ.
“Đại phu nói, muội trong lúc hành kinh chạy ra ngoài bị trúng gió, nên mới
khiến bụng trướng lên, nôn mửa suốt. Muội làm tỷ sợ quá. Tề Thiên Sanh
chưa từng chạm vào muội, có đúng không? Muội sợ tỷ không vui, nên không
nói cho tỷ biết sao?”
“…Muội không biết.” Nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng trướng đau quặn, chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.
“Được rồi, muội không muốn nói thì thôi, muội uống hết chén thuốc bổ này, tỷ
tỷ sẽ ra ngoài ngay, không phiền muội nghỉ ngơi nữa.”
Nàng ôm
bụng ngồi dậy, đón lấy chén thuốc ngoan ngoãn uống hết, đây là thuốc bổ
cũng được, thuốc phá thai cũng chả sao, thuốc độc thì càng tốt, chỉ cần
nàng uống hết là xong chuyện.
“Có đắng không? Tỷ có cho thêm ít đường vào thuốc đó.”
Nàng uống hết nước thuốc rồi đặt cái bát không xuống, là ngọt hay đắng nàng
cũng không phân biệt được, chỉ biết kéo ống tay áo tỷ tỷ, mở miệng nói,
“Tỷ tỷ, muội không muốn quyến rũ Tề Thiên Sanh. Muội không thích hắn”.
Hai câu phủ định liên tiếp, câu kể lại khẳng định ý của hai câu trước, từng tiếng từng tiếng lọt vào trong tai Tề Thiên Sanh, trái tim trống rỗng
như bị khoét sâu từng vệt, bàn tay đang tính đẩy cửa vào bỗng dung lơ
lửng giữa không trung, cứng đờ lại. Hắn lặng lẽ rút tay về,m quay đầu bỏ đi.
Máu chảy như trút nước khiến Đường Tâm Hảo đành nằm trên
giường tĩnh dưỡng. Thiếu máu khiến cơ thể mệt mỏi, nàng ngủ li bì, không muốn xuống giường, không muốn dùng bữa cùng mọi người, thoải mái tự
tung tự tác một mình trong phòng đến độ sắp không phân biệt nổi giữa
ngày và đêm nữa.
Cũng không biết đã ngủ được mấy giấc, nàng bị
tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ đánh thức, nàng xoay người, trong không
gian mơ màng thoáng thấy trước giường một bóng hình quen thuộc. Người
kia đang ngồi bên giường, mắt chăm chú vào quyển sách trong tay, ống tay áo rộng, áo dài màu sương, môi mỏng tinh tế, cằm nhọn sắc nét, nàng
theo bản năng run run đưa tay về phía đó, nhưng tay vừa đưa lên thì lại
nặng nề rụt trở về.
Người nọ thấy nàng vừa tỉnh, liền đặt quyển sách xuống, đưa tay kéo chắn giúp nàng.
“Tam cô nương, đừng ỷ vào bệnh của nữ nhi mà cứ nằm trên giường mãi thế.”
Lời trêu trọc dịu dàng kia khiến nàng trùng xuống, mãi lúc này mới dám mở
mắt to nhìn về phía người nọ, “Bạch công tử? Sao huynh lại tới đây?”
“A, ta được người khác nhờ vả ấy mà, nghe nói nàng không khỏe trong người, nên đến thăm nàng một chút.”
Nàng vội vàng chống người gượng dậy, miễn cưỡng nở nụ cười, “Là tỷ phu nhờ
huynh đến thăm ta sao? Ta không sao đâu, chỉ là lười biếng không muốn
xuống giường thôi”.
Tỷ phu?
Bạch Long Mã nhướn mày, mỉm
cười phản đối, tỷ phu nhà nàng không giống như người sẽ quan tâm lo lắng cho nàng đến vậy. Đó không phải là người thấy nhớ mà không dám đến,
muốn gặp lại không dám gặp, càng không phải người bế một cô gái không hề mang thai và bản thân mình cũng chưa từng chạm qua hớt hơ hớt hai như
mất hồn chạy đến Thái y viện bảo người ta bắt mạch, còn cảnh cáo người
ta không giữ được đứa bé thì sẽ mất đầu.
Mấy vị Thái y trong Thái y viện đều nhìn nhau trân trối, nữ nhi tới tháng thì lấy đâu ra đứa bé? Đầu óc Cửu thiên tuế có vấn đề rồi sao?
Máu của nữ nhi tới tháng mà cứ tưởng là máu do sảy thai, nhớ đến bộ dạng ba hồn bảy vía đều bay
sạch của con khỉ kia, nét mặt xấu hổ của hắn khiến gã không nhị được mà
cười thành tiếng.
“Vừa nãy thấy nàng thoáng khựng lại, là sao
thế? Có phải nàng rất thất vọng khi nhìn thấy ta không? Nhìn nhầm Bạch
mỗ là con khỉ kia sao?”
“… Không phải! Sao lại thế được! Bạch công tử sao mà giống hắn được!”
“Đúng vậy, ta sao lại giống hắn chứ. Bản thân ta có bao nhiêu con cũng không
thành vấn đề, dù nhiều con nhiều cháu cỡ nào cũng chẳng ai quản được.
Cho nên, tam cô nương này, chúng ta đừng thích hắn nữa, cả hai chúng ta
cùng gác tình cảm của mình qua một bên đi.”
“Từ bỏ tình cảm của mình có khó không?”
“Đó phải là chuyện đơn giản nhất trên đời này chứ?”
“Thật vậy sao? Được được được. Ta muốn học.”
Nàng biết Bạch công tử lại đang trêu đùa người khác, khẽ gật gật đầu. Nàng
cũng không muốn suy nghĩ nhiều mà cười ha hả, nhưng nỗi chua xót đã kéo
lên tận cánh mũi.
Những giọt nước mắt tích tụ đã lâu chờ ngày được kéo nhau tuôn ra, rốt cuộc giờ cũng đã vỡ òa.
Bạch Long Mã kéo tay áo trắng tinh, dung đầu ngón tay thô ráp lau gò má ướt đẫm của nàng rồi cười nhẹ.
“Tam cô nương, nam nhân luôn lúng túng trước nước mắt của nữ nhân, cô khóc
như vậy khiến Bạch mỗ không biết nên làm thế nào cho phải.”
Nàng
được an ủi bằng giọng nói ấm áp kia, đôi mắt không cầm nổi những giọt lệ nữa, nàng cứ sụt sùi, và rồi nước mắt cứ lã chả như mưa.
“Ta… Ta cho rằng hắn sẽ thích khỉ con, ta cho rằng hắn không ghét trẻ con, ta
cho rằng bản thân mình đặc biết lắm, có thể cùng hắn ở bên nhau ngắm lá
đỏ rơi, ta cho rằng hắn sẽ không nghĩ về ta như vậy.”
“…”
“Hắn không hề thật lòng với ta, hắn chỉ vui chơi qua đường thôi. Sao ta lại thích loại người như vậy.”
“…”
“Hắn chỉ biết ỷ thế hiếp người, hắn là tên khốn nạn, súc sinh, là con khỉ thối tha, ta không thèm hắn, ta không thèm hắn!”
Ngực áo trắng tinh ướt đẫm một mảng nước mắt, trở thành nơi vững chắc nhất để nàng tựa vào lên án hắn.
Dựa vào vòm ngực ấy, nàng khó mà đè nén được cảm xúc của bản thân, chỉ biết càn quấy gục đầu vào bờ vai gã mà khóc.
Quả đầu tròn vo kia đang dụi trong ngực gã, chưa bao giờ có nữ nhân ở trước mặt gã khóc lóc nói nàng bị nam nhân khác tổn thương đau đến thế nào,
nói nàng thích người ta đến mức nào. Gã chẳng biết nói gì, chỉ biết dùng cách đơn giản nhất là đưa tay vỗ về tấm lưng đang run rẩy của nàng để
an ủi, đôi mắt khẽ liếc về phía cánh cửa đang khép hờ.
Mãi sau
một lúc lâu, Bạch Long Mã mới thong thả bước ra khỏi phòng của Đường Tam Hảo, vừa nhìn đã thấy một bóng người mặc áo đỏ bóng đang nghiêng mình
tựa vào cánh cửa, đôi mắt nhìn thẳng vào vệt nước ướt đẫm trước ngực áo
gã.
Gã hoàn toàn phớt lờ mà phủi phủi vết tích trước ngực mình, cũng chả buồn để ý xem Tề Thiên Sanh có thấy hay không.
Tam cô nương đã nhào vào lòng gã mà khóc. Hắn bực bội sao? Ghen tị sao? Đều là do hắn đi năn nỉ gã mà, có dũng khí thì đừng sợ người ta vứt gối ném chăn đuổi ra ngoài, tự mình vào thăm nàng đi chứ?
Có điều thứ hắn sợ không phải là chăn hay gối nàng sẽ ném tới, mà là năm chữ kia.
“Nàng có ổn không?” Tề Thiên Sanh mở miệng một cách gượng gạo.
“Ta nghĩ hẳn ngươi đã nghe được hết rồi chứ?”
“…”
“Nếu không nghe được, ta có thể lặp lại cho ngươi nghe.” Chỉ có năm chữ đơn giản thôi.