Đã sang tháng mười rồi mà thời tiết vẫn nóng bức khiến cho người ta khó chịu, cho nên nhân dịp được nghỉ dài, ai nấy đều muốn ra biển chơi.
Kỳ Trạch mặc quần bơi và áo cộc tay, tay cầm phao bơi mang cho người khác, chậm rãi đi trên bờ cát. Ánh nắng chói chang chiếu vào cây dừa trên đỉnh đầu, từng tia nắng nhỏ chiếu xuyên vào mái tóc đen của cậu. Gương mặt đẹp trai, tuy vẫn có phần non nớt nhưng cũng đã đủ để hấp dẫn nhiều ánh mắt của người khác phái rồi.
Kỳ Trạch không quan tâm đến sự chú ý của mọi người xung quanh, cậu rất bình tĩnh đứng dưới gốc dừa, ngắm nhìn mặt biển từ phía xa, nét mặt hờ hững, không ai có thể đoán được giờ phút này cậu đang nghĩ gì.
“Anh hai!”
“Anh Trạch!”
Hai giọng nói từ xa truyền đến, Kỳ Trạch quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam một nữ đang chạy đến. Một người là cậu bé mười ba tuổi, gương mặt khá giống cậu, song lại có phần dịu dàng hơn; còn người còn lại là một cô bé mười tuổi nhìn hơi mập, mặc một bộ áo tắm liền thân, lộ ra vóc người bụ bẫm chắc nịch.
Hai đứa trẻ sau khi chạy tới thì liền một trái một phải ôm lấy tay cậu, cùng nhau kéo cậu đi.
Một người nói: “Anh hai, chúng ta xuống nước chơi đi. ”
Một người lại nói: “Anh Trạch, đi xem cá với em. ”
Kỳ Trạch bị động để cho hai đứa kéo, cầm lấy phao đặt lên cổ cô bé, nói: “Các em tự chơi đi, anh không thích chơi. A Trạm, em chơi cùng A Hoan nhé. ”
Kỳ Trạm và Kỳ Hoan nghe thấy anh từ chối thì liền đồng loạt mím chặt môi, sau đó trừng mắt lườm nhau, tỏ ý kháng nghị ý kiến của Kỳ Trạch, rõ ràng bọn họ rất ghét nhau mà.
Vì số tuổi khá gần nhau nên rất hay cãi nhau, căn bản không bao giờ có chuyện anh trai chiều theo ý của em gái, mà cô em gái cũng cảm thấy tên anh trai của mình là người đáng ghét nhất thế giới. Mà Kỳ Trạch lại là anh cả, hơn hai đứa nhỏ khá nhiều tuổi, không chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa, quanh năm lại không ở chung với hai em, cho nên tình cảm của hai đứa dành cho anh cả là rất nhiều, lần nào gặp cũng chỉ muốn chơi với anh.
Kỳ Trạm và Kỳ Hoan là con của bố Kỳ Trạch sau khi tái hôn, là hai em cùng cha khác mẹ của Kỳ Trạch. Cậu không có cảm giác gì đặc biệt khi có nhiều em như vậy, bên này bố có hai đứa, bên kia mẹ cũng có ba đứa, nhiều lúc cậu chỉ cảm thấy phiền khi cứ bị bọn trẻ dính lấy.
“Anh hai, vừa rồi anh nhìn cái gì vậy? Có phải anh không thích chơi cùng bọn em không?” Kỳ Trạm hỏi.
Kỳ Trạch nhìn em trai một cái, gật đầu nói: “Đúng là anh không thích. ”
Kỳ Trạm: “. . .” Tâm hồn bị tổn thương rồi.
“Anh Trạch, chơi với bọn em không vui sao? Ba đã nói là nếu anh cũng tới thành phố S thì cả nhà chúng ta sẽ được ở chung với nhau rồi.” Kỳ Hoan hùa theo, sau đó lấy ngón tay chọc nhẹ má mình, đáng yêu nói: “Chẳng lẽ anh Trạch không muốn ở với cô em gái đáng yêu xinh đẹp này sao?”
“Xinh đẹp đáng yêu?” Kỳ Trạch nhìn dáng người núc ních thịt của Kỳ Hoan, “Trên người em toàn thịt là thịt, anh chưa thấy có chỗ nào xinh đẹp. ”
Kỳ Hoan: “. . .” Anh Trạch đúng là độc miệng.
Mặc dù người này luôn không tỏ ra vui vẻ với họ, nhưng bọn họ vẫn rất thích anh, muốn cùng anh sống với nhau. Nếu được đi chơi cùng với một người anh trai ưu tú như vậy thì bọn họ có thể kiêu ngạo với mọi người rồi.
Hai anh em bị lời nói của anh trai đả kích, đành phải buồn rầu đi cùng anh tới khu nghỉ ngơi trên bờ biển.
Trong căn phòng nhỏ của khu nghỉ trên biển, có một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi uống nước hóng gió trời, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng đẹp đôi.
Nhìn thấy ba người con đang đi đến, người đàn ông anh tuấn cười nói: “Các con mau đến đây, đừng phơi nắng quá nhiều. ”
“Bố, mẹ!”
Kỳ Trạm và Kỳ Hoan nhanh miệng gọi, sau đó kéo tay Kỳ Trạch đi tới.
Kỳ Trạch lạnh nhạt gọi “bố” một tiếng, sau đó quay sang nhìn người phụ nữ xinh đẹp, nói: “Dì Thanh!”
Mẹ kế của Kỳ Trạch đã quen với thái độ lạnh nhạt này của người con riêng, đã nhiều năm vẫn vậy nên bà cũng không để ý nhiều, vẫn dịu dàng hỏi thăm ba người mấy câu, nghe con trai con gái nói là Kỳ Trạch không thích ra biển chơi thì bất đắc dĩ nói: “A Trạch sang năm phải thi tốt nghiệp trung học rồi, bài vở chắc nhiều lắm, thế mà chúng ta còn gọi con tới đây chơi, mặc dù cũng là để cho con được thư giãn, nhưng chắc cũng chiếm nhiều thời gian học tập của con rồi. ”
Bố Kỳ Trạch nghe xong nói: “Không sao đâu, thành tích của A Trạch rất tốt, sẽ không vì vui chơi mà làm ảnh hưởng đến việc học đâu. Đang kỳ nghỉ thì nên dành thời gian để vui chơi, đừng lo nghĩ nhiều.” Suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: “A Trạch, không bằng con chuyển tới thành phố S đi? Nếu tương lai con muốn xuất ngoại thì ở đây sẽ có nhiều cơ hội hơn đấy. ”
Kỳ Trạch uống một ngụm nước trái cây, nhìn bố một cái rồi nói: “Tạm thời con vẫn chưa có ý định muốn xuất ngoại. Với lại, mẹ nói nếu như con muốn ra nước ngoài thì hãy đến chỗ mẹ. ”
Bố Kỳ Trạch vẻ mặt cứng ngắc, có chút tức giận nói: “Người phụ nữ kia. . . Ban đầu chính cô ta là người đòi ly hôn trước, bây giờ còn muốn giành cả con nữa sao! Suốt ngày bảo con qua đó, có phải là còn muốn con kết hôn định cư bên đấy luôn không?”
“Thôi thôi, khó khăn lắm nhà mình mới đi chơi một chuyến, anh nói mấy chuyện này làm gì?” Mẹ kế Kỳ Trạch vội nói, sau đó nháy mắt với con riêng của chồng một cái.
Kỳ Trạch thong thả uống xong ly nước rồi nói với bố: “Bố, con đã đặt vé máy bay trên mạng chuyến trưa mai rồi, ông nội ở nhà một mình con thấy không yên tâm. ”
Bố Kỳ Trạch nghe câu sau của con thì chợt sững lại, sau đó bất lực phất tay nói: “Được, tùy con vậy. Nhưng con hãy suy nghĩ kỹ lời đề nghị của bố, nếu như con tới thành phố S thì ông nội con nhất định cũng sẽ tới, con không cần lo lắng.” Ông hiểu suy nghĩ của con trai, chắc hẳn nó không muốn sống xa ông nội.
Kỳ Trạch không đáp lại, uống xong ly nước, cậu đứng dậy rời khỏi khu nghỉ ngơi rồi đi ra phía biển.
Nhìn mặt nước xanh thẳm cùng những chú chim bay trên bầu trời, Kỳ Trạch chẳng thấy vui vẻ chút nào, còn không bằng ở thành phố N, ít nhất ở đó còn có Nhan Họa, mặc dù không ở gần nhau, nhưng dù sao cũng cùng chung một thành phố. . .
**
Sáng thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, ăn xong bữa sáng, Nhan Họa liền cùng bác gái và mẹ đến trấn trên thăm chị họ.
Từ trong thôn đến đó mất khoảng nửa tiếng lái xe.
Mẹ Nhan Họa mấy năm nay đã học lái xe, cho nên lần này không cần đi xe máy như bình thường nữa mà lấy luôn xe BMW của chồng rồi trực tiếp lái xe.
Nhưng ai mà biết, lúc đến nơi thì trong nhà chả có ai khác, chỉ có mình Nhan Như đang vừa trông nhà vừa chăm con.
Nhan Như kết hôn sau một khoảng thời gian tự do yêu đương, chồng cô tên là Từ Quân. Căn nhà sáu tầng của nhà họ Từ có thể coi là hoành tráng nhất ở đây, tầng một có hai gian, một gian cho người ta thuê bán hoa quả, một gian là để mở tiệm tạp hóa của gia đình, tiền cho thuê nhà cũng thu vào không ít. Hàng ngày, Từ Quân lái xe tải đưa hàng cho người ta, còn mẹ anh thì trông nom tiệm tạp hóa này.
Nhan Như làm y tá của một bệnh viện trong trấn, hiện giờ đang nghỉ đẻ, được nghỉ ba tháng có lương, phúc lợi không tệ.
Mấy người vừa đến, đúng lúc nhìn thấy Nhan Như đang bận rộn tới lui, con nhỏ mới được mười ngày tuổi đang nằm trong xe đẩy, lúc này đang khóc lớn, trong cửa hàng lại đang đông khách nên cô không thể phân thân ra được mà chăm con. Thấy cảnh như vậy, mẹ Nhan Họa lập tức nổi giận.
Bác gái vội vàng đi tới giúp, nói với Nhan Như: “Con ra xem xem đứa bé làm sao, có phải đang đói bụng không, việc ở đây cứ để cho mẹ. ”
Nhan Như thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng nhìn thấy thím hai và em họ Nhan Họa, liền lên tiếng chào hỏi rồi bế con gái đang khóc vào trong phòng.
Lúc khách đi hết thì Nhan Như cũng đã cho con bú no, liền bế con ra ngoài.
“Bà nội của con bé đâu rồi?” Mẹ Nhan Họa hỏi.
Nhan Như mím môi nói: “Đi đánh bài rồi ạ, chắc đến tối mới về. ”
Mẹ Nhan nhăn mặt, tức giận nói: “Mình thì đi đánh bài, vứt nhà cửa lại cho con dâu đang phải chăm con nhỏ, quỷ tha ma bắt cái bà già này!”
Bác gái thở dài nói: “Còn không phải là bất mãn việc A Như sinh con gái sao, lần trước A Như cãi nhau với A Quân, bà ta cũng nói là mau để cho A Như sinh đứa thứ hai, nếu không hàng xóm người ta lại nói là nhà họ Từ bị tuyệt hậu. Nhưng mà A Như đẻ mổ, phải sau ba năm mới được chửa đứa thứ hai, cho nên bà ta mới không vui, liền nhảy dựng lên mắng chửi, nói không nên để cho A Như đẻ mổ, tốn tiền. . .” Nói xong, bác gái vốn đang bình tĩnh cũng bắt đầu tức giận.
Mẹ Nhan cũng tức không kém, tình trạng lúc đó của Nhan Như bà biết, nếu như không mổ thì đứa bé sẽ bị ngạt, chứ đang yên đang lành ai lại muốn đẻ mổ làm gì? Bà già kia đúng là đồ cả vú lấp miệng em, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Hai người đều giận đến mức không nói được gì, nếu đem so sánh thì Nhan Như vẫn tương đối bình tĩnh hơn.
“Mẹ, thím hai, có gì đâu mà hai người phải tức giận ạ? Tính cách của mẹ chồng con như vậy rồi, con cứ mặc kệ mà sống thôi.” Nhan Như cười nhạt, “May là ban đầu con không nghe lời bà ấy là xin thôi việc, không thì bây giờ con đã chẳng còn gì.” Tuy cô là người trông cửa hàng cả ngày, nhưng bà mẹ chồng kia mỗi tối vẫn qua đây thu tiền.
Mẹ Nhan lo lắng nói: “Nhưng ba tháng sau con phải đi làm lại rồi, ở nhà ai chăm sóc đứa bé?” Với thái độ của bà Từ kia thì chắc chắn là không thể rồi.
Nhan Như bất đắc dĩ nói: “Đến lúc đó rồi tính ạ, con bé dù sao cũng là cháu gái của nhà họ Từ, bà ấy sẽ không dám làm gì quá đáng đâu, nếu A Quân ở nhà thì cũng có thể giúp đỡ con.” Thấy mẹ và thím còn đang buồn bực, cô vội nói: “Mẹ và thím đừng lo lắng, lần trước vì mẹ chồng con quá đáng quá nên con mới cãi nhau với A Quân một trận, nhưng A Quân vẫn rất thông cảm cho con, tối về đều giúp con tắm rửa và chăm con mà. ”
Nhan Họa đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu là vì sao mà chị lại muốn ly hôn rồi.
Thật ra thì cũng không phải là chị muốn ly hôn, mà do phải nhẫn nhịn quá nhiều nên mới không kìm được mà bộc phát. Nghĩ mà xem, đứa bé vừa mới sinh ra mà không được ai giúp đỡ chăm sóc, chị vừa phải chăm con lại vừa phải bán hàng, buổi tối ngủ không ngon giấc vì con quấy khóc, trông chị bây giờ còn gầy hơn cả trước khi mang thai, khác hẳn với đa số phụ nữ sau sinh khác, từ đó có thể nhìn ra được là chị đã phải chịu nhiều áp lực như thế nào.
Ấy vậy mà bà mẹ chồng lại chẳng thèm quan tâm, không chỉ không bế cháu gái được một lần mà còn không thèm trông cửa hàng, buộc con dâu phải vừa chăm con vừa bán hàng, còn mình thì ra ngoài đánh bài cả ngày, để con dâu ở nhà làm việc nhà nấu ba bữa cơm, lúc về nhà còn dè bỉu con dâu một trận mới thôi, đến tượng đất cũng phải tức giận chứ nói gì đến Nhan Như. Rồi còn thêm ông chồng Từ Quân nữa, ở nhà cứ như ông hoàng vậy, xong việc về lại ngồi trước máy tính theo dõi thị trường chứng khoán, chẳng phụ việc nhà mà cũng chẳng giúp vợ trông con.
Nhan Họa nghĩ mà sầm cả mặt, trong lòng âm thầm cổ vũ chị ly hôn, cục tức này đúng là không thể nuốt trôi được.
May là Nhan Như chỉ nhân cơ hội ầm ĩ một trận, thấy mọi chuyện có phần bình thường hơn thì liền không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa. Chẳng qua không biết sau này khi sinh đứa thứ hai nữa thì sẽ như thế nào.
“Đúng, không việc gì phải bám vào chỗ này, dù sao tiền cho thuê nhà của nhà đó cũng nhiều, con cũng không phải kiếm tiền cho họ, cho thì cho không cho thì thôi, sao mà phải làm khổ mình chứ đúng không?” Mẹ Nhan nói.
Nhan Như cười nói: “Thím hai nói đúng ạ, nếu không phải là vì muốn giữ thể diện cho A Quân thì con đã bế con gái đi luôn rồi. Mọi người cứ yên tâm ạ!”
Nhan Như xưa nay là một người rất có chủ kiến, bác gái và mẹ Nhan nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Có tính toán cho bản thân là tốt rồi, người nhà họ Nhan không hèn đến mức phải nhẫn nhịn chịu đựng làm trâu làm ngựa cho nhà người ta. Đương nhiên có thể tiếp tục sống với nhau thì tốt, dù sao trong chuyện này cũng chỉ có bà Từ kia là khó đối phó thôi, còn Từ Quân thì không tệ, nếu không Nhan Như đã chẳng chọn anh ta làm chồng.
Đứa bé sau khi bú sữa xong thì bắt đầu buồn ngủ, đang híp mắt sắp ngủ mất, Nhan Như thấy Nhan Họa nãy giờ vẫn nhìn bé thì liền cười đưa bé cho Nhan Họa bế, thấy dáng vẻ cứng ngắc của Nhan Họa thì cười nói: “A Họa cứ coi như là luyện tập trước đi. ”
Lúc Nhan Họa đã bế chắc tay, Nhan Như lại sờ lên gương mặt mềm mại của cô, nói: “A Họa nhà chúng ta càng ngày càng xinh, không biết sau này tên nhóc nào được hưởng phúc đây. Nhưng mà A Họa phải nhớ nhé, sau này quen ai thì đừng nên chỉ chú ý vào nhân phẩm của người ta, mà phải để ý đến cả ba mẹ của người ta nữa. Phụ nữ chúng ta, không độc lập về kinh tế là không được, tương lai dù kiếm được công việc gì thì cũng đừng nên từ bỏ, phải tự kiếm ra tiền thì mới không bị phụ thuộc vào chồng và gia đình chồng. . . ”
Nhan Họa vội vàng gật đầu, chuyện của chị đã ám ảnh vào tâm trí của cô rồi, cô không ngờ trên đời này lại tồn tại một bà mẹ chồng như vậy, tương lai nhất định phải thận trọng.
Nghĩ tới đây, Nhan Họa đột nhiên sững người – bởi vì cô chợt nhớ lại đến cuộc điện thoại của mẹ lúc mười năm sau, hình như mẹ của Kỳ Trạch cũng không quá tốt thì phải. . .