Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 41: Chương 41




Kỳ Trạch sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy vào bệnh viện thành phố.

Bây giờ là mười một giờ sáng, trong bệnh viện tuy không đông như sáng sớm nhưng vẫn có người đến người đi, thấy một cậu thanh niên mặt tái nhợt chạy vào, mọi người chỉ nhìn là hiểu, chắc là người nhà gặp chuyện không may rồi.

Kỳ Trạch thở hổn hển, sau khi hỏi y tá phòng bệnh xong lại tiếp tục chạy.

Bóng dáng cao gầy nhanh chóng lướt qua đám người, lòng như lửa đốt, thậm chí cậu không dám tưởng tượng đến tình trạng của ông nội. Từ sau khi nhận được điện thoại, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, căn bản không còn nghe thấy người ta nói gì tiếp theo, trong đầu chỉ đọng lại một tin tức, đó là ông nội gặp tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở trong bệnh viện…

Lúc cậu phản ứng lại được thì bèn vội vàng xin giáo viên cho về sớm, sau đó không thèm quay lại lớp mà trực tiếp đi đến đây luôn.

Từ sau khi bố mẹ ly hôn, cậu vẫn luôn sống cùng ông nội, được ông nội một tay nuôi lớn, thân thiết và gần gũi với cậu hơn cả bố mẹ. Hai người họ ai cũng chỉ nghĩ cho mình mà mau chóng lập gia đình mới, như thể cậu là người thừa vậy, mặc dù họ không có ý vứt bỏ cậu, nhưng cậu cũng không thể hòa nhập với gia đình mới của họ được, chỉ có ông nội là toàn tâm toàn ý quan tâm yêu thương cậu, không bao giờ bỏ rơi cậu, cũng sẽ không vì những người ngoài mà quên đi sự hiện hữu của cậu…

Nếu ông nội mất thì cậu biết làm sao đây. Cậu còn chưa tốt nghiệp, không có công ăn việc làm, chưa kiếm ra tiền để hiếu kính ông, chưa kết hôn rồi sinh cháu đích tôn để thỏa mãn tâm nguyện của ông mà…Cậu thật sự hy vọng sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra.

Đi lên tầng bảy, tìm được số phòng, cậu liền giơ tay đẩy mạnh cửa ra.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bệnh, Kỳ Trạch liền trợn tròn mắt, tâm trạng vốn đang nóng như lửa đốt bỗng biến thành kinh ngạc.

Ông nội của cậu tưởng đã bị thương phải nhập viện mà tại sao giờ phút này lại đang ngồi trên giường bệnh, giúp một cô gái đang nằm khóc thút thít uống nước thế kia? Mà cô gái mắt đẫm lệ trông rất đáng thương kia hình như là…

Kỳ Trạch: (⊙o⊙) Sao Nhan Họa lại ở đây?!!!

Thấy cháu trai đang đứng há hốc mồm, ông Kỳ rất vui vẻ, nhưng vẫn hơi tức giận mắng: “A Trạch, sao con lại chạy tới đây vậy hả? Chẳng phải ông đã nói là ông chỉ bị trầy da một chút thôi chứ không bị thương sao? Xem con chạy mệt chưa kìa…” Thấy cháu trai đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch thế kia, chắc chắn là do chạy quá nhanh rồi.

Thấy ông nội không bị làm sao, Kỳ Trạch hẳn là nên vui mới phải, nhưng lúc thấy cô gái đang nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao kia, cậu lại thấy xót vô cùng, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cảnh này trong lòng cậu vẫn cực kỳ sợ hãi.

Trong hai người họ, bất luận là ai gặp chuyện thì cậu cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Lúc thấy Kỳ Trạch đi vào, Nhan Họa mới chắc chắn là mình đã cứu đúng người rồi, nhất thời vì đau quá nên nước mắt lại chảy ra, trong lòng vì đã nghĩ ra một lý do chính đáng cho mình nên rất thản nhiên mà đối mặt với Kỳ Trạch.

Thấy dáng vẻ của cậu ấy, Nhan Họa cuối cùng mới hiểu tại sao Nhan Họa tương lai lại khẩn cầu cô đi cứu ông nội Kỳ Trạch, vì vốn dĩ nếu hôm nay không có cô ở đó thì ông nội Kỳ Trạch đã qua đời vì bị xe đâm rồi. Bất luận là ở thế giới nào thì ông nội vẫn là người thân duy nhất của cậu ấy, nếu ông mất chắc chắn cậu ấy sẽ rất suy sụp, thậm chí có thể làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này.

Cho dù hai thế giới có không liên quan đến nhau, nhưng nếu hiện tại có thể cứu được ông nội, thì chắc hẳn Kỳ Trạch tương lai cũng cảm thấy yên lòng.

Kỳ Trạch ổn định lại hô hấp, căn bản không hề nghe thấy lời trách móc của ông nội mà trực tiếp đi tới, nhìn sắc mặt ỉu xìu của Nhan Họa, nhẹ nhàng nói: “Cậu…”

Giọng của cậu hơi khàn vì cổ họng khô rát, tay vội vàng ôm lấy ngực, lúc này tim cậu đập rất nhanh, thậm chí còn thấy đau nhói, tâm trạng dần không kìm chế được, tiếp đó chỉ biết ngơ ngác nhìn cô gái mặc đồng phục học sinh đang nằm trên giường bệnh, chân trái bó thạch cao, lập tức hốc mắt cậu có chút nóng lên, mũi cũng bắt đầu thấy cay cay.

Lúc này, cậu hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình, trông có phần hơi ngốc.

“A Trạch, con sao vậy? Có phải do chạy nhanh quá nên đau ngực không?” Ông Kỳ hiền từ cười nói, lại quay sang nói với Nhan Họa: “Đây là cháu của ông, nó tên là Kỳ Trạch, học cùng trường Nhị Trung với cháu đấy. ”

Nhan Họa chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn nói: “Ông Kỳ, cháu biết cậu ấy ạ, năm lớp mười bọn cháu học cùng lớp với nhau, bây giờ thì ở cùng một nhóm học tập ạ.”

Chuyện này cô nghĩ không có gì phải giấu cả, trong tình huống này cứ coi như tất cả đều là trùng hợp đi. Hôm nay cô bị mệt nên xin phép về nhà, sau đó ra tay làm việc nghĩa, cứu một người xa lạ tránh khỏi tai nạn xe cộ mà thôi.

Ông Kỳ rất kinh ngạc, không ngờ cô bé hôm nay đã cứu ông lại từng là bạn cùng lớp của cháu mình, cảm thấy hết thảy đều là duyên phận. Tuy vậy, chuyện Nhan Họa cứu ông mà bị gãy chân vẫn làm ông áy náy không thôi, nếu cô bé này mà không xông tới kéo ông ra thì có lẽ ông đã bị cái xe hơi kia thổi bay rồi. Ông được Nhan Họa kéo đi nên tránh được cái xe đang lao tới, tuy vẫn bị ngã nhưng chỉ bị trầy da ở lòng bàn tay thôi, còn tốt hơn nhiều so với cô bé bị ngã gãy chân này.

“Ông đừng tự trách mình ạ, lúc đó cháu cũng không kịp nghĩ gì mà xông tới luôn, hết thảy đều là cháu tự nguyện, không liên quan gì đến ông mà.” Nhan Họa an ủi ông.

Lúc này Kỳ Trạch đã ổn định lại tinh thần, cậu mím môi nhìn hai người, hỏi: “Ông nội, Nhan Họa, hai người không sao chứ?”

Ông Kỳ điềm đạm nói: “Ông không sao, chỉ bị trầy da tay thôi, chỉ tội cô bé này, vì cứu ông mà ngã gãy chân.” Sau đó ông kể lại chuyện hôm nay cho cháu trai nghe.

Ông Kỳ sáng nay đi đưa đồ cho bạn, ai ngờ lúc về thì gặp phải một tên lái xe say rượu ở ngã tư, trừ ông Kỳ được Nhan Họa kéo ra nên an toàn thì lúc đấy còn có hai người đi đường bị đâm phải, đã được đưa đến bệnh viện rồi nhưng không biết sống chết thế nào, tên tài xế kia ngay sau đó cũng đã bị cảnh sát bắt đi.

Kỳ Trạch sắc mặt tối sầm, rất tức giận với chuyện uống rượu lái xe kia, trong lòng nghĩ nếu không có Nhan Họa thì hiện tại ông nội đã phải nằm trong phòng cấp cứu rồi.

Nghĩ vậy, ánh mắt cậu nhìn về Nhan Họa cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, vừa biết ơn lại vừa thấy vui mừng. Cô gái mà cậu thích quả nhiên là rất có duyên với cậu, nhìn đi, không phải là cô ấy đã cứu ông nội cậu một mạng rồi hay sao?

Nhưng mà…bây giờ đang là giờ học mà? Sao cô ấy lại ở bên ngoài trường?

Đầu óc trì độn của Kỳ Trạch khi nhìn thấy cô gái mình thích rất nhanh được khôi phục lại, nghi hoặc nói: “Sao cậu lại không ở trường vậy?”

Nhan Họa cầm cốc nước uống vài ngụm, nói: “Hôm nay mình cảm thấy thân thể không thoải mái nên đã xin thầy giáo cho về nhà, vốn định đi mua ít đồ, không ngờ đến ngã tư lại gặp chuyện như vậy. ”

“Thân thể không thoải mái sao?” Kỳ Trạch chỉ kịp để ý đến vấn đề đó, không thể nói là cậu bắt không đúng vấn đề được, chỉ là chuyện này khiến cậu quan tâm nhiều hơn mà thôi.

Nhan Họa da mặt co quắp, qua loa đáp: “Ừ, có chút không thoải mái…” Chuyện đến kỳ hoàn toàn là không có, nhưng cô cũng chưa nghĩ ra cái cớ nào tốt hơn…

Tuy vậy Kỳ Trạch là một người rất thông minh, con gái nhà người ta nói chuyện một cách không rõ ràng như vậy, khiến cậu nghĩ ngay đến cái bệnh mỗi tháng mà con gái ai cũng bị kia, lập tức mặt đỏ bừng cả lên.

Trong thư viện của trường luôn có những loại sách về giáo dục giới tính, cho nên cậu cũng đã từng tiếp xúc và đọc qua, biết được lúc dậy thì cơ thể con gái sẽ thay đổi rất nhiều, kèm thêm chuyện bị ra máu mỗi tháng…Khụ khụ…

Nhan Họa rất ngạc nhiên khi thấy Kỳ Trạch tự nhiên đỏ mặt, sau đó đến bản thân cũng không kìm được mà đỏ mặt luôn, hai người trẻ có chút lúng túng không biết phải làm sao.

May là đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, mẹ Nhan Họa vóc dáng đầy đặn hấp tấp tiến vào, vừa nhìn thấy con gái nằm trên giường bệnh là hốc mắt đã đỏ lên.

“Đứa con gái ngốc này, con muốn dọa cho mẹ sợ chết à?” Bà xốc cái chăn đang đắp trên đùi con gái lên, thấy chân cô bị bó bột thì vừa đau lòng vừa tức giận, cuối cùng đành bất lực thở dài, “Sau này đừng làm mấy chuyện dọa người nữa, lúc mẹ nhận được điện thoại nói con gặp tai nạn, có biết là mẹ sợ muốn chết không hả. ”

“Con xin lỗi ạ.” Nhan Họa ngoan ngoãn đáp, sau đó lại làm nũng nói tiếp: “Mẹ, con đau lắm, mẹ đừng mắng con nữa mà. ”

“Không mắng nữa? Được rồi, vậy chờ con hết đau mẹ sẽ mắng tiếp.” Mẹ Nhan Họa ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó mới quay sang nhìn ông Kỳ ở bên cạnh, áy náy nói: “Cảm ơn bác đã đưa con gái cháu tới bệnh viện, vừa nãy cháu hơi nóng nảy một chút, thất lễ với bác quá…”

Ông Kỳ thoải mái xua tay nói: “Cháu là mẹ của Nhan Họa à? Đúng ra thì bác phải cám ơn Nhan Họa mới đúng, nếu không có Nhan Họa thì hôm nay chắc bác đã…Ai, Nhan Họa là đứa bé ngoan, nhờ phúc của cháu nó mà bác mới có thể bình an ngồi ở đây thế này, là bác có lỗi với cô bé, làm cô bé bị gãy chân. ”

Mẹ Nhan Họa rất đau lòng khi thấy con gái bị gãy chân, nhưng lúc Nhan Họa gọi điện báo tin cho bà thì lại không nói thật, khiến cho bà nghĩ là con gái bị xe đâm khi đang đi sang đường, người này đã đưa nó đến bệnh viện, cho nên bà mới chân thành cảm ơn người ta như vậy. Lúc biết được sự thật là con gái ngốc của mình lại rất anh hùng mà cứu người, bà tuy rất ngạc nhiên, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi nên cũng không biết phải nói gì.

“Bác đừng khách khí, chỉ cần không ai bị sao là tốt rồi…”

Mẹ Nhan Họa và ông nội Kỳ Trạch có tư tưởng rất giống nhau, chỉ cần người thân bình an vô sự là được, những chuyện khác không cần phải nhắc lại, cho nên cứ khách sáo nói qua nói lại mãi không thôi, khiến cho Nhan Họa ngồi bên cạnh nghe mà không nhịn được, bèn âm thầm liếc nhìn một cái rồi chu môi phồng má lên, hành động này vừa vặn lọt vào mắt của Kỳ Trạch.

Đột nhiên phát hiện ra cô gái mình thích có rất nhiều cử chỉ đáng yêu, thật vui quá =v=

“Mẹ, con đói bụng, muốn ăn món vịt hầm mẹ nấu.” Nhan Họa tiếp tục làm nũng.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô có lực sát thương rất lớn, khiến cho mẹ cô vốn rất yêu thương cô đau lòng thì không nói, mà ngay cả ông nội Kỳ Trạch cũng thấy đau lòng theo, Kỳ Trạch thì lại càng không phải nói rồi, từ trước đến nay cậu đã bao giờ chống cự lại được với giọng nói của Nhan Họa đâu.

Kỳ Trạch muốn nói gì đó, nhưng vì có mẹ Nhan Họa ở đây nên cũng không xử sự quá gấp gáp.

“Bây giờ nấu thì không kịp rồi, để chiều mẹ nấu rồi mang đến, bây giờ mẹ ra ngoài kia mua chút gì đó cho con ăn…”

Kỳ Trạch lập tức đứng lên, lễ phép nói: “Mẹ Nhan Họa, bác cứ ngồi đi ạ, để cháu qua nhà ăn bệnh viện xem có gì ăn không. ”

Mẹ Nhan Họa cũng không miễn cưỡng, bèn mỉm cười nói mấy câu với cậu, sau khi Kỳ Trạch rời đi, bà lại quay sang nói chuyện với ông Kỳ, khen ngợi Kỳ Trạch hết lời, đến con gái đang bị thương cũng bị bà bỏ qua đến chín tầng mây luôn.

Nhan Họa âm thầm quẹt miệng, ngồi yên trên giường, cố gắng chịu đựng cơn đau ở chân, cảm thấy mình thật đáng thương, đáng lẽ bây giờ mẹ nên quan tâm đến con gái mẹ nhiều hơn một chút chứ mẹ ơi!

Tuy vậy, dù bị ngã gãy chân, nhưng điều đáng mừng là cô đã cứu được ông nội của Kỳ Trạch rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.