Đối mặt với Kỳ Trạch 17 tuổi, Nhan Họa cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, cho nên cô lựa chọn sách lược nếu trốn được thì sẽ trốn. May là hai ban của họ trong trường cách nhau khá xa, chỉ cần cô không qua đó là được, có khi cả tháng sẽ không đụng mặt nhau.
Nếu như cô không liên tục hai lần bay đến tương lai, nếu như cô không biết trước tương lai của mình, thì có lẽ lúc này cô đã không bối rối khi đi chơi với nhóm bạn như vậy, sẽ không chỉ chú ý đến duy nhất một người con trai. Hơn nữa đối với cô mà nói thì một người như Kỳ Trạch, thật sự rất khó để phát sinh một mối quan hệ với mình.
Đột nhiên một người mà cô cảm thấy vĩnh viễn không liên quan gì đến mình lại trở thành chồng tương lai của mình, thật sự không thể tin được.
Cho nên, trong một thời gian ngắn, Nhan Họa thật sự không biết làm sao để thoải mái đối mặt với Kỳ Trạch, thậm chí đến bây giờ, cậu ấy vẫn chỉ như một người xa lạ có quen biết mà thôi, nếu tránh được thì cứ tránh.
Đáng tiếc là không thể.
Kỳ Trạch kéo cô đứng thẳng dậy, vừa muốn buông tay thì lại thấy cô ngơ ngác nhìn mình, sau đó lại không đứng vững mà trượt chân, cậu lại phải duỗi tay ra đỡ lấy, trùng hợp vì muốn giữ thăng bằng nên Nhan Họa cũng nắm chặt lấy tay cậu, trong nháy mắt toàn thân cậu trở nên căng cứng.
“Cảm ơn.” Nhan Họa bối rối nói, cúi đầu không dám nhìn cậu ta, tránh cho lại suy nghĩ lung tung.
Chỉ có thể kết luận rằng, đối với một thiếu nữ chưa yêu bao giờ, thì khi đối mặt với chuyện này thật không biết phải phản ứng như thế nào.
Cậu con trai ngày thường luôn độc miệng lúc này lại không có vẻ châm chọc, nói: “Không có gì, coi như là tôi đáp lại việc cậu đã nhặt được cái thẻ học sinh. ”
“Mình cũng chỉ vô tình nhặt được thôi. . . ”
Hai người lại rơi vào im lặng, sau khi Kỳ Trạch xác định rằng cô đã đứng vững thì lập tức buông tay ra, không nói gì mà trực tiếp rời đi.
Kỳ Trạch vừa đi thì Đàn Tử Quỳnh không biết từ chỗ nào lao tới cô, thân mật ôm cô từ đằng sau, cười đùa nói: “Vừa rồi mình thấy cậu và Kỳ Trạch ngã vào nhau, sao vậy? Không cẩn thận đụng nhau à? Kỳ Trạch mặc dù thoạt nhìn yếu ớt, nhưng thần kinh vận động rất tốt, nghe nói trước kia còn đánh nhau với một nam sinh trường khác nữa đó, sao cậu không bảo cậu ta dẫn cậu trượt một đoạn?”
“Mình có bạn tốt thế này thì cần gì đến cậu ta chứ?” Nhan Họa xoay người, kéo tay cô nói: “Cậu dẫn mình đi đi!”
Đàn Tử Quỳnh dắt tay cô kéo đi, nói: “Được, tất nhiên là mình sẽ dắt cậu rồi. Nhưng mà chứng sợ con trai của cậu không ổn đâu, nếu như vẫn thế thì sau này làm sao yêu đương kết hôn được chứ? Mẹ cậu sẽ đau lòng chết mất!”
“Đã nói là mình không có sợ con trai mà!” Nhan Họa cãi lại.
“Lại còn không nữa à? Cậu nghĩ lại xem, cậu có hay nói chuyện với mấy tên con trai trong lớp không? Lúc nào cũng tránh né, chẳng thèm quan tâm đến bọn hắn, thế không phải là sợ con trai thì là cái gì? Cậu đừng lo về giọng nói của mình, bản thân mình cảm thấy rất dễ nghe, rất êm tai, chỉ có loại người trong đầu toàn suy nghĩ đen tối thì mới nghĩ linh tinh thôi, cậu đừng để ý đến lời của đám con gái kia, chỉ nghĩ đến việc nói xấu sau lưng người khác là đã không thể chấp nhận được rồi.” Đàn Tử Quỳnh an ủi cô.
Đàn Tử Quỳnh quen Nhan Họa từ năm lớp 10, lúc đó con gái thường hay có tâm lý ôm ấp tình cảm mơ mộng, với lại tố chất của các học sinh trong lớp cũng tốt xấu lẫn lộn, có một nhóm nữ sinh hay thích bàn tán sau lưng người khác. Nhan Họa vì có giọng nói đặc biệt nên bị bọn họ châm chọc là cô thích làm nũng nam sinh, nhìn vẻ ngoài thì hiền lành nhưng nội tâm thì không biết thế nào.
Nhan Họa sau khi biết được thì đã chịu đả kích rất nặng nề, làm cho Đàn Tử Quỳnh suýt chút nữa là lao vào gây gổ với đám con gái kia.
Mặc dù lên đến lớp 11 thì suy nghĩ của mọi người cũng trưởng thành lên nhiều, tố chất được cải thiện đáng kể, nên Nhan Họa đã bình thường trở lại, nhưng sự trầm tĩnh đã trở thành thói quen. Mà Đàn Tử Quỳnh lại nghĩ rằng Nhan Họa là bị chuyện kia đả kích nên mới tạo thành chứng bệnh sợ con trai, cho nên luôn luôn quan tâm đến cô.
Nhan Họa bị logic của cô ấy khiến cho dở khóc dở cười, nhưng cũng biết bạn là vì muốn tốt cho mình nên mới vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn là không nói gì nữa.
Đàn Tử Quỳnh tuy tính cách cẩu thả, nhưng lại cực kỳ cẩn thận với Nhan Họa, nắm tay cô trượt vài vòng quanh quảng trường, tận dụng mọi cơ hội để cô tiếp cận với đám nam sinh, cuối cùng quyết định để cho Tô Trọng Tuấn giúp Nhan Họa trượt vài vòng.
Tô Trọng Tuấn da đầu tê dại, mắt liếc về phía tên con trai đang đứng dựa vào song sắt uống nước ở đằng kia, phát hiện cậu ta đang híp mắt lại nhìn mình thì sợ sệt toát cả mồ hôi, “Ờ. . . Kỹ thuật của mình không tốt lắm, thân hình lại béo, nhỡ làm cậu ấy bị ngã thì sao?”
Đàn Tử Quỳnh cười nói: “Bàn Tử cậu đừng có làm trò, cậu tuy mập nhưng không ngốc, hơn nữa tính tình của cậu tốt nên mình mới chọn cậu. Bàn Tử, nam tử hán đại trượng phu, phải tự tin lên, mình cũng tin tưởng cậu rồi, cậu chẳng lẽ không tin tưởng chính mình sao?”
Không, cậu rất tin tưởng vào bản thân đấy chứ, cậu chỉ sợ cậu ta. . . À nhầm, sợ các anh em thôi!
“Mình hơi mệt, hay là gọi A Trạch nhé. A Trạch! Tới đây tới đây, giúp mình một việc với!” Tô Trọng Tuấn nhiệt tình vươn tay mập ra kéo Kỳ Trạch lại gần, sau đó đẩy Nhan Họa đến bên cạnh Kỳ Trạch rồi kéo Đàn Tử Quỳnh rời đi.
Đàn Tử Quỳnh nghĩ ngợi một lát, tuy Kỳ Trạch hơi độc miệng, nhưng tính cách không xấu, lại còn đẹp trai, cho nên cũng không phản đối.
Nhan Họa bất đắc dĩ, vốn muốn bảo để cô ngồi nghỉ là được rồi, nhưng ai biết Kỳ Trạch lại giữ chặt tay cô.
Nhan Họa: “. . .”
Tháng Chín miền Bắc vẫn còn rất nóng, bàn tay của Kỳ Trạch có phần thô ráp, lớn hơn tay cô rất nhiều, lòng bàn tay rất có lực. Trong lúc nhất thời, Nhan Họa không thể nói rõ được cảm xúc lúc này trong lòng mình, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.
Kỹ thuật của Kỳ Trạch quả nhiên không tệ, dắt theo một người cũng rất thoải mái, thậm chí lúc có người chuẩn bị va vào, cậu còn kéo Nhan Họa đến bên cạnh, ôm eo cô xoay một vòng rồi tránh sang một bên, nhịp nhàng như đang khiêu vũ vậy.
Nhan Họa vẫn chỉ là một cô gái mới lớn thích mơ mộng, nên đã sớm bị kỹ thuật trượt băng của Kỳ Trạch thu hút, cho nên không hề có sự chuẩn bị khi bị người xung quanh đụng đến. Những người kia cho rằng bọn họ là một cặp nên thi nhau phá đám, động tác của Kỳ Trạch lại nhanh nhẹn không giống với cô chút nào, cho nên cô chỉ sợ rằng sẽ bị ngã đau mà thôi, những chuyện khác cô không quan tâm.
Quảng trường của công viên cũng không phải quá lớn, hôm nay lại là thứ bảy, người đến chơi rất nhiều, trong đó học sinh chiếm đa số, còn lại đều là các cặp đôi.
Nhan Họa tuy không nói chuyện nhiều với Kỳ Trạch, nhưng mỗi lần kéo cô trượt tới chỗ nào thì Kỳ Trạch đều nói cho cô biết, để tránh cho cô đụng đầu vào cây. Có nhiều lần bọn họ đi qua chỗ của Đàm Minh Thiên và Âu Dương Cảnh, Nhan Họa thấy Đàm Minh Thiên vẫn khá cứng nhắc, nhưng lực chú ý lại bị dồn hết vào tốc độ nhanh như bay của Âu Dương Cảnh, cho nên cô ấy chỉ biết hét chứ không có tâm trạng mà chú ý đến xung quanh.
Cuối cùng chơi mệt rồi, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên mới cùng nhau ngồi trên bậc thang nghỉ ngơi, tâm trạng của cả hai đều vô cùng phức tạp.
Chơi đến tối, mọi người mới thay giày rồi rời khỏi công viên.
Thời gian còn sớm, mọi người đề nghị đi hát karaoke, nhận được sự đồng ý của một nửa số người. Thế là đám thanh niên cùng nhau đi ăn tối rồi đi đến KTV.
Nhan Họa gọi điện cho em trai, nghe thấy nó nói đang ăn lẩu cùng bạn bè thì chỉ dặn dò mấy câu rồi cúp máy.
Trong ktv không phải chỉ có mỗi ca hát, nếu ai thích hát thì cứ việc đoạt micro, còn lại thì hoặc ngồi một chỗ buôn chuyện, hoặc chơi bài, ném xúc xắc. . . v. . . v
Đàn Tử Quỳnh xắn tay áo đấu võ với đám nam sinh, Nhan Họa và Đàm Minh Thiên cùng với một bạn gái nữa ngồi một chỗ ca hát, đang hát nửa chừng thì không biết ai đã đổi bài, sau đó mic rơi vào tay Âu Dương Cảnh, tiếp theo mic trong tay Nhan Họa bị cậu ta lấy đi rồi nhét vào tay Đàm Minh Thiên.
Đàm Minh Thiên nhìn Âu Dương Cảnh đang cười rạng rỡ với cô thì tâm trạng lại trở nên phức tạp.
Nhan Họa vội vàng dịch mông ngồi sang cạnh người khác, trong ánh sáng mờ mờ nên cũng không biết người đó là ai, lúc ngồi xuống rồi mới nhận ra là Kỳ Trạch, nhất thời trở nên cực kỳ lúng túng.
Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên song ca bài “Thủy tinh”, trong phòng bắt đầu có tiếng kêu gào, mấy tên nam sinh hoạt bát lao tới xiết cổ cậu ta, mắng cậu ta là đồ âm hiểm gian trá, Âu Dương Cảnh cười tươi như thể heo chết không sợ nước nóng, còn Đàm Minh Thiên thì vội vàng kín đáo đưa mic cho một bạn nữ rồi tránh đi.
Tiếp theo không biết là ai chọn bài “Đứng núi này trông núi nọ”, Trình Dương nhìn một chút rồi kín đáo đưa mic cho Kỳ Trạch, sau đó lại thuận tiện đưa mic còn lại cho Nhan Họa, vừa vặn Nhan Họa cũng ngồi ngay đây, cười gian nói: “Hai người song ca đi! Kỳ soái ca âm sắc không tệ, bài này hợp với cậu lắm đó. ”
Nhan Họa: “. . .” Bài này quả thực là muốn hãm hại người.
Kỳ Trạch nheo mắt lại, phát hiện đám nam sinh rõ ràng đang rất hả hê.
Mang theo tâm trạng bực bội, cậu lập tức nhét mic về tay Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh lại ném cho Chu Dịch, Chu Dịch đẩy cho Tô Trọng Tuấn, Tô Trọng Tuấn vứt vào tay Đàm Minh Thiên, Đàm Minh Thiên lại tống cho Đàn Tử Quỳnh, Đàn Tử Quỳnh cười ha ha ném cho Âu Dương Cảnh, Âu Dương Cảnh chuyển qua Trình Dương, Trình Dương lại vội vàng nhét về tay Kỳ Trạch. . .
Trong khi đám người đang đùn đẩy nhau thì trong phòng vang lên tiếng ca:
Giọng nam: Đừng nói lời ngu ngốc, hai chúng ta dù cãi nhau thì vẫn sống cùng một mái nhà, chỉ có em thôi, ngày nào anh cũng không thể quên.
Giọng nữ: Anh đừng nói dối, rõ ràng anh luôn lừa gạt tôi, anh cho rằng tôi không biết gì sao?
. . .
Giọng nam: Chỉ là gặp người ta ở ngoài thôi mà, em tha thứ cho anh nhé.
Giọng nữ: Anh làm cho người ta vô cùng chán ghét.
Giọng nam: Xin em hãy rộng lượng bỏ qua đi!
Giọng nữ: Cho dù anh có quỳ xuống xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ đâu!
Chờ bài hát kết thúc, mọi người cuối cùng cũng dừng lại việc đùn đẩy mic cho nhau, lại lần nữa ngồi xuống rồi bắt đầu chơi đùa.