Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 36: Chương 36




Nhan Họa lơ đãng ngồi ăn bữa sáng, quả thật không cảm thấy mùi vị gì, cho đến lúc con trai tương lai nghịch ngợm chạy tới rồi áp cơ thể mềm nhũn của mình vào lòng cô, chiếm luôn cả hai chân của mẹ làm ghế ngồi.

“Mẹ ~~”

Duệ Duệ ngọt ngào gọi mẹ, sau đó ngẩng khuôn mặt bánh bao đáng yêu của mình lên, miệng nhỏ mở to ê a kêu, đích thị là đang đòi ăn.

Khuôn mặt bánh bao này thì không có gì phải bàn luận rồi, vừa trắng lại vừa mềm, trông còn xinh hơn cả mấy đứa bé quảng cáo sữa trên TV ấy chứ, cái miệng nhỏ hé mở lộ ra mấy cái răng nhỏ xíu, kèm theo giọng nói đáng yêu, khiến cho Nhan Họa không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ mấy chuyện khác nữa. Cô xé một miếng bánh Lệ Giang rồi định đút cho con, xong lại ngẩng đầu hỏi người đàn ông đang ngồi đối diện: “Duệ Duệ có ăn được bánh này không?”

Bánh Lệ Giang thoạt nhìn gần giống với bánh ngàn lớp, có hai vị ngọt và mặn, Nhan Họa mặc dù thường không ăn nhiều đồ ngọt, nhưng với loại bánh này thì chỉ thích ăn loại ngọt thôi, cho nên lúc thấy Kỳ Trạch mang bánh ngọt về, Nhan Họa liền đưa ra kết luận.

Kỳ Trạch 17 tuổi và Kỳ Trạch 27 tuổi quả nhiên là khác nhau, thậm chí còn khiến cho cô có cảm giác đây là hai người không liên quan.

“Ăn được, em cứ xé nhỏ một chút. ”

Nhận được sự đồng ý của anh, Nhan Họa liền bắt đầu đút cho con trai ăn, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên nhai bánh, ăn xong còn mở miệng báo cho cô biết là hết rồi, ê a đòi cô đút nữa, đứa nhỏ này đúng là có lực sát thương vô cùng lớn, khiến người ta mềm nhũn cả tâm can. Lúc này, Nhan Họa thậm chí còn nghĩ rằng, nếu sau này cô có kết hôn với Kỳ Trạch thì chắc chắn là có liên quan đến Duệ Duệ đáng yêu này.

Nhan Họa trong lòng ngập tràn màu hồng đút cho con trai ăn no, sau đó mới tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình. Bánh bao nhỏ ăn no xong liền chạy ra chỗ khác chơi đồ chơi, Nhan Họa đưa mắt nhìn, phát hiện Kỳ Trạch và Nhan Họa tương lai rất chiều con, cô chưa từng thấy nhóc con này chơi một món đồ nào đến hai lần, lần nào đến cũng thấy Duệ Duệ có đồ chơi mới.

Không còn bánh bao nhỏ ngồi cạnh, Nhan Họa lại phải đối diện với người đàn ông kia, bắt đầu thấy nuốt không trôi rồi.

Lúc này, Kỳ Trạch lại nói: “Em hình như. . . rất bối rối, sao vậy?”

Nhan Họa đang uống trà, nghe thấy anh nói thì suýt sặc, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô phát hiện năng lực quan sát của anh rất mạnh, hoặc có thể do cô che dấu không được tốt, nên khiến một người có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội như anh dễ dàng nhìn thấu.

“Để anh đoán nhé, người khiến cho em bối rối chắc chắn là anh, chính xác mà nói thì là Kỳ Trạch 17 tuổi ở quá khứ có đúng không? Sao vậy, lúc đi chơi, cậu ta tính tình không tốt chọc cho em giận à?” Anh tiếp tục phân tích.

Nhan Họa cảm thấy anh rất hiểu chính bản thân mình, còn nhớ là năm 17 tuổi mình có tính cách như thế nào. Tuy nhiên anh lại đoán sai rồi.

“Không phải ạ, mặc dù tính anh hơi kỳ, nhưng mà. . . vẫn khá lịch sự.” Nhan Họa nghĩ một đằng nói một nẻo, sau đó tiếp tục ngồi uống trà và thưởng thức món ăn ngon, nhưng dáng vẻ vẫn ỉu xìu.

Bởi vì cô cúi đầu, cho nên không nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, “Anh đoán tiếp nhé, có phải em không thích cái tương lai này, cho nên mới không muốn đối mặt với Kỳ Trạch 17 tuổi đúng không? Mặc dù em cũng rất thích Duệ Duệ?”

Nhan Họa lúc này sặc nước thật, phản ứng này coi như đã nói cho anh biết là anh đã đoán đúng rồi.

Nhan Họa có chút ảo não, vì sao mà người này chỉ cần một chút dấu vết là cũng có thể đoán ra mọi chuyện vậy.

“Không có gì, chỉ vì anh rất hiểu A Họa, nếu cả hai cùng là một người thì rất dễ đoán được suy nghĩ. Huống hồ, dường như tâm tư của em đều hiện ra trên mặt, rất dễ đoán.” Kỳ Trạch nói rồi cầm giấy ăn lên lau sạch tay, đang định nói tiếp thì Tiểu Duệ Duệ ở bên cạnh lại chạy tới, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bố.

Thì ra cậu nhóc đang ôm bình uống nước, không cẩn thận bị đổ lên mặt, thấy bố cầm giấy ăn lau tay thì cũng cuống quýt chạy tới giơ mặt ra đòi bố lau cho, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ. Nhan Họa xúc động không thôi, tay ngứa ngáy muốn véo mặt nhóc con mấy cái.

Kỳ Trạch sau khi lau sạch mặt cho con thì để con tiếp tục ngồi chơi, sau đó nhìn sang cô gái đang thấp thỏm không yên, tiếp tục nói: “Lần trước đã nói, nếu như tương lai có thể thay đổi, vậy em có muốn thay đổi suy nghĩ của mình không? Nếu như chưa thì chắc em đang nghĩ mình mới đang học lớp mười hai thôi, tương lai mười năm sau vẫn còn quá xa vời, cho nên trước hết cứ để nó thuận theo tự nhiên đã, phải vậy không?”

Nét mặt của Nhan Họa vô cùng đặc sắc, người đàn ông này đúng là đi guốc trong bụng cô, có thể dễ dàng đem suy nghĩ của cô nói ra như vậy.

Quả thực là cô có nghĩ như thế, hiện tại cô và Kỳ Trạch 17 tuổi vẫn chưa thân nhau lắm, cho dù cơ hội gặp mặt rất nhiều, nhưng kể cả khi học nhóm hay đi chơi thì hai người cũng ít khi nói chuyện với nhau, chẳng khác gì hai người xa lạ, cứ như vậy thì làm sao mà yêu nhau được cơ chứ?

Cô cũng là con gái, cũng ôm ấp mơ mộng sẽ có một mối tình lãng mạn với người mình thích. Nhưng bây giờ Nhan Họa lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt với Kỳ Trạch cả, nhiều nhất cũng chỉ là thấy cậu ấy đẹp trai tuấn tú, còn học giỏi nữa, điều này thì nữ sinh nào cũng nghĩ vậy cả chứ không riêng gì cô.

Mặc dù biết trước tương lai, nhưng cô cũng không thể đến nói trước mặt Kỳ Trạch được. Lỡ cậu ấy lại không tin rồi nói cô bị thần kinh thì làm sao? Đặc biệt là trong thời điểm bận rộn học hành này, cô chỉ thấy việc thi đỗ đại học còn quan trọng hơn yêu đương rất nhiều, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian cho chuyện đó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Mà cái chuyện thuận theo tự nhiên có nghĩa là cô sẽ không chủ động làm gì, không muốn thay đổi điều gì nữa, vậy thì làm sao cô và Kỳ Trạch có thể có cơ hội phát triển gì nữa đây?

“Nhưng mà, anh vẫn hy vọng rằng bọn em sẽ ở bên nhau.” Kỳ Trạch lạnh nhạt nói.

Nét mặt Nhan Họa lập tức trở nên khó coi, nói: “Vẫn còn sớm mà, chờ em tốt nghiệp đại học đã rồi nói.” Cô vẫn còn nhớ bức thư mà Nhan Họa tương lai viết cho mình, nói là bọn họ tốt nghiệp đại học xong sẽ đi xem mắt, cho nên, thời gian còn dài mà, chi bằng cứ tập trung mà học cho tốt trước đã.

Kỳ Trạch gật đầu, “Em nói cũng đúng.” Đang lúc Nhan Họa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói tiếp: “Nhưng mà em không muốn yêu sớm hơn một chút à? Dù sao tương lai cũng kết hôn rồi, mà em lại hoàn toàn có thể làm khác với bọn anh hồi trước, không cần đến lúc xem mắt rồi mới yêu nhau. ”

“. . . ”

Nhan Họa không có tiền đồ đỏ bừng mặt, mặc dù anh đã nói rằng chuyện bọn họ đi chơi ở thành phố w và chèo thuyền hoàn toàn không giống với quá khứ của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi xấu hổ khi kể với anh mấy chuyện này, không khỏi ảo não nói: “Không muốn, em và cậu ấy không thân nhau lắm, mà hình như cậu ấy còn hơi ghét em thì phải. ”

Cho nên cô mới không hiểu nổi là tại sao tương lai hai người có thể kết hôn với nhau được, hay là lớn tuổi hơn nên tính cách của Kỳ Trạch cũng trở nên tốt hơn, lúc đó cô thấy anh là một người đàn ông đẹp trai thành đạt, vừa lúc được giới thiệu xem mắt nên thử hẹn hò xem sao? Nhan Họa cảm thấy suy đoán này cũng có phần hợp lý.

Tuy nhiên, sau khi nghe cô nói, anh có vẻ như rất kinh ngạc, lông mày khẽ nhướn lên, sau đó không biết anh nghĩ gì mà bỗng nở một nụ cười trào phúng, suýt nữa làm cô nổi da gà.

“Không ngờ em lại nghĩ như vậy. . . ”

“Không. . . không phải sao ạ?” Nhan Họa dè dặt hỏi, trong lòng không muốn nghe thêm điều gì ngoài ý muốn, sợ rằng mình lại về suy nghĩ lung tung.

“Thôi, tùy em vậy.” Kỳ Trạch không tiếp tục chủ đề này nữa, thấy cô ăn cũng đủ rồi nên lại hỏi: “Khó có dịp đến Lệ Giang, em có muốn cùng bố con anh đi ra ngoài chơi không, thưởng thức phong cảnh nơi này một chút?”

“Không cần đâu ạ.” Nhan Họa không chút do dự từ chối, thấy anh kinh ngạc nhìn mình thì mím môi nói, “Em không muốn quấy rầy anh chị đâu, đây là kỳ nghỉ của hai người và Duệ Duệ mà.” Cô tự biết mình chỉ là khách qua đường, mỗi lần xuất hiện đều làm mất thời gian của người ta, cho nên có thể rút lui được càng sớm thì càng tốt.

Nghe xong, Kỳ Trạch lại nở nụ cười khiến cho Nhan Họa mất tự nhiên, một nụ cười vô cùng thoải mái, không hề có chút ý tứ trêu chọc nào.

Không biết dáng vẻ cậu ấy khi cười sẽ như thế nào nhỉ?

*

“A Họa, trời sáng rồi, mau dậy thôi!”

Giọng của Đàn Tử Quỳnh vang lên, Nhan Họa mơ mơ màng màng mở mắt, ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu vào làm cho cô nhất thời cảm thấy mông lung, mãi đến lúc Đàn Tử Quỳnh cúi mặt xuống nhìn cô thì tầm mắt mới trở nên rõ ràng.

Lại trở về rồi!

Đàn Tử Quỳnh tươi cười nói: “Cậu dậy rồi, người cuối cùng đó. ”

Nhan Họa ậm ờ đáp lại, vừa ngáp vừa ngồi dậy, thấy Đàm Minh Thiên đang ngồi tỉa lại mái tóc dài xinh đẹp, Đường Ngọc Giác cầm di động gửi tin nhắn, không biết có phải là đang nói chuyện với bạn trai không.

Chào mấy cô bạn một câu xong, Nhan Họa liền cầm khăn mặt bàn chải đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi ra ngoài, cô liền đi tới cửa sổ nhìn khung cảnh bên ngoài, hít thở không khí trong lành, cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.

Đàn Tử Quỳnh cũng đi tới, một tay khoác lên bệ cửa sổ, quay lại nhìn cô nói: “Hình như hôm nay tâm trạng cậu rất tốt thì phải?”

“Thật à? Chắc do tối qua ngủ ngon đó.” Nhan Họa nói.

Lúc Đàm Minh Thiên sửa sang xong đầu tóc thì Đường Ngọc Giác cũng gửi tin nhắn xong, mấy cô gái cùng nhau đi ra sảnh khách sạn tập hợp, cùng các nam sinh đi ăn sáng.

Trong đại sảnh, các nam sinh đã đứng chờ sẵn, nhìn thấy mấy cô gái thì liền rối rít chào hỏi.

“OK, chúng ta đi thôi.” Tô Trọng Tuấn đếm đủ người rồi nói.

Nhan Họa cùng mọi người đi ra cửa, theo bản năng cô ngẩng lên nhìn Kỳ Trạch đang đi bên cạnh Tô Trọng Tuấn, không biết có phải do nghe thấy lời phân tích của Kỳ Trạch tương lai hay không mà giờ phút này cô cảm thấy rất bình tĩnh, không còn bối rối như trước nữa. Cho nên, lúc Kỳ Trạch phát hiện cô đang nhìn mình, Nhan Họa cũng rất tự nhiên mà quay sang chỗ khác, kéo tay Đàn Tử Quỳnh rồi vui vẻ bước đi.

Đồ ăn sáng của vùng này vô cùng đa dạng và phong phú, tha hồ mà lựa chọn.

Bữa sáng của Nhan Họa là bánh dày và trà hoa quả, lớp bánh mềm dẻo, cắt thành miếng nhỏ rồi đổ mật ong lên, ăn vừa mềm lại vừa ngọt, làm cho cô khó có dịp thấy thèm ăn như vậy, liền ăn một bát lớn, sức ăn nhiều hơn một chút so với bình thường.

Sau khi ăn xong, Nhan Họa sờ bụng mình, nhớ trước đó mình vừa mới ăn sáng ở tương lai, xong bây giờ đã lại ngồi ăn sáng ở một nơi cách xa ngàn dặm rồi, cảm giác thật là kỳ diệu, khiến cho cô cảm thấy rất khó tin.

Ăn sáng xong, một đám thanh niên hăng hái bừng bừng tiếp tục đi chơi hội. Đến trưa, mọi người mới trở về khách sạn thu dọn hành lý, làm thủ tục trả phòng rồi lên xe trở về thành phố.

Trên đường về, Nhan Họa ngồi trên xe ngủ khoảng nửa tiếng, nhưng đương nhiên không thể ngủ say được. Lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy muốn uống nước thì lại phát hiện Đàn Tử Quỳnh vốn ngồi bên cạnh mình lúc này đã biến thành người khác.

Là Kỳ Trạch!

Nhan Họa mở to hai mắt ra nhìn, ngồi thẳng dậy rồi nói xin lỗi với cậu.

Vừa rồi cô lại đi lấy vai của người ta ra làm gối đầu, nhưng trước đó rõ ràng là cô dựa vào vai Đàn Tử Quỳnh mà, sao lúc tỉnh lại thì đã thành người khác rồi? Nhan Họa ngay lập tức tìm kiếm Đàn Tử Quỳnh, phát hiện cô nương kia đang ngồi ở đằng trước đánh bài với mấy nam sinh, không biết có phải vì không muốn quấy rầy cô cho nên mới đổi chỗ cho Kỳ Trạch không.

Kỳ Trạch không nói gì, chỉ khẽ xoa bả vai bị cô gối lên, sau đó khoanh tay lại rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhan Họa không ngủ được nữa, thấy xe cũng sắp về thành phố rồi nên đành ngồi im ôm túi hành lý của mình, lấy chai nước ô mai ra nhấp một ngụm, ngẩng đầu lên chợt thấy Đàm Minh Thiên ngồi cùng với Âu Dương Cảnh đang quay đầu nhìn mình.

Nhan Họa cười với cô, Đàm Minh Thiên cũng cười lại, ánh mắt liếc qua Kỳ Trạch rồi lặng lẽ quay người lại.

Giờ phút này, Nhan Họa thật sự không biết phải mô tả tâm trạng phức tạp của mình như thế nào. Dù biết rằng Âu Dương Cảnh sau này sẽ là chồng của Đàm Minh Thiên, hai người còn sinh ra một cậu nhóc nghịch ngợm nữa, nhưng hiện tại Đàm Minh Thiên lại thầm mến Kỳ Trạch, mà Âu Dương Cảnh và Kỳ Trạch lại khá thân nhau, cô và Đàm Minh Thiên cũng vậy…Đúng là rắc rối mà!

Nhan Họa suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định không để ý đến nó nữa.

Trở về thành phố, đi xuống xe, mọi người cùng nhau nói lời tạm biệt, sau đó lên xe buýt đi về nhà của mình.

Về đến nhà, trong nhà không có ai, Nhan Họa cất hành lý xong liền ngồi lên ghế ngoài ban công, không suy nghĩ bất cứ điều gì, để cho tâm trạng của mình được buông lỏng.

Khoảng nửa tiếng sau thì mẹ cô trở về. Nhan Họa vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi ra ngoài chào hỏi mẹ, sau đó lấy bài tập trong cặp ra học.

Một học sinh đang học năm cuối không nên suy nghĩ quá nhiều đến chuyện tình cảm này nọ, Nhan Họa nhanh chóng ném chuyện đó ra đằng sau, toàn tâm toàn ý ngồi làm bài tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.