Typer: Nguyệt Nguyễn
Tề Nam Vương Phủ
Cái mồm của Đường Tam Hảo cũng thật đáng thương, từ sau khi bước vào phủ cũng không có cơ hội khép lại nghỉ ngơi.
Trên người nàng đeo tay nải y phục nhỏ, đầu thì cứ ngẩng lên, bộ dạng hệt
như dân quê lên thành thị, mắt cứ dáo dác nhìn toàn cảnh xa hoa phú quý ở đây.
Con đường được lát đá xanh trơn nhẵn, hồ nước rộng và
trong veo. Cây cầu chín ngã mười tám khúc bắc ngang hồ được làm từ loại
gỗ lim tốt nhất, ngay giữa hồ có một mái đình gỗ nằm trên một mỏm đất
lớn, mấy khóm lục thảo vây quanh bị treo tít trên cao không có đất,
khiến nơi đây phải vài ngày thay hoa một lần mới duy trì được cảnh trăm
hoa dập dìu chen nhau khoe sắc.
Nhị tỷ phu của nàng đang kinh doanh tiền trang tư nhân ngầm sao?
Người ở quê lên thành phố, bất cứ chuyện gì cũng có thể kích thích lòng hiếu
kì của nàng một cách mãnh liệt. Nàng cứ dòm trái ngó phải, sờ chỗ này
chỗ kia, khiến Lâm Huỷ Đình đang dẫn đường phía trước không chịu nổi, cố gắng cất bước thật nhanh, bỏ nàng lại càng xa càng tốt, kẻo lại bị cái
mùi hai lúa nồng nặc của nàng bám lên người.
Hết cảnh hồ lại sang cảnh núi.
Núi giả san sát trùng điệp.
Nhưng phải nói là có cái gì đó là lạ, vừa len vào giữa đống núi giả
này, thì mùi hơi nước nồng nồng cứ lởn vởn vấn vương, làn khói ấy lượn
lờ, tựa như mây mù đang bồng bềnh trôi dạt khiến bóng dáng Lâm Huỷ Đình ở phía trước dần biến mất.
Nàng như lọt vào chốn tiên cảnh,
không thể xác định được phương hướng, chân bước lung tung, cuối cùng
chui tọt vào giữa đống núi giả.
Làn sương này quả thật rất kì quặc, đúng là từ trên mấy tảng đá chỗ núi giả kia len lỏi thoát ra.
Núi giả thì nàng đã thấy qua rồi, nhưng núi giả có thể bốc hơi kiểu này, quả thật nàng chưa từng thấy.
"Có phải tảng đá đang bị nướng không?" Nàng nhích người đưa mũi ngửi
ngửi hòn núi giả ươn ướt kia, "Có phải tỷ phu thích nướng thịt trên hòn
non bộ ?"
"Nha đầu ngươi muốn lấy đá Thái Hồ của ta nướng thịt sao"
"Rất hợp đó, lúc nướng thịt mà nghe được tiếng xèo xèo, thấy được khói bốc nghi ngút thì thật sảng khoái."
"Được lắm, chi bằng...lấy thịt của ngươi thả lên đó thử xem."
"Ơ...ơ...ơ...?" sao vừa mới vào Vương phủ đã bị dùng cực hình thế này.
Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn.
Bên ngọn núi giả cách đó không xa, một bóng người to lớn không biết đã
đứng đó từ khi nào, ẩn trong làn sương mù mờ ảonom có vài phần như thần
tiên. Nàng không nhìn rõ được khuôn mặt của y, chỉ cảm thấy khoé miệng
cong cong lúc ẩn lúc hiện của người đó giống hệt sư phụ Tề công tử.
Trái tim nàng thoáng run lên một nhịp, muốn mở miệng gọi người nọ.
Nhưng nghĩ đến cảnh tượng bản thân ôm khư khư người ta đêm qua, thật xấu hổ quá, rồi đâm ra lo lắng người ta sẽ trách tội nàng thừa lúc hắn đang bệnh mà xâm hại hắn, đã định gọi rồi đành nuốt trở lại.
Bóng người kia chợt chuyển động, bước dần về phía nàng.
Hơi nước quanh người y cũng bắt đầu tan dần, giọng nói nhẹ nhàng trầm
trầm xuyên qua làn sương, "Ngươi là nha đầu mới của phòng nào thế?"
"Hả?" Giọng nói đó không phải là giọng kiêu căng hống hách của sư phụ
Tề công tử, làm cho nàng có chút sửng sốt. Lúc này, nàng mới có thể thấy rõ được người xuyên qua làn sương mờ đến đứng trước mặt nàng.
Áo bào ông ta đang mặc là gấm lụa có thuê kim long, cài tóc bằng ngọc,
tóc mai hai bên đã muối tiêu, nhẹ nhàng bay trong gió, giữa ánh nhìn
phảng phất tia ôn hoà của ông ta còn ấn thêm mấy phần thâm ý suy xét khó đoán.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe rõ lời ta hỏi sao? Ngươi là nha đầu mới ở đâu thế?"
Ông ta lặng lẽ đánh giá nàng, không nặng lời, đôi môi dường như còn
mang theo ý cười, nhưng vẫn không thể làm giảm bớt đi vẻ uy nghiêm vốn
có.
"Tôi...tôi...tôi không phải là nha hoàn mới đâu!" Ở Tây Dư
bị người ta xem là nha hoàn không nói, nhưng bây giờ, nàng chính là muội muội của nữ chủ nhân nhà này, thân phận không hề nhỏ!
Người
kia cau mày, cuối cùng lại đưa tay túm lấy búi tóc tròn vo trên đầu nàng mà không hề e ngại vấn đề khoảng cách nam nữ,thản nhiên nói, "Không
phải nha hoàn ư? Không phải nha hoàn sao lại búi tóc tròn vo thế này?"
"Tôi là tiểu di tử của chủ nhà này đó!"
Bàn tay trên đầu chợt vòng ra phía sau, gáy nàng bỗng dưng bị giữ
chặt, chỉ cần kéo thêm tí nữa là đã nhào thẳng vào lòng nam nhân xa lạ
kia rồi. Thế nhưng vị thúc thúc kia cũng không làm gì gì thêm, chỉ ghì
chặt đầu nàng rồi hời hợt nói tiếp, "Tiểu di tử nhỏ thấy này ư, ngươi
biết không, trong nhà này có một quy tắc - đó là nữ nhân không được búi tóc thế này".
"Ơ...ơ...ơ...? Tại...tại sao lại như vậy?" nàng
đưa tay ôm lấy hai búi tóc, nét mặt nom rất là vô tội. Dây thần kinh của mấy người trong kinh thành này sao lại nhạy cảm quá mức vậy chứ, đến cả búi tóc như thế này cũng bị xem thường một cách dã man sao?
"Bởi vì tỷ phu của người sẽ thấy chướng mắt."
"Làm sao thúc thúc biết tỷ phu tôi sẽ chướng mắt?"
"Bởi vì - nếu không có gì sai, thì ta chính là tỷ phu của cô."
"..."
Vị thúc thúc này lại dùng giọng điệu "chẳng có gì to tát" để nói ra lại lịch hoành tráng của mình.
Búi tóc tròn vo vốn được Đường Tam Hảo rất thích, kể từ hôm đó, đã
thành cái gai trong mắt nhị tỷ phu. Tương lai sau này của nó cũng khó
nói lắm!
Đường Tam Hảo có bao giờ nghĩ nhị tỷ phu nhà mình trông như thế nào đâu
Nàng thừa biết nhị tỷ bị nhị tỷ phu bỏ rất nhiều tiền mua đến kinh
thành, cho nên trong hình dung của nàng, tỷ phu hẳn là một tên giàu xối, tuổi quá năm mươi, đầu bạc trắng, người mập mạp béo, bụng to hơn ngực,
đi được vài bước thì thở hồng hộc, hai cái tay béo núc ních ôm cái bụng
tròn vo mà nghỉ mệt, khi cười thì lớp mỡ thịt trên mặt dồn và nhau hệt
Phật Di Lặc.
Nhưng mà...
Nàng đảo mắt lén nhìn về nhị tỷ phu đang nhàn nhã nhâm nhi tách trà ở sảnh chính.
Tuy rằng mái tóc của tỷ phu có điểm chút hoa râm chứng minh tuổi tác
cũng không còn trẻ, nhưng...không giống tí nào! Hoàn toàn không giống!
Vị thúc thúc đẹp trai trước mặt so với tỷ phu trong tưởng tượng của nàng quả là khác nhau mười tám vạn nghìn dặm!
Không hề có bụng bự nhé! Bụng người ta phẳng lì luôn, đã vậy thắt lưng còn đeo đai ngọc cực sang.
Mặt cũng chẳng béo nha! Khuôn mặt trái xoan như được điêu khắc khiến
người ta khó nhìn ra vết tích tuổi tác, làn da còn trơn mịn hơn cả nữ
nhân kìa.
Nếu hai đặc điểm trước đó đều không tồn tại, vậy thì cách nói người béo tròn, tính khoan dung cũng tự động tiêu tan.
Nàng chẳng dám trông mong nhị tỷ phu của mình là kiểu người phúc hậu
như thế. Chỉ có mấy khắc ngắn ngủi thôi, nàng đã thừa biết người này là
dạng thần long kiến thủ bất kiến vĩ, tính cách quỷ dị, tâm tư khó dò
rồi.
Bắt gặp ánh mắt soi mói của nàng, Tề nam Vương gia Tề Như Thích nhoẻn miệng cười với nàng.
Nàng không thể ngờ thúc thúc đẹp trai kia lại đưa mắt nhìn thẳng vào mình, liền hít sâu một hơi rồi cúi đầu xuống.
"Song Nhi à, tiểu di tử lén nhìn ta kìa, hình như ta làm muội ấy sợ rồi."
"Vương gia khéo đùa, tiểu muội mới đến đây, không biết quy củ trong phủ, lát nữa thiếp ẽ chải kiểu tóc khác cho muội ấy."
Đường Song Thái - tỷ tỷ ruột mà nàng chưa gặp mặt chợt lên tiếng. Ngay
lúc này đây, nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ khi gặp tỷ ấy.
Vừa
mới và kinh thành, nàng liên tục gặp phải chuyện không may, đầu tiên là
cưỡng hôn quan viên triều đình, để rồi phiền tỷ tỷ phỉa bảo lãnh mình từ đại lao Hình Bộ ra, giờ lại mạo phạm đến chén cơm dài hạn của tỷ ấy -
nhị tỷ phu.
"Tam nha đầu, mau đến đây bái kiến Vương gia."
Thấy nàng không hiểu thế sự, không biết chủ động nói lời ngọt ngào chào hỏi người lớn, Đường Song Thái đành phải mở miệng nhắc nhở nàng.
Nàng bị gọi đích danh, vội ngẩng quả đầu được búi tròn vo, hai tay ôm lấy
cái tay nải lật đật chạy đến trước mặt tỷ phu, lom khom cúi người, suýt
ngã lộn cổ, "Tỷ ...tỷ phu. Nhìn sắc mặt huynh tốt thật đó, tinh thần
minh mẫn thân thể cường tráng, ha ha ha ha, chẳng giống người có tuổi
chút nào cả..."
"Chê ta già?"
"Ơ...ơ...ơ...?!" Chỉ ba chữ thôi mà đã làm thay đổi toàn bộ chuỗi dài nịnh bợ của nàng thế này, "Ý của muội không phải vậy mà!"
"Ồ? Vậy ý của muội là gì?"
"Ý của muội là, nhìn huynh không hề già chút nào, nhìn không rõ tuổi tác, hơn hẳn phụ thân muội, nhìn trẻ hơn nhiều lắm!"
"Vậy thì tỷ phu này có thể làm phụ thân muội rồi? Phải không nhỉ?"
"Phải phải phải! Ơ không...không phải!"
"Xuỳ!" Tề Như tHích đặt tách trà xuống rồi cười khẽ một tiếng, xoay đầu lại trêu trọc Đường Song Thái, "Đây là tiểu di tử mà nàng lấy lệnh bài
của ta cứu ra đó à? Muốn ở tạm nơi này một thời gian ư?"
"Dạ vâng, mong Vương gia đồng ý."
"Được rồi. Chỉ cần cô nương này đừng luôn mồm châm chọc bản vương là
người cao tuổi, trâu già gặm cỏ non lấy một người đáng tuổi con mình về
làm thiếp nữa thì được." Tề Vương gia ho nhẹ một tiếng, ánh mắt như vô
tình thoáng nhìn qua, nàng sợ đến run lẩy bẩy mà ôm bụm tóc trên đầu,
"Còn...tóc tai thì không cần đổi, cứ để nguyên vậy đi. Quy củ này cũng
nên sửa lại rồi."
Con ngươi đen láy của Đường Song Thái thoáng
động, dịu dàng khuyên, "Vương gia à, không được đâu. Quy củ này vốn là
do Trưởng Công Chúa năm đó đặt ra, sao có thể vì tiểu muội mới đến mà
huỷ được chứ."
"Không sao. Linh vị của người đặt ra quy củ cũng đã mốc meo lên cả rồi, ai còn để ý nữa. Búi tóc trên đầu tiểu di tử đây nhìn cũng không đến nỗi nào, nếu bản vương mở miệng nói cứ để như vậy,
ai dám không đồng ý nào?"
"Nếu đã vậy thì...Song Nhi xin thay
mặt tiểu muội tạ ơn Vương gia." Đường Song Thái khom người, khẽ huých
muội muội mình, "Còn không mau tạ ơn Vương gia đi."
Búi tóc
trên đầu không bị bắt phải thả xuống nữa, hơn nữa trước đó chính nhờ có
lệnh bài của thúc thúc đây mới cứu được cái mạng nhỏ của nàng, đúng là
ơn tái sinh. Nàng ngẩng đầu nhìn tỷ phu đầy cảm kích, đối diện với ánh
mắt đầy chế nhạo của người nọ, rốt cuộc cũng bị khí thế bức người này
doạ sợ đến cứng cả người, lắp ba lắp bắp nói, "Tạ ơn...Tạ ơn tỷ phu đã
cứu mạng."
"Được rồi, đại lao Hình Bộ không phải ai muốn vào ngắm cũng được đâu, muội mới tới kinh thành, vào đó dạo một lúc cũng tốt."
"..." Làm gì có ai muốn đại lao Hình Bộ để ngắm ảnh cơ chứ?
"Nếu muội thấy thích, thỉnh thoảng cứ đến đó chơi một chuyến, sau đó bản vương lại bảo lãnh muội về là xong."
"..." Nàng không ngốc đến mức nghe không ra ông ta đang mượn chuyện để xỉa xói nàng đâu.
Bị xỉa xói như thế đúng là xấu hổ thật, nàng đành cúi đầu nấp sau lưng tỷ tỷ để trốn vị tỷ phu kia.
Thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng, Đường Song Thái thở dài, đưa tay cầm
lấy chiếc tay nải, "Vương gia à, nàng đừng trách tiểu muội nữa. Tam nha
đầu đã đáng thương rồi. Biểu muội Đường Tứ Điềm nhà thiếp khinh người
quá đáng, đoạt mất vị hôn phu của Tam nha đầu - chính là người sắp nhậm
chức Đế sư thiên tử đấy. Như vậy còn chưa đủ, muội ấy còn khiến cha mẹ
đuổi Tam nha đầu ra khỏi thành Tây Dư. Giờ đây nhà đầu này ngoại trừ
người tỷ tỷ này là thiếp ra, thì không còn nơi nương tựa, nếu Vương gia
đồng ý dung nạp muội ấy, có thể để muội ấy ở trong dinh phủ này được
không?"
"Là thật ư? Nghe qua quả thật rất đáng thương. Tiểu di
tử này, thư sinh kia hẳn là không thích búi tóc trên đầu muội đúng
không?" Thúc thúc đẹp trai chẳng hề có chút đồng cảm nào mà nói ra những lời khiến người khác chạnh lòng, "Tỷ tỷ của muội có nhờ bản vương tìm
cho muội một nhà môn đăng hộ đối. Được rồi. Song Nhi à, nếu ta biết được danh môn công tử nào thích búi tóc trên đầu tiểu di tử, bản vương sẽ
làm chủ cho muội ấy, gả cho người còn tốt hơn cả tên Đế sư Thiên tử
kia."
"Có những lời này của Vương gia, song Nhi an tâm rồi."
Đường Song Thái đưa tay nâng khuôn mặt của Tam Hảo lên, mãi đến lúc này nàng mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của muội muội đã lâu không gặp, "Tam
nha đầu à, chúng ta không phải sống khổ sở nữa. Tỷ tỷ đây nhất định sẽ
để cho muội làm một thiếu phu nhân hạnh phúc, nửa đời sau không phải lo
lắng chuyện áo cơm, khiến cho Đường Tử Điềm phải ôm cột ngẩng đầu ngưỡng mộ hai tỷ muội chúng ta."
"Tỉ..." Bao nhiêu uất ức mấy ngày
qua đều bị chôn chặt trong lòng chưa được phát tiết, dồn nén mãi đến
giờ, không ai đỡ lời cho nàng, cũng chẳng ai đứng về phía nàng. Chuyện
báo thù nàng
Không quan tâm, có được Điềm Nhi ngưỡng mộ hay không nàng cũng chẳng cần, chỉ cần đến cuối cùng tỷ tỷ vẫn bảo vệ nàng là
được. sống mũi Đường Tam Hảo cay xè không chịu nổi, nhưng vì còn e dè tỷ phu vẫn đang ngồi đây nhìn nàng với ánh mắt như cười như không, dáng vẻ rất giống đang chờ xem trò vui kia khiến nàng không dám sà vào lòng tỷ
tỷ mà khóc oà lên, chỉ biết cố nén trận nước mắt sắp ào ạt tuôn lại, môi mím chặt còn mũi thì đỏ ửng lên.
Trong lúc Đường Song Thái đang dịu dàng vỗ về đôi má của Đường Tam Hảo, thì tiếng của tỷ phu từ phía sau chợt truyền đến.
"Song Nhi à, Sanh Nhi mới sáng sớm đã chạy ra ngoài, giờ đã về chưa
nhỉ? Dù gì cũng sẽ chung sống lâu dài, nên giới thiệu người trong nhà
cho tiểu di tử biết mới được."
Lời này đã nhắc Đường Song Thái
nhớ đến chuyện trọng tâm, đôi mắt nàng ta vướng đôi dòng suy tư, "Vương
Gia nhắc phải, Song Nhi đã sơ sót".
"Sanh Nhi là ai vậy?" Đường Tam Hảo ngây ngô hỏi, trong nhà này ngoại trừ tỷ tỷ và tỷ phu, còn có người khác nữa sao?"
Tề Như Thích cười khẽ, "Là con trai ta".
"Ơ...ơ...ơ..."
"Đúng vậy, muội sắp được làm dì rồi đó."
Con trai của tỷ tỷ với tỷ phu ư?
Đường Tam Hảo còn chưa chuẩn bị tư tưởng thì vai vế đã được tăng lên một bậc rồi.
Dì ư? Nàng phải làm dì sao? Nàng sắp có thêm một đứa cháu trai trắng trẻo tròn trịa đáng yêu sao?
Bé trai thường thích gì nhất nhỉ? Nàng phải chuẩn bị chút quà gặp mặt
mới được. Á! Nếu thằng bé thích nàng, rồi để nó phải kéo váy nàng, lẽo
đẽo theo sau nàng, miệng thì ngậm mứt quả, mắt tròn xoe nhìn nàng gọi
"dì ơi, ôi, thật là hạnh phúc quá đi!
Nàng buông tay nải xuống, đặt lên cái bàn trà nhỏ, muốn tìm mấy thứ ăn vặt mà trẻ con thích.
Ở thành Tây Dư có món mơ dầm sữa, thịt mơ mềm, vị chua ngọt, lại còn có hương thơm nồng rất tuyệt, đây chính là quả đặc sản mà ở trong kinh
thành chả mua được đâu, cháu trai nhất định sẽ rất thích!
"Tam
nha đầu, muội đang lục lọi gì vậy?" Đường Song Thái thấy nàng vừa nghe
đến chuyện sắp làm dì liền kích động lục lọi tay nải, khó hiểu hỏi.
"Muội đang tìm chút quà gặp mặt để tặng cháu trai của mình! Chả là muội sợ đến kinh thành rồi không còn được ăn nữa, nên có lén mang theo nhiều lắm!"
Đường Song Thái sửng sốt, xấu hổ mà lén nhìn về phía Tề
Vương gia, chỉ thấy Tề Như Thích nheo mắt cười liên tục, "Tiểu di tử
này, con trai ta không thích ăn quà vặt đâu. Muội không phải lo lắng như thế."
"Hả? Nó không thích ăn quà vặt ư? Vậy... vậy nó thích thứ gì? Muội lập tức tìm để tặng nó ngay."
"Cái gì cũng có thể tìm để tặng ư?"
"Dĩ nhiên rồi! Chỉ cần là thứ cháu trai muội thích, người làm dì như muội đây nhất định phải tìm bằng được thứ đó cho nó!"
"Tiểu di tử không cần khách khí vậy đâu, cứ lấy đại trong tay nải của
muội một thứ là được rồi. Thứ thằng bé thích chính là...để ta xem
nào..."
Tề Vương gia nhếch môi cười xấu xa, đứng dậy, thoáng
nhìn ra ngoài sảnh chính, ngắm cảnh xác hoa bay tán loạn trên đường.
Chợt có ba bóng người đang hùng hùng hổ hổ rảo bước về phía này, màu áo
đỏ bóng của người cầm đầu khiến chân mày ông ta chau lại, ánh mắt liền
đổi hướng sang cái tay nải đang được mở ra của ĐườngTam Hảo, nhẹ nhàng
gạt tấm lụa nửa kín nửa hở trong tay nải ra, vừa hay nhìn trúng một thứ, liền nói một câu rằng...
"Thứ đồ chơi này ranh con đó hẳn là rất thích, có điều muội nỡ đem đi tặng được sao?"
Tề Thiên Sanh nằm mơ cũng không ngờ được hắn vào cửa liền bắt gặp cảnh
này - trong tay phụ thân mình đang cầm một cái yếm mà người con gái hắn
ngày đêm trông ngóng đang phải xấu hổ kiễng chân vươn tay muôn slaays
lại.
Ông già mất nết này, lão già thối, sống càng lâu càng thêm đốn mạt mà!
Hắn nghiến răng kèn kẹt trừng mắt nhìn phụ thân, ông già ấy vẫn không
có ý định ngừng lại, đã vậy còn thêm dầu vào lửa trêu đùa Đường Tam Hảo.
"Đó là yếm của muội, không thể đem cho người khác được! mau trả lại cho muội!"
"Chẳng phải khi nãy muội bảo rằng thứ gì cũng cho được đó sao? Thế mà lúc này lại bủn xỉn tiếc của à?"
Cái yếm của người trong mộng đêm qua giờ lại bị người cha chết tiệt này đem ra đùa cợt, cái gì cũng nhịn được, nhưng riêng chuyện này thì
không!
"Đủ rồi! Ông già thối hễ thấy nha đầu búi tóc là không kiềm chế được kia! Tôi không cho phép ông chạm vào nàng ta!"