Hy Vọng Của Nhan Họa

Chương 50: Chương 50




Đàn Tử Quỳnh một mình bô bô nói, Nhan Họa căn bản là không chen miệng vào được, với lại lúc này cô đang bị ngỡ ngàng khi gặp các bạn lúc lớn nên phản ứng có hơi chậm.

Mấy ngày trước còn vừa gặp họ trong dáng vẻ thanh xuân phơi phới, hiện giờ gặp lại, tất cả đều đã trưởng thành và bước đi trên con đường riêng của mình rồi, khí chất cũng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Cũng may là vì rất nhiều người đến, đều là bạn bè thân cả chục năm rồi, nên cũng không ai chú ý đến sự rụt rè của Nhan Họa, với lại Kỳ Trạch còn đứng ra tiếp khách, cho nên lực chú ý của mọi người đều dồn cả lên người anh.

Người đẹp tài sắc vẹn toàn Đàm Minh Thiên thay dép đi trong nhà rồi bước tới ngồi cạnh Nhan Họa, cười nói: “Lâu rồi mới có dịp tụ tập đông đủ như này, lần trước sinh nhật mình, Trình Dương còn đang đi công tác nước ngoài, lần này cũng vừa mới trở về, xem ra lần này cậu bị thương cũng đúng lúc đó. ”

“Nhan Họa, có đau không? Sao lại không cẩn thận để ngã gãy chân như vậy?”

Nhan Họa nghe thấy giọng nói khác liền ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện đó là Chu Dịch, vóc dáng cậu ấy đen đen gầy gầy, tuy mặt không được đẹp xuất sắc như Kỳ Trạch và mỹ nam kia, nhưng cũng coi như dễ nhìn. Cả Trình Dương nữa, cậu ấy không hề nhỏ thấp như hồi trước, mặc dù không cao như Kỳ Trạch và Âu Dương Cảnh nhưng cũng đạt tới mức chuẩn của người miền nam rồi, làn da màu lúa mạch vô cùng đàn ông, dáng vẻ tuấn tú ưa nhìn giống như Chu Dịch.

“Mình không sao…” Nhan Họa cố gắng tỏ ra bình thường, mỉm cười đáp.

Mọi người quen thuộc đến chào hỏi cô, sau đó không cần chủ nhà chỉ mà tự mình tìm chỗ để ngồi.

Kỳ Trạch nói với cả nhóm được vài câu rồi lại đi vào phòng bếp ép nước hoa quả tiếp, Trình Dương và Chu Dịch thì đứng trước tủ rượu, cười tít mắt với mọi người.

Lúc này, Nhan Họa đang chú ý đến mỹ nam kia, anh cầm tay cô gái đi cùng mình rồi tiến tới, bảo cô gái kia ngồi xuống cạnh Đàm Minh Thiên, còn anh thì cầm bình nước trái cây Kỳ Trạch pha rồi rót vào từng chén, đặt xuống trước mặt mấy người họ.

“Chú Tuấn, cho Dương Dương uống nữa ~~”

Cậu nhóc giãy từ trong lòng Âu Dương Cảnh xuống, hai chân chạy nhanh tới, nhào đầu ra cười ngọt ngào với mỹ nam.

“Tất nhiên là không thể thiếu Dương Dương rồi ~” Mỹ nam nở nụ cười dịu dàng đáp.

Nhan Họa nghĩ thầm, mỹ nam này càng nhìn gần càng thấy đẹp, đáng tiếc lại là hoa đã có chủ, trong lòng bỗng thấy phiền muộn, lại như cũ tò mò không biết anh là ai? Mà anh thì lại tỏ ra rất thân quen với cô.

“Nhan Họa, cậu phải nhanh khỏe lại đấy, hôn lễ của mình và Thần Nhạn không thể thiếu nhà cậu đâu đó.” Mỹ nam nói chuyện với cô, kèm thêm nụ cười tỏa nắng vô cùng cuốn hút.

Nhan Họa còn chưa phản ứng lại được thì Đàn Tử đã cướp lời, “Bàn Tử, cậu quyết định sẽ kết hôn à?” Cô mở to mắt, vẻ mặt như không thể tin được, lại nhìn sang cô gái đang ngồi bên cạnh Đàm Minh Thiên, vỗ đùi nói: “Được, kết hôn cũng tốt, cho hết cơ hội làm say nắng mấy em gái ngây thơ đi. ”

Mấy người đàn ông đang đứng cạnh tủ rượu nói chuyện với Kỳ Trạch nghe thấy chuyện cũng suýt phun nước trong miệng ra, vẻ mặt ai nấy đều rất kinh ngạc.

“Bàn Tử, cậu định sẽ kết hôn à?” Trình Dương thốt lên, không ngờ vừa mới về nước mà đã nghe được tin nóng rồi.

Chu Dịch cũng nói: “Không ngờ chúng ta mới đi công tác có ba tháng mà ở nhà đã có nhiều biến động thế rồi. Bàn Tử, cậu đã quyết định bước vào nấm mồ hôn nhân rồi hả?”

“Thôi thôi thôi, Bàn Tử muốn kết hôn là chuyện tốt chứ sao, nấm mồ gì ở đây hả?” Âu Dương Cảnh cười nói, “Hai tên cẩu độc thân các cậu thì sao hiểu được chuyện này, cẩn thận sau này lại không kiếm được vợ. ”

Đàm Minh Thiên cầm ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Các cậu đừng nói linh tinh, trưởng lớp kết hôn là chuyện đáng mừng mà.” Sau đó cô lại quay sang nói với cô gái tên Mộ Thần Nhạn kia: “Thần Nhạn, đừng nghe bọn họ nói lung tung, trưởng lớp của bọn mình là người rất biết quan tâm, nhìn bề ngoài thì có vẻ yêu nghiệt nhưng có lúc đầu óc lại chậm lụt đến mức người ta muốn gõ vào đầu cậu ấy, có rất nhiều nữ sinh bị cậu ấy làm cho chết mê chết mệt, thế mà cậu ấy có để ý gì đâu, lúc thấy người ta đi theo mình thì còn tưởng là người ta có việc gì muốn tìm cậu ấy giúp đỡ cơ. ”

Cô gái xinh đẹp kia nghe vậy thì bật cười, giọng nói trong trẻo không tương xứng với vẻ ngoài đáp: “Mình biết. ”

Đàn Tử Quỳnh cũng chen vào: “Bàn Tử đích thị là người chậm lụt rồi, tại hồi trước béo quá nên chẳng có ai theo đuổi, khiến cậu ta chả có chút kinh nghiệm nào trong chuyện tình cảm. Mình cứ cho rằng Bàn Tử phải đến ba bốn mươi tuổi thì mới nghĩ đến chuyện kết hôn đấy, không ngờ tốc độ lại nhanh như vậy. Các cậu thật sự đã quyết định rồi à? Chúc mừng nhé!Hôm nay vốn chỉ đến để thăm Nhan Họa, ai dè còn nghe được thêm một tin vui. ”

Mỹ nam Tô Trọng Tuấn bị các bạn trêu chọc nên có phần ngượng ngùng, khẽ mỉm cười với cô bạn gái mới quen không lâu, đối phương cũng dịu dàng nhìn lại anh, sau đó tiếp tục ngồi yên lắng nghe.

“Ngay cả người chậm lụt như Bàn Tử cũng sắp kết hôn rồi, vậy còn cậu thì sao hả Đàn Tử?” Chu Dịch bê đĩa hoa quả và các món nguội Kỳ Trạch chuẩn bị ra bàn, vừa lấy tăm cắm một miếng ăn vừa nói: “Đàn Tử, cậu cũng nhiều tuổi rồi, mặc dù không giống phụ nữ lắm nhưng sự thật thì cậu vẫn là phụ nữ, nếu thật sự không có ai thèm lấy thì cứ nói với anh đây một tiếng, anh đây sẽ miễn cưỡng cưới cô em, coi như làm việc thiện vậy. ”

“Cậu đi chết đi, giá thị trường của mình không có kém tới vậy đâu. Chỉ cần mình muốn là đàn ông đến cầu hôn có thể xếp hàng dài hết cái thành phố N này đấy. ”

“Cậu có chắc đấy là đàn ông mà không phải là một bầy lợn không?” Trình Dương cười gian nói.

“Dương Tử, cậu muốn ăn đòn phải không?!” Đàn Tử Quỳnh đặt Tiểu Duệ Duệ trong ngực xuống ghế salon, sau đó nhảy dựng lên đuổi đánh Trình Dương.

Mọi người trông thấy cảnh này thì đều đồng loạt cười ầm lên.

Không khí tuy rất náo nhiệt, nhưng Nhan Họa thì vẫn đờ người ra.

Không cần người ta nói trực tiếp với mình, chỉ cần nghe bọn họ nói chuyện với nhau thôi là cô đã hiểu ra nhiều điều rồi. Mà điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là anh chàng mỹ nam khiến cô cảm nắng ngay lần đầu trông thấy kia lại chính là lớp trưởng Tô Trọng Tuấn.

“Mẹ, uống ~~”

Nhan Họa lập tức bị con trai làm cho hoàn hồn, nhóc con rất thích uống nước trái cây nên đang với tay ra lấy, lo con sẽ làm đổ nên Nhan Họa phải tự tay cầm cốc đút con uống.

Lúc này cậu nhóc Âu Dương Dương đã uống xong nước trái cây, lại bừng bừng khí thế nhoài đầu ra trước gọi: “Dì Họa, em Duệ Duệ ~~”

Cậu nhóc đi đến trước ghế salon, lúc ngẩng đầu lên cười với người ta thì nhìn giống như thiên thần nhỏ, nhưng đi đứng chạy nhảy thì như tiểu ác ma vậy, tuy nhiên vì có một người mẹ tài trí như Đàm Minh Thiên dạy dỗ nên cậu nhóc rất lễ phép, còn biết chăm sóc quan tâm đến những em bé nhỏ tuổi hơn mình.

“Dì Họa ơi dì có đau không ạ?” Cậu nhóc nhẹ nhàng đưa tay sờ lên cái chân bị bó bột của Nhan Họa.

Nhan Họa nhìn cậu bé rồi mỉm cười: “Dì không đau. ”

“Dương Dương có thể chơi cùng Duệ Duệ không ạ?” Cậu nhóc lại hỏi.

“Được chứ, Dương Dương ngoan quá. ”

Nhận được lời khen ngợi, cậu bạn nhỏ đầu tiên là quay đầu nhìn mẹ mình, thấy mẹ nở nụ cười khích lệ thì lại nhìn về phía bố, bố cậu đang nói chuyện với bọn Chu Dịch nên không để ý, thế là cậu bé liền chạy tới ôm chân bố.

“Baba, Dương Dương chơi với em trai Duệ Duệ đấy, hôm nay Dương Dương có ngoan không?”

Âu Dương Cảnh cười nói: “Phải chơi với em trước đã thì mới được đến đòi baba khen, thế mới là bé ngoan. ”

Cậu bạn nhỏ lập tức bị bố đuổi đi, liền chạy tới chỗ salon kéo tay Duệ Duệ, hai đứa cùng nhau chạy đến chỗ đồ chơi đặt trong góc phòng khách.

Đàn Tử Quỳnh sau khi xử lý xong Trình Dương liền đi về chỗ ngồi, cười nói với Đàm Minh Thiên: “Minh Thiên, Dương Dương nhà cậu ngoan quá, may là không khó quản như Âu Dương, nhất định là tính nết được di truyền từ cậu rồi. ”

Đàm Minh Thiên bật cười, xua tay nói: “Thôi thôi, cậu đừng nói sai sự thật nữa, ai nấy đều thấy Dương Dương giống hệt A Cảnh, chẳng giống mình gì hết. ”

“Chứ sao, con trai của anh mà!” Âu Dương Cảnh tự hào nói.

“Thì là do Minh Thiên dạy dỗ tốt còn gì.” Đàn Tử Quỳnh nói, sau đó lại quay sang bảo Mộ Thần Nhạn: “Thần Nhạn à, kết hôn xong thì mau chóng sinh con đi, bạn và Bàn Tử đều đẹp, nhất định con của hai người cũng rất xinh cho xem. ”

Mộ Thần Nhạn thẳng thắn đáp: “Cảm ơn bạn, bọn mình sẽ cố gắng. ”

Bởi vì câu nói đó, mấy người đàn ông liền trêu chọc Tô Trọng Tuấn, náo loạn ầm ĩ đến nỗi Tô Trọng Tuấn không làm gì được.

Sau khi mâm trái cây được bưng ra, mọi người liền ngồi vây quanh ghế salon, bắt đầu trò chuyện về những chuyện gần đây của từng người.

Nhan Họa ngồi yên lắng nghe, biết được rất nhiều tin tức, nói xong, cả đám lại chia ra nam nói với nam, nữ nói với nữ.

“A Họa, bác sĩ bảo sao? Bao lâu thì đi lại bình thường được?” Đàn Tử Quỳnh nhìn cái chân voi của Nhan Họa, “Chắc là nặng lắm. ”

Mặc dù phong cách ăn mặc của Đàn Tử Quỳnh không giống như ngày xưa, nhưng vì khuôn mặt cô không thay đổi quá nhiều nên Nhan Họa vừa gặp đã cảm thấy rất thân thiết, rất tự nhiên nói: “Sau một tháng thì tới bệnh viện kiểm tra, nếu tình trạng ổn rồi thì có thể tháo bột, nhưng vẫn chưa thể đi lại bình thường ngay được, nên nghỉ ngơi một hai tháng nữa, lần đầu gặp chuyện thế này nên mình cũng không rõ lắm, cứ nghe bác sĩ thôi. ”

Đàn Tử Quỳnh cảm thông nhìn cô, “Thương quá, nếu mình không thể ra khỏi nhà trong ba tháng thì chắc là mình sẽ phát điên lên mất. Cậu thì có thể thu xếp được kể cả công việc, không giống mình cứ phải chạy loạn khắp nơi, còn thường xuyên phải đi công tác, ông chủ như thể biến mình thành đàn ông ý, mình rõ ràng kiều diễm như hoa thế này, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc. ”

Đàm Minh Thiên và Mộ Thần Nhạn nghe vậy liền bật cười, sau đó Mộ Thần Nhạn nói: “Xã hội bây giờ, về năng lực thì không phân biệt nam nữ, nói vậy thì có nghĩa là cậu rất giỏi đó. ”

“Đúng vậy!” Đàm Minh Thiên cũng trêu chọc nói, “Đàn Tử, mình nghe nói tuy cậu là nữ mà chèn ép các nhân viên nam trong công ty đến không thở nổi, như thế thì làm sao bọn họ phục chứ? Nghe nói ngay cả năng lực theo đuổi cậu cũng không có, may là có một người đàn ông luôn kiên trì theo đuổi cậu, cuối cùng cũng thành công. Đúng rồi, bạn trai cậu đâu?”

Đàn Tử bĩu môi nói: “Giỏi giang là lỗi của mình chắc? Phụ nữ như chúng ta mà không có năng lực thì sẽ chẳng có gì cả, cho nên phải cố gắng hết sức thôi. Bạn trai mình á, hôm nay anh ấy đi dự đám cưới của bạn cấp ba rồi. ”

“Thế sao cậu không đi cùng?”

“Đi cái lông ý! Mình vừa trở về, đương nhiên là phải tới thăm Nhan Họa trước rồi, anh ta thì xếp thứ mấy chứ?”

Đàm Minh Thiên nghe xong lắc đầu, bó tay nói: “Cậu đó, tính cách mãi như vậy, chả trách mấy người đàn ông kia…” Dường như lỡ miệng nhắc đến chuyện buồn của Đàn Tử Quỳnh nên Đàm Minh Thiên lập tức im lặng.

Nhan Họa nghe xong khẽ kinh ngạc, không lẽ Đàn Tử Quỳnh vì đường tình nhấp nhô nên đến bây giờ vẫn không có ý định kết hôn?

Đàn Tử Quỳnh không để trong lòng, cô khoác tay lên vai Nhan Họa, nói: “Nếu như ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng so đo thì sau này cưới về sống với nhau thế nào, đàn ông ai lại hẹp hòi như vậy? Mình và Nhan Họa là bạn thân của nhau nhiều năm rồi, có yêu đương gì thì cũng không vượt qua được tình bạn này.” Cô quay sang cười nói với Nhan Họa, “A Họa, cậu nghĩ sao?”

Nhan Họa trong lòng rất cảm động, nhìn bạn gật đầu.

Đàn Tử Quỳnh nhếch miệng cười, sau đó đột nhiên cô lại ồ lên một tiếng, nhìn sát mặt Nhan Họa, “A Họa, hình như cậu gầy đi đó, có phải công việc dạo này bận rộn quá không? Hay là bị ngã gãy chân nên tâm trạng không tốt? Kỳ soái ca không chăm sóc tốt cho cậu sao?”

Nghe thấy bạn nói, Nhan Họa trong lòng khẽ kinh sợ. Vừa nãy cả bọn tới chào hỏi trò chuyện với cô một cách rất gần gũi nên cô cứ nghĩ là bọn họ không nhận ra được vẻ ngoài hơi khác biệt của mình, đang thở phào yên tâm thì không ngờ Đàn Tử Quỳnh xưa nay đầu óc vốn đơn giản lại bất ngờ nhìn ra được.

Nhìn sang hai cô gái còn lại, thấy bọn họ tuy có chút nghi ngờ nhưng dường như cũng không để tâm nhiều lắm.

Nhan Họa lấy lại bình tĩnh, cười đáp: “Thật à? Chắc là tại gần đây người hơi mệt. ”

Tình bạn vốn rất mù quáng, chỉ cần là bạn nói thì chắc chắn tôi sẽ không nghi ngờ gì thêm, tôi luôn tin tưởng bạn. Đàn Tử Quỳnh và Nhan Họa cũng thuộc dạng tình bạn như vậy, tuy thấy Nhan Họa vóc dáng có hơi gầy, khí chất cũng không giống bình thường, nhưng thấy đối phương mỉm cười giải thích như vậy thì Đàn Tử Quỳnh cũng không hiếu kỳ nữa.

Lập tức cô cười nói: “Vậy cậu phải ăn nhiều một chút thì mới có sức chăm sóc cho con trai mình chứ, có đúng không Tiểu Duệ Duệ?”

Cậu nhóc đang ngồi chơi với anh trai, nghe thấy có người gọi tên mình thì liền ngẩng đầu nhìn sang, dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu khiến cho mọi người nhìn mà bật cười, hai cậu bé kia không hiểu gì nhưng cũng nhếch miệng cười theo, thấy thế mọi người lại càng cười to hơn.

Đàn Tử Quỳnh không kìm chế nổi phải chạy nhanh tới ôm hai đứa bé, trái hôn một cái phải hôn một cái, sau đó lại ôm con trai nuôi của mình không buông.

Đối với chuyện Đàn Tử Quỳnh trở thành mẹ nuôi của con trai mình, Nhan Họa không hề ngạc nhiên, lúc đi học hai cô đã từng nói đến chuyện sẽ làm mẹ nuôi của con nhau rồi, Tiểu Duệ Duệ nhận Đàn Tử Quỳnh làm mẹ nuôi, chờ đến khi Đàn Tử Quỳnh kết hôn rồi sinh con, thì cô cũng sẽ trở thành mẹ nuôi của con cô ấy.

Vì có trẻ con gia nhập nên nội dung bàn luận của các cô gái rất nhanh chuyển từ công việc sang con cái và quần áo…Quả thật là buôn không hết chuyện, mãi đến gần trưa thì mọi người mới bắt đầu đứng lên hoạt động, cả bọn đề xuất ý kiến là sẽ tự tay làm sủi cảo để ăn trưa ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.