Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại

Chương 80: Chương 80: Phá thành




Quốc vương Priam mời hội nghị khẩn cấp, triệu tập tất cả vương thất quý tộc, quân đội tướng lãnh, còn có Vu sư đức cao vọng trọng.

“Tin tức các ngươi thăm dò được là thật à?”

“Bẩm báo quốc vương, đội ngũ của chúng ta thăm dò ba lần, phát hiện toàn bộ đội tàu người Hy Lạp bỏ chạy, còn có thật nhiều vật phẩm không kịp mang đi để lại trên bờ cát, trong đó bao gồm một con ngựa gỗ cao lớn tinh xảo.”

Quốc vương mừng rỡ nói: “Điều này giống nhau như đúc cảnh mơ tối qua của ta!”

Vu sư hỏi Quốc vương : “Bệ hạ, ngài mơ thấy cái gì?”

“Vu sư đại nhân, ta mơ thấy trong một đêm kẻ xâm lược không thấy rồi, trên bờ biển để lại một con ngựa gỗ cao lớn. Đang lúc ta cảm thấy hết sức kinh ngạc, một vị nữ thần cầm trường mâu cùng lá chắn trong tay hiện ra trước mắt ta, nàng nói cho ta biết chư thần trừng phạt người Hy Lạp, đã đuổi bọn họ đi, muốn ta đem ngựa gỗ mang vào thành hiến tế cho thần linh, như vậy Troy chúng ta có thể Vĩnh Bảo Thái Bình(thái bình mãi mãi)!”

“Bệ hạ, đây chính là điềm lành a! Người Troy chúng ta vẫn được thần linh chiếu cố ! Ta nghĩ vị nữ thần cầm tấm chắn cùng trường mâu kia nhất định là Athena cao thượng, nàng tới chỉ dẫn chúng ta đi tới thắng lợi !”

Vu sư nói xong làm mọi người phấn chấn không dứt, sau khi đã trải qua cuộc chiến tranh dài đăng đẵng, rốt cục chờ đến được thắng lợi không dễ dàng có được!

Quốc vương Priam hạ lệnh: “Các ngươi chuẩn bị một chút, ta muốn đích thân ra khỏi thành nghênh đón ngựa gỗ!”

” Chờ, chờ một chút…” thời điểm mọi người đang cùng hô lên, Paris đứng lên, “Phụ vương, ngài có nên suy nghĩ thêm một chút không, con cảm thấy Athena sẽ không phù hộ chúng ta…”

Quốc vương nghiêm nghị hỏi: “Tại sao?”

Paris ngập ngừng nói: “Bởi vì… con từng đắc tội nàng…”

Paris đang nhớ lại cuộc bình phán mười năm trước, trong lòng lo sợ bất an.

“Vương tử, xin không nên khinh nhờn thần linh!” Vu sư hèn mọn nhìn Paris một cái, “Chẳng lẽ ngài ngại tai nạn mang đến cho quốc gia này còn chưa đủ sao?”

“Tốt lắm tốt lắm, ta đã nói rồi, chuyện này không thể trách Paris!” quốc vương nhân từ vẫn bảo vệ nhi tử của mình, “Paris, chuyện này con không cần để ý đến nữa, đi về nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, phụ vương…”

“Đúng rồi, Hess đâu? Hôm nay làm sao không hắn?”

Người hầu đáp lại: “Khởi bẩm quốc vương, buổi sáng hôm nay đi qua gian phòng ngài Hess, gọi sao cũng gọi không tỉnh…”

“Vậy thì thôi, đừng quấy rầy hắn. Hắn quá mệt mỏi, để hắn hảo hảo ngủ một giấc đi.” Quốc vương quay đầu lại ra lệnh cho mọi người, “Lên đường ra thành đi!”

……..

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết, Zeus.”

Zeus trầm mặc một hồi lâu, mới thở dài: “Troy phải diệt vong.”

“Cái gì… Tại sao?” đầu Hermes “ong” một tiếng trống rỗng, tim giống như bị người ta hung hăng nhéo một cái, tức giận níu lấy Zeus lớn tiếng chất vấn, “Tại sao! người Hy Lạp rõ ràng là kẻ xâm lược, ngươi lại để chúng chiến thắng! Thân là Thần vương ngươi không phải đại diện cho công nghĩa đấy sao? Thế nhưng ngươi có thể nhìn người Troy vô tội bị hủy diệt!”

“Hermes, ngươi nghe ta giải thích…”

“Ta không nghe! Ngươi cút sang một bên cho ta! Ta muốn đi phá hư quỷ kế của người Hy Lạp!”

“Không được đi! Troy diệt vong sẽ không vì ý chí của ngươi mà thay đổi, ngay cả ta cũng không thể!” thanh âm như lôi đình của Zeus trấn trụ Hermes, thấy y đã yên tĩnh lại, lại nhẹ giọng an ủi, “Hài tử, cõi đời này có rất nhiều chuyện cũng không phải dựa vào chính nghĩa là có thể duy trì, đây chẳng qua là một tầng áo ngoài xinh đẹp thôi. Định luật thiên nhiên tuần hoàn cho tới nay chỉ có một: nhược nhục cường thực(cá lớn ăn cá bé, kẻ mạnh hiếp kẻ yếu). Bên nào là cường giả, chính nghĩa sẽ đứng về bên đó…”

Hermes lắc đầu, khóc nhìn Zeus, không cách nào chấp nhận giải thích của hắn, không thể tin được đây là thật…

Zeus vươn hai cánh tay ra ôm lấy y, giống như đang an ủi một hài tử bị thương: “Rất nhiều chuyện không có tuyệt đối đúng cũng không có tuyệt đối sai, người Hy Lạp đến mang văn minh cùng phồn hoa cho đại lục này, mặc dù hành vi của họ là rất dã man, thời gian sẽ phán đoán ưu khuyết điểm của họ. Ta biết ngươi là hài tử trọng tình nghĩa, chuyện này khẳng định sẽ không thể chịu đựng nổi, ta cũng từng muốn trợ giúp quốc gia này, nhưng thân là Thần vương, cũng phải tuân theo vận mệnh an bài… Thật xin lỗi hài tử, phụ thân không thể thực hiện lời hứa đối với ngươi.”

Lời của Zeus làm tim Hermes phát lạnh đến tuyệt vọng, nước mắt thống khổ càng không ngừng rơi khỏi hốc mắt, vừa nghĩ tới những người quen sớm chiều chung sống gần mười năm, cảnh sắc quen thuộc, trong một đêm lại bị diệt vong biến mất, tim đau đớn như đao cắt …

“Ít nhất, để ta đem lão nhược phụ nữ và trẻ em trong thành cứu ra đã.” Hermes cuối cùng khẩn cầu, “Sự hiện hữu của họ cũng không làm trở ngại đến người Hy Lạp.”

“Ngươi nhất định phải đi?”

Hermes kiên định gật đầu: “Giống như năm đó ta nhất định phải đi cứu ngươi vậy!”

Zeus biết tính tình y, rốt cục đáp ứng: “Được rồi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, không thể để những điều ngươi biết lộ ra ngoài! Còn những chuyện lặt vặt kia, không nên nghĩ tới chuyện báo thù, bằng không chỉ còn một con đường chết!”

“Ta biết rồi…”

Hermes rời đi hoài bão của Zeus, vội vã đi ra ngoài cửa.

Hermes chạy ra bên ngoài, phát hiện trong vương cung không còn một bóng người, thật vất vả đụng phải một thị nữ, mới biết được mọi người đã ra đường lớn rồi.

Hermes theo tới đường cái, người đông như kiến ở khắp nơi, người Troy trong thành cơ hồ dốc hết toàn lực, vui sướng ăn mừng thắng lợi.

Đường phố trở nên khó đi, trong tiếng hoan hô điếc tai nhức óc của mọi người, trên bầu trời thần chết bay đầy chờ mang linh hồn bọn họ đi, mà ấn ký thần chết lưu trên trán họ cũng càng ngày càng sâu…

Trong lòng Hermes lại một trận bi thống, làm y gần như tứ chi vô lực…

Đang lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm quen thuộc.

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Hermes quay đầu nhìn lại, là Hades.

Hades kéo y ra khỏi đoàn người: “Cách bọn họ xa một chút!”

Hermes vứt tay hắn ra: “Ngươi có phải cũng sớm biết kết cục của bọn họ rồi phải không?”

“Hermes, ngươi nghe ta giải thích…”

“Giải thích con mẹ ngươi chứ giải thích! Ta không nghe các ngươi giải thích gì hết! Con mẹ nó cũng là một đám lường gạt thôi!”

Hermes rời đi Hades, đẩy đám người ra chen vào trong, đem hết toàn lực đi tới hướng nghi trượng quốc vương.

Ít nhất, để y cứu bọn nhỏ đi… cho dù chỉ cứu một đứa cũng được!

Đúng lúc y sắp đến gần quốc vương, đám người đột nhiên vang lên một trận hoan hô điên cuồng, sóng người dùng sức lao về phía trước, lần nữa mang y xa khỏi…

Cửa thành truyền đến tiếng bánh xe nặng nề chậm chạp chuyển động, Hermes nghe tiếng nhìn lại, nhất thời ngớ ngẩn tại chỗ.

Một ngựa gỗ trông rất sống động, ngẩng cao đầu, dưới sức kéo của mười mấy con ngựa cường tráng, chậm rãi tiến vào cửa thànhTroy—— thành tường ngăn cản hơn trăm lần tiến công vẫn nguy nga bất động, vào giờ khắc này, rơi vào tay giặc.

Ngựa gỗ đi lên đường phố phía trước, mọi người không biết chân tướng cho đây là lễ vật của thần linh, rối rít chạy lên đi trước, tung hoa tươi và nước Thánh lên, hoan nghênh nó đến.

Hermes thống khổ nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy nước mắt.

Người Troy đáng thương a, các ngươi có biết không, chư thần đã từ bỏ các ngươi…

Hermes biết hết thảy đã khó có thể vãn hồi, thời gian không còn nhiều, cho dù giữ không được thành, cũng phải lưu lại một ti hi vọng vì nó!

Y ra sức đẩy đám người cuồng nhiệt ra, giãy thoát khỏi trói buộc của bọn họ, khó khăn chạy tới trước nghi trượng của quốc vương.

May mà bọn thị vệ của quốc vương nhận ra y, dẫn y tới bên cạnh quốc vương.

“Ngài Hess, ngài tới thật đúng lúc!” Quốc vương hưng phấn kéo tay y, “Nhìn xem, chúng ta rốt cục thắng rồi!”

Hermes cắn răng, kiên định không dám nói cho Quốc Vương biết sự thật, nếu chư thần muốn họ diệt vong, như vậy cho dù họ tránh được kiếp này, cũng tránh không khỏi khó khăn tiếp theo, hơn nữa có thể ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không cứu được…

“Quốc vương bệ hạ, buổi sáng hôm nay ta có một giấc mộng, mơ thấy Thần vương Zeus…”

“Nga? Thần vương có dặn dò gì sao?”

“Đúng, thần vương nói cuộc hiến tế này khác với tế bái bình thường, nam nhân và nữ nhân phải tách ra.Nam nhân lưu lại coi chừng ngựa gỗ, nữ nhân cùng bọn nhỏ mang theo trang sức tốt nhất của các nàng, đem nó hiến tặng cho Thiên Hậu Hera cùng các vị nữ thần.”

Hermes đã không có biện pháp khác, y biết trong Vương Cung Troy và thần miếu đào rất nhiều địa đạo thông ra ngoài, thời kỳ chiến tranh bọn họ từng dựa vào những cái này để liên lạc với bên ngoài, hiện tại cũng thành lối trốn chạy duy nhất của phụ nữ và trẻ em.

Hoàn hảo quốc vương Priam tin tưởng không chút nghi ngờ đối với lời của Hermes: “Đúng, nam nữ khác biệt, tế bái thần linh cũng không giống nhau, liền làm như lời ngài nói đi!”

Quốc vương đem chuyện này giao cho Vương Hậu chịu trách nhiệm, muốn nàng dẫn dắt phụ nữ toàn thành dâng lễ vật tốt nhất lên cho Thiên Hậu Hera, Vương Hậu lập tức bắt tay vào làm chuyện này.

Trong lúc nhất thời, nhóm đàn bà con gái mang theo bọn nhỏ vội vã cáo biệt phụ thân trượng phu huynh đệ, về nhà mang theo đồ trang sức cùng quần áo đơn giản, rối rít đi tới thần miếu.

Các nàng không biết rằng, cái phất tay từ biệt này, lại là lời vĩnh viễn mãi mãi.

Lúc người Troy đồng tâm hiệp lực đem ngựa gỗ nặng nề từ bờ biển vào thành, màn đêm đã phủ xuống.

Vì ngựa gỗ thật sự vô cùng khổng lồ, không thể làm gì khác hơn là đặt ở quảng trường trung tâm chợ, chờ ngày mai hiến tế.

Bên này, nhóm đàn bà con gái cũng rối rít thu thập xong rời nhà, đi tới thần miếu quanh Vương Cung, chuẩn bị sáng mai cúng tế.

Bận rộn cả ngày, rất nhiều người sau bữa tối liền ngủ thật say, một số người còn đang kéo dài hưng phấn ban ngày, uống rượu ăn mừng hát vang cuồng hoan.

Đêm càng lúc càng sâu, thành Troy dần dần thiếp ngủ .

Chỉ có Hermes tỉnh, trong đầu y giống như bị một tảng đá lớn đè ép, đến mức sắp không thở nổi.

Biết người Hy Lạp sẽ động thủ lúc nửa đêm, trong lòng như một dây cung căng cứng, đang đợi giây phút đó tới.

Đột nhiên, tiếng gào nơi xa phá vỡ sự yên lặng ban đêm.

Hermes giống như lò xo bật lên từ trên mặt đất, phụ nữ và trẻ em tạm ngủ quanh thần miếu cũng bị thức tỉnh.

Ánh lửa nơi xa ngất trời, tiếng chém giết đến gần, nhóm đàn bà con gái giống như chim sợ cành cong.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao có thể như vậy…”

“Chiến tranh không phải đã kết thúc sao…”

“Mọi người yên lặng một chút!” Hermes đốt cây đuốc lên, đứng trên bậc thang cao kêu gọi các nàng im lặng, ” Người Hy Lạp đã vào thành, không quản các ngươi có tin hay không, đây đã là sự thật!”

Lời Hermes vừa dứt, đám người lập tức lâm vào khiếp sợ và hoảng hốt, mọi người không cách nào tưởng tượng lúc sáng còn đang hoan hô nhảy nhót vì thắng lợi, hiện tại lại biến thành bi kịch!

Các nữ nhân cụm lại bên nhau, tiếng kêu sợ hãi và la khóc không dứt bên tai.

“Cũng đừng khóc! Hãy nghe ta nói!” May là Hermes có giọng nói lớn của người truyền lệnh, một lát liền trấn trụ thanh âm kêu khóc toàn sảnh, “Bây giờ không phải là thời điểm khóc la! Các ngươi không chỉ phải sống vì mình, còn phải vì con các ngươi mà sống, vì hi vọng của quốc gia này mà sống! Nam nhân của các ngươi ngăn cản người Hy Lạp ở phía trước, bọn họ muốn các ngươi tranh thủ thời gian đêm khuya, thừa dịp bóng đêm còn chưa tán đi, đi tìm một mảnh đất mới, chỉ cần các ngươi còn sống, nơi nào cũng là Troy!”

Những lời của Hermes, làm nhóm đàn bà ngưng khóc, nhưng vẫn lặng lẽ rơi lệ.

Sau khi trải qua im lặng ngắn ngủi, Vương Hậu rưng rưng ra lệnh: ” các nữ nhân thành Troy, cùng đứng lên cho ta! Mang theo con của các ngươi đi theo ta!”

Nhóm đàn bà con gái xông vào thần miếu, mở địa đạo ra, dưới sự hướng dẫn của các cô gái Vương tộc xếp thành đội ngũ, ôm hài tử mang theo dụng cụ, nhanh chóng chui vào trong địa đạo.

Cũng có một vài phụ nữ già yếu, vì không muốn liên lụy đại đội, lựa chọn ra ngoài tự sát theo thành trì.

Trong khoảng thời gian ngắn, bi hoan ly hợp, sinh tử vĩnh biệt.

Cảnh tượng bi tráng nhất trong cuộc sống xuất hiện tại nơi đây.

Hermes lựa chọn lưu lại, cùng một đám vương tử thị vệ cùng nhau vì nàng cửa cản ở phía sau, bảo đảm các nàng an toàn rút lui.

“Paris, ngươi không cùng Helen đi sao?”

“Thân là nam nhân thành Troy, ta tại sao có thể bỏ xuống thành trì này tham sống sợ chết… ngược lại là ngươi, chuyện này vốn không liên quan, thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp, chạy trốn nhanh đi!”

Hermes cười vỗ vỗ bờ vai hắn: “Ta đã sớm là người thành Troy!”

Mắt thấy nhóm đàn bà con gái cũng rút lui được không sai biệt lắm, nam nhân còn lại chuẩn bị đầu nhập chiến đấu cuối cùng.

Đột nhiên đúng lúc này, Andromache, người vợ góa của Hector vốn đã đi vào địa đạo, đột nhiên từ bên trong điên cuồng chạy ra.

Hermes ôm lấy nàng, ngăn cản nàng chạy ra phía ngoài: “Sao vậy Andromache? Xảy ra chuyện gì!”

“Của ta nhi tử… Astyanax không thấy! Ta tìm khắp địa đạo cũng không thấy nó đâu!”

Hermes và Paris cũng lấy làm kinh hãi, quả thật từ lúc gặp chuyện không may vừa rồi, bọn họ đã không thấy Astyanax nữa.

“Đừng gấp, chờ ta ở chỗ này! Ta nhất định tìm nó trở về! trước khi chúng ta trở về, ngươi ngàn vạn lần không nên chạy loạn!”

Andromache lo lắng gật đầu: “Ta cầu các ngươi!”

“Chúng ta đi!” Hermes cùng bọn người Paris mang theo vũ khí, nghĩa vô phản cố hướng chạy đến nơi phát ra ánh lửa và tiếng chém giết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.