Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 7: Chương 7: Đại hội thể dục thể thao Olympia




Hôm nay đại hội thể dục thể thao bắt đầu. Tại sân thi đấu tất cả các vị thần đều tề tựu vào một nơi. Đại thần ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, nhóm tiểu thần vây quanh cánh cửa ra vào khiến con kiến chui qua cũng không lọt. Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ sân thi đấu tựa như một tổ kiến bị vỡ, chút cha chút chít phi thường náo nhiệt.

Đợi khi Zeus cùng Hera ra mắt, chúng thần mới bắt đầu an tĩnh, cung kính cúi đầu hành lễ, ngồi lại vị trí của mình.

Zeus đọc diễn văn mà nước miếng tung bay, khán giả bên dưới thiếu chút nữa đã ngủ gục. Chờ hắn mạnh mẽ tuyên bố đại hội thể dục thể thao khai mạc, những vận động viên dự thi bắt đầu ra mắt, khán giả mới lấy lại tinh thần, giống như đã lấy lại máu chơi mà phấn chấn hẳn lên, một tràn vỗ tay hoan hô bùng lên.

Tuy nói bất luận thân phận cao thấp, người có chí đều có thể tham gia, nhưng mọi người trong lòng hiểu được, đại bộ phận thần đều là đến để làm nền thôi, quán quân chỉ có thể là một trong những vị thần cực mạnh.

Đặc biệt là Thái Dương Thần tuấn lãng cương nghị đầy sức sống bắn khắp bốn phía kia. Ánh mắt sắc bén của hắn một khi đã nhắm mục tiêu, hai bàn tay hữu lực liền kéo cây cung thành vòng bán nguyệt. “Sưu” một tiếng liền bắn ra một mũi tên, nhất định sẽ trúng đích ___ thậm chí khi mục tiêu kia cách đó cả ngàn dặm!

Cho nên cái sân đấu chỉ dài có mấy trăm thước kia thì đối với hắn mà nói chỉ như bữa ăn sáng, đối thủ bị hạ gục ngã xuống như rơm như rạ.

Người xem trên khán đài khó có cơ hội thấy được phong thái của Thái Dương Thần. Vì vậy, mỗi khi hắn bắn trúng một mũi tên, liền nghênh đón bằng từng trận hoan hô, các tiểu tiên nữ hưng phấn hét ầm lên.

Apollo lại khiêm tốn cười, hướng về phía khán đài vung tay lên, nhìn thật thong dong, bình tĩnh, thân thiết hòa ái, đúng với phong độ của một vị Đại thần.

Nhưng khi trở lại phòng nghỉ, hắn liền tránh đi tầm mắt của người nhìn, cố tính đi tới bên cạnh Hermex, lộ ra khuôn mặt tươi cười của một tên lưu manh: “Nếu ta là quán quân, ngươi phải cho ta hôn một cái.”

Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn , cứ như cái cúp đã là vật trong tay hắn, cũng không biết Hermes vì đã thao túng kết quả thi đấu mà đồng ý.

Hermes trên mặt không có một chút tức giận nở nụ cười giảo hoạt: “Được, thắng sẽ cho ngươi hôn, thua ngươi liền hai tay ôm đầu gối từ nơi này chạy về thần điện cho ta!”

“Ha ha! Bảo bối, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu!”

Apollo nhìn Hermes trưng ra khuôn mặt tuấn tú giảo hoạt lại uất hận, thật muốn ngay lập tức hôn một cái. Nhưng hắn sẽ không nóng nảy, hắn muốn cho tên kém hiểu biết này biết sự lợi hại của chính mình, làm cho y cam tâm tình nguyện phục tùng quỳ gối dưới chân mình.

Vòng loại và trận bán kết qua đi, chỉ còn lại bốn vị Đại Thần tiến vào chung kết, giống như Hermes đã đoán, bọn họ phân biệt là: thái dương thần Apollo, nữ thần ánh trăng Artemis, nữ thần trí tuệ Athena, chiến thần Ares.

Tuy chuyện này không ngoài dự đoán của mọi người, nhưng xem cao thủ quyết đấu thật sự thống khoái . Thấy bốn vị thần tranh tài cung tiễn đều là những đứa con ưu tú nhất của Zeus, khán giả đều ngừng hô hấp, muốn xem tiễn pháp của bọn họ rốt cuộc ai cao hơn ai.

Trước khi trận chung kết bắt đầu, Hermes đứng ra tuyên bố: “Vì muốn cho trận chung kết thêm phần hấp dẫn và kịch tính, thông qua sự chấp nhận của vua các vị thần Zeus, chúng ta đặt ra một quy tắc mới. Chúng ta sẽ làm tăng sự khó khăn trong trận đấu lên ba bậc. Vị tuyển thủ đầu tiên nếu hoàn thành một thử thách do ban tổ chức đề ra, mà không có vị tuyển thủ nào khác thực hiện được một thử thách cao hơn, coi như thắng. Nhưng nếu có tuyển thủ nào khiêu chiến một thử thách khó hơn nữa… khiêu chiến như vậy cứ tiếp tục, thẳng đến cuối cùng tìm được một vị xuất sắc nhất, coi như là quán quân!”

Khán giả nghe thấy quy tắc mới này, quay đầu nhìn nhau nghị luận. Các vị thần dự thi khác đều cau mày cảm thấy tò mò, chỉ có Apollo trong đầu âm thầm cười: vô dụng thôi tiểu tử kia, đôi môi của ngươi nhất định sẽ thuộc về ta!

Trận chung kết bắt đầu, vị đầu tiên đứng ra khiêu chiến chính là người có tính cách nóng nảy nhất, chiến thần Ares.

Ares có đôi mắt đỏ rực, thân hình cao lớn khôi ngô, tính tình hiếu chiến hung bạo lại rất tàn nhẫn, đi đến đâu cũng làm cho chiến tranh bùng nổ.

Theo lý thuyết hắn là đứa con của Zeus và Hera, huyết thống có thể nói là cao quý và chính thống, đáng tiếc tên này tính tình bạo liệt ngay cả Zeus cũng dám xúc phạm. Tuy rằng Hera xem hắn như bảo bối, nhưng trong đám con hắn lại không được Zeus yêu thương.

Lúc này hắn tiếp nhận cung tiễn chuyên dụng trong các cuộc đấu lớn chờ đề mục xuất hiện, chỉ thấy một vị thiếu niên không biết đang nắm cái gì trong tay, đi đến trước mặt Hermes.

“Chiến thần điện hạ, ngài ở trên chiến trường có tư thế vũ dũng oai hùng không người nào không biết, tin tưởng ngài có thể thuận lợi thông qua thử thách này.”

Hermes trước tiên nịnh hót sau đó mới đi vào đề tài chính, “Chúng ta cho một con ong mật vàng bay lên, thỉnh ngài đem nó bắn xuống đến!”

Ares sửng sốt một chút, cũng không có đường thối lui, đành phải vỗ bộ ngực nói: “Không thành vấn đề!”

Con ong mật của thiên giới cũng không giống loại bình thường ở thế gian. Chúng không chỉ giúp truyền thụ phấn hoa, mà còn là sinh vật linh hoạt bay nhanh nhất. Bởi vì thân thể nhỏ nên khi bay chúng không bị ràng buộc, mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy, phần lớn chỉ nhìn thấy một đạo kim quang chợt lóe qua, đó chính là chúng.

Hiện tại phải bắn thân thể bé nhỏ đó, thật nói dễ hơn làm!

Ares điều chỉnh góc độ, cung bị biến thành nhỏ, tên cũng trở thành một cây kim. Hô hấp của hắn cũng thô hơn so với các vị thần khác, làm cái việc tinh tế này thật sự rất khó khăn, nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, hắn điều chỉnh thử một chút, cao giọng hô: “Được rồi!”

Hai tay nắm chặt của thiếu niên kia vừa lộ ra một cái khe hở, liền nghe “ong” một tiếng, một đạo kim quang hướng về phía trời bay đi!

Ares cuống quít bắn ra một mũi tên, ngay cả phương hướng con ong mật bay cũng chưa thấy, tên liền hướng về phía trời xanh thẳng tắp bay đi.

Nhưng con ong mật kia cũng “nghe lời” mà rơi xuống, vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, trọng tài tiến lên xem xét, thân hình nhỏ bé đã bị đâm thủng.

“Ai! Ai làm vậy? !”

Dám đoạt con mồi của mình, Ares thập phần tức giận.

“Ta chỉ là giúp mũi tên kia của ngươi mà thôi.”

Thanh âm đến từ phía sau, Ares nhìn lại, đúng là nữ thần trí tuệ Athena.

Vị này chính là nữ thần cao quý có được mái tóc màu nâu sáng, ánh mắt màu xanh biếc giống như biển rộng xinh đẹp lại thâm thúy. Có thể ngàn dặm xanh tươi sóng yên gió lặng, cũng có thể đem đến sóng lớn ngàn trượng nuốt hết tất cả.

Vẻ mặt nàng luôn luôn bình tĩnh và yên lặng, có vẻ ôn hoà nhưng cũng có sự cương nghị mà chưa chắc nam tử nào cũng có.

Nàng là nữ nhân mà Zeus thương yêu và nể trọng nhất, nhưng cũng là đối thủ một mất một còn của chiến thần Ares, bởi vì Athena cũng có danh hiệu là “Nữ thần chiến tranh”, vì thế hai vị Đại Thần luôn âm thầm mà phân cao thấp.

“Ngươi không hoàn thành trận đấu, ta thay thế ngươi; ta bắn trúng mục tiêu mà ngươi để mất, ngươi đã muốn thua. Mời ngươi ra đi!”

Athena châm chọc làm Ares đỏ mặt, sau đó không chịu nổi ác khí này liền biến thành một con trâu đực cuồng bạo!

“Phá vỡ trận đấu rồi! Lão tử không chơi nữa!”

Ares đem cung tiễn bẽ thành hai đoạn, thở hồng hộc rời khỏi sân đấu, cho dù người khuyên thế nào cũng không được, không để ý một chút đến thể diện của Zeus đang ngồi trên đài cao.

“Nhìn ngươi sinh đứa con thật tốt, một chút thái độ đúng mức đều không có!”

Đối mặt Zeus đang nén giận, mặt Hera một trận hồng một trận xanh, muốn phản bác lại không biết nói gì, đành phải nuốt ác khí này xuống.

Hermes bên này vì muốn làm dịu lại không khí xấu hổ, vội vàng hoà giải: “Chiến thần điện hạ có việc đi trước, như vậy chúng ta tiếp tục trận đấu! Vừa rồi tất cả mọi người đã thấy được tiễn pháp kỳ diệu của nữ thần trí tuệ Athena, xin hỏi hai người dự thi còn lại, các ngươi có dũng khí khiêu chiến nàng không?”

Apollo tiếp tục án binh bất động, muội muội của hắn, nữ thần ánh trăng Artemis đứng dậy: “Ta!”

Toàn trường lại vang lên một trận reo hò, mọi người rất nhanh quên đi Ares vừa rời đi, hưng trí bừng bừng nổi dậy trận nghị luận.

Artemis trừ bỏ là nữ thần bảo hộ ánh trăng, còn có một danh hào “Nữ thần săn bắn”, tiễn pháp cũng là một kĩ năng thần kì nữa, cái này thật sự là một màn trình diễn tuyệt vời.

Lúc này nàng mỉm cười liếc mắt nhìn Hermes một cái, nếu là trước kia Hermes nhất định sẽ ngầm thích thú, nhưng hiện tại nhớ lại sự thật mình tận mắt chứng kiến, tiếp xúc lần nữa không hiểu sao ta…

Chỉ còn lại có cảm giác lạnh run mà thôi.

“Như vậy… Thỉnh nữ thần đứng ở chính giữa. Bởi vì vừa rồi Athena đã bắn trúng ong mật vàng, khó khăn của trận đấu phải tăng lên.”

Lại có một vị thiếu niên nắm chặt hai tay đi tới, Hermex giải thích, “Lần này ngươi phải đồng thời bắn trúng hai con ong mật vàng, hơn nữa đều phải bắn trúng cánh bên phải mới có thể thắng.”

“Xôn xao ——”, một tiếng như sóng to gió lớn, người xem trên đài nghị luận đều nghĩa: chuyện này quá khó khăn!

Artemis bắn qua vô số con mồi nhưng chuyện này lại không khỏi có chút căng thẳng, khẽ cắn môi nói: “Ta thử xem đã.”

Hai con ong mật vàng đồng thời được cho phép cất cánh, còn hướng hai phương hướng bất đồng bay đi, âm thanh “Ong ong ong ong” kia làm cho người phiền lòng, nhưng Artemis lại thận trọng như tơ, trước khi chúng nó chưa bay khỏi tầm mắt, “sưu sưu” phát ra hai mũi tên, không đến một phần vạn giây, hai con ong mật cơ hồ rơi xuống cùng lúc.

Trọng tài chạy qua đi kiểm tra, cao giọng hô: “Toàn bộ trúng! Đều là cánh bên phải!”

Tràng thượng vừa nghe, lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm!

Tất cả mọi người đối với tiễn pháp xuất thần nhập hóa này khâm phục không thôi!

Artemis xoay người đối Athena cười nói: “Như thế nào, nữ thần còn muốn so tài tiếp không?”

Athena tự biết tiễn pháp không bằng nàng, chỉ phải lạnh lùng cười: “Nếu so trường mâu, các ngươi không ai thắng được ta!”

“Ngượng ngùng, hiện tại so tài chính là bắn cung.”

Tình nguyện chịu thua, Athena đành phải lui trở lại chỗ ngồi của mình.

Hiện tại trên sân chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ , Apollo lúc này mới đứng thẳng dậy, đối Hermes hì hì cười: “Có cái gì khó hơn, cứ việc xuất ra đi.”

“Hừ, bọn ngươi !”

Hermes tự đem đến một túi tiền, bên trong là cái gì đó đang tán loạn, khẩn trương muốn bay ra.

“Ngươi nếu bắn trúng toàn bộ, coi như ngươi thắng!”

Nói xong liền mở miệng túi ra, ít nhất hơn một trăm con ong mật như một đoàn tên lửa bay đi!

Chúng nó phân tán về mọi hướng, hướng về phía bầu trời chạy trốn, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bên này Apollo nắm lên một nắm tên thép nhỏ như kim, ngay cả cung cũng không dùng trực tiếp liền bắn lên không trung __ hơn trăm mũi tên thép như được hắn truyền vào thần lực, tựa như hào quang của mặt trời toả ra khắp nơi, đuổi theo đàn ong mật đang bay tán loạn !

Chỉ trong một thoáng, tiếng vù vù nhộn nhịp vừa rồi đã biến mất, bên tai đội nhiên trở nên yên tịnh, mọi người còn không biết chuyện gì đang xảy ra, trận đấu đã muốn kết thúc.

Chỉ trong nháy mắt, toàn sân giống như bị đông cứng, một đám chỉ biết trợn mắt hà hốc mồm, sân thể thao to như vậy chợt trở nên yên tĩnh lạ thường ngay cả tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Chỉ trong một thoáng, cái gì cũng không phát hiện ra, mà mục tiêu cũng chẳng thấy đâu, trở về nguyên với trạng thái ban đầu

Mà ngay cả Hermes cũng không thể tưởng tượng, đứng ở nơi đó ngây ra như phỗng.

Nhóm trọng tài kiểm tra lại số ong mật trên mặt đất, biểu tình ngạc nhiên quay về phía toàn trường tuyên bố: Trúng toàn bộ! Không thừa không thiếu một con!

Cho đến lúc này, Hermes mới bắt đầu hối hận, nửa lòng đã lạnh: xong rồi, xong rồi, nụ hôn đầu tiên coi như mất…

Trên khán đài phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, có thể làm cho sàn sân đấu Olympia nứt ra!

Hoa tươi, hoan hô, sự hâm mộ đều không ngừng lao tới phía Apollo, biểu đạt sự tôn trọng dành cho vị anh hùng cao quý, tài giỏi nhất trong lòng họ!

Nhưng Apollo không đắc ý vênh váo, trước sau chỉ nở nụ cười vẫy tay chào, cái này tựa hồ đã có trong dự liệu của hắn, cũng chẳng thèm để ý. Kỳ thực, trong lòng hắn chờ mong nhất đó chính là một cái hôn của Hermes mà thôi.

“Thế nào, nhớ phải tuân thủ ước định.”

Hermes mặt ngoài không nói một lời, nội tâm rơi lệ đầy mặt, nụ hôn đầu tiên của ta a. . .

Sớm biết vậy, y đã nhanh tìm một mĩ nữ phá giới rồi!

Quên đi, đến lúc đó ánh mắt đều nhắm lại, coi như là bị heo hôn!

Chờ sau khi sự cuồng nhiệt của khán giả giảm bớt, Hermes dường như nghe thấy có một âm thanh non nớt giống như một chiếc lá chìm trong làn sóng, nhưng vẫn kiên cường chống cự lại tiếng hét lớn của đám đông ồn ào.

“Chờ một chút! Chờ một chút! Còn có ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.