Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 37: Chương 37: Bóng ma của tình yêu




Hermes dùng một cái áo có cổ cao che đi dấu hôn như ẩn như hiện trên cổ, nhẹ nhàng mà thở ra.

Apollo từ phía sau bao bọc lấy y, thập phần không muốn, hỏi: “Thật sự muốn đi sao?”

Hermes nhanh chóng thu lại thần sắc lo lắng, mỉm cười vỗ vỗ tay người yêu: “Không có việc gì, tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Vả lại ta thông minh như vậy, làm sao sẽ lại để người khác chiếm được tiện nghi chứ.”

Sự an ủi của Hermes hoàn toàn không làm Apollo hết buồn phiền, ngược lại càng cảm thấy rất khó chịu, hắn đường đường là thái dương thần, nhìn thấy người mình yêu bị khi dễ mà chỉ có thể nén giận, một ngụm ác khí trong lòng cháy rực làm đau đớn vô cùng.

“Thực xin lỗi, là ta không bảo vệ tốt cho ngươi…”

“Đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi đã làm rất tốt rồi.” Hermes xoay người ôm lấy hắn, nhẹ vỗ về những sợi tóc bên tai rồi nói, “Không cần tự trách mình nữa.”

Lời nói này từ tối hôm qua đã muốn lặp lại hơn mười lần. Hai người ôm nhau trên giường, lại trợn tròn mắt không ngủ cả đêm. Đủ loại cảm xúc trong lòng thay đổi liên tục, lại sợ hãi đối phương lo lắng không dám biểu hiện ra ngoài, trấn an lấy đối phương, như hai con thú liếm miệng vết thương cho nhau.

Lúc hừng đông, Hermes vẫn quyết định biểu hiện như chuyện gì cũng chưa phát sinh, đến lôi thần điện báo danh như hằng ngày. Kỳ thật trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng vẫn là không nói ra… Zeus tất sẽ giận chó đánh mèo với Apollo, y đã thấy được cái khe nằm giữa bọn họ, cho dù không thể khâu lại, ít nhất không thể để cho nó vì mình mà tiếp tục tách ra rộng hơn.

Thuyết phục thật lâu, Apollo mới miễn cưỡng đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất hứng.

“Không cần hận Zeus, hắn dù sao là phụ thân của chúng ta, tha thứ khuyết điểm của hắn đi.”

Apollo gật gật đầu, không muốn làm cho Hermes lo lắng.

Hai người ra cửa phòng, quan bí thư Athony đã đứng chờ ngoài cửa.

“Chủ nhân sáng sớm an lành, thần sứ giả đại nhân sáng sớm an lành.”

“Sáng sớm an lành.”

“Chủ nhân, thần mã cùng cung tiễn đã muốn chuẩn bị tốt , xin hỏi có giữ nguyên kế hoạch đi ra ngoài săn bắn hay không?”

“Không đi.” Apollo khoát tay áo, hiển nhiên không có tâm tình.

“Đi đi, đi ra ngoài chơi để giải sầu, làm tâm tình tốt hơn.” Hermes biết săn bắn là vận động mà Apollo thích nhất, hàng năm tới cuối mùa thu, thời gian hắn lên trời càng ngày càng ít, phần lớn thời gian đều ở sơn dã truy đuổi con mồi, tư thế oai hùng cưỡi ngựa chạy qua làm tim hắn đập thình thịch, đáng tiếc mình cũng không thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, chỉ có thể hâm mộ nhìn theo bóng dáng vàng rực đang tung hoành trong khu rừng đằng xa kia, “Ta thích nhìn ánh sáng vàng rực của ngươi.”

“Được rồi.” Apollo cười sờ sờ đầu y, “Chiếu cố mình tốt nghe chưa.”

“Ân, ta biết rồi.”

Hai người đi ra khỏi thái dương Thần cung, Athony dắt một con ngựa màu vàng cao to, yên ngựa dây cương cung tiễn trường mâu đều đầy đủ hết.

“Chủ nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là quần áo trên người ngài, đi săn sẽ rất bất tiện.”

Apollo nhìn thoáng qua y phục trên người, là buổi sáng hôm nay Hermes thay cho hắn, quả thật không thích hợp cưỡi ngựa bắn tên lắm.

“Có thể, cũng chỉ là đi ra ngoài săn bắn mà thôi.”

“Như vậy sao được?” Athony cười đi đến Apollo trước mặt, thập phần thuần thục cởi bỏ đai ngọc trên thắt lưng, lại cởi đi trường bào trên người hắn, “Săn thú thì phải mặc ăn mặc gọn gàng, như vậy khi di chuyển mới có thể động ít công to, quần áo rườm rà này chỉ vướng chân vướng tay thôi.”

Ném trường bào đai ngọc xuống đất, người hầu sớm ở bên cạnh chờ đợi liền dâng áo giáp cùng mũ giáp bằng tơ mềm mại, Athony tiếp nhận lại mặc lên người Apollo

“Không cần phức tạp như thế…”

“Phải làm như vậy, nếu gặp gấu hay hổ báo hung dữ, kim giáp có thể bảo vệ thân thể ngài; đội mũ giáp có tể bảo vệ phần đầu, càng có vẻ thêm chút anh tuấn nữa.”

“Ngươi hoài nghi năng lực của ta sao? Dã thú bình thường sao có thể làm ta bị thương?”

“Chủ nhân ngài là vạn kim chi khu (thân thể ngàn vàng), ta không đành lòng thấy ngài chịu một chút thương tổn a, trang bị đầy đủ hết vẫn là tốt hơn.”

Hermes cứ như vậy nhìn Athony cười ha hả mặc Kim ti áo giáp cho Apollo, mình như bị hai người bọn họ ngăn cách ở bên ngoài.

Nheo mắt nhìn kĩ Athony này, dáng người cao gầy tuấn nhã bất phàm, có văn có võ, năng lực làm việc lại rất mạnh, là người bên cạnh Apollo lâu nhất, không chỉ xử lí chính xự của hắn, còn chiếu cố từng li từng tí trong sinh hoạt của hắn. khi Apollo không có mặt, Athony cũng quản lí công việc gọn gàng ngăn nắp.

Làm người khác không ngờ chính là, một vị mĩ nam tử như vậy, nhiều năm tháng trôi qua đã làm bạn với Apollo, nhưng trừ bỏ chủ tớ cũng không có loại quan hệ thân mật nào khác, điều này cũng giải thích tại sao trong khi kiểm kê danh sách tình nhân của Apollo lại không có tên của hắn… Bọn họ nhìn qua cứ như hai người bằng hữu, hai người thân không cách nào tách rời, tựa như mình và Zeus vậy, có đôi khi loại quan hệ gắn bó như răng với môi này, có thể còn thân hơn so với người yêu…

Hermes lại nhìn chằm chằm Athony một lần nữa, tuy rằng không liên quan, nhưng mà lại cười cười nói nói trước mặt mình như vậy, vẫn là thật sự chướng mắt nha!

Athony lúc này đã mang mũ giáp cho Apollo, rốt cuộc cũng cảm nhận ánh mắt cùa Hermes, cũng tự nhiên nở nụ cười phóng khoáng: “Thần sứ giả đại nhân, xin ngài đừng để ý, trước kia đều là ta thay quần áo cho chủ nhân, dần dà trở thành thói quen, bất quá ta cũng chỉ dừng ở giới hạn thay quần áo cho chủ nhân mà thôi.”

Hermes cũng cười cười: “Ta có thể hiểu được, ta cũng thường xuyên thay Zeus chọn lựa quần áo thích hợp.”

Apollo vừa nghe liền nhíu mày: “Athony, lui ra. Về sau chuyện thay quần áo liền giao cho Hermes đi, ngươi không cần nhúng tay vào nữa.”

“Thưa vâng…” Athony thu hồi nét cười, trở về vị trí của người hầu.

Apollo kéo Hermes đi một góc phòng, phẫn nộ hỏi: “Sao lại thế này, ngươi thường xuyên thay Zeus chọn lựa quần áo? Này không phải chuyện mà nữ nhân của hắn nên làm hay sao?”

Hermes không gương mặt lo lắng của Apollo, đưa ánh mắt phiêu hướng về phía khác: “Cũng không phải thường xuyên, thỉnh thoảng mà thôi… Ít nhất ta thay quần áo trước mặt ngươi nha.”

Apollo thở dài: “Ta và Athony không có chuyện gì đâu…”

Hermes mỉm cười đưa tay sờ sờ mặt hắn: “Ta biết, chớ khẩn trương. Chỉ cần ngươi không phải Zeus, ta cũng sẽ không trở thành Hera.”

“Ta đáp ứng ngươi.” Apollo hôn lên tay Hermes một cái, “Ngươi cũng phải đáp ứng ta, đừng quản chuyện riêng của Zeus nữa nghe chưa.”

“Ân.” Hermes gật gật đầu, kiễng mủi chân hung hăng hôn Apollo một cái, lần này cũng không ngại ngùng gì nữa, làm cho người nên nhìn thấy đều thấy được.

Ly khai đôi môi kia, lại ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nỉ non: “Thân mến, chơi đùa vui vẻ nha.”

Apollo bị y hấp dẫn đến sắp không khống chế được nữa: “Ta đột nhiên không muốn đi săn thú nữa, chỉ muốn ôm ngươi trở về phòng mà thôi…”

“Ha ha, ” Hermes cười đẩy hắn ra, “Đêm nay rồi nói sau.”

Nói xong xoay người, trộm nở nụ cười xấu xa, đạp chân một cái rồi bay đi.

Đợi cho đến khi Hermes hoàn toàn biến mất, Apollo mới lưu luyến quay đầu lại, nói với nhóm người hầu: “Đi thôi.”

Mùa thu, mùa chỉ sự xơ xác tiêu điều.

Vì mùa đông giá rét sắp tới gần, sinh linh trong trời đất đều nhân khoảng thời gian này mà ra sức dữ trữ thức ăn, dùng những thứ này để chống đỡ qua thời kỳ đói khát.

Đàn tuần lộc, đàn cừu yên lặng bận rộn ăn cỏ, nhanh chóng bị mãnh thú ẩn núp xung quanh làm kinh hách chạy tứ tán khắp chung quanh.

Cái này chính là thiên nhiên, một thế giới mạnh được yếu thua.

Apollo giục ngựa chạy nhanh, giương cung cái tên, chọn những còn hung cầm mãnh thú mà bắn, bất luận mục tiêu có xa bao nhiêu, chỉ cần một tiễn bay ra, con mồi nhất định kêu thét rơi xuống, nhóm người hầu hối hả chạy vào rừng tìm chiến lợi phẩm.

Liên tiếp bắn trúng hơn mười con, buồn bực trong lòng cũng chậm rãi giãn ra, nhưng vẫn mơ hồ lo lắng cho Hermes, không biết lão gia hỏa kia có ra tay với y nữa hay không…

“Athony a, kế hoạch của chúng ta có thể mau hơn chút nữa hay không?”

“Hồi chủ nhân, không thể mau nữa, quá nhanh sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.”

Apollo thở dài, hắn không muốn thấy Hermes trở lại bên cạnh Zeus nữa.

“Chủ nhân nếu là muốn nhanh hơn một chút, sao không thử nhờ thần sứ giả đại nhân hỗ trợ một chút chứ?”

“Ta đã nói rồi, đừng đánh vào tâm của hắn!”

“Vâng… Ta chỉ là cảm thấy, nếu thần sứ giả đại nhân thật sự yêu ngài, sẽ vì ngài kính dâng hết thảy. Buổi sáng hôm nay ta cố ý khiêu khích y, nhìn ra được, y cũng rất lưu tâm đến ngài.”

“Chính bởi vì thế, ta mới không muốn lợi dụng y… Athony, ngươi không hiểu được đâu.”

Xem ra chủ nhân hoàn toàn bị tiểu tử kia mê hoặc, Athony liền không khuyên hắn nữa.

“Đừng nói y, chúng ta nói chuyện Hera đi, ngươi cảm thấy nàng có thể hợp tác với chúng ta hay không?”

“Không.” Athony thành thật trả lời, “Zeus và Hera không phải là quan hệ bình thường, mặc kệ bọn họ kịch liệt gay gắt với nhau như thế nào, tuyệt đối sẽ không dễ dàng quyết liệt đâu. Cho dù chúng ta giúp nàng ta diệt trừ Ganymede, nàng cũng có thể trở mặt bất cứ lúc nào, muốn nàng đứng về phía chúng ta, không thể không ép nàng vào bước đường cùng.”

Apollo gật gật đầu: “Phải làm thế nào mới có thể ép nàng vào bước đường cùng?”

“Đầu tiên, chúng ta phải cài tai mắt trong cung Thiên Hậu, mà chúng ta có một người để chọn không tồi đâu.”

“Ai?”

“Nữ thần cầu vồng Iris.” Athony mỉm cười, “Nàng là thị nữ cao cấp của Hera, cũng là người sùng bái trung thành của ngài.”

“Nàng nha… Chuyện tình rất nhiều năm trước rồi.” Apollo lắc lắc đầu, “Từ khi ta cùng một chỗ với Hermes, sẽ không lại làm những chuyện này nữa.”

“Nhưng trước mắt có thể giúp chúng ta chỉ có mình nàng. Chủ nhân không cần tự mình đến gặp nàng, chỉ cần cho ta một phong thư ngài tự tay viết cho nàng là đủ rồi.” Athony khuyên, “Làm như vậy cũng là vì ngài và thần sứ giả đại nhân, hai người có thể bên nhau lâu dài, một chút hy sinh là tất yếu thôi mà.”

Apollo liếc hắn một cái: “Chỉ là một phong thư, ngươi có thể lôi kéo nàng hay sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần một phong thơ, ta có thể làm cho nàng khăng khăng một mực vì chúng ta mà làm việc.”

Apollo nghĩ nghĩ: “Được rồi, ngươi đi chuẩn bị giấy bút… Cũng đừng làm Hermes phát hiện nghe chưa.”

“Xin chủ nhân yên tâm, việc này cứ giao cho ta.”

Athony nhanh chóng lấy ra tấm da dê cùng bút đã sớm chuẩn bị, nhìn bức thư Apollo viết cho Iris, sau một lần nhìn qua, cẩn thận thu lại.

“Chủ nhân, xem! Bên kia có một con hùng ưng!”

Apollo ngẩng đầu nhìn, quả nhiên có một con diều hâu bay lượn trên trời xanh, hé ra một đôi cánh màu đen lượn qua trước mặt, Apollo hưng phấn cưỡi ngựa đuổi theo.

Athony đi theo phía sau lưng, nhìn dáng người mạnh mẽ của hắn, trong lòng tính toán bước kế tiếp.

Muốn đem Hera đẩy vào bước đường cùng, nhất định phải chọc giận Zeus trước, mà muốn hoàn toàn chọc giận Zeus, chỉ dựa vào một tên Ganymede làm sao đủ chứ? Hắn cũng chỉ là thế thân của người nào đó mà thôi…

….

Hermes ngồi trước bàn làm việc sửa sang một chồng rồi lại một chồng công văn, bổng nhiên một cỗ hàn khí xuất ra từ đáy lòng, không khỏi đánh một cái rùng mình.

“Thần sứ giả đại nhân, ngài làm sao vậy?”

Hermes cười cười: “Không có việc gì.”

“Thần sứ giả đại nhân, đây là công văn các quốc vương phương Tây dâng lên thần vương, ta đã sửa sang lại hết rồi, thỉnh ngài xem qua.”

“Cám ơn ngươi, Ganymede. Ngươi thật là một hảo hài tử.”

Hermes tiếp nhận rồi xem một chút, quả nhiên là không sai chút nào, mỉm cười đem mấy văn kiện để qua một bên: “Làm rất khá, chờ một lát nữa thì có thể đem chúng nó dâng lên cho Zeus phê duyệt, rồi sẽ đem tin tức phản hồi lại cho người ta.”

Ganymede được Hermes khích lệ, ngại ngùng mà cười cười, đối vị đại ca ca thân thiết này tràn ngập tôn kính vàỷ lại.

Trong khoảng thời gian sống trong Olympia này, người đối xử tốt nhất với cậu chính là Hermes, những người hầu đối cậucung kính nhưng vẫn không thân thiện, một câu cũng không nói gì với cậu; Zeus luôn vội vàng đến vào ban đêm, xong việc liền vội vàng ra đi. Cũng chỉ có Hermes là nguyện ý nói chuyện với cậu, tay bắt tay mà dạy cậu lễ nghi, nói cho cậu biết những điều cấm kỵ, sợ hắn tịch mịch còn cố ý giữ cậu bên người, bảo cậu xử lý một ít công văn để giết thời gian.

Cậu yên lặng quan sát Hermes, mặc dù diện mạo y có điểm giống mình, nhưng cốt cách bên trong lại phát ra một loại khí chất mà mình không cách nào học được.

Chuyện gì xảy ra ngày hôm qua, trong lòng mình rất rõ ràng, Zeus tỉnh táo lại tuy không nói lời nào, nhưng mình nhìn ra được, hắn thực hối hận hành vi lỗ mãng của bản thân, lo lắng Hermes không gặp hắn nữa.

Vốn Ganymede cũng nghĩ sự tình này quả là nghiêm trọng, nhưng Hermes vẫn đến đúng giờ, thản nhiên đối diện Zeus, một vài lời nói vui đùa liền hóa giải tất cả xấu hổ.

Zeus như yên tâm vứt được hòn đá trong lòng, càng thêm yêu thương y hơn nữa.

Vì thế lời nói dối lại cứ như vậy tiếp diễn, tất cả mọi người đều coi như không có việc gì xảy ra vậy.

Đây là cái gọi là “Bình tĩnh” sao, xem ra mình còn phải hảo hảo học tập a…

“Làm sao vậy Ganymede, trên mặt ta có dính cái gì sao, tại sao nhìn ta như vậy?”

Ganymede vội vàng thu hồi ánh mắt: “Không, không có gì… Ta chỉ là cảm thấy thần sứ giả đại nhân vóc người rất đẹp hà.”

“A, này có là gì? Ngươi cũng là một thiếu niên anh tuấn a. Đến, ngẩng đầu lên, không cần tránh né ánh mắt người khác, như vậy mới có thể cùng người khác trao đổi ngang hàng.”

“ Đúng vậy.” Ganymede ngẩng đầu lên, tuy trước kia là con của vua, nhưng đụng phải đống đại thần này, vẫn tránh không được tự ti mà cúi đầu.

“Thế này được rồi. Ta xem ngươi buổi sáng hôm nay không mấy vui vẻ, có tâm sự gì sao?”

“Ta… Có chút nhớ nhà.”

“Nhớ nhà?”

“Ân, ta vừa thấy một đạo công văn, đến từ thành Troy. Trên đó viết phụ vương ta bị bệnh, các Vương huynh đang vì hắn mà cầu phúc, khẩn cầu Zeus ban cho hắn sống thêm vài năm. Ta thực muốn trở về vài ngày, để nhìn phụ vương…”

“Nga, là như vậy à. Vậy ngươi nói cho Zeus đi, xin hắn cho ngươi vài ngài nghỉ đi.”

“Ta… Có chút sợ hắn…”

“Ha ha, đứa nhỏ ngốc, kỳ thật Zeus ngoài lạnh trong nóng. Hắn yêu thương ngươi như vậy, nhất định sẽ đáp ứng thôi. Nếu ngươi ngại mở miệng, đợi lát nữa mà ta nhỉn thấy hắn liền nói chuyện với hắn một chút.”

“Thật tốt quá, cám ơn thần sứ giả đại nhân!”

“Chúng ta cố gắng chút nữa, sửa sang xong cái đống đồ này, thì có thể đi ăn cơm trưa rồi.”

“Ân, hảo!”

Ganymede lập tức nhiệt tình mười phần, Hermes mỉm cười nhìn cậu, tựa như một đệ đệ đáng yêu.

Cậu vì mình mà gánh vác hết thảy, trong lòng tràn ngập áy náy.

Bận rộn cả ngày, đêm cũng về khuya.

Hermes cũng không nguyện ngủ lại lôi thần cung, một nắng hai sương chạy trở về nhà.

Vốn tưởng Apollo đã ngủ rồi, lại nhìn ngọn đèn dầu sáng trưng vẫn cháy trong phòng, trong lòng cũng bị ánh sáng màu vàng kia làm cho ấm lên.

“Ta đã về.” Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nói với người đang nằm trong phòng kia.

“Đã về rồi?” Apollo vốn buồn ngủ lập tức tỉnh táo lại, chạy đến trước mặt trước mặt Hermes nhìn trái xem phải, “Hôm nay trôi qua thuận lợi chứ? Không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn phải không?”

“Không có việc gì, Zeus thật sự uống rượu, cái gì cũng không nhớ rõ.”

“Không có việc gì là tốt rồi.” Apollo ôm hắn vào lòng, “Không có việc gì là tốt rồi…”

Biết hắn lo lắng cho mình, Hermes cũng ôm hắn, thay đổi chủ đề nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay chơi có vui vẻ không hả?”

“Ân, vui vẻ, tổng cộng ta săn ba mươi sáu con mồi. Nhưng cái đem lại cảm giác thành tựu nhất, phải là vật này nha.”

Apollo buông tay ra, tiến vào trong buồng lôi ra một cái khăn choàng lông xù màu trắng tinh, bèn choàng lên cổ của Hermes.

“Ân, rất tốt, rất vừa vặn nha.”

Hermes sờ sờ bộ lông mềm mại cảm giác rất tốt trên cổ: “Đây là cái gì?”

“Là một con hồ ly màu trắng, rất giảo hoạt nha, nó có tới mấy cái huyệt động, ta săn cả buổi chiều mới bắt được nó, trở về liền bảo bọn họ làm thành khăn choàng. Thời tiết bắt trở lạnh, ta thì không sợ lạnh đâu nhưng ngươi thường xuyên bay ở trên trời, đồ vật này sẽ giúp chắn gió rất tốt đó.”

“Apollo…”

Mắt Hermes chạy lệ, yết hầu bị nghẹn luồng nhiệt nóng, đã nói không ra lời, chỉ có thể vươn hai tay gắt gao ôm lấy hắn.

Apollo cúi xuống hôn, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói: “Thân mến, chúng ta lên giường đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.