Một đám thanh niên trẻ tuổi cả nam lẫn nữ cười cười nói nói đi đến bãi gửi xe, trên sân trường lúc chiều tà, hình ảnh này vô cùng sinh động, khiến cho người nào trông thấy cũng không khỏi mỉm cười.
Duy chỉ có Nhan Họa là không có tâm trạng vui vẻ, giữa một đám bạn đang cười đùa trêu chọc nhau, cô vẫn chỉ duy trì sự yên lặng, ngay cả người được mệnh danh là cô gái nữ tính nhất khoa Văn là Đàm Minh Thiên cũng còn hoạt bát hơn cô, nói chuyện với các bạn nam cực kỳ thoải mái, không tạo cho người ta có cảm giác e dè khi tiếp xúc, khiến cho cô càng tạo được ấn tượng tốt trong lòng mọi người.
Một Nhan Họa an tĩnh hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh hiện giờ, như bình thường thì mọi người cũng sẽ không quá chú ý đến cô, nhưng bạn tốt của cô là Đàn Tử Quỳnh lại chơi thân với cả nam và nữ, cho nên vì là bạn thân của cô ấy nên Nhan Họa cũng được mọi người để ý bắt chuyện, lôi kéo vào mấy câu chuyện đùa của bọn họ.
Đến nhà gửi xe, mọi người tự đi lấy xe của mình, Nhan Họa cũng đeo túi cẩn thận rồi dắt xe ra ngoài. Xe của cô khá nhỏ, tuy rằng chỗ ngồi hơi không thoải mái, nhưng lại rất phù hợp với thể chất yếu ớt của con gái, cũng rất giống với khí chất của cô.
Chiếc xe đạp nhỏ nhắn dễ thương, càng làm tôn lên sự trong sáng ngây thơ của chủ nhân nó.
Lúc Nhan Họa dắt xe ra, trông thấy hình ảnh bên ngoài thì không khỏi trợn tròn mắt.
“Này, xe của các cậu đâu hả mấy tên đáng ghét này?” Đàn Tử Quỳnh cười mắng, tỏ vẻ bất lực với mấy tên nam sinh, “Không có xe thì ráng chạy theo mông chúng tôi đi nhé? Hay là đi xe bus? Được đó, đi xe bus hết đi!”
Chu Dịch dẻo miệng nhất hội cười hì hì nói: “Các anh em à, mấy cậu đi đâu thì đèo chúng mình một đoạn đi! Mình cứ nghĩ hôm nay là thứ sáu, buổi tối thế nào cũng đi chơi, cứ ghép nhóm đi với nhau là được, nghĩ vậy nên mới không lái xe tới trường, sợ là không tiện đỗ xe. ”
Còn hai cậu bạn bị dư lại cũng cười hùa theo, ai cũng có những lý do khác nhau.
Đàm Minh Thiên cười nói: “Được, may là nhóm mình có bốn người đi xe, mỗi người đèo một là được.” Vừa nói xong thì một cậu bạn khỏe mạnh cường tráng đã an vị ngồi đằng sau xe cô.
Người đó là Âu Dương Cảnh của ban khoa học tự nhiên, cậu để tóc húi cua, nước da ngăm đen, cơ bắp nở nang, vừa nhìn đã biết là dân thể thao, có điều vì vẫn đang dậy thì nên mặt có mấy nốt mụn, nhưng vì da đen nên nhìn không rõ lắm.
Âu Dương Cảnh thấy Đàm Minh Thiên quay đầu nhìn mình thì mặt dày nói: “Hihi, người đẹp chở mình đi một đoạn nhé, được không?”
Đàm Minh Thiên khóe miệng co giật, mình còn có thể từ chối sao? Nếu như vậy thì mất hình tượng quá, còn nếu chấp nhận thì đúng là chuốc khổ vào người.
Những người khác thấy thế thì cũng nhanh chóng bắt chước, Chu Dịch lập tức nhảy ra sau xe Đàn Tử Quỳnh, người còn lại là Trình Dương cũng chăm chú nhìn vào cái xe nhỏ xíu của Nhan Họa, tuy là có phần không tiện, nhưng so với việc đi cùng Bàn Tử thì ngồi xe của con gái vẫn hấp dẫn hơn.
Đối với những cậu con trai đang trong thời kỳ trưởng thành, thì điều khiến họ chú ý nhất đó chính là con gái, cũng là điều tạo cho bọn họ vô vàn động lực, đây là một thứ tình cảm vô cùng thuần khiết, không màng lợi ích, không cần kết quả.
Nhưng nào biết cậu còn chưa kịp hành động thì đã có một cậu con trai cao gầy chiếm mất chỗ đằng sau xe của Nhan Họa rồi, như là cường hào ác bá vậy.
“Kỳ Trạch, cậu muốn chết đấy à, sao lại tranh chỗ của tôi? Cậu đi mà ngồi xe của Bàn Tử ấy!” Trình Dương mặc kệ, nhất định phải đòi lại chỗ mới được.
Kỳ Trạch lười biếng nói: “Quên đi, tôi sợ với thể trọng của Bàn Tử thì sẽ xảy ra tai nạn giữa đường mất, cậu nhỏ thấp gầy yếu hơn so với tôi, cạo hết lông đi rồi xào lên cũng chưa đủ một đĩa để nhắm rượu nữa, Bàn Tử rất hợp với cậu đó!”
Mặc dù là sự thật nhưng cũng có cần phải nói trắng ra như thế không hả?! Đúng là đồ độc miệng làm cho người ta muốn đánh một trận!
Tô Trọng Tuấn rất nhanh nhẹn vươn cánh tay béo mập ra kéo Trình Dương đang tức giận ngồi xuống xe mình, Trình Dương nhỏ bé hơn nhiều so với các bạn cùng lứa, cho nên lúc bị cánh tay to khỏe của Tô Trọng Tuấn đè ép, cậu liền kêu gào đau đớn khoa tay múa chân, làm cho mọi người cười ầm ĩ hết cả lên, bởi vì đã quen với tính cách của Kỳ Trạch nên cũng chẳng ai đem những lời cậu ấy nói để ở trong lòng.
Có thể các nữ sinh không hiểu được tình bạn của mấy cậu nam sinh, Kỳ Trạch tuy là người độc miệng, nhưng cách nói của cậu ấy khiến người khác không thể phản bác được, thành tích học tập cũng tốt, ai không hiểu bài có thể đi hỏi cậu ấy, có thể đôi lúc cậu ấy sẽ từ chối, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Dần dần, ai mà hiểu được tính của cậu ấy thì sẽ không còn thấy đáng ghét nữa. Còn các bạn nữ thì thật sự không thể quen được với miệng lưỡi cay độc của cậu ấy.
“Được rồi, đi thôi.” Đàn Tử Quỳnh rất có khí thế phất tay, đồng thời quay lại trừng mắt với Nhan Họa lúc này đang há hốc mồm.
Nhan Họa: “. . .” Cô có thể hất người đằng sau xuống đất được không?
“Đi thôi, làm phiền cậu rồi. ”
Giọng nói lười nhác từ phía sau truyền đến, Nhan Họa không dám quay đầu lại, trong lòng bối rối không biết vì sao cậu ta lại chạy tới ngồi lên xe của mình, cứ tưởng là hắn sẽ chọn chiếc xe máy điện phong cách của Tô Trọng Tuấn chứ.
Thấy cô không động đậy, người phía sau liền mở miệng: “Chẳng lẽ cậu chưa từng đèo ai à? Không phải chứ. . . Thôi được rồi, để tôi lái cho!”
Nhan Họa không để cho hắn có cơ hội làm điều đó, trực tiếp vặn tay lái phóng đi.
May là người đằng sau bám khá chắc vào ghế, không động chạm đến cô, điều này làm cô có phần thoải mái hơn một chút. Thành thật mà nói thì cô thà chở Trình Giương còn hơn là chở hắn, ai mà biết hắn có đột nhiên phát bệnh thần kinh gì hay không chứ?
Hai mươi phút sau, bọn họ đã đi tới phố đi bộ nằm ở trung tâm thành phố.
Cách phố đi bộ không xa có một chỗ trông giữ xe, một lần gửi chỉ mất một đồng thôi, quá tiện lợi. Mọi người gửi xe, cầm vé, sau đó hò hét vui sướng chạy vào khu phố náo nhiệt dành cho người đi bộ.
Vì hôm nay là thứ sáu nên cả học sinh lẫn người đi làm đều có chung suy nghĩ là ngày mai được nghỉ, nên đường phố khá đông đúc người qua lại, hai bên đường là những cửa tiệm theo phong cách châu Âu, nhìn đâu cũng có thể bắt gặp những thành phần tri thức trẻ tuổi, những cô cậu học sinh và những cặp tình nhân.
Sau khi đi qua đài phun nước, vượt qua một con đường, cuối cùng cũng đến nơi.
Tiệm mì mới mở này làm ăn rất tốt, khách đến khá đông, may là cửa hàng có mặt tiền rộng, chỗ ngồi cũng nhiều, mọi người sau khi bước vào thì đã chiếm ngay được một chỗ cho tám người.
Nhan Họa theo thói quen ngồi ở trong góc, Đàn Tử Quỳnh ngồi bên cạnh cô, Đàm Minh Thiên ngồi cạnh Đàn Tử Quỳnh, sau đó đến lượt Âu Dương Cảnh đặt mông ngồi cạnh Đàm Minh Thiên. Đàm Minh Thiên co quắp cả mặt, lặng yên quay đầu sang, theo bản năng nhìn về phía Nhan Họa, thấy Kỳ Trạch ngồi đối diện Nhan Họa thì không khỏi bất ngờ.
Nhan Họa liếc người ngồi đối diện một cái, khóe miệng cũng không tự chủ được mà khẽ co giật.
Đàn Tử Quỳnh cao giọng gọi người bán hàng đem menu tới, sau đó hồ hởi bàn luận xem nên ăn món nào, nhận xét từng món đâu ra đấy, các nam sinh cũng rất nể tình mà phụ họa theo, sau đó lần lượt chỉ vào món mình muốn ăn.
Nhan Họa gọi một bát mì sợi mề gà với nước xương hầm không béo, những người khác người thì gọi mì xào, người gọi mì nước, cuối cùng đến lượt Kỳ Trạch, cậu nói: “Cho mình một bát giống của Nhan Họa, dạo này người mình hơi nóng, nên ăn nhẹ một chút, kẻo lại giống như Âu Dương mặt nổi đầy mụn!”
Âu Dương Cảnh cười mắng: “Tên nhóc nhà cậu không lôi mình ra nói thì sẽ chết à? Nhìn lại xem có ai mặt trắng bệch như người chết giống cậu không, người nào không biết còn nghĩ cậu là tiểu bạch đó. ”
“Ha ha. . .” Mọi người nghe Âu Dương Cảnh nói xong thì không khỏi phá lên cười.
Nhan Họa cũng miễn cưỡng cười theo, cô cũng không hiểu là mình bị làm sao nữa, lúc nào cũng đăm đăm để ý người ngồi đối diện kia, mỗi lần len lén nhìn cậu ta thì đều cảm thấy cậu ta cũng đang nhìn mình, làm cho cô đứng ngồi không yên. Trước đây cô cũng đã nhiều lần bị kéo đi chơi như thế này rồi, lúc đó Kỳ Trạch cũng đi cùng, nhưng khi đó cô lại rất thoải mái chứ không nghĩ ngợi nhiều như bây giờ, có thể xem như là hoàn toàn không chú ý đến sự có mặt của Kỳ Trạch.
Hết thảy đều là do giấc mộng kỳ quái kia tạo thành.
“A Họa, tên đẹp trai kia hình như rất để ý đến cậu đấy, cậu nhất định phải tận dụng cơ hội này mà chữa bệnh sợ con trai đi nhé!” Đàn Tử Quỳnh nhỏ giọng trêu chọc cô.
“. . . Mình đã nói là không phải mà!”
“Mình hiểu mình hiểu!”
Cậu thì hiểu cái gì chứ! Chỉ là vì giọng cô quá mềm mại, nghe điệu chảy nước nên mới không dám nói chuyện nhiều với con trai thôi, chứ không phải là có chứng sợ con trai nhé!
Khoảng mười phút sau thì đồ ăn được đưa tới, một đám người đang đói cồn cào lập tức cầm đũa tranh giành đồ ăn. Đối với bạn bè thì điều này rất bình thường, tôi gắp của cậu cậu gắp của tôi, phải ăn của nhau như vậy thì mới thấy ngon.
Nhan Họa bị Đàn Tử Quỳnh gắp mất một miếng xương trong bát, sau đó lại có một miếng xương khác được bỏ vào bát cô, “Tôi không thích ăn thịt, cho cậu đấy!”
Nhan Họa: “. . . ”
Có phải là cô nghi ngờ hơi quá không, sao cô lại cảm thấy hành động của người này rất có thâm ý vậy nhỉ?
Kỳ Trạch vừa bảo vệ bát mì vừa chậm rãi ăn, ngẩng đầu lên thấy Nhan Họa đang cứng ngắc nhìn mình thì liền nheo mắt nói: “Nghe nói cậu rất thích ăn thịt, cho cậu nữa này!” Nói xong lại gắp thêm một miếng nữa cho cô.
Nhan Họa: Gào thét! Đây là tình huống quái quỷ gì vậy? Ai nói cô chỉ thích ăn thịt hả? Cái gì cô cũng thích hết!
Giữa lúc Nhan Họa đang bối rối, không phát hiện ra Tô Trọng Tuấn và Trình Dương đang nháy mắt ra hiệu cho nhau liếc về phía hai người bọn họ. Âu Dương Cảnh cũng đang nhiệt tình gắp thức ăn của mình cho Đàm Minh Thiên, khiến cô vô cùng thống khổ, Đàn Tử Quỳnh thì bận rộn tranh giành thức ăn với Chu Dịch, toàn cảnh vô cùng náo nhiệt.