Cả đám lăm lăm kiếm trong tay nhất tề xông lên chém họ. vốn chỉ định đứng ngoài xem kịch nhưng nghe thấy tiếng hét thất thanh của Hoa Nhi, Lạc Hy biến sắc. Khốn kiếp, dám đả thương HN.
– Từ Trường Khanh, lui xuống. (LH quát)
– Tại sao? Không thể được
– LUI XUỐNG (quát lần 2)
– … ( Từ Trường Khanh lui xuống vội, không hiểu sao hắn thấy rất sợ nam nhân này)
LH đẩy Hoa Nhi vào lòng Trường Khanh :” bảo hộ đệ đệ ta”
Nói rồi phi thân về phía hắc y nhân. Từ trên 2 cánh tay nàng xuất hiện hai dải lụa trắng, thoạt nhìn thì mỏng manh nhưng khi lướt đi lại mạnh mẽ vô cùng, xé rách không khí xoẹt qua đám hắc y nhân. Bọn chúng chỉ thấy cơ thể đột nhiên lạnh buốt, tứ chi đông cứng lại đứng bất động. Riêng tên tiểu nhị lúc nãy giơ kiếm định chém Hoa Nhi thì thân thể nát vụn như pha lê. Không lưu lại thứ gì, chỉ có những tinh thể băng màu đỏ như máu lấp lạnh đẹp một cách quỷ dị. Cảnh Lãnh Thiên và Từ Trường Khanh thấy vậy kinh hãi không thôi còn Hoa Nhi thì khỏi phải nói. Tỷ tỷ của nàng từ lúc nào lợi hại như vậy a. thật đang khâm phục.( éc, ta tưởng phải sợ chết khiếp, hoá ra là khâm phục. đúng là chủ nào tớ nấy)
Giải quyết xong đám hắc y nhân, nàng quay lại quấn dải lụa quanh Hoa Nhi kéo nàng về phía mình. Từ Trường Khanh thấy tay trống trống thì cảm thấy nuối tiếc không nguôi. Vừa rồi, ôm tiểu tử đó hắn thấy có cảm giác rất kỳ lạ. rất ấm áp ( tim đạp liên hồi) (tg: ầy, biến thái nha). Hoa Nhi nàng cũng cảm thấy vậy nha. Vừa rồi nàng còn chưa kịp tranh thủ đậu hũ của tên kia mà ( biến thái gấp 2)
– Thiên huynh, một thương nhân như huynh uy lực cũng thật lớn, có thể ra lệnh được cho cả con trai Lễ bộ thượng thư, tại hạ đây coi như đã được mở rông tầm mắt. Những hắc y nhân này ta không giết nhưng chúng đã uống độc dược từ trước nên cũng không sống được. Việc ở đây không có trách nhiệm của ta, xin cáo từ. Không hẹn ngày tái ngộ.
Nàng gằn từng chữ ở câu cuối như để cảnh báo rằng nếu để nàng gặp hắn lần sau thì hắn sẽ chết rất khó coi. Nói rồi biến mất làm 2 nam nhân trong phòng chết đứng. Huyết Nguyệt vừa rồi là biến mất nha không phải là dùng khinh công hay cước bộ, hắn là yêu hay là tiên? ( dĩ nhiên là tiên rồi). lúc này mới có 1 đám người xông tới nhìn cảnh tượng trong phòng mà đổ mồ hôi
– Hoàng thượng, chúng thần không kịp thời cứu giá tội đáng muôn chết. xin hoàng thượng trách tội.
– Đủ, còn không mau đem đám tử thi này đi cho khuất mắt ta
– Vâng
Đám thị vệ vừa chạm vào tử thi liền rụt vội tay lại. Lạnh, rất lạnh, cứ như là băng ngàn năm vậy (chuyện, đó là vải được dệt bởi âm khí của âm hồn đó nha). Cảnh Lãnh Thiên nhíu mày: “Lấy vải bọc lại, đem đi”
Từ Trường Khanh hiểu được tâm tư của Cảnh Lãnh Thiên. Hắn thật tò mò thân thế của bạch y nam nhân kia còn có cả lam y nam nhân đó nữa, đi cùng Huyết Nguyệt nhưng lại không có một chút võ công nha, hay hắn là… Từ Trường Khanh không dám nghĩ tiếp….
Về phần Lạc Hy sau khi dùng phép làm Hoa Nhi ngủ, nàng liền dùng “tức thời dịch chuyển thuật” để về Dao Trì cung. Nàng tự trách mình lúc nãy nóng nảy mà thi triển pháp thuật trước mặt người khác. Nàng cũng tò mò về thân thế của tên Cảnh Lãnh Thiên kia. Trên người hắn có khi chất vương giả, hắn lại có thể ra lệnh được cho Từ Trường Khanh. Lãnh Thiên, Lãnh Thiên…. Thiên Lãnh, Lãnh Thiên- Thiên Lãnh… chả lẽ hắn là…. Pi pi pi tên hoàng đế chết bầm, thì ra là hắn, khốn kiếp, nếu để lần sau gắp lại ngươi ta sẽ lột da ngươi, rút gân ngươi, róc thịt ngươi, băm xương của ngươi cho chó ăn, hoàng đế chết tiệt, hoàng đế thối iiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ( tg: èo, sao tỷ biết hắn là hoàng đế?? LH: còn sao với giăng gì nữa, cái bản mặt hắn dù chưa gặp đã thấy ghét rồi. tg: tỷ thông minh vậy sao? LH: sao băng, ta rất là quý ngươi nha * sán lại gần* ta chưa lọc thịt người bao giờ, ngươi giúp ta thực hành nha…. Tg: Ngủ rồi… khò khò)
Lúc ấy ở Tuý hồng lâu, Cảnh LãnhThiên bất giác rùng mình…
– Hoàng thượng, sao vậy?
– Tự nhiên ta thấy lành lạnh sống lưng
– Vậy hồi cung thôi, có lẽ tại hôm nay người bị hoảng sợ quá độ (tg: hắn mà biết sợ sao? TK: ta biết đâu tg: thế sao ngươi nói vậy? TK: Nịnh hắn thì lần sau mới đc đi chơi miễn phí)
– ừ, đi thôi.