Nhan Họa hấp tấp chạy về phòng ngủ, cầm đồ ngủ lên chuẩn bị thay.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp thay, cửa cũng chưa đóng, liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiểu Duệ Duệ, khiến cho cô giật mình run bắn lên, ném quần áo đi rồi lại cuống quýt chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Tiểu Duệ Duệ đang dùng tay nhỏ mập mạp của mình cầm món đồ chơi rồi hung mãnh đập xuống sàn nhà, miệng vẫn hét to không ngừng, thanh âm của Duệ Duệ hòa cùng tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến cho người ta nghe vào không khỏi bịt tai.
“Duệ Duệ!”
Nhan Họa nghiêm giọng nói, cậu nhóc nghe thấy tiếng mẹ liền lập tức quay đầu nhìn cô, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, như thể tiếng hét vừa rồi không phải là của mình vậy.
Nhan Họa bị sự thay đổi chóng mặt của con trai làm cho hết hồn, nhìn Kỳ Trạch lúc này vẫn đang ngồi trên ghế đọc báo, dường như anh không hề để ý đến sự nghịch ngợm của bánh bao nhỏ, thấy cô đi ra còn liếc cô một cái.
Nhan Họa rơi vào bế tắc.
Chuông cửa vẫn kêu không ngừng, vị khách đứng bên ngoài rất kiên nhẫn nhấn chuông liên tục. Nhan Họa đi không được mà đứng đây cũng không ổn, đặc biệt là con trai tương lai khi nhìn thấy cô liền vểnh mông lên rồi bò tới rất nhanh, sau đó nắm váy cô đứng dậy, dang tay ra muốn cô bế.
Nhan Họa thở dài bế Duệ Duệ lên, nói với Kỳ Trạch: “Có khách tới, em bế Duệ Duệ vào trong tránh một lát. ”
Kỳ Trạch không có ý kiến gì với hành động của cô, anh đặt tờ báo sang bên cạnh rồi đứng dậy đi mở cửa.
“Mẹ ~~”
Bánh bao nhỏ hiển nhiên không hiểu tại sao mẹ lại bế mình về phòng, trong nhận thức của cậu nhóc, nếu có tiếng chuông cửa vang lên có nghĩa là có khách tới, phải ra mở cửa chứ.
Nhan Họa hôn Duệ Duệ một cái rồi đặt cậu nhóc xuống giường, sau đó cầm một món đồ chơi ở gần đó đưa cho cậu nhóc, quả nhiên lực chú ý của Duệ Duệ lập tức chuyển tới món đồ chơi, vui vẻ chơi với mẹ. Nhan Họa ngồi trên giường kiên nhẫn chơi với con trai, vốn cho rằng vị khách kia sẽ rời đi nhanh, ai ngờ một lát sau bỗng có người đến gần nói.
“Duệ Duệ, em ở đâu, anh tới rồi đây!”
Lúc Nhan Họa ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một cậu bé khỏe mạnh chạy vụt tới, đem cửa đang khép hờ dễ dàng đẩy ra, tràn trề sức sống lao vào. Cậu bé khoảng bốn năm tuổi, mặc áo hải quân đáng yêu và quần cao bồi, da hơi ngăm đen, làm nổi bật hàm răng trắng bóc, cậu bé cười rất tươi, quen cửa quen nẻo đẩy cửa đi vào rồi ngồi xuống trước mặt hai mẹ con Nhan Họa.
“Dì xinh đẹp, Duệ Duệ, Dương Dương đến chơi này ~~” Cậu bé vui vẻ nói.
Nhan Họa: “. . .” Con cái nhà ai mà hoạt bát vậy?
Tiểu Duệ Duệ hiển nhiên là nhận ra cậu bé kia, liền cười khanh khách với cậu bé.
Nhan Họa co rút khóe miệng, cậu bé này có thể khiến cho Duệ Duệ vui vẻ kêu to, nhất định là rất thường xuyên gặp gỡ. Như vậy, đứa bé này nếu không phải hàng xóm thì chính là con của bạn rồi. Nhan Họa nhìn Tiểu Duệ Duệ đang nằm sấp đưa món đồ chơi cho cậu bé, cậu bé cười rất vô tư, thoạt nhìn có vẻ khá nghịch ngợm.
“Dì xinh đẹp ~~” Cậu bé nói với Nhan Họa: “Mẹ đi làm, ba ba đưa Dương Dương tới đây chơi với em trai ạ. ”
“Ừ, Dương Dương ngoan lắm.” Nhan Họa không biết cậu bé là con nhà ai, chỉ thuận miệng nói.
Cậu bé cười với cô, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Đang suy nghĩ xem đây là con cái nhà ai thì bỗng cô thấy có hai người đàn ông đang đi tới trước cửa phòng ngủ, lúc thấy người đàn ông cao to cường tráng kia, Nhan Họa lập tức giật mình sửng sốt.
Mặc dù đã qua mười năm nhưng cô vẫn có thể nhận ra đối phương là ai, có những người khi đã trưởng thành nhìn vẫn không khác mấy so với lúc còn đi học, cho nên mới nhìn cái là nhận ra ngay.
Người kia không phải Âu Dương Cảnh thì còn là ai được chứ!
Cho nên, cậu bé tên Dương Dương này, chính là con trai của Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên đó sao? =. =!
“Ồ, Nhan Họa cậu vừa mới dậy à? Xem ra chúng mình đã quấy rầy cậu rồi.” Âu Dương Cảnh đúng là có trí nhớ tồi, không hề phát hiện ra Nhan Họa có điều gì khác thường, cứ thế mà vui vẻ chào hỏi, từ giọng nói và hành động thì có thể nhìn ra được là bọn họ rất quen thuộc nơi này, hơn nữa còn thường xuyên đến đây làm khách, không hề khách sáo một chút nào.
Nhan Họa cứng ngắc gật đầu loạn xạ, ậm ừ vài tiếng, sợ anh ta sẽ phát hiện ra bộ dạng khác lạ của cô. May là lúc này cô đang ngồi trên giường, hai đứa bé cũng vây quanh cô, cho nên có thể che chắn bớt được một phần cơ thể. Mà Âu Dương Cảnh hầu như chỉ ngó xem con trai bảo bối của hắn thôi chứ cũng không mấy để ý đến cô.
Nhan Họa nhìn hắn, thấy thần sắc của hắn vẫn rất bình thản, hiển nhiên là không cần lo lắng sẽ bị Âu Dương Cảnh phát hiện ra.
“Âu Dương, lát nữa bọn tôi sẽ về nhà ngoại, cho nên không giúp cậu trông con được đâu.” Kỳ Trạch nói.
Âu Dương Cảnh thấy con trai mình đang rất nhiệt tình chơi với Duệ Duệ, khổ sở nói: “Kỳ soái ca, giúp tôi đi mà, mẹ Dương Dương sáng sớm đã bị người của công ty gọi đi, Dương Dương lại ầm ĩ nói muốn đến chơi với em trai, tôi cũng không có cách nào. ”
“Không được đâu, hôm nay em trai A Họa dẫn bạn gái về ra mắt, bọn tôi không thể không qua đó. ”
Nghe được nguyên nhân, Âu Dương Cảnh biết chắc là không thể để con trai ở đây được rồi, đành quay sang nói với con trai đang nằm lỳ trên giường kia: “Dương Dương, về nhà chơi với ba ba nào, hôm khác ba ba lại đưa con đến chơi với em trai. ”
Cậu bé tên Dương Dương lập tức kêu lên: “Không, Dương Dương muốn chơi với em trai cơ! Chơi với ba ba chả vui gì hết!” Cậu nhóc nói xong còn làm mặt quỷ với Âu Dương Cảnh.
Âu Dương Cảnh bỏ qua kháng nghị của con trai, chân dài bước tới, vươn tay ra nhấc bổng con trai lên một cách dễ dàng. Lúc này Nhan Họa càng thêm lo lắng, nhìn phản ứng của Kỳ Trạch, đoán chừng bọn họ và Âu Dương Cảnh chơi khá thân với nhau, cho nên anh ta mới có thể thoải mái bước vào phòng ngủ của bọn họ như vậy.
“Hu hu. . . ba ba hư, Dương Dương không muốn về nhà! Dương Dương muốn chơi với em trai mà. . . đừng mà ba ba. . . ”
Tiếng hét chói tai vang lên trong phòng, Nhan Họa trợn mắt há mồm nhìn Dương Dương bị Âu Dương Cảnh bế lên, hai tay giãy giụa muốn xuống, nhưng lại bị anh ta thoải mái chế trụ lại.
“Nhan Họa, Kỳ soái ca, nếu hai người không tiện thì chúng mình đi đây, lần sau lại tới chơi. Dương Dương, đừng quấy nữa, về nhà ba ba nấu cháo cho con ăn. . . ”
“Hu hu, Dương Dương không muốn ăn cháo, Dương Dương muốn ăn KFC cơ!”
Âm thanh náo loạn của hai bố con Âu Dương Cảnh dần dần biến mất. Đóng cửa lại, Kỳ Trạch quay về phòng, thấy Nhan Họa đang nhíu mày ngây ngốc ôm bánh bao nhỏ, liền đi tới bế con trai lên.
“Đứa bé đó là con trai của Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên, tên là Âu Dương Dương, nhà bọn họ cũng ở gần đây, thường xuyên đến chơi với Duệ Duệ.” Kỳ Trạch giải thích, sau đó nói tiếp: “Được rồi, hiện tại không có ai quấy rầy nữa, em tiếp tục ngủ đi. ”
Kỳ Trạch bế con trai ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại giúp cô.
Đóng cửa lại, Kỳ Trạch cúi đầu nhìn con trai đang tròn mắt nhìn mình, không nhịn được nở một nụ cười thích thú.
Nhan Họa ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng lại, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Cô dùng sức vuốt mặt, động viên mình phải bình tĩnh. Chỉ là con gấu Âu Dương Cảnh cưới nữ thần Đàm Minh Thiên, sau đó sinh ra một chú gấu con giống như hắn thôi mà.
Thay xong đồ ngủ, Nhan Họa bò lên giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
*
Trời hơi hửng sáng, Nhan Họa mở mắt ra.
Cô có chút ngây dại vì trông thấy rèm cửa được che kín, bên trong phòng mờ tối. Đưa tay ra cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở màn hình lên, lúc này là 6:15 phút sáng.
Nhan Họa nằm lại trên giường, hôm qua đi trượt băng, vận động nhiều lại té mấy lần, cho nên hiện tại toàn thân có chút ê ẩm, cơ thể mệt mỏi muốn ngủ nhiều thêm một chút, nhưng lý trí đã trở lại.
Quả nhiên, tỉnh dậy là có thể quay về mười năm trước.
Vừa rồi bởi vì quá kích động khi nhận được điện thoại của mẹ, cộng thêm việc nhìn thấy Âu Dương Cảnh và con trai của hắn, làm cho cô cố gắng mãi mà vẫn không ngủ được, không biết mất bao nhiêu thời gian nữa, mong là sẽ kịp giờ để cho bọn họ về nhà ngoại.
Nghĩ tới đây, Nhan Họa lại nhớ đến bức thư mà Nhan Họa tương lai gửi cho mình, cô cũng đã viết hồi âm rồi, không biết lần sau xuyên không có thể nhận được câu trả lời hay không.